Niệm Xuân Quy

Chương 87: Thư



Mộ Trường Hủ đầy bụng tâm sự, ngày hôm sau không khỏi có chút tâm thần không yên. Mộ thái phó hỏi bài, hắn đáp sai một chỗ kinh nghĩa.

Mộ thái phó có chút bất mãn, nhưng không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn Mộ Trường Hủ một cái. Kinh nghĩa chắc chắn có trong khảo nhất hạng, cũng là cốt yếu khảo trung hạng. Mộ Trường Hủ ngày thường dụng công khổ đọc, kinh nghĩa cơ hồ làu làu, hôm nay là làm sao?

Mộ Trường Hủ xấu hổ nhận sai: “Thực xin lỗi, cháu nhất thời qua quýt, cháu sai rồi.”

Mộ thái phó thản nhiên nói: “Nhất thời sai cũng không có gì, lần sau chú ý là được.”

Mộ Trường Hủ lên tiếng, trở về vị trí.

La Ngọc ngồi ở bên trái phía trước, lặng lẽ quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt tràn đầy lo lắng. Mộ Trường Hủ theo bản năng tránh ánh mắt La Ngọc, nghĩ đến lá thư giấu trong tay áo, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Thừa dịp nghỉ giải lao, La Ngọc tìm tới Mộ Trường Hủ: “Biểu đệ, vừa rồi đệ có chuyện gì vậy? Thiên kinh nghĩa không phải đệ rất thuộc sao?”

Mộ Trường Hủ đả khởi tinh thần đáp: “Đại khái là đêm qua ngủ muộn, hôm nay cảm thấy hơi mệt.”

“Ngẫu nhiên đáp sai một chút, cũng không có gì quan trọng. Đệ đừng bức chính mình nghiêm khắc.” La Ngọc cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Còn nữa, buổi tối cũng đừng thức quá muộn, miễn cho thân thể mệt mỏi.”

Hai người bọn họ là anh em họ ruột thịt, tuổi tương đương, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thâm hậu hơn so với người khác. Nói chuyện tùy ý mà vô cùng thân thiết.

Mộ Trường Hủ cười gật gật đầu.

La Ngọc lại hỏi: “Đã nhiều ngày ta không thấy biểu muội. Gần đây em ấy thế nào?”

Mộ Trường Hủ tươi cười có chút miễn cưỡng: “Muội muội theo tổ mẫu đi Từ Vân an mấy ngày, sau khi về tâm tình không tệ.”

La Ngọc không quá nhạy cảm, không thấy Mộ Trường Hủ khác thường, cười nói: “Chờ mấy ngày nữa rảnh rỗi, ta tới Mộ gia thăm em ấy.”

Mộ Trường Hủ ừ một tiếng.

La Ngọc không nghi ngờ hề hắn, còn tưởng Mộ Trường Hủ hắn không vui vì chuyện vừa rồi. An ủi Mộ Trường Hủ mấy câu. Liền rời đi.

Mộ Trường Hủ nhìn thân ảnh cao gầy của La Ngọc, thở dài trong lòng.

Biểu ca văn võ song toàn, tuổi trẻ anh tài, lại tình cảm nồng thắm với muội muội. Hôn nhân tốt như vậy, đốt đèn lồng tìm cũng khó. Đáng tiếc, muội muội tâm khí rất cao, muốn cao hơn…

Ngay tại giờ phút này, một thân ảnh thiếu niên béo trắng hiện vào tầm mắt. Là thái tôn Chu Diễm.

Chu Diễm cùng đám người Triệu vương thế tử không thân cận, chỉ giao hảo với Tề vương, ngày thương cơ hồ không rời nhau. Hai ngày nay Tề Vương điện hạ đi Từ Vân am, Chu Diễm chỉ có một mình.

Mộ Trường Hủ do dự một lát, rốt cuộc lấy dũng khí đi tới bên Chu Diễm: “Thái tôn điện hạ, thần có chút việc muốn nói với người.”

Chu Diễm quay đầu, là Mộ Trường Hủ, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Ngày thường tuy rằng gặp mặt, nhưng Mộ Trường Hủ rất ít chủ động nói chuyện với hắn. Hôm nay tìm riêng mình, là có chuyện gì?

Ở đây có nhiều người, không tiện nói chuyện, Chu Diễm suy nghĩ một lát, nói: “Bên kia có lương đình u tĩnh, chúng ta sang bên kia nói chuyện.”

Đi vài bước, liền tới lương đình.

Chu Diễm nhìn về phía Mộ Trường Hủ, tươi cười ôn hòa thân thiết: “Mộ Đại công tử, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?”

Mộ Trường Hủ nghẹn nửa ngày, cũng không bày tỏ nổi nữa chữ. Loại sự tình này. Hắn phải nói thế nào đây?

