Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Chương 68: Tổ chức sinh nhật cho thím Ngô



Đối với các sự kiện lớn đòi hỏi cần bàn bạc kế hoạch trước như thế này, hiển nhiên Lâm Đại Thuận khẳng định là người hào hứng nhất nhà. Nó lập tức bô lô ba la vẽ ra một viễn cảnh sông núi, cái miệng nhỏ hoạt động không ngừng nghỉ như loa phóng thanh trong làng.

Đáng tiếc tất cả những điều vừa nói đều không thực tế, Triệu Chanh đã bỏ phiếu phủ quyết cho nó.

Kết luận cuối chính là hôm ấy hai đứa bé sