Ba ngày đối với người khác mà nói,
đại khái là một thoáng qua.
Trong ba ngày này Mộ Niệm Xuân lại
chịu nhiều đau khổ. Đầu gối sớm đã sưng đỏ, đau chết lặng. Phải dựa vào người
đỡ nàng mới miễn cưỡng trở về được Y Lan viện.
Trương Thị đã sớm chuẩn bị thuốc
mỡ tan máu bầm, khăng khăng muốn đích thân bôi thuốc cho Mộ Niệm Xuân.
Mộ Niệm Xuân không lay chuyển được
mẹ mình, đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Đập vào mắt là làn da chân trắng
nõn mịn, sau đó là đầu gối sưng máu ứ đọng. Tim Trương Thị như bị dao cắt, nước
mắt rơi xuống,
Mộ Niệm Xuân dỗ dành Trương Thị:
“Mẹ, da con mỏng dễ lưu lại dấu. Trước đây lúc con bướng bỉnh, mẹ nhéo một cái,
cánh tay tụ máu mấy ngày mà. Như bây giờ nhìn thì dọa người, kỳ thực không có
gì lớn đâu. Bôi thuốc vào sẽ nhanh khỏi thôi.”
Trương Thị cũng biết lúc này không
phải để khóc, đành dùng khăn lau nước mắt. Sau đó dùng khăn mặt vò nước
nóng lau nhẹ trên đầu gối Mộ Niệm Xuân, trong miệng lẩm bẩm: “Chờ đại phu
qua xem rồi cho con thuốc bôi. Như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Nói thật, cứng rắn quỳ ba ngày,
sớm đã không còn cảm nhận được đau đớn. Lau khăn nóng cũng không hiệu quả gì.
Bất quá, đây là tâm ý của Trương Thị. Mộ Niệm Xuân chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp
nhận.
Lau khăn nóng, bôi thuốc. Thuốc mỡ
màu có chút kỳ dị, nâu nâu, lúc vừa bôi xong hơi nhói như kim châm.
Trương Thị thận trọng xoa đều
thuốc mỡ, sau đó dằn lòng dùng sức ấn đầu gối của Mộ Niệm Xuân.
Mộ Niệm Xuân không kìm được thở
dốc một cái, giọng nói có chút thay đổi: “Mẹ…”
“Đầu gối con sưng quá. Phải dùng
sức xoa bóp mới nhanh tan máu tụ.” Trương Thị không đành lòng nhìn nữ nhi lúc
này, nhanh chóng nói: “Con chịu khó nhịn một chút, sẽ nhanh thôi.”
Mộ Niệm Xuân đổ mồ hôi lạnh nhưng
cố không nói tiếng nào. Đến khi Trương Thị ngừng tay mới cố gượng cười: “Mẹ, mẹ
đừng lo lắng, không đau đâu…”
So với hối hận đau đớn tuyệt vọng
bất lực sâu trong nội tâm, chút đau đớn ngoài da thịt này, nhịn một chút sẽ qua
đi.
Mẹ và em ruột đều bình an vô sự,
Thạch Trúc vẫn tiếp tục sống tốt. Đây đã là ân huệ lớn ông trời ban cho nàng,
tự đáy lòng nàng cảm kích trời xanh nhân từ. Chút đau đớn da thịt kia, chỉ càng
làm cho nàng thêm cứng cỏi.
Lúc này sắc mặt Mộ Niệm Xuân tái
nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, thế nhưng nụ cười kiên cường lại hiện trên khóe
môi. Tương phản mãnh liệt như vậy, khiến cho gương mặt thiếu nữ non nớt toát ra
vẻ mỹ lệ kinh người.
Ngay cả Trương Thị cũng ngẩn người
nhìn, lòng ngực vừa có chút kiêu ngạo lại có chua xót khổ sở.
Nữ nhi nói như vậy, là để trấn an
mình. Tấm lòng của nữ nhi, người làm mẹ chỉ biết đón nhận.
Trương Thị lên tinh thần nói:
“Cuối cùng cũng qua ba ngày rồi. Từ giờ con ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt,
còn trẻ da sẽ nhanh hồi phục.”