Trong lòng Chu Diễm cảm thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?” Ấp a ấp úng như vậy, khiến hắn tò mò.

Mộ Trường Hủ khẽ cắn môi. Nhanh chóng lấy thư trong tay áo nhét vào tay Chu Diễm, cũng không dám nhìn hắn, vội vàng nói: “Điện hạ, phong thư này là muội muội dặn thần đưa cho người.” Nói xong, quay đầu đi ngay lập tức.

Chu Diễm: “…”

Chu Diễm ngơ ngác nhìn bóng dáng Mộ Trường Hủ hồi lâu, sau đó lại ngơ ngác nhìn lá thư trong tay hồi lâu. Nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Phong thư này, là Mộ Nguyên Xuân viết cho hắn!

Một thiếu nữ, lặng lẽ viết thư cho một thiếu niên, là vì gì? Thư viết gì?

Tâm trạng Chu Diễm căng thẳng. Không có dũng khí mở thư ra, nhanh chóng cho thư vào tay áo. Sau đó giống như đạo tặc bước nhanh về Thượng Thư phòng.

“Chu Diễm!” Lớn giọng gọi thẳng danh tính hắn như vậy, trong hoàng cung, trừ Tề vương không có người thứ hai: “Cháu làm cái gì lấm la lấm lét thế?”

Chu Diễm theo phản xạ quay người cười nói: “Thập tứ thúc, thúc về lúc nào vậy? Một bên không dấu vết giấu kỹ thư trong tay áo. Thập tứ thúc không thích Mộ đại tiểu thư. Phong thư này vạn vạn không thể để thúc thúc thấy.

Tề Vương hôm nay một thân cẩm bào sáng chói, không chút để ý, tùy ý đáp: “Ta về hôm qua.”

Chu Diễm thuận miệng cười hỏi: “Sao về sớm vậy?”

Tề vương nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mẫu phi vài lần thúc giục trở về, ta liền trở về.” Không hề đề cập tới chuyện phát sinh ở Từ Vân am, cũng không nhắc tới Mộ Niệm Xuân.

May mắn Chu Diễm cũng đang đầy bụng tâm tư, không hỏi gì. Thúc cháu hai người đều có tâm tư, tùy ý nói chuyện phiếm vài câu, liền cùng nhau trở về Thượng Thư phòng.

Mộ thái phó gặp Tề vương đi tới, lúc đầu còn vui mừng, không quá bao lâu, liền đau đầu.

Trong Thượng Thư phòng, Tề vương dựa bàn ngủ, thái tôn ngẩn người, ngay cả Mộ Trường Hủ luôn chăm chỉ cũng thất thần.

Tan học, Mộ Trường Hủ chủ động tìm đến Tề vương, áy náy nói: “Điện hạ, chỉ còn một tháng nữa là thi hội. Thần nghĩ mỗi ngày phải hồi phủ đọc sách, chuyên tâm thi hội.” Trong phủ Tề vương thật sự dễ dàng phân tâm.

Trừ việc đó ra, còn một lý do không thể tiết lộ. Mộ Nguyên Xuân tha thiết chờ hắn hồi âm, tuy hắn không tình nguyện, nhưng cũng không nhẫn tâm cự tuyệt khẩn cầu của muội muội.

Tề Vương không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

…… Kỳ quái, Tề vương hôm nay sao lại tốt bụng thế? Trong lòng Mộ Trường Hủ hiện lên một tia nghi vấn, rất nhanh bỏ qua. Hiện tại đầu óc hắn nhiều việc, làm sao có tâm tình đi nghiền ngẫm tâm tư Tề vương.

Mộ Trường Hủ vừa đi, Chu Diễm liền tới.

Tề Vương ngắm hắn một cái: “Vừa rồi muốn về, sao lại qua đây?”

Chu Diễm có chút chột dạ giải thích nói: “Mộ đại công tử nói chuyện cùng thúc, cháu không thể không biết xấu hổ quấy rầy.” Kỳ thật là không dũng khí đối mặt cùng Mộ Trường Hủ, cho nên mới đợi tới giờ.

Với tình tình Tề vương, không cười nhạo hắn mới là chuyện lạ.

Không nghĩ đến, Tề Vương không hề truy vấn, nhẹ nhàng buông tha hắn.

Hai người sóng vai ra hoàng cung. Phủ thái tử ở cách vách Tề vương phủ, hai người ngồi chung một xe ngựa hồi phủ. Ngày thường cả hai cười nói huyên náo, hôm nay không hẹn mà cùng ngậm miệng. Ai nấy nhìn một bên cửa sổ xe ngựa tới ngẩn người.

Một lát sau, hai người cũng lại không hẹn mà cùng quay đầu, hai miệng một lời: “Hôm nay thúc/cháu làm sao vậy, sao nãy giờ không nói gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, hai người đều nở nụ cười. Không khí nặng nề thoáng chốc thành hư không.

Chu Diễm nháy mắt cười hỏi: “Thập tứ thúc, mấy ngày nay, cùng Mộ tứ tiểu thư thân cận thế nào?” Trước mặt người ngoài là thiếu niên thủ lễ đôn hậu, vừa tới trước mặt Tề vương liền thay đổi thành một người khác.

Đây đại khái chính là gần mực thì đen.

Tề Vương sớm đoán được hắn sẽ hỏi chuyện này, đương nhiên sớm có chuẩn bị, không chút hoang mang đáp: “Ta đi Từ Vân am bồi mẫu phi, làm sao có thời giờ cùng nàng thân cận.”

Vẻ mặt thật chính khí!

Chu Diễm không cho hắn mặt mũi, chế nhạo: “Thôi đi! Không phải thúc không có thời gian cùng người ta thân cận, mà là người ta không quan tâm thúc thì có!”

Tề Vương tà nghễ liếc hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cháu làm thế nào chỉ nhìn ánh mắt thì biết nàng không để ý ta.”

Ha ha! Thẹn quá thành giận! Xem ra, quả nhiên bị hắn nói trúng rồi.

Khó có lúc nói trúng chỗ đau thúc thúc, Chu Diễm tự nhiên không buông tha cơ hội tốt như vậy, nhếch miệng cười nói: “Cháu chỉ thuận miệng nói thôi. Thúc vội vã phản bác làm gì, không lẽ cháu nói trúng!”

Nam nhân vốn sĩ diện, chuyện kinh hoàng trước Mộ Niệm Xuân, đời nào Tề vương thừa nhận, lập tức hừ nhẹ một tiếng nói: “Đương nhiên không phải. Nàng là tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghi khuê các, cho nên trước mặt mọi người lãnh đạm bất hòa với ta. Nói chuyện với ta, lại cười ngọt ngào, đáng yêu biết chừng nào.”

Chu Diễm nhịn cười, nghiêm trang đáp: “Dạ, dạ, dạ. Thập tứ thúc xuất mã, đương nhiên mã đáo thành công.”

Nói là nói vậy, nhưng ý cười trong mắt rõ là ngược lại.

Tề vương trừng mắt nhìn Chu Diễm một cái. “Uy nghiêm” ngày thường khôi phục, Chu Diễm quả nhiên thành thật yên tĩnh không dám hé răng. Trong xe ngựa lần nữa khôi phục không khí nặng nề.

Tâm tình Tề vương nặng nề. Đáng tiếc không như mong muốn, hắn không kìm lòng lại nghĩ tới một đêm kia ở Từ Vân am, cùng với sự đùa cợt của Mộ Niệm Xuân…

Ngày thường chỉ có hắn làm cho người ta nghẹn khuất, không nghĩ tới, lần này lại bại trong tay một tiểu nha đầu. Thật sự là càng nghĩ càng buồn bực!

“Phía trước quẹo phải.” Tề vương đột ngột hô.

Chu Diễm sửng sốt: “Về phủ, không phải là quẹo trái sao?”

Tề vương quăng cho hắn ánh mắt ghét bỏ xem thường: “Không phải đứa nhỏ ba tuổi, vội vã về nhà làm gì, phụ mẫu cháu chờ cháu ăn cơm chiều sao?”

Chu Diễm đỏ mặt, không kiên trì về phủ nữa: “Không về phủ thì đi đâu?”

Tề vương đả khởi tinh thần, xuất ra bộ dáng phóng túng thường ngày, cười nói: “Bên ngoài nhiều chỗ đi mà. Tửu lâu uống rượu, quán trà phẩm trà nghe thơ, thuyền hoa nghe điệu hát dân gian, hoặc là trực tiếp đi thanh lâu khai mở mắt giới…”

Lời còn chưa xong, Chu Diễm liền mặt đỏ lên, liên tục xua tay: “Tửu lâu quán trà thì thôi, thanh lâu thì không thể đi. Nếu như bị phụ vương mẫu phi biết, không đánh gãy chân của cháu mới lạ.”

Thời điểm tâm tình không tốt, trêu chọc thái tôn thành thật hàm hậu, quả nhiên là lựa chọn giải phiền muộn tốt nhất.”

Tề Vương không có hảo ý nhìn Chu Diễm đánh giá một cái, sau đó nói; “Nhìn bộ dạng cháu, chắc vẫn còn là ‘đứa bé trái’ rồi.”

Chu Diễm: “……”

Mặt Chu Diễm đã đỏ tới mức có thể luộc trứng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.