Niệm Xuân Quy

Chương 88: Say rượu



“Không phải gì, bị ta nói đúng rồi!” Tề Vương không phúc hậu nhếch miệng nở nụ cười: “Cháu năm nay cũng đã mười lăm, đã tới lúc làm mai. Làm sao ngũ tẩu còn quản cháu như vậy?”

Chu Diễm đỏ mặt biện giải: “Mẫu phi cũng là vì tốt cho cháu, để cháu chuyên tâm đọc sách, không sớm sa vào nữ sắc.”

Ngay cả nha hoàn hầu hạ bên người hắn cũng do thái tử phi tự mình lựa chọn. Phần lớn tướng mạo bình thường, tâm tư không sâu, những kẻ có dã tâm không được hầu hạ bên cạnh hắn.

Tề vương không cho là đúng cười nói: “Điểm xuất phát của ngũ tẩu thì tốt, nhưng làm ra chuyện lại không tốt.”

Liền bởi vì Chu Diễm tâm tính đơn thuần không quá thân cận nữ sắc, mới càng dễ dàng bị mê sắc. Chỉ thấy Mộ Nguyên Xuân vài lần, đã bị thần hồn điên đảo.

Chu Diễm bị Tề vương giễu cợt, trong lòng có chút không phục, há mồm hỏi: “Đừng chỉ lo nói cháu, thật ra không có người quản thúc, trong phủ phải nhiều mỹ nhân mới đúng. Nhưng chưa từng nghe qua thúc nạp mỹ nhân nào.”

Tề vương tà nghễ liếc hắn một cái, chậm rì rì nói: “Điều này sao có thể giống nhau. Ta chỉ quen nhìn cái đẹp, mắt cao hơn đỉnh. Dong chi tục phấn bình thường căn bản không lọt mắt ta.”

Mỹ nhân hoặc là phần thưởng nhóm phi tần trong cung, hoặc là vài vị huynh trưởng “săn sóc” đưa tới. Trở thành bình hoa trong phủ thật ra không sao cả, hắn không có hứng thú chạm tới.

Kiếp trước, hắn vì diễn trò rất thật, phóng túng từng ngày. Đem thanh danh “phong lưu” phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Sau lại mười năm chính chiến, bên người cũng không thiếu mỹ nhân làm bạn. Công phá hoàng cung đăng cơ, lập đế hậu, mỹ nhân trong cung muốn kiểu gì đều có. Gầy béo cao thấp, muôn hình muôn vẻ, thong dong lựa chọn.

Nhưng trong lòng hắn, thủy chung tịch liêu.

Cả đời này, hắn không nghĩ sẽ tiếp tục sống như vậy. Hắn muốn, là một thê tử tâm ý tương thông, tôn trọng lẫn nhau. Cử án tề mi cả đời.

Trọng sinh không lâu, hắn liền gặp nữ tử để trong lòng nhiều năm. Một khắc kia, không ai biết hắn vui sướng cỡ nào.

Cho dù nàng đối với mình tràn ngập đề phòng, cho dù nàng không thích mình. Nhưng hắn đã nhận định, kiếp này không phải nàng không cưới. Vì nàng giữ mình trong sạch. Đương nhiên đáng giá.

Sự tình này, không cần giải thích với bất kỳ ai.

Luận võ mồm, Chu Diễm còn xa mới là đối thủ Tề vương. Ngắn ngủi mấy câu, liền rơi xuống hạ phong.

Chu Diễm suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một câu: “Dù sao, cháu cũng không đi thanh lâu.”

Tề vương nhìn thằng cháu bằng nửa con mắt: “Ai bắt cháu đi thanh lâu? Hơn nữa, nếu thật sự không có phần tâm tư kia, cho dù đến thanh lâu, mĩ nữ trước mặt cháu, cháu cũng có thể ngồi yên mà lòng không loạn. Có cái gì mà khẩn trương.”

Chu Diễm theo bản năng sờ sờ tay áo, không hé răng.

Tề vương không lưu ý động tác nhỏ này của hắn, cười nói: “Hôm nay ta mang cháu tới mở mang kiến thức ở tửu lâu nổi danh kinh thành, kêu mấy vò rượu ngon. Thống khoái uống một hồi.”

Chu Diễm nói theo phản xạ: “Mượn rượu tiêu sầu không phải là chuyện tốt!”

Tề Vương: “…”

Chu Diễm hoàn toàn không biết mình vô ý đâm trúng chỗ đau của Tề vương, lại nói tiếp: “Uống xoàng hai chén thật ra không có gì trở ngại, uống chỉ hại thân, không giải quyết được phiền toái gì. Cho nên nói, thời điểm tâm tình không tốt, tuyệt đối không nên uống nhiều rượu…”

Khóe miệng Tề vương run rẩy một chút: “Ai nói cháu lòng ta không tốt? Tâm tình ta rất tốt, mới muốn đi uống rượu?”

Chu Diễm thông minh không tiếp tục tranh cãi vấn đề này. Trong lòng âm thầm hạ quyết định quyết tâm, nhất định phải ngăn cản thập tứ thúc uống say mèm.

Hai canh giờ trôi qua.

Trong nhã gian của tửu lâu nổi danh kinh thành, Đỉnh Hương lâu, trước mặt thúc cháu hai người là hai bầu rượu tinh xảo.

Từ kiếp trước Tề vương đã uống rượu rất tốt, uống liền hai bầu, cũng như không. Chu Diễm thì kém xa, gương mặt đáng yêu sớm đã ửng hồng, đôi mắt đen nhấp nháy, nhưng cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện đã lờ đờ, sớm không biết tên mình là gì.

Tề vương bưng chén rượu, rầu rĩ thầm nghĩ: Chu Diễm vừa rồi kỳ thật nói đúng. Mượn rượu tiêu sầu quả nhiên không phải chủ ý tốt. Uống một ly lại một ly, buồn bực trong lòng không hề giảm một chút.

“Rầm” một tiếng, Tề vương bừng tỉnh. Vừa nhìn, không khỏi nở nụ cười.

Chu Diễm say bất tỉnh nhân sự. Nằm úp sấp trên mặt bàn.

Gã sai vặt Phương Đồng bên người Chu Diễm đau khổ nói: “Tề Vương điện hạ. Thái tôn điện hạ đã say thành thế này, không thể uống nữa, nên hồi phủ thôi ạ! Nếu chậm trễ, chỉ sợ thái tử phi sẽ tức giận.”

Đến lúc đó chịu đau chính là hắn đầu tiên.

Trịnh Hỉ cũng cười nói theo: “Đúng vậy, đã muộn rồi, cũng nên hồi phủ nghỉ ngơi. Bằng không, sáng ngày mai đi muộn, Mộ thái phó sẽ không vui.”

Mộ thái phó mất hứng! Tề vương nghĩ đến Mộ Niệm Xuân là cháu gái ruột Mộ thái phó, lời đến bên miệng lập tức đổi thành: “Nói có lý, hiện tại trở về phủ!”

Trịnh Hỉ cảm động cơ hồ khóc rống. Chủ tử nhà mình rốt cuộc từ khi nào thì nói chuyện tử tế như vậy?

Chu Diễm ngày thường nhu thuận, uống rượu say cũng không có tật xấu gì. Nhiều nhất chính là ngủ một đường xe ngựa về phủ, sau đó dựa vào hai người đỡ vào phủ mà thôi.

Thái tử phi nhìn Chu Diễm cả người đầy mùi rượu, đứng cũng không vững, tức giận dâng lên. Nhưng mặc kệ nói gì Chu Diễm cũng không nghe thấy, chỉ có thể bực tức quở trách Tề vương: “Mình đệ hồ nháo thì cũng thôi, làm sao lại mang thái tôn cùng đi tửu lâu uống rượu. Say thành như vậy, ngày mai làm sao đi Thượng thư phòng?”

Tề vương thực trượng nghĩa phất phất tay: “Ngũ tẩu không cần lo lắng, ngày mai ta xin phép thái phó cho thái tôn nghỉ là được.”

…… Trọng điểm không phải xin nghỉ, là không nên uống rượu được không?!

Thái tử phi luôn luôn tự giữ thân phận, nặng nhất hàm dưỡng, cũng chưa từng đối diện người mặt đỏ. Giờ phút này, ôn hòa khuyên nhủ: “Lời này vốn ta không nên nói, nhưng Dung phi nương nương đang ở Từ Vân am lễ Phật, đệ cũng nên uống ít một chút mới phải, miễn cho Dung phi nương nương lo lắng.”

Tề vương cười nói: “Ngũ tẩu nói có lý. Ta sẽ phân phó người bên cạnh, không cho phép nói chuyện ta uống rượu cho mẫu phi. Miễn cho mẫu phi lo lắng.”

Thái tử phi: “…”

May mắn con mình ôn thuần nghe lời. Nếu giống người trước mắt tùy ý làm bậy, bản thân sớm tức đến ngất xỉu.

Đang nghĩ, Chu Diễm thấp giọng nỉ non một câu.

Tai thái tử phi nghe thấy một cái tên, rong lòng cả kinh, không chút nghĩ ngợi ho khan một tiếng, cao giọng át lời Chu Diễm: “Thập tứ đệ, trời không còn sớm, đệ cũng về phủ nghỉ ngơi đi! Ta không tiễn đệ.”

