Thụy Hương đang tuổi thanh xuân,
lại quyến rũ xinh đẹp. Một thân váy xanh thướt tha, động lòng người.
Xét về tướng mạo, Huyên Thảo không
khỏi kém một bậc. Tướng mạo không kịp Thụy Hương, trí tuệ lanh lợi lại kém một
bậc. Cũng không lạ Mộ Chính Thiện lại muốn Thụy Hương hầu hạ.
Đương nhiên, hai nha hoàn thông
phòng mặc kệ ai được sủng ái hơn, đều không có ảnh hưởng gì tới Trương Thị. Gia
quy Mộ gia, Mộ Chính Thiện đã có hai nhi tử hai nhi nữ, sẽ không nạp thiếp
thất. Trừ phi là Thụy Hương cùng Huyên Thảo có bầu…
Khả năng này cũng có thể xem nhẹ.
Mỗi lần hai người thị tẩm qua, Tiễn mama đều tự mình đưa thuốc hoa hồng tới,
tận mắt nhìn bọn họ uống xong mới đi.
Mộ Niệm Xuân không chút để ý suy
nghĩ, sau khi ra khỏi thư phòng, xoay người đi tới phòng Trương Thị.
Trương Thị thấy Mộ Niệm Xuân, có
chút ngoài ý muốn: “Đã trễ thế này, sao còn chưa ngủ?”
Mộ Niệm Xuân cười hì hì làm nũng:
“Mẹ, một tháng nay con chưa gặp mẹ. Đêm nay con muốn ngủ với mẹ.”
“Cô nương lớn như vậy, còn ngủ với
mẹ thì ra sao nữa, không sợ bị chê cười.” Trương Thị trong miệng oán trách,
trong lòng lại thập phần vui mừng. Lại phân phó Bạch Lan: “Nhanh đi chuẩn bị
nước ấm cho tứ tiểu thư tắm rửa.”
Mộ Chính Thiện hôm nay nghỉ ở thư
phòng, Thụy Hương hầu hạ. Trương Thị buồn một mình tịch mịch, nữ nhi đến làm
bạn, Trương Thị tự nhiên cao hứng.
Tắm rửa xong, hai mẹ con dựa đầu
nằm trên giường, nhàn thoại một lát.
Phần lớn thời điểm, đều là Trương
Thị nói, Mộ Niệm Xuân im lặng nghe. Trương Thị kể chuyện Mộ gia một hồi, theo
như lời đều là chút việc nhỏ vụn vặt. Hoặc là huynh muội Mộ Nguyên Xuân làm bà
không vui, hoặc là hạ nhân nào lười biếng, nhiều nhất là về Phong Ca Nhi cùng
Mộ Chính Thiện.
Thời điểm Trương Thị ngẫu nhiên đề
cập Thụy Hương, Mộ Niệm Xuân liền hỏi: “Mẹ, cha gần đây có phải hay triệu Thụy
Hương hầu hạ?”
Vấn đề thình lình, làm Trương Thị
ngẩn ra: “Cũng không tính là nhiều, tháng này khoảng ba bốn lần. Còn có Huyên
Thảo hầu hạ một hai lần. Còn lại, cha con đều nghỉ ở phòng ta.”
Quả thật không tính rất nhiều. Tựa
hồ cũng không có gì dị thường, nhưng vì sao lòng nàng luôn có cảm giác không
thích hợp.
Mộ Niệm Xuân im lặng.
Trương Thị rất nhanh phản ứng lại,
cười nói: “Việc nhỏ ấy, con không cần phiền lòng. Mẹ tuy ánh mắt kém cỏi, nhưng
cũng không để hai nha hoàn thông phòng qua được. Người khác hậu viện một đống
thiếp thất, còn có một đống thứ nữ con vợ kế, ngày ngày tranh giành ngươi tranh
ta đấu chướng khí mù mịt. Cha con đối với mẹ đã là tốt lắm rồi.”
Đúng vậy, Mộ Chính Thiện không nạp
thiếp, cũng cực ít đi thanh lâu thuyền hoa phong lưu. Chỉ thỉnh thoảng gọi
thông phòng. Đây đã được coi là hảo trượng phu cực hiếm ở Đại Tần.
Nếu Trương Thị đã không chú ý,
nàng là nữ nhi, cũng không nên nhìn chằm chằm điểm nhỏ ấy.
“Niệm Xuân,” Trương Thị vuốt ve
mái tóc đen bóng mềm mại của Mộ Niệm Xuân, trong giọng nói tràn đầy từ ái: “Con
cũng không tính còn nhỏ, chờ qua năm mới, mẹ bắt đầu thay con lưu tâm. Nhất
định phải chọn cho con một mối hôn nhân thích hợp.”
Điều đầu tiên là dòng dõi tương
đương, gia phong nghiêm cẩn chính phái, giống như Mộ gia là tốt nhất. Tướng mạo
đương nhiên phải xuất chúng, ít nhất cũng tiêu chuẩn như Mộ Trường Hủ.
