Thời điểm rời phòng bếp, Mộ Niệm Xuân đã
khôi phục tỉnh táo.
Phiền toái đã xảy ra trước mắt, tức giận
cũng vô bổ. Ngẫm lại vẫn nên nghĩ xem ứng phó với mẫu tử khó chơi Tề Vương như
thế nào mới phải.
“Lúc nô tỳ đưa đĩa củ cải viên qua, sắc
mặt Dung phi thập phần khó coi. Tề vương điện hạ cùng thái tôn điện hạ cũng
không nói chuyện, không khí thập phần cứng ngắc. Bất quá, chỉ một lát sau, Dung
phi đã được Tề vương dỗ dành.”
Trong giọng nói Thạch Trúc không khỏi có
vài phần khâm phục.
Mộ Niệm Xuân ngắm Thạch Trúc một cái,
làm như nhìn ra lòng của nàng: “Làm sao vậy, có phải cảm thấy Tề Vương rất lợi
hại?”
Thạch Trúc gật gật đầu, lại e sợ khiến
Mộ Niệm Xuân mất hứng, vội giải thích: “Nô tỳ chỉ là cảm thấy, Tề Vương hết sức
lấy lòng Dung phi, kỳ thật coi như là hiếu thuận.”
Mộ Niệm Xuân kéo kéo khóe môi.
Đương thời nặng nhất hai chữ hiếu đạo.
Tề vương thân phận tôn quý cũng không thể ngoại lệ. Tuyệt đối không thể ngỗ
nghịch với Dung phi. Nếu Dung phi ác tâm làm tới tai hoàng thượng, hoàng hậu,
chịu thiệt tất là Tề vương không thể nghi ngờ — đương nhiên, đây chỉ là giả
thiết. Dung phi dù tâm ngoan thế nào, cũng không làm tới khả năng đó.
Cho nên, mẫu tử tranh chấp có thời điểm,
để xem ai lợi hại hơn kiên trì gặp mình. Tề vương khôn khéo thâm trầm, Dung phi
thâm trầm khôn khéo, mẫu tử này, không ai kém ai.
Tự đáy lòng Mộ Niệm Xuân hy vọng Dung
phi sâu sắc hơn một bậc.
Tuy rằng không nghĩ gặp Tề vương, cũng
không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. Hơn nữa, lấy tính tình Tề vương, nếu đã tới,
chính mình muốn tránh cũng không được. Mộ Niệm Xuân chủ động đi thỉnh an.
Trước mặt Dung phi, Tề vương có hoang
đường tùy hứng cũng không dám “hồ ngôn loạn ngữ”.
Sự thật chứng minh, nàng thật sự khinh
thường độ dày da mặt người nào đó.
Nàng vừa chỉnh đốn trang phục hành lễ,
còn chưa kịp há miệng, Tề vương đã vui sướng đứng dậy đi tới: “Mộ tứ muội muội,
hôm nay vất vả em xuống bếp.”
Mộ Niệm Xuân: “…”
Dung phi: “…”
Nhìn gương mặt tuấn tú thần thái sáng
láng trước mắt, Mộ Niệm Xuân như giếng cạn không gợn sóng, không sợ hãi, chỉ là
vô cùng hối hận vì sao rời khỏi phòng bếp không mang dao theo.
Vẻ mặt Tề vương săn sóc: “Mộ tứ muội
muội. Sắc mặt của em như không ổn. Có phải xuống bếp vất vẻ nên mệt không? Mau
ngồi nghỉ một lát.” Lại quay đầu phân phó Trịnh Hỉ: “Còn không mau đi pha trà
nóng tới.”
Trịnh Hỉ cũng bị nhiệt tình của chủ tử
nhà mình làm cho choáng váng. Cũng may ngày thường hắn đã quá quen với những
hành vi hoang đường của chủ tử, rất nhanh phản ứng, lưu loát lên tiếng chạy đi.
Mộ Niệm Xuân dùng tốc độ nhanh nhất trấn
định lại, buộc chính mình coi như không có chuyện gì, cười yếu ớt, dùng ngữ khí
lễ phép mà lãnh đạm xa cách đáp: “Đa tạ điện hạ quan tâm. Tiểu nữ quen xuống
bếp, chỉ cảm thấy xuống bếp là chuyện vui, không có gì vất vả.”
Dừng một chút, lại nói: “Điện hạ thân
phận cao quý, tiểu nữ thật sự không dám nhận xưng hô của điện hạ. Cả gan thỉnh
điện hạ thu hồi, vẫn nên gọi tiểu nữ một tiếng Mộ tứ tiểu thư là được rồi.”
Thái độ cự tuyệt rõ ràng.
Tề vương lại miễn cưỡng cười nói: “Có
cái gì không nhận được. Trường Hủ là thư đồng của ta, chúng ta như huynh đệ, em
là muội muội Trường Hủ, ta tự nhiên gọi em một tiếng tứ muội muội.”
Lần này rất tốt, trực tiếp có cả quan hệ
dòng họ.
