Thời điểm xuất hiện lại, Mộ Nguyên
Xuân đã khôi phục bình tĩnh tự nhiên. Giống như trò khôi hài lúc trước chưa hề
xảy ra. Chính là hốc mắt phiếm hồng.
Mộ Trường Hủ nói: “Điện hạ, trời
không còn sớm, chúng ta cùng đi Lan Hương viện dùng cơm trưa đi!”
Chu Diễm lấy lại tinh thần đáp
ứng.
Hai người ở phía trước sóng vai
thông hành. Mộ Niệm Xuân cùng Mộ Nguyên Xuân thực tự nhiên đi sau vài bước.
“Đại tỷ, tâm địa của tỷ cũng thật
sắt đá!” Mộ Niệm Xuân lạnh lùng chế ngạo: “Liền như vậy làm cho La biểu ca đi
rồi. Tỷ không sợ từ bây giờ về sau này hắn không bao giờ nữa để ý tỷ nữa sao?”
Mộ Nguyên Xuân theo bản năng liếc nhìn bóng dáng Chu Diễm một cái, thấy hắn không
có gì phản ứng khác thường mới yên lòng. Cười lạnh thấp giọng đáp:“Việc nhỏ ấy
không phiền muội lo lắng, à, đúng rồi, ta thiếu chút nữa đã quên, muội vẫn
luyến mộ biểu ca. Hôm nay phái người truyền tin cho biểu ca, chính là muốn cho
hắn tận mắt thấy ta cùng thái tôn một chỗ, sớm chết tâm với ta! Đáng tiếc, ngay
cả muội hao hết tâm tư, biểu ca cũng sẽ không nhìn muội một cái.”
…… Mộ Niệm Xuân suy nghĩ rất
nhanh, trên mặt cố ý toát ra biểu tình ghen ghét phẫn nộ, hung hăng trừng mắt
nhìn Mộ Nguyên Xuân một cái.
Nếu Mộ Nguyên Xuân nhận định đây
là nhược điểm của mình, không ngại khiến cho cô ta tiếp tục duy trì hiểu lầm
tuyệt vời này.
Mộ Nguyên Xuân tự giác hòa nhau
nhất thành, trong lòng ác khí hơi giải.
……
Trương Thị cung kính hành lễ với
Chu Diễm.
Chu Diễm cười nói: “Phu nhân không
cần đa lễ.” Trương Thị là kế mẫu Mộ Nguyên Xuân, là trưởng bối, tự nhiên khách
khí chút.
Trương Thị không dự đoán được Chu
Diễm khiêm tốn biết lễ như vậy, hơi có chút thụ sủng nhược kinh, nhiệt tình hàn
huyên. Tự mình dẫn Chu Diễm đến phòng ăn.
Cơm trưa xong, Mộ Trường Hủ cùng
Chu Diễm đi thư phòng nói chuyện.
Mộ Trường Hủ ra vẻ vô tâm nhắc tới
chuyện cũ: “…… Ta cùng muội muội từ bé lớn lên ở La gia, biểu ca cùng ta tuổi
tương đương, đối huynh muội chúng ta vẫn thập phần chiếu cố. Ở trong lòng chúng
ta, biểu ca không khác gì đại ca ruột thịt.”
Chu Diễm không tự giác dựng thẳng
lỗ tai nghe.
Mộ Trường Hủ lại tiếp tục nói:
“Biểu ca đối muội muội có nhiều thương tiếc, khó tránh khỏi sinh ra ý niệm
chiếu cố nàng cả đời trong đầu. Muội muội tuy rằng đối hắn chỉ có loại tình cảm
huynh muội, cũng không nhẫn tâm nói rõ. E sợkhiến thương tổn tâm ý biểu ca.
Không nghĩ tới, biểu ca lại bởi vậy nhận định việc này…… Hôm nay mới sinh ra
như vậy hiểu lầm. Thỉnh điện hạ không cần để ở trong lòng.”
Lời giải thích thập phần xảo diệu.