Trương Thị nói nửa ngày, cuối cùng
còn nói thêm: “La thất công tử thật ra mọi thứ đều tốt, chỉ thích La gia là nhà
ngoại huynh muội Mộ Niệm Xuân. Cửa hôn nhân tốt này, tám chín phần là Mộ Nguyên
Xuân.”
Trong lời nói ý tiếc mười phần,
nếu không phải vì một tầng này, bà nhất định vì nữ nhi trù tính một phen. La
Ngọc anh khí hơn người, văn võ song toàn. Gia thế lại xuất chúng, thật sự là
làm người ta động tâm chọn con rể.
Mâu quang Mộ Niệm Xuân lóe lên,
nhiên cười nói: “Là của con chạy không thoát, không phải của con, cưỡng cầu
không đến. Bất luận đại tỷ gả hay không gả đến La gia, tóm lại, con đối với La
Ngọc không nửa điểm niệm tưởng.”
Những năm niên thiếu hết sức luyến
ái, từng yêu say đắm, sớm đã biến mất không còn gì. Nay nàng, bề ngoài trẻ tuổi
non nớt, tâm tính lại hờ hững như băng. Cơ hồ không có chuyện gì có thể làm tâm
nàng gợn sóng. La Ngọc cũng không ngoại lệ.
Giọng nói thanh thúy của cô nương,
lộ ra một tia tang thương từng trải. Trong lòng Trương Thị có vài phần lo sợ
cùng nghi hoặc bất an, theo bản năng nhìn qua.
Dưới ánh đèn yếu ớt, gương mặt thanh
tứ như phủ một tầng sương mù thản nhiên, đôi mắt sáng ngời như đuốc, sâu không
thấy đáy.
Vô cùng quen thuộc, lại vô cùng xa
lạ.
Trong lòng Trương Thị nhảy dựng,
mạnh mẽ cầm tay Mộ Niệm Xuân: “Niệm Xuân, con không được hành động điên rồ.”
Mộ Niệm Xuân phục hồi tinh thần
lại, hướng Trương Thị mím môi cười: “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, con ổn. Chính là
nghe mẹ nhắc đến La Ngọc, nhất thời có chút thất thần mà thôi.”
Vừa cười, lại khôi phục vẻ đáng
yêu thường ngày. Tang thương lạnh lùng vừa rồi, giống như Trương Thị gặp ảo
giác.
Trương Thị bình tĩnh cười nói:
“Hảo hảo hảo, con không thích La Ngọc, mẹ không đề cập tới hắn nữa. Thanh niên
anh tuấn trong kinh thành còn nhiều mà, cũng không phải chỉ có một mình La
Ngọc. Chúng ta mở to hai mắt, chọn người khác là được.”
Khẩu khí này, tựa như đi ra vườn
rau chọn củ cải trắng.
Mộ Niệm Xuân xì một tiếng vui vẻ:
“Mẹ, mẹ thầm nghĩ chọn cho con một mối hôn nhân tốt. Không nghĩ tới người ta có
nhìn trúng con không?”
Trương Thị lập tức đáp: “Bảo bối
nữ nhi của ta mọi thứ đều tốt, ai lấy được là hắn đã tu luyện phúc khí mấy đời.
Không nói người khác, liền ngay cả Tề vương điện hạ cũng có ý với con. Đưa mắt
nhìn toàn kinh thành, còn có ai vượt được Tề vương?”
Chỉ có hai mẹ con, Trương Thị nói
chuyện không cố kỵ, lại tiếp tục nói: “Ngày đó ta và cha con nhắc tới việc này,
bị cha con quở trách, Mộ gia chúng ta không xứng với Tề vương phủ, còn nói Dung
phi sẽ không bao giờ nhìn trúng con. Cũng không ngẫm lại, nếu Dung phi nương
nương không thích con, như thế nào cố ý lưu con lại Từ Vân am làm bạn?”
Đây thật sự là một chuyện hiểu lầm
khó giải thích.
Mộ Niệm Xuân do dự, rốt cuộc không
nói gì, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ đem lời đã nói với Mộ Chính Thiện nói lại: “Kỳ
thật, Dung phi nhìn trúng trù nghệ của con. Con ở Từ Vân am một tháng làm thức
ăn chay, căn bản không có tiếp xúc khác với Dung phi.”
Trương Thị nghẹn lời, sau một lúc
mới không tình nguyện nói: “Xem ra, là mẹ suy nghĩ nhiều. Chuyện Tề vương không
đề cập nữa. Đúng rồi, còn có Lục nhị công tử Vĩnh Ninh hầu phủ, tuy rằng là thứ
xuất, cũng là còn trẻ anh tài……”
Mộ Niệm Xuân bắt đầu hối hận hành
động đêm nay của mình. Nguyên bản là sợ Trương Thị một mình cô tịch, mới cố ý
đến. Không nghĩ đến đêm nay Trương Thị nói tới đề tài này. Tưởng tượng quá
phong phú, quả thực khiến người ta thở dài.