…… Nếu luận vô liêm sỉ, Tề vương tuyệt
đối là đệ nhất Đại Tần!
Mộ Niệm Xuân quyết đoán bỏ việc tranh
cãi với Tề vương, cười yếu ớt chuyển hướng Dung phi: “Nương nương, điện hạ xưng
hô như vậy, trong lòng Niệm Xuân thật sự sợ hãi.”
Dung phi nương nương. Nhanh chóng quản
giáo con bà cho tốt đi!
Dung phi nương nương thực đau đầu! Dung
phi nương nương thực sinh khí!
Tề vương cố ý trước mặt chính mình kêu
thân thiết như vậy, hiển nhiên là cho thấy thái độ cùng quyết tâm. Điều này
đương nhiên làm người ta nổi trận lôi đình. Nhưng Mộ Niệm Xuân bài trừ như thế,
cũng làm bà hờn giận trong lòng.
Con mình vĩ đại xuất sắc như thế, ưu ái
Mộ Niệm Xuân là phúc của cô ta. Nhưng vì sao cô ta ghét bỏ?
Thân là tự tôn kiêu ngạo của mẫu thân, cùng
với suy tính kết thân vọt tới một lúc. Loại tức giận song song này, khiến người
dù bình tĩnh thế nào cũng lâm vào phẫn nộ phát điên!
Dung phi hít sâu một hơi, trước trừng
mắt nhìn Tề vương cảnh cáo: “Khác Nhi, con đường đột quá rồi. Như thế nào có
thể tùy tiện gọi cô nương là muội muội, cho dù con không để ý thì cũng phải bận
tâm thanh danh thanh quý Mộ gia. Nếu truyền đi, khiến người ta hiểu lầm, còn
còn mặt mũi nào gặp Mộ thái phó cùng Mộ đại công tử?”
Nói đến cuối, ngữ khí đã có phần nghiêm
khắc.
Lần này Tề vương không tranh luận. Biết
nghe lời phải gật gật đầu: “Mẫu phi giáo huấn rất đúng, thật là con suy nghĩ
không chu toàn. Ngày sau trước mặt người ngoài, nhất định sẽ không xưng hô lung
tung.” Không đợi Dung phi nhả ra khí, đã cười nói: “Gặp mặt riêng thì gọi là
được rồi.”
Dung phi: “…”
Mộ Niệm Xuân: “…”
Bình tĩnh! Không thể bị tức giận làm cho
mất bình tĩnh! Nàng không tình nguyện, Dung phi không đồng ý. Tề vương cho dù
vô liêm sỉ thế nào, cũng không có khả năng được như nguyện!
Mộ Niệm Xuân mặc niệm mấy lần trong
lòng, rất nhanh bình tĩnh lại. Không hề rối rắm vấn đề xưng hô, cung kính cáo
lui: “Nương nương cùng điện hạ nhiều ngày không gặp, tất nhiên có lời muốn nói.
Niệm Xuân sẽ không làm phiền.”
Dung phi ước gì Mộ Niệm Xuân sớm biến
khỏi mắt mình, ngay cả khách khí giữ lại cũng không có, rõ ràng đáp ứng.
Mộ Niệm Xuân âm thầm nhả ra khí, xoay
người đang định rời đi, bên người bỗng nhiên có thêm một thân ảnh. Bên tai
truyền đến giọng nói của Tề vương: “Tứ muội muội, ta tiễn em một đoạn đường.”
Nàng cố gắng bình tĩnh, không thể có
hành động sai lầm trước mặt Tề vương, tránh nguy cơ bao vây bên cạnh.
Mộ Niệm Xuân thần sắc lạnh nhạt dịu dàng
nói lời cự tuyệt: “Đa tạ ý tốt của điện hạ. Bất quá, dù sao cũng phải bận tâm
tình ngay lý gian, nếu để cho người khác nhìn thấy điện hạ tự mình tiễn tiểu
nữ, sẽ khiến thanh danh điện hạ bị tổn hại.”
Tề Vương nhíu mày, đang muốn há miệng,
Mộ Niệm Xuân lại nói tiếp: “Đương nhiên, điện hạ bừa bãi đã quen, không để ý
chuyện đó. Nhưng tiểu nữ thì để ý khuê danh. Hơn nữa, Mộ gia chúng tôi gia quy
nghiêm cẩn, nếu bị tổ phụ hoặc phụ thân biết, không tránh khỏi bị trách cứ.
Ngôn ngữ quá lời, thỉnh điện hạ thông cảm.”
Từ đầu đến cuối, không nhìn đối phương
một cái, nói xong liền đi, không có nửa điểm quyến luyến.
Tề vương không đuổi theo, đứng ở tại
chỗ, bình tĩnh nhìn bóng dáng Mộ Niệm Xuân đi xa. Ánh mắt lóe lên quang mang
khác thường. Khóe môi hơi cong cong.
Chu Diễm không cẩn thận nhìn thấy biểu
tình này của thúc thúc mình, nhịn không được rùng mình.