Mộ Niệm Xuân thay đổi tư thế thoải
mái hơn, nghe vậy nhẹ giọng cười nói: “Kế tiếp không phải là cấm túc một tháng
sao ạ? Vừa lúc không cần học khuê nữ, có lý do quang minh chính đại lười biếng
rồi.”
Trương Thị nghe mà buồn cười,
phiền muộn trong lòng tiêu tán hơn nửa, thấp giọng nói: “Thiếu chút nữa quên
nói cho con biết. Lúc bà nội con nghe sự kiện kia, rất tức giận. Tối hôm
đó kêu cha con qua nói chuyện riêng. Sau đó cha con đi Thưởng Mai uyển, quở
trách Nguyên Xuân một hồi. Nha đầu kia khóc sưng cả hai mắt.”
Trong Thưởng Mai uyển đương nhiên
có người của Trương Thị, sớm có người đến bẩm báo không thiếu một lời. Cả ngày
qua tâm tình Trương Thị rất tốt.
Mộ Niệm Xuân nhếch môi, Mộ Nguyên
Xuân quả nhiên trước sau như một am hiểu diễn trò, “mắt sưng đỏ” sao, khẳng
định là cha đã mềm lòng hơn rồi.
“Mẹ, hôm nay mẹ đi thăm đại tỷ
chứ?”
Trương Thị hừ nhẹ một tiếng: “Dĩ
nhiên là không.”
Mắt Mộ Niệm Xuân lóe lên, thấp
giọng nói: “Nên đi một chuyến, nhớ mang nhiều thuốc bổ dưỡng thân thể mẹ ạ.”
Dừng một chút lại nói: “Bà nội và cha đều đang nhìn mẹ.”
Đây chính là thời cơ tốt nhất để
kế mẫu biểu hiện khoan hồng độ lượng.
Trương Thị đương nhiên không ngu
ngốc, nghe qua liền hiểu. Chỉ là trong lòng của nàng không nghĩ sâu sa như vậy,
vừa nghĩ tới phải giả bộ mẹ hiền trước mặt Mộ Nguyên Xuân thì đã cảm thấy không
thoải mái: “Hay là ta không đi. Nha đầu kia và ta bát tự không hợp, ta không
muốn giả bộ trước mặt nó.”
Tính tình Trương Thị, nhất định
đấu không lại Mộ Nguyên Xuân am hiểu ngụy trang, lòng dạ sâu xa.
“Mẹ, mẹ nên đi đi.” Mộ Niệm Xuân
kiên nhẫn khuyên bảo: “Bất quá là làm bộ một chút, liền có thể lấy lòng cha và
bà nội, còn có thể được tiếng lòng dạ bao dung, cớ sao mà không làm.”
Trương Thị không tình nguyện gật
đầu, sau đó nghi vấn hỏi: “Niệm Xuân, rốt cuộc ngày đó Nguyên Xuân nói gì với
con?”
Mộ Niệm Xuân đương nhiên sẽ không
nói thật, trợn mắt nói lung tung: “Đúng như con nói với mẹ mà. Nếu không, con
đã không tức giận đến vậy.”
Thật là như vậy sao? Trương Thị
bán tín bán nghi nhìn Mộ Niệm Xuân, trong lòng cảm thấy có cái gì không đúng.
Mộ Niệm Xuân mặt không đổi sắc đón
nhận ánh mắt Trương Thị.
Bên hồ nước rốt cuộc phát sinh
chuyện gì, chỉ có Mộ Nguyên Xuân và mình biết. Mình không nói ra, Mộ Nguyên
Xuân càng không dám nói ra chân tướng, chỉ có thể nén giận mang tiếng oan.
Trương Thị hỏi không được, đành
phải dẹp nghi vấn này sang một bên, cười đổi chuyện khác: “Thược Dược bên cạnh
con xuất giá rồi, hôm nay chỉ còn Thạch Trúc và hai tiểu nha hoàn, không đủ
người dùng. Mẹ cho con chọn hai người, một là Ngọc Trâm bên cạnh mẹ, hai là…”
Đinh Hương! Mộ Niệm Xuân yên
lặng nói tiếp trong lòng.
Đinh Hương là con người hầu trong
phủ, cha của cô ta là quản sự điền trang Mộ gia, mẹ là quản sự phòng may vá,
trước mặt chủ tử cũng có vài phần thể diện. Trương Thị chọn riêng Đinh Hương
hầu hạ bên người nàng, thứ nhất là nhìn trúng Đinh Hương thông minh, thứ hai là
cảm thấy Đinh Hương có gia đình trong phủ, vấn đề trung thành không phải lo
lắng.
Chỉ tiếc, lần này Trương Thị nhìn
lầm.
Đinh Hương quả thực trung tâm, thế
nhưng đối tượng trung tâm không phải là nàng, mà là Mộ Nguyên Xuân.
Năm đó nàng hồn nhiên bị cài người
bên cạnh. Từng bước, từng bước thua. Mộ Nguyên Xuân tính toán đối phó với nàng
cùng Trương Thị thắng lợi, “công lao” của Đinh Hương cũng không nhỏ.
Đời này, nàng tuyệt không chấp
nhận một nha hoàn “ăn cây táo, rào cây sung” ruồng bỏ chủ tử.
Mộ Niệm Xuân đang định mở miệng từ
chối, lòng khẽ động, liền đổi ý: “Những chuyện nhỏ nhặt này, mẹ làm chủ là
được. Con hơi mệt, muốn ngủ một chút.”
Trương Thị dừng lời, yêu thương
xoa xoa đầu nàng, lại giém chăn cẩn thận.
Mộ Niệm Xuân không nói dối, ba
ngày qua, nàng quả thật mệt mỏi. Nàng không lập tức rơi vào mộng đẹp, cố gắng
nói: “Mẹ, Thạch Trúc theo con quỳ ba ngày, đầu gối cũng bị thương không nặng.
Mẹ cho người mang thuốc mỡ tới. Còn nữa, con nghĩ để Thạch Trúc tiếp nhận vị
trí Thược Dược.”
Trương Thị hơi do dự: “Thạch Trúc
quả thật trung tâm, bất quá, tuổi hơi nhỏ một chút. Hơn nữa, cũng không được
lanh lợi lắm…” Nàng vốn định để Đinh Hương làm đại nha hoàn nhất đẳng.
“Để Thạch Trúc đi!” giọng của Mộ
Niệm Xuân kiên quyết lạ thường: “Cô ấy hầu hạ con bốn năm rồi, con dùng đã
quen.”
Trương Thị sẽ không vì chút chuyện
nhỏ này mà tranh chấp với nữ nhi, lập tức cười đáp ứng.
Lúc này Mộ Niệm Xuân mới yên lòng
ngủ say.
Chỉ dựa vào ý chí cứng rắn mà
chống đỡ thân thể nhỏ bé yếu ớt, một ngày được thư giãn, lập tức rơi vào mộng
đẹp. Không hề có ác mộng kiếp trước tới quấy nhiễu nàng.
Mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm
sau.
Mộ Niệm Xuân không rung chuông bên
giường, nàng lẳng lặng ngồi thẳng người, đánh giá khuê phòng mình. Hết thảy đều
quen thuộc, ngay cả đồ trang điểm ở bàn gương cũng giống như trong trí nhớ như
đúc.
Nhiều năm trước kia và quá khứ
thống khổ, phảng phất chỉ như một hồi ảo ảnh.
Nàng là tứ tiểu thư Mộ gia ngây
thơ dễ kích động, mỗi ngày suy nghĩ xem làm thế nào để đánh bại được đại tỷ
danh tiếng, còn cả thiếu niên anh tuấn một thân như ngọc kia…
Thần sắc Mộ Niệm Xuân có chút
hoảng hốt, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân
rất nhỏ, thận trọng dừng lại bên cánh cửa.
Sau đó, một giọng nữ khiêm tốn
cung kính vang lên: “Tiểu thư đã thức chưa? Nô tỳ Đinh Hương, tới hầu hạ tiểu
thư rửa mặt chải đầu.”