Khi Trương Thị bắt đầu liệt kê
từng thiếu niên ở độ tuổi định hôn trong kinh thành ra, Mộ Niệm Xuân ngắt lời:
“Mẹ, đã khuya rồi, chúng ta nên ngủ thôi.”
Trương Thị lại không muốn: “Khó có
lúc mẹ con chúng ta có cơ hội tâm sự, ngủ muộn một chút cũng không sao. Đúng
rồi, ta vừa nói đến ai nhỉ? Tương nhị công tử Bình Viễn hầu phủ, hắn là con vợ
cả, nay lại là thư đồng thái tôn, tiền đồ không thể nói hết…”
Mộ Niệm Xuân hoàn toàn bái phục
đầu hàng: “Mẹ, con van cầu mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa được chứ? Hiện tại con thật sự
không hứng trí việc này. Chờ hai năm nữa đi.”
Trương Thị không cho là đúng cười
nói: “Nha đầu ngốc, loại sự tình này như thế nào có thể chờ. Đợi hai năm nữa,
đối tượng tốt đều bị đoạt đi rồi. Chờ con qua mười ba tuổi, me định hôn nhân
cho con.”
Còn cái gì phải tìm? Trước mắt
không phải đã có người thích hợp sao?
Tướng mạo thanh tú, phẩm tính
thuần lương, hiếu học tiến tới, khiêm tốn thuần phác, ôn nhu cẩn thận. Cậu cùng
mợ lại đều thích nàng, ngày sau nàng gả qua, bọn họ nhất định đối tốt với nàng.
Trong lòng Mộ Niệm Xuân âm thầm
nghĩ, lại không nói nửa lời.
Trương Thị mặc dù yêu thương
Trương Tử Kiều, nhưng là trong giới hạn cô cô đối với cháu trai nhà mẹ đẻ. Lấy
tiêu chuẩn mẹ vợ nhìn con rể, Trương Tử Kiều không đạt.
Ngày tháng còn dài, dụng công phủ,
một ngày nào đó, Trương Thị sẽ thay đổi tâm ý.
Không biết nói chuyện phiếm bao
lâu, Trương Thị rốt cục mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ.
Mộ Niệm Xuân cũng nhắm hai mắt
lại, lại không hề buồn ngủ.
Từ khi trọng sinh tới nay, mỗi tối
đều rất khó để đi vào giấc ngủ. Vừa nhắm mắt lại, quá khứ liền ùn ùn kéo tới, ở
trong đầu cuồn cuộn không ngớt….
Ngày trước hình ảnh xuất hiện
nhiều nhất là Lương Võ đế trước khi chết, ánh mắt đầy hận ý, nổi giận, khiếp
sợ… Nay, lại bị khuôn mặt tươi cười bất cần của Tề vương thay thế…
Mộ Niệm Xuân hít sâu một hơi, đem
gương mặt phiền phức đuổi ra khỏi đầu, liền buồn ngủ.
Qua ba ngày, chính là thi hội.
Mộ thái phó trong miệng không nói,
trong lòng cũng rất coi trọng chuyện trưởng tôn tham gia thi hội. Đặc biệt dặn
dò: “Ba ngày này cháu nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng tinh thần chuẩn bị thi hội.”
Thi hội ba ngày, thập phần hao tâm
tổn sức. Mỗi lần thi hội đều có rất nhiều thí sinh không chịu nổi ngất xỉu ở
trường thi.
Mộ Trường Hủ cung kính đáp: “Tôn
nhi cẩn tuân tổ phụ dạy bảo, nhất định tận tâm chuẩn bị thi hội, tuyệt không
làm tổ phụ thất vọng.”
Trong mắt Mộ thái phó hiện lên một
tia vui mừng.
Trưởng tôn trí tuệ chăm chỉ, nhỏ
như vậy đã có tư cách tham gia thi hội. Ông làm tổ phụ cũng được thơm lây. Nếu
năm nay Mộ Trường Hủ trúng thi hội, sẽ thật vẻ vang.
Từ biệt Mộ thái phó, Mộ Trường Hủ
lại hướng Tề vương xin nghỉ mười ngày, Tề vương không chút nghĩ ngợi đáp ứng,
cười vỗ vỗ vai Mộ Trường Hủ: “Đợi khi yết bảng, bổn vương nhất định tự mình đi
chúc mừng.”
Mộ Trường Hủ vội cười nói tạ.
Tuy rằng hai người tính tình không
hợp, bất quá ở chung mấy tháng, cũng dần dần quen thuộc. Tề vương tuy rằng
không học vấn không nghề nghiệp không cầu tiến, thích ăn uống nghe nhạc, lại
hiền hòa khôi hài, không khiến người ta chán ghét.
Cùng Tề vương nói lời từ biệt, Mộ
Trường Hủ lại không vội vã rời đi, cố ý ở cách đó không xa lương đình lý đợi
một lát.
Đợi trong chốc lát, một thiếu niên
béo trắng rón rén đi tới đây.