Biểu tình hiện tại của thập tứ thúc thật
là… Dùng từ gì cũng không đủ hình dung. Nếu muốn ví von thô tục, đại khái là
như thể đầu người bụng cầm thú… Không đúng, là mãnh thú nhìn chằm chằm kiệt lực
con mồi thoát đi. Chính là loại cảm giác này.
Chu Diễm rất bội phục chính mình. Tại
thời điểm như vậy có thể đưa ra hình ảnh so sánh thích hợp.
Dung phi nhìn Tề vương một cái, sắc mặt
hơi trầm xuống, không lên tiếng.
Thái tôn ở đây, có một số việc không nên
nói trắng ra. Tóm lại, một ngày còn bà, Mộ Niệm Xuân đừng mơ tưởng gả vào Tề
vương phủ. Cho dù bất đắc dĩ nhượng bộ, nhiều nhất cũng chỉ là trắc phi Tề
vương.
Vị trí chính phi, phải là con dâu bà
chọn!
Mẫu tử hai người hiểu lòng không nói ra
mà đem việc này đè xuống, chỉ nói mấy câu nhàn thoại.
Thái tôn phải hồi phủ, đợi nửa ngày Tề
vương vẫn không có ý đi cùng, lý do đường hoàng là: “Khó có cơ hội bồi mẫu phi
tẫn đạo hiếu. Ở thêm hai ngày về cũng không muộn.”
Chân chính rắp tâm kỳ thật trong lòng
mọi người đều rõ ràng.
Chu Diễm thức thời không vạch trần tâm
tư của hắn, nháy nháy mắt, nói nhỏ: “Gần quan được ban lộc, thập tứ thúc, cố
lên! Tranh thủ sớm đả động lòng mỹ nhân. Quan trọng hơn là sớm khiến Dung phi
nương nương gật đầu đáp ứng cuộc hôn nhân này.”
Không cần nhiều uy hiếp, lơ đãng một
câu, Chu Diễm lập tức thành thật, lấy lòng cười nói: “Ta nào có lá gan trêu
chọc thập tứ thúc, ta đây là tự đáy lòng chúc phúc thập tứ thúc, sớm đến ngày
ôm mỹ nhân về.”
Lời này thật dễ nghe.
Tề vương tiễn Chu Diễm ra Từ Vân am,
liền trở về viện Dung phi.
Bởi vì Tề Vương đột nhiên ở lại hai
ngày, Trịnh Hỉ vội vàng hồi Tề vương phủ thu thập quần áo. Dung phi vội vàng
sai người thu thập chỗ ở.
Viện này không tính là nhỏ. Có tới bảy,
tám gian phòng khách. Dung phi ở một gian, cung nữ bên người ở hai gian. Mộ
Niệm Xuân cùng Thạch Trúc ở hai gian sau. Còn lại ba gian làm phòng khách, đủ
để Tề vương ở rộng rãi. Nhưng Dung phi nghĩ tới Tề vương cùng Mộ Niệm Xuân ở
chung dưới một mái hiên, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Mẫu tử khó được gặp nhau hai ngày, bà tự
nhiên luyến tiếc để Tề vương ở chỗ khác. Xem ra, chỉ có thể sai người đi ám chỉ
một tiếng, làm cho Mộ Niệm Xuân chủ động tới viện khác.
Dung phi kêu Lục La tới, thấp giọng thì
thầm vài câu.
Lục La có chút ngạc nhiên nhưng không
dám nói lại, chỉ thấp giọng vâng mệnh.
Không đợi cô ta ra khỏi phòng, Thạch
Trúc liền tới. Cung kính nói: “Dung phi nương nương, tiểu thư cảm thấy chỗ ở
hiện tại có chút chật chội, nghĩ muốn sang viện cũ ở. Sai nô tỳ tới bẩm nương
nương một tiếng, thỉnh nương nương ân chuẩn.”
Dung phi đầu tiên là ngẩn ra, chợt hiểu
ý.
Hảo một Mộ Niệm Xuân trí tuệ lanh lợi.
Không nói cái khác, chỉ riêng công phu nghiền ngẫm lòng người, Lục Vô Song nhìn
thì thông minh kỳ thực nông cạn không có cửa so sánh.
Đúng là con mình, cuối cùng cũng có vài
phần ánh mắt!
Đáng tiếc, Tề vương căn cơ quá nhỏ bé,
phải có một mối hôn nhân tốt. Vĩnh Ninh hầu phủ mạnh hơn Mộ gia rất nhiều. Theo
điểm này mà nói, Mộ Niệm Xuân vô luận như thế nào cũng không thể hơn Lục Vô
Song.
Nghĩ tới đây, tâm Dung phi hơi chút dao
động, đột nhiên cứng rắn, thản nhiên nói: “Cũng tốt, chỗ ở hiện tại quả thật là
ủy khuất Mộ tứ tiểu thư. Ngươi trở về nói một tiếng, bản cung đáp ứng.”
Thạch Trúc cúi đầu nghe lời.
Tiểu thư nói quả nhiên đúng, Tề vương
nhất lưu lại, Dung phi nương nương ước gì nàng thức thời chút.