Niệm Xuân Quy

Chương 97: Đánh mất (nhị)



Cái liếc mắt kia, làm tâm La Ngọc như bị đao cắt.

Hai người thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu tâm ý tương thông. Chỉ một ánh mắt, hắn đã biết tâm ý Mộ Nguyên Xuân. Nàng khẩn cầu hắn, trăm ngàn lần đừng lộ ra dấu vết, đừng để Chu Diễm phát giác không thích hợp……

Khó có thể hình dung chua xót đang làn tràn dưới đáy lòng, nhanh chóng lan tràn tới toàn thân. Tay chân lạnh như băng, đau lòng đau cơ hồ chết lặng.

La Ngọc khó khăn há mồm: “Ta bỗng nhiên nhớ tới trong phủ còn có chút việc. Ta phải đi trước.”

“La gia biểu ca khó được một hồi đến, sao nhanh như thế đã muốn đi?” giọng nói thanh thúy của một cô gái vang lên. Sau đó, thân ảnh hồng nhạt của cô gái xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Mộ Niệm Xuân tươi cười, bước chân nhẹ nhàng, rất nhanh bước đến trước mặt ba người.

Mộ Nguyên Xuân khẽ biến sắc.

Quả nhiên là Mộ Niệm Xuân âm thầm giở trò quỷ! Ghê tởm hơn là, nó còn đến chê cười chính mình…

“Aiz! Đại tỷ, sao sắc mặt tỷ lại khó coi như vậy?” Mộ Niệm Xuân vẻ mặt thân thiết, đáy mắt đùa cợt cùng chế ngạo nhìn thẳng Mộ Nguyên Xuân: “Có phải ai chọc tỷ mất hứng?”

Mộ Nguyên Xuân đã cười không nổi, lửa giận trong ngực hừng hực thiêu đốt. Nhưng Chu Diễm còn ở bên, cô ta tuyệt không thể lộ ra dấu vết, đành phải cứng rắn nói: “Tứ muội nói đùa, ta hiện tại rất tốt.”

Mộ Niệm Xuân nhíu mày, chậm rì rì cười nói: “A? Xem ra, ta vừa rồi là hoa mắt, lại nghĩ đại tỷ sinh khí. Ngẫm lại cũng là, đại tỷ xưa nay tính tình ôn nhu, liền ngay cả tổ phụ tổ mẫu cũng khen ngợi nhiều lần. Như thế nào có khả năng vì một chút việc nhỏ bực bội.”

Tâm Mộ Nguyên Xuân muốn hộc máu, rốt cuộc duy trì không được nụ cười cứng ngắc, mặt trầm xuống.

Mộ Niệm Xuân lại nhìn về phía La Ngọc, ra vẻ áy náy nói: “La biểu ca, hôm nay thật sự là xin lỗi. Là ta nhất thời bướng bỉnh, mệnh nha hoàn bên người giả trang thành Đỗ Quyên truyền tin cho huynh. Vốn là muốn cấp đại tỷ một kinh hỉ. Ai nghĩ thái tôn điện hạ tới, thật làm cho biểu ca cùng điện hạ đều bị sợ hãi.”

La Ngọc: “…”

Chu Diễm: “…”

Nghe qua mà không thấy kỳ quái, Chu Diễm thực đã sống uổng nhiều năm.

Chu Diễm không dám tin nhìn Mộ Nguyên Xuân. Thanh âm có chút kỳ dị run run: “Nguyên Xuân, nàng cùng La Ngọc……” Kế tiếp trong lời nói. Vô luận như thế nào cũng hỏi không ra.

Mộ Nguyên Xuân tưởng giải thích, nhưng vừa nhấc đầu, liền đối mặt với đôi mắt đau đớn của La Ngọc. Lời đến bên miệng, liền không thể nói ra.