Tề vương cảm giác say say, cũng mơ màng, không lưu ý lời Chu Diễm thì thào. Cười lên tiếng rời đi.

Tề Vương vừa đi, thái tử phi trầm mặt, lạnh lùng nói: “Mau đưa thái tôn vào nhà, hầu hạ tắm rửa thay quần áo.”

Phương Đồng nơm nớp lo sợ làm theo.

Chu Diễm lại lầu bầu một tiếng, lần này giọng nói lớn hơn, cơ hồ mọi người trong phòng có thể nghe thấy rõ ràng một tiếng “Mộ Nguyên Xuân”.

Thái tử phi đen mặt, mắt như dao nhìn qua: “Ngây ra cái gì, còn không mau đưa thái tôn trở về?”

Chờ Phương Đồng dìu Chu Diễm đi rồi, thái tử phi cho gọi đám nha hoàn lại, lạnh lùng nói: “Vừa rồi thái tôn nói gì, các ngươi nghe thấy không?”

Bọn nha hoàn nào dám nói thật, trăm miệng một lời đáp: “Nô tỳ cái gì cũng không có nghe thấy.

Thái tử phí lạnh lùng: “Không nghe là tốt. Nếu sau lưng có kẻ dám huyên thuyên, hoặc truyền ra lời gì bất lợi đối thái tôn, ta sẽ hỏi tới các ngươi!”

Bọn nha hoàn nhất tề quỳ xuống: “Nô tỳ không dám!”

Thái tử phi thản nhiên nhìn bọn nha hoàn một cái, mặt không chút thay đổi xoay người tới viện thái tôn.

Vừa tới viện, Phương Đồng thần sắc quái dị đi lên đón, muốn nói lại thôi.

Thái tử phi nhíu nhíu mày: “Sao thế?”

Phương Đồng kiên trì thấp giọng bẩm báo: “Hồi Thái tử phi, nô tài hầu hạ thái tôn điện hạ thay quần áo, phát hiện trong tay áo ẩn giấu một phong thơ, nô tài không dám xem, thỉnh ngài xem qua…” Nói xong, dâng thư trong tay lên.

Thái tử phi tiếp nhận phong thư nhìn thoáng qua, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Trên phong thư không kí tên, chỉ viết bốn chữ thái tôn điện hạ thân khải. Chữ viết thanh tuyển tú lệ, vừa thấy đã biết xuất từ thiếu nữ khuê các.

Nhớ lại Chu Diễm vừa thất thố, lại nhìn phong thư, nghĩ qua cũng ra.

Thái tử phi gắt gao nắm chặt phong thư, gân tay lộ ra. Trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh: “Tốt lắm, ta đã biết. Ngươi lui đi.”

Thời điểm say rượu nhẹ nhàng vui vẻ, tư vị sau khi tỉnh say rượu lại rất khổ sở.

Thời điểm Chu Diễm tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, trước mặt tựa hồ vô số sao bay. Nhịn không được rên rỉ một tiếng, miễn cưỡng mở mắt.

Thái tử phi ẩn nhẫn tức giận hồi lâu, lúc này cất lời: “Cuối cùng con cũng tỉnh! Giờ đã là giữa trưa, nếu không tỉnh, ta định sai người đi thỉnh Thái y.”

Chu Diễm mơ hồ, nhất thời phản ứng: “Mẫu phi, làm sao người lại ở trong phòng con?”

Thái tử phi hừ lạnh một tiếng: “Một thân mùi rượu, nhanh đi tắm rửa, đổi quần áo, ta có việc muốn hỏi ngươi.”

Chu Diễm rất rõ tính tình mẫu thân mình, vừa nghe lời này biết là không ổn, nhất thời nhăn mặt. Thời điểm xuống giường chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn Phương Đồng đỡ hắn đúng lúc.

Thái tử phi vừa tức lại đau lòng, trừng mắt nhìn hắn một cái, liền đi ra ngoài.

Tắm sạch sẽ, đổi quần áo, cuối cùng Chu Diễm thanh tỉnh không ít. Thuận miệng hỏi một câu: “Phương Đồng, quần áo ta tối hôm qua thay ngươi để ở chỗ nào?” Trong tay áo còn có một phong thư quan trọng!

Phương Đồng rụt cổ: “Điện hạ, nô tài nói thật người đừng sinh khí. Đêm qua thời điểm nô tài thay quần áo cho người, phát hiện trong tay áo có thư. Nô tài đã đem thư đưa cho thái tử phi.”

Chu Diễm: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.