Thừa nhận La Ngọc đối Mộ Nguyên
Xuân tình ý, như vậy có thể giải thích La Ngọc thất thố cùng Mộ Nguyên Xuân khó
xử. Sau đó trọng điểm ám chỉ Mộ Nguyên Xuân đối La Ngọc chỉ có “Tình cảm huynh
muội.”
Lo lắng trong lòng Chu Diễm quả
nhiên tan hơn phân nửa, mắt sáng rực lên: “Thật là như vậy sao?”
Mộ Trường Hủ không dám chần chờ,
khẳng định gật gật đầu. Trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài. Quân tử đoan phương,
hắn xưa nay không thích nói dối. Nhưng hiện tại, lại bị bức bất đắc dĩ giúp đỡ
giải thích che lấp, trong lòng không rõ tư vị gì……
Chu Diễm rất quen thuộc tính tình
Mộ Trường Hủ, thấy hắn khẳng định như vậy. Không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Nguyên
lai là như vậy.” Tuy rằng còn có vài phần tự trách “đoạt người yêu thương”, bất
quá, tâm tình không còn rối rắm nữa.
Mộ Trường Hủ miễn cưỡng cười cười,
rất nhanh đổi đề tài.
Sau một lúc lâu, cửa thư phòng bị
gõ dồn dập. Tiếng Phương Đồng đầy lo lắng ở ngoài cửa vang lên: “Điện hạ, vừa
rồi có hộ vệ tìm tới đây, nói là Thái tử phi phân phó ngài sớm hồi phủ.”
Cái gì?
Chu Diễm tươi cười một chút, trong
mắt hiện lên một tia kinh hoảng. Hắn sớm đoán được việc này không thể gạt được
mẫu phi, cũng không nghĩ đến, mẫu phi nhận ra khác thường nhanh hơn tưởng tượng
của hắn. Còn phái người tìm lại đây……
Mộ Trường Hủ cũng cả kinh. Hắn
cũng hiểu biết chuyện phủ thái tử không ít. Thái tử phi đối thái tôn yêu cầu
thập phần khắc nghiệt, ngày thường ngôn hành cử chỉ không tha có nửa phần sai
lầm. Thái tôn hôm nay vụng trộm đến Mộ gia, Thái tử phi há có thể không tức
giận?
“Điện hạ. Hôm nay là ta chủ động
mời ngài đến Mộ gia đến, trách không được ngài.” Mộ Trường Hủ thấp giọng nói:
“Ta và ngài cùng nhau trở về, tự mình hướng Thái tử phi giải thích……”
“Không cần.” Chu Diễm cuối cùng
phục hồi tinh thần lại, miễn cưỡng cười nói: “Ta sẽ hướng mẫu phi giải thích.
Mẫu phi xưa nay trí tuệ rộng lớn, sẽ không giận ta.”
Lời này ngay cả chính hắn đều
không tin được, huống chi là Mộ Trường Hủ?
Trong lòng Mộ Trường Hủ bất an,
đang muốn nói cái gì, Chu Diễm lại vội vàng nói: “Bây giờ ta trở về phủ, ngày
khác có rảnh sẽ đăng môn bái phỏng.” Nói xong. Liền mở cửa thư phòng đi ra.
Phương Đồng không nói chuyện, vẻ mặt đầy lo lắng lo âu.
Chu Diễm bình tĩnh nói: “Chúng ta
hồi phủ.”
……
Mộ Trường Hủ tự mình tiễn Chu Diễm
ra phủ. Ngay sau đó đi Thưởng Mai viện. Vẻ mặt ngưng trọng đem chuyện vừa rồi
nói lại: “…… Ta ấn theo phân phó của muội giải thích, thái tôn điện hạ tựa hồ
đã tin.”
Mộ Nguyên Xuân nhẹ nhàng thở ra:
“Thật tốt. Cám ơn đại ca.” Chu Diễm thiện lương lại mềm lòng, quả nhiên dễ lừa
bịp.
“Có chuyện muội còn không biết.
Thái tử phi sai người tìm thái tôn điện hạ,” Mộ Trường Hủ nhăn mặt thấp giọng
nói: “Thái tôn điện hạ hồi phủ, chỉ sợ sẽ chịu trách cứ của thái tử phi.”
Nụ cười của Mộ Nguyên Xuân nhạt đi.
Mộ Trường Hủ nói, cũng là điều cô
ta sầu lo. Thái tử phi hiển nhiên không vừa lòng cô ta, bằng không, sẽ không
cường ngạnh phản đối như vậy. Thái tôn tuy rằng thích cô ta, nhưng chút yêu
thích này, ở trước mặt thái tử phi cường ngạnh liệu có mấy phần tác dụng?
Bất quá, trong lòng cô ta dù thế
nào, cũng không lộ ra. Làm vẻ thoải mái nói: “Đại ca không cần lo lắng. Thái tử
phi càng phản đối, thái tôn điện hạ ngược lại càng kiên trì. Dù là đứa con nghe
lời, thời điểm lớn lên cũng có chủ kiến. Cản trở quá mức, sẽ khiến cho sự việc
tồi tệ. Huynh ngẫm lại chính mình sẽ biết. Phụ thân nói chuyện với huynh, huynh
tuy rằng không tiện phản bác, nhưng có thật là để trong lòng?”
Điều này cũng đúng.
Mộ Trường Hủ theo bản năng gật gật
đầu. Tóm lại, sự tình đã đến bước này, Mộ Nguyên Xuân muốn cũng không có đường
lui, chỉ có thể toàn lực lao theo.
……
Chu Diễm mặt ngoài tràn đầy tin
tưởng, trong lòng lại không yên. Dọc theo đường đi trầm mặc, không có tâm tình
nói chuyện.
Phương Đồng nghẹn nửa ngày, rốt
cục không nín được, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Thái tử phi khẳng định không vui.
Ngài nên kiềm chế.”
Chu Diễm buồn bã ỉu xìu ừ một
tiếng. Trong lòng yên lặng cầu nguyện, hy vọng mẫu phi đừng quá sinh khí……
Thực hiển nhiên, đây chỉ là hi
vọng xa vời.
Vừa tiến vào nội sảnh. Đã thấy
Thái tử phi xanh mặt nhìn lại đây, trong mắt lóe lên lửa giận không còn nghi
ngờ. Dũng khí của Chu Diễm vừa rồi, nháy mắt mất đi hơn phân nửa. Nơm nớp lo sợ
hô một tiếng: “Mẫu phi, con đã về…”
“Con còn biết trở về!” Thái tử phi
lạnh lùng nói.
Chu Diễm cúi đầu không hé răng.
Thái tử phi cười lạnh nói: “Quả
nhiên là con lớn rời tay mẹ! Nay dám nói dối gạt ta. Nói là cùng La Ngọc cùng
du ngoạn bờ sông. Không nghĩ tới đúng là đi Mộ gia.”
Bà nguyên bản cũng không phát giác
cái gì không thích hợp. Mãi đến khi hạ nhân tới bẩm báo phần lớn hộ vệ bên
người thái tôn hồi phủ, lòng bà mới nổi lên nghi ngờ. Phái người đi La gia hỏi
người gác cổng một tiếng, đều nói La Ngọc đi Mộ gia, căn bản là không đi du
ngoạn bờ sông nào cả.
Bà vừa tức vừa vội, lập tức lại
phái người đi Mộ gia. Lúc này đây, quả nhiên tìm được Chu Diễm.
“Lúc trước ta đã nói rõ với con.
Mộ Đại tiểu thư gia thế không xuất chúng, căn bản không phải thái tôn phi tốt
nhất cho con.” Thái tử phi càng nói càng căm tức: “Hiện tại xem ra, đâu chỉ là
gia thế không đủ. Tính tình lỗ mãng. Lại tâm cơ có thủ đoạn. Nữ tử như vậy, vạn
vạn không xứng với con. Từ hôm nay trở đi, con đừng mơ tưởng nửa điểm lui tới
với cô ta! Ngày mai ta sẽ cho người đi Bình Viễn hầu phủ cầu hôn……”
“Mẫu phi,” Chu Diễm hốt hoảng
ngẩng đầu, trong mắt khó có được một tia quật cường cùng cố chấp: “Con cũng đã
nói với người, con không thích vị Tương tam tiểu thư kia, con thích là Nguyên
Xuân, con muốn cưới hỏi cũng là Nguyên Xuân!”
Thái tử phi vạn vạn không dự đoán
được Chu Diễm lại dám tranh luận với mình, vừa kinh vừa giận, bỗng nhiên đứng
dậy: “Con nói cái gì? Có lá gan lặp lại lần nữa!”
…… Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao
giờ có dũng khí cãi lời mẫu phi. Mỗi lần mẫu phi bày ra bộ dáng tức giận. Hắn
liền tự động rụt cổ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lần này thì khác!
Trong lồng ngực dâng lên muôn vàn
cảm xúc khó nói.
Chu Diễm hít sâu một hơi, rõ ràng
lại thong thả nói: “Mẫu phi. Con muốn cưới Mộ Nguyên Xuân!” Thần sắc kiên
quyết, giọng nói chắc nịch.
Thái tử phi không dám tin nhìn Chu
Diễm.
Gương mặt hàm hậu đáng yêu, lúc
này thật xa lạ. Tựa như như biến thành một người khác…
“Chung thân đại sự, vốn nên nghe
theo lời cha mẹ. Nhưng mà, người cưới vợ là con, là người sống với con cả đời.
Vì cái gì con không thể tự mình làm chủ, cưới nữ tử con thích?” Chu Diễm không
quan tâm đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra: “Mẫu phi, con từ nhỏ đến lớn
đều nghe lời người nói, chưa bao giờ ngỗ nghịch tâm ý của người. Liền lần này.
Người theo tâm ý của con đi!”
Sắc mặt thái tử phi đại biến, sau một lúc lâu. Mới lạnh lùng nói: “Chuyện khác
ta có thể tùy con, chỉ có chuyện này không được. Mộ Nguyên Xuân tâm kế như thế.
Ta tuyệt không nhận nữ tử như vậy làm con dâu mình.”
Cự tuyệt rõ ràng lưu loát, không
lưu một đường sống.
Chu Diễm chỉ cảm thấy nhiệt huyết
dâng lên, thốt ra: “Mặc kệ mẫu phi có đồng ý hay không, tóm lại, không phải
nàng con không cưới!”
……
Mẫu tử hai người giằng co không
dứt, không khí đông lạnh căng thẳng, làm cho người ta cơ hồ không thở nổi.
Một đứa nha hoàn nơm nớp lo sợ
tiến vào, không dám thở mạnh, thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm Thái tử phi, Tề
vương điện hạ tới, nói là muốn tìm thái tôn điện hạ.”
Thái tử phi đang nổi nóng, nghe
được tục danh Tề vương, lại càng thêm tức tối.
Chu Diễm xưa nay nhu thuận nghe
lời, hiện tại cư nhiên dám chống đối bà. Khẳng định đều là bởi vì ở cùng với Tề
vương thời gian lâu, bị hắn ảnh hưởng!!!
Thái tử phi không chút nghĩ ngợi
nói: “Ngươi đi nói cho Tề vương, nói hôm nay thái tôn bị ốm nhẹ, không tiện gặp
người….”
Lời còn chưa dứt, thân ảnh T ề
vương liền xuất hiện ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ngũ tẩu, thái tôn không phải
khỏe mạnh đứng đây sao? Bị ốm nhẹ làm sao?”
Thái tử phi: “……”
P/S: Thái tôn là đứa trẻ đáng
thương, lần đầu tiên cố lấy dũng khí phản kháng mẹ ruột, lại là vì Mộ Nguyên
Xuân tâm cơ thâm trầm…