Chu Diễm ngơ ngác đứng, trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Mộ Nguyên Xuân cùng La Ngọc đúng là hữu tình lẫn nhau. Kia… Mộ Nguyên Xuân đối với hắn là thế nào? Trong lòng nàng rốt cuộc thích ai? Nếu nàng thích La Ngọc, vì cái gì còn muốn chủ động cho mình thấy tâm ý? Nếu nàng thích chính mình, cùng La Ngọc như thế kia thì phải giải thích thế nào?

Ma loạn này, thật không hiểu nổi…

Mộ Niệm Xuân ngắm sắc mặt tái nhợt của Mộ Nguyên Xuân, trong lòng vô cùng thống khoái. Một màn hay hôm nay quả nhiên phấn khích, không uổng công chính mình khổ tâm an bài. Qua hôm nay, Chu Diễm đại khái không bao giờ tin tưởng Mộ Nguyên Xuân “tình cảm thiếu nữ” nữa. Còn có La Ngọc, cũng sẽ thấy hoàn toàn bộ mặt thật của Mộ Nguyên Xuân.

Thật sự là đại khoái nhân tâm.

Mộ Nguyên Xuân không hề động. La Ngọc như trước cương trực đứng. Chu Diễm vẻ mặt thất thần cùng mờ mịt.

Mộ Niệm Xuân ho khan một tiếng, đánh vỡ không khí nặng nề xấu hổ: “Mẹ ta đã lệnh phòng bếp chuẩn bị đồ ăn trưa, thỉnh điện hạ cùng La Ngọc biểu ca đến phòng ăn, ăn cơm trưa rồi hãy đi.”

Chu Diễm mờ mịt nháy mắt mấy cái, hiển nhiên căn bản không có nghe được nàng nói gì.

La Ngọc gượng gạo nói: “Không cần, ta đi trước.” Nói xong, không quay đầu lại, xoay người rời đi.

“Biểu ca!” Mộ Nguyên Xuân đang suy nghĩ, hoàn toàn theo bản năng hô một tiếng. Bước chân La Ngọc dừng lại, quay đầu, trong mắt ngầm có một tia mong chờ.

Đôi mắt Chu Diễm tối sầm.

Mộ Nguyên Xuân lời vừa ra khỏi miệng. Liền hối hận. Giờ này khắc này, tối quan trọng hơn là làm sao cho thái tôn vui vẻ lại. Về phần La Ngọc…… Hắn luôn là biểu ca của mình, cho dù sinh khí, cũng sẽ không vĩnh viễn không để ý tới mình.

La Ngọc đợi một lát, cũng không đợi thấy câu sau của Mộ Nguyên Xuân, không khỏi lộ ra nụ cười chua xót tự giễu. Dứt khoát quay đầu, nhanh chóng rời đi.

Lúc này đây, hắn không quay đầu.

Mộ Nguyên Xuân trơ mắt nhìn thân ảnh La Ngọc biến mất ở trước mắt, trong lòng một trận đau nhức.

Nhưng cô ta không có chần chờ lâu lắm. Rất nhanh liền buộc chính mình tỉnh táo lại, dùng ánh mắt áy náy nhìn Chu Diễm. Thấp giọng nói: “Điện hạ, thực xin lỗi. Đều là tứ muội bướng bỉnh, cho người gọi biểu ca tới. Ta thuở nhỏ ở tại La gia, cùng biểu ca tình cảm huynh muội thâm hậu. Hắn đột nhiên nhìn thấy ta và ngài một mình cùng một chỗ, nhất thời kinh ngạc bất khoái cũng là khó tránh khỏi. Mong rằng điện hạ đừng để ở trong lòng.”

Chu Diễm vốn tính đôn hậu mềm lòng, vừa nghe Mộ Nguyên Xuân giải thích như vậy, không khỏi dao động vài phần.

Mộ Niệm Xuân nhàn nhàn xen mồm nói: “Đại tỷ, ta nhớ rõ mấy tháng trước tỷ còn nói, về sau phải gả cho La biểu ca mà.”

