Niệm Xuân Quy

Chương 83: Kinh sợ



“Điện hạ, nô tài lặng lẽ hỏi qua Lục La. Mộ tứ tiểu thư đã về viện cũ.” Trịnh Hỉ một bên thu thập giường, một bên khoe khoang tin tức mình mới hỏi được.

Tề vương không chút để ý ừ một tiếng.

Trịnh Hỉ thấy Tề vương không có phản ứng đặc biệt gì, sửng sốt nói: “Điện hạ, người không chút thất vọng sao?”

Rõ ràng Tề vương vì Mộ tứ tiểu thư mới cố ý lưu lại, Mộ tứ tiểu thư lại không một lời rời đi, quả thật chính là trắng trợn cự tuyệt!

“Không làm như vậy, nàng không phải là Mộ Niệm Xuân.” Tề vương chậm rì rì nói một câu.

Trịnh Hỉ: “……”

Hoàn toàn nghe không hiểu! Chẳng lẽ gần đây chỉ số thông minh của hắn xảy ra vấn đề! Trịnh Hỉ nhức đầu, biểu tình thập phần rối rắm.

Tề vương hiển nhiên không tính giải thích, đứng dậy đi ra ngoài.

Trịnh Hỉ kích động đuổi theo, trong giọng nói có vài phần hưng phấn kích động: “Điện hạ, có phải bây giờ người muốn đi ‘bái hội’ Mộ tứ tiểu thư? Nô tài đi gõ cửa cho ngài.”

Tề Vương nhìn hắn một cái, chiết phiến trong tay không nhẹ không nặng gõ đầu Trịnh Hỉ một cái: “Ai nói hiện tại ta muốn đi? Ban ngày ban mặt, bị người thấy, sẽ ngượng ngùng.”

…… Trịnh Hỉ cảm động hai mắt đẫm lệ lưng tròng. Ai nói Tề vương không hiểu cấp bậc lễ nghĩa nào? Nghe chút lời này, chính là lễ nghĩa!

Tề vương vẻ mặt chính khí tiếp tục nói: “Muốn đi, đương nhiên thừa dịp đêm đen phong cảnh không người. Như vậy mới không bị ai phát hiện, sẽ không làm tổn hao danh tiết Mộ tứ tiểu thư.”

Trịnh Hỉ: “……”

Trịnh Hỉ yên lặng thu hồi lời ca ngợi vừa rồi.

Chủ tử vô liêm sỉ công lực càng ngày càng cao! Đáng thương Mộ tứ tiểu thư, hy vọng đêm nay không bị dọa!

Buổi tối Dung phi vẫn lôi kéo Tề vương nhàn thoại việc nhà. Thẳng tới gần giờ tý, Tề vương ngáp liên tiếp, mới thả hắn về phòng nghỉ ngơi. Sau khi Tề vương về phòng, rửa mặt chải đầu một phen liền thổi đèn đi ngủ.

Ước chừng một nén nhang qua đi, Lục La vội vàng đi tới phòng Dung phi, thấp giọng hồi bẩm: “Nương nương, điện hạ đã về phòng đi ngủ. Nô tỳ tận mắt Trịnh Hỉ thổi đèn, cố ý đợi trong chốc lát, điện hạ không có động tĩnh gì. Xem ra đã ngủ thật.”

Dung phi vừa lòng gật gật đầu. Ở dưới mí mắt bà, đừng mơ tưởng làm trò quỷ gì.

Dung phi rửa mặt một phen, yên tâm đi ngủ.

Sau khi Dung phi ngủ say, tự nhiên có một đạo thân ảnh xẹt qua cửa sổ, rất nhanh vào phòng Tề vương: “Điện hạ, Dung phi nương nương đã ngủ. Cửa viện có người thủ vệ, có thể trèo tường đi ra ngoài.”

Trong bóng đêm Tề vương cười cười, đôi mắt lấp lánh.

Thân là hoàng tử đều có hộ vệ, nhân số không cho phép vượt qua năm trăm. Hơn phân nửa lưu lại trông coi Tề vương phủ, thân thủ đặc biệt tốt mới có tư cách trở thành thân binh của hắn. Nhân số không nhiều lắm, chỉ có một trăm. Một trăm thân binh này chia ca, cách ba canh giờ thay ca một lần.

Nghiêm mật cảnh giác thích khách ám sát mới là chức trách thân vệ. Bất quá, ngẫu nhiên giúp đỡ chủ tử trông chừng để trộm ngọc cũng coi như trách nhiệm.

Nghĩ đến việc sắp gặp, Tề vương khó mà ức chế kích động, mang theo vui sướng cùng phấn khởi, ngay cả máu cơ hồ cũng chảy nhanh hơn không ít, có chút mới mẻ, có chút không yên, khẩn trương đi.

Cảm giác như vậy, đời trước cùng đời này sống hơn một thập niên, hắn chưa bao giờ lãnh hội qua.

Tề vương đẩy cửa sổ. Nhẹ phi thân ra, thân thủ thập phần lưu loát.

Kiếp trước mười năm chinh chiến, lại trải qua đủ loại ám sát, hắn đã luyện một thân hảo võ nghệ. Sau khi trọng sinh, thân thủ tự nhiên không hạ xuống. Vì không để người phát hiện, mỗi đêm hắn mới luyện võ một canh giờ. Trừ bỏ Trịnh Hỉ ở ngoài, bí mật này không ai biết. Ngay cả Dung phi nương nương cũng không ngoại lệ.

Nhiều con bài chưa lật. Đều là để bảo mệnh. Ở thời điểm mấu chốt, sẽ phát huy được tác dụng không tưởng.

Tề vương lưu loát bay qua đầu tường.

Trịnh Hỉ nhìn đầu tường cao cao, không khỏi kêu khổ. Các thân vệ đều bị phái đi nơi khác, muốn tìm người hỗ trợ không dễ.

Quên đi, hắn vẫn là thành thành thật thật ở chỗ này chờ. Đi cùng chủ tử chỉ khiến chủ tử chậm bước.

Trịnh Hỉ nghĩ như vậy, rất nhanh liền tha thứ chính mình vô năng. Yên tâm thoải mái đứng ở ngoài tường thủ. Lỗ tai lại nhịn không được dựng lên.

Lúc này đã qua giờ tý, tất cả mọi người trong Từ Vân am đã ngủ say. Trong viện một mảnh hắc ám, chỉ có mái nhà cong cong tỏa ra ánh đèn trong phòng.

Thân ảnh Tề vương nhanh chóng, không chút do dự nhận thức một phòng nào đó. Công tác “tình báo” của Trịnh Hỉ làm thập phần cẩn thận. Sớm lặng lẽ nghe được Mộ Niệm Xuân ở chỗ nào.

Trong viện trừ bỏ thủ vệ nữ ni ở ngoài, chỉ có hai chủ tớ Mộ Niệm Xuân.

Tề vương không lo lắng kinh động Thạch Trúc. Nha hoàn kia đối Mộ Niệm Xuân trung thành và tận tâm, ở trong cung làm bạn Mộ Niệm Xuân mười năm, cuối cùng cam tâm cùng nhau chịu chết. Cho dù nhìn thấy mình nửa đêm xuất hiện trong phòng Mộ Niệm Xuân, cũng sẽ giữ miệng như câm.

Đương nhiên, nếu nàng kinh ngạc quá độ hét rầm lêm, kinh động mọi người, lúc đó, hắn “không thể không” có “trách nhiệm”.

Tề vương vô sỉ lại khoái trá nghĩ, lặng yên không tiếng động vọt đến cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy đẩy cửa.

Thật tốt quá, cửa không chốt.

Có lẽ, Mộ Niệm Xuân âm thầm ngóng trông chính mình nửa đêm đến cùng nàng gặp gỡ?

Không, không đúng! Nha đầu kia cự tuyệt mình không giống làm bộ. Không thể nào nhanh như thế thay đổi thái độ. Có lẽ, nàng chính là nhất thời sơ sẩy, quên chốt cửa…

Tề vương cẩn thận đẩy cửa ra, đi vào.

Trong màn, đệm chăn hở ra. Tư thế ngủ không tính tao nhã, chui cả đầu vào chăn.

Dựa vào ánh sáng mỏng manh cửa sổ chiếu vào. Tề vương khinh thủ khinh cước tiêu sái đến bên giường. Một khắc nhấc màn lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn, tưởng tượng thấy cảnh xuân quần áo chăn gối hỗn độn, miễng lưỡi khô khốc, yết hầu lên xuống.

Thẳng đến giờ khắc này, hắn mới biết được mình để ý nàng nhiều hơn trong tưởng tượng thế nào.

Chuyện tới trước mắt, Tề vương ngược lại có chút do dự.

Cô nương da mặt mỏng. Cho dù trong lòng khẳng định muốn, mặt ngoài cũng sẽ giả trang. Huống chi trong lòng nàng không tính là rất tình nguyện…. Được rồi, là khẳng định không tình nguyện nhìn đến chính mình. Nếu đánh thức nàng, nàng có khi nào thẹn quá thành giận, không bao giờ để ý đến hắn nữa?

Tề Vương điện hạ chưa bao giờ đem mấy chữ lễ nghĩa cấp bậc để vào mắt, lần đầu tiên trong cuộc đời lâm vào do dự.

Ngay tại giờ phút này, đệm chăn có chuyển động.

Cô gái trên giường trở mình, rốt cuộc lộ ra một bên mặt là đầu trơn bóng… Không có tóc???