Mộ Nguyên Xuân: “…”

Nụ cười của Mộ Nguyên Xuân có chút vặn vẹo, ẩn nhận tức giận cười nói: “Tứ muội thích nói đùa.” Dừng một chút lại thở dài: “Ta biết muội luyến mộ biểu ca, lo lắng ta cùng biểu ca tình cảm quá mức thâm hậu. Muội yên tâm, ta cùng biểu ca chỉ có tình huynh muội, tuyệt không nửa điểm tư tình. Ta là tỷ tỷ ruột thịt của muội, như thế nào lại không mừng cho nhân duyên của muội?”

…… Không hổ là Mộ Nguyên Xuân, ở tình huống bất lợi cho mình, vẫn có thể xoay đổi.

Mộ Niệm Xuân cũng không giận, tựa tiếu phi tiếu kéo kéo khóe môi, đang muốn nói chuyện, Chu Diễm nhìn lại: “Tứ tiểu thư, chuyện cô thích La Ngọc, trăm ngàn lần đừng để thập tứ thúc biết. Bằng không, thúc sẽ thành cái bộ dáng gì nữa không biết.”

Mộ Niệm Xuân: “…”

Thái tôn điện hạ, ngài không biết là não của ngài rất giỏi suy nghĩ quỷ dị không? Hiện tại là đang nói chuyện tình giữa Mộ Nguyên Xuân và La Ngọc đấy? Vì sao đột nhiên lại nhắc tới Tề vương?

Chu Diễm lại thì thào lẩm bẩm: “Ôi chao, trách không được thập tứ thúc lại ân cần nhưng không dùng được. Nguyên lai tứ tiểu thư đã có người trong lòng. Việc này ta đã biết, rốt cuộc có nên nói cho thúc ấy một tiếng hay không?”

Khóe miệng Mộ Niệm Xuân hơi run run một chút, quyết đoán chuyển câu chuyện quỷ dị này đi: “Cơm trưa đã chuẩn bị tốt rồi, hiện tại đi Lan Hương viện thôi.”

Dù sao mục đích hôm nay của nàng cũng đã đạt được. La Ngọc cùng Mộ Nguyên Xuân có ngăn cách thật lớn, trong lòng Chu Diễm cũng có mầm mống hoài nghi. Sau này sẽ không dễ dàng bị Mộ Nguyên Xuân che mắt.

Trong lòng Mộ Nguyên Xuân tràn đầy tức giận, nhưng tuyệt không giở mặt giờ khắc này với Mộ Niệm Xuân, cười như không có chuyện gì nói: “Tứ muội nói phải, ta đi gọi đại ca một tiếng.” Tiếp tục ở cạnh, cô ta thực sự sợ chính mình không khắc chế được, trở mặt với Mộ Niệm Xuân.

Khoan đã, không thể tùy ý để Chu Diễm cùng Mộ Niệm Xuân một chỗ. Ai biết Mộ Niệm Xuân thừa dịp không có cô ta sẽ nói gì.

Mộ Nguyên Xuân xoay chuyển rất nhanh, lại hướng Mộ Niệm Xuân cười nói: “Tứ muội, muội cùng ta đi thư phòng đi.”

Mộ Niệm Xuân đương nhiên biết rõ vì sao, miễn cưỡng cười nói: “Không cần, ta ở đây chờ tỷ là được rồi. Tỷ yên tâm, ta cam đoan không nói lung tung đâu…”

…… Mộ Nguyên Xuân cố kiềm chế lửa giận rục rịch xuống, nở nụ cười cứng ngắc, nhanh chóng đi thư phòng.

Chỉ còn lại có Chu Diễm cùng Mộ Niệm Xuân. Mộ Niệm Xuân ngẩng đầu nhìn hướng Chu Diễm, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Chu Diễm lại thanh thanh cổ họng, giương giọng hô: “Phương Đồng, ngươi lại đây.”

Vừa dứt lời, Phương Đồng liền nhanh chóng chạy tới: “Điện hạ có chuyện gì phân phó nô tài sao?”

Chu Diễm nói: “Không có chuyện gì, chính là gọi ngươi tới bên cạnh đợi. Thập tứ thúc tính tình ra sao ngươi cũng biết, nhìn hiền hoà, kỳ thật lòng dạ hẹp hòi, Nếu như bị thúc ấy biết ta cùng tứ tiểu thư một chỗ, không tìm ta gây phiền toái mới là việc lạ.”

Mộ Niệm Xuân: “…”

Chu Diễm này, thật sự là không đáng yêu chút nào.

Nguyên bản còn muốn đề điểm hắn vài câu, hiện tại Mộ Niệm Xuân không còn tâm tình há mồm. Nếu không lo lắng quan hệ Mộ gia cùng phủ thái tử rơi vào kết cục diệt môn như kiếp trước, nàng còn lâu mới rảnh quản lý chuyện như này. Mặc kệ cho đóa hoa tươi có độc này cắm ở hậu viện Chu Diễm đi.

Cửa thư phòng bị đẩy mạnh ra.

Mộ Trường Hủ sửng sốt, ngẩng đầu. Nhìn thấy Mộ Nguyên Xuân ủy khuất đi vào, không khỏi cả kinh, bật dậy: “Muội sao thế? Có phải thái tôn điện hạ nói lời khó nghe gì với muội?”

Mộ Nguyên Xuân xưa nay bình tĩnh, cho dù trong lòng ủy khuất, cũng cực ít khi biểu lộ rõ ràng như vậy.

“Đại ca,” Mộ Nguyên Xuân đầy ủy khuất cùng nan kham, thời khắc nhìn thấy Mộ Trường Hủ đều trút cả ra, trong mắt nổi lên thủy quang: “Mộ Niệm Xuân phái người báo tin biểu ca, vừa rồi biểu ca đến đây, vừa lúc đụng muội cùng điện hạ một chỗ?”

Cái gì?

Mộ Trường Hủ trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói: “Biểu ca đâu?”

Mộ Nguyên Xuân dùng tay áo xoa xoa khóe mắt, thấp giọng nói: “Biểu ca đã đi rồi. Thái tôn còn ở tại lương đình chờ chúng ta đi qua.”

Lại là một trận trầm mặc.

Qua hồi lâu, Mộ Trường Hủ mới khó khăn há mồm: “Muội hiểu rõ rồi chứ? Một lần này trôi qua, đã thật sự không còn đường hối hận. Biểu ca tính tình thế nào muội cũng đã biết…”

Cô ta đương nhiên rất rõ ràng.

La gia nữ nhân phần đông, chỉ có La Ngọc là ấu tử đích tôn, từ nhỏ thiên tư xuất chúng thông minh hơn người, luôn chiếm được niềm vui của ngoại tổ phụ mẫu. Mười tuổi đã được tuyển làm thư đồng thái tôn, thường xuyên xuất nhập hoàng cung và phủ thái tử, làm cho người ta hâm mộ. La Ngọc như vậy, tự nhiên có sự kiêu ngạo.

Cũng chỉ có ở trước mặt cô ta, La Ngọc mới rút đi sự kiêu ngạo cùng góc cạnh, trở nên ôn nhu săn sóc, tìm mọi cách chiếu cố cô ta.

Nhưng lúc này đây, cô ta hoàn toàn làm hắn thương tâm. Lấy tính kiêu ngạo của hắn, làm sao có khả năng tha thứ cô ta?

Trong lòng Mộ Nguyên Xuân từng đợt chua xót, khóe mắt âm ấp như có chất lỏng tràn ra. Nhưng cô ta quật cường nuốt nước mắt trở lại: “Đại ca, đây chính là con đường ta lựa chọn. Ta tuyệt đối sẽ không hối hận!”

Mộ Trường Hủ cười có chút chua xót: “Chỉ mong tương lai muội không có ngày hối hận.”

P/S: Chết cũng không hối cải – Mộ Nguyên Xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.