Ý cười trên môi Tề vương đột nhiên, ngưng kết không dám tin trừng lớn mắt. Nằm ở trên giường, căn bản không phải Mộ Niệm Xuân, mà là một ni cô! Ít nhất năm mươi tuổi, mặt đầy nếp nhăn.

Nữ ni vốn đang ngủ ngon, lúc này bỗng nhiên có chút hô hấp khó khăn, mơ mơ màng màng mở mắt.

Tề vương ngay cả phản ứng mau lẹ cũng không thể tránh.

Trong bóng đêm, bên giường một đoàn bóng đen, nữ ni bị dọa không hét nên lời. Trong đầu hiện lên một ý niệm, ma….

Tề vương ảo não buồn bực đến cực điểm, đang chuẩn bị một chưởng vỗ xuống. Đã thấy nữ ni bị dọa hôn mê bất tỉnh.

Tề vương không dám có nửa điểm trì hoãn chần chờ, lập tức lui đi ra ngoài.

Một khắc bay qua tường, Trịnh Hỉ vẫn đứng chờ Trịnh Hỉ nhạc vui vẻ chạy tới: “Điện hạ, sao nhanh vậy đã đi ra? Nhìn thấy Mộ tứ tiểu thư chưa ạ? Cơ hội tốt như vậy, sao không nói nhiều vài lời…”

“Câm miệng!” Tề vương phun ra hai chữ lạnh buốt, khiến người ta có cảm giác như trời đông tới.

Trịnh Hỉ sửng sốt, lúc này mới nhận thấy sắc mặt chủ tử rất tệ. Đêm đã đủ đen, sắc mặt chủ tử còn đen hơn.

Chẳng lẽ, là hẹn hò tiến hành không thuận lợi? Mộ tứ tiểu thư thóa mạ rồi đuổi chủ tử ra?

Trịnh Hỉ lòng tràn đầy nghi vấn, lại nửa lời không dám hỏi, thành thành thật thật đi theo phía sau chủ tử về phòng. Tề vương không có nhẫn nại đốt đèn, tức giận chất vấn: “Không phải ngươi nghe nói được chỗ ở Mộ tứ tiểu thư sao? Vì sao không đúng?”

“Nô tài thật sự hỏi thăm qua.” Trịnh Hỉ ủy khuất vì chính mình biện bạch: “Mộ tứ tiểu thư ở tại ba gian phòng khách phía đông, tuyệt đối không sai!

Cái gì tuyệt đối không sai! Hắn nhìn thấy rõ ràng là một nữ ni vừa già vừa xấu!

Tề vương thiếu chút nữa thốt ra, nhưng chuyện tình dọa người thế này, vô luận thế nào cũng không nên nói ra, trong lòng bị đè nén cơ hồ hộc máu.

Trịnh Hỉ có thể trở thành tâm phúc của Tề vương, tự nhiên là hạng người linh hoạt am hiểu quan sát sắc mặt người khác. Suy nghĩ một lát, rốt cục hiểu được là làm sao ra sai lầm: “Điện hạ, có phải hay không trong phòng không có người?”

Tề Vương hừ lạnh một tiếng.

Không có người cũng liền thôi, mấu chốt là không biết theo chỗ nào ra một lão ni cô. May mắn bà ta ngất đi đúng lúc, không sợ hãi kêu lên. Bằng không kinh động người khác, hắn còn mặt mũi nào?

Nửa đêm hẹn hò trộm hương thiết ngọc là nhã sự. Nhưng đối phương không phải là một tiểu mỹ nhân trong veo đáng yêu như nước mà là một lão ni cô đủ tuổi làm tổ mẫu chính mình, nửa điểm phong nhã cũng không có. Nếu truyền ra, hắn không thành trò cười cho toàn kinh thành mới là việc lạ!

Chuyện như vậy, tuyệt không thể để người thứ hai biết.

“Ngươi lui ra, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Tề vương mặt không chút thay đổi đuổi người.

Trịnh Hỉ thức thời không tiếp tục hỏi căn nguyên, ngoan ngoãn lui xuống.

Một đêm này, Tề vương điện hạ hiển nhiên không thể nào ngủ ngon. Thời điểm dậy, sắc mặt không tốt, trong mắt còn có tia máu.

Trịnh Hỉ thật cẩn thận đề nghị nói: “Nghe nói dùng trứng gà nóng xoa mắt có chút hiệu quả, điện hạ thử xem?” Như thế này đi gặp Dung phi, chỉ sợ không tốt lắm đâu!

Tề vương liếc mắt, tức giận nói: “Không cần.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Trịnh Hỉ chạy theo.

Vừa bước tới nội đường, đã thấy có người tới sớm hơn, Mộ Niệm Xuân cười khanh khách đứng ở đây, nghe thấy tiếng bước chân, nàng đưa mắt nhìn tới.

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tề Vương, trong mắt Mộ Niệm Xuân nhanh chóng hiện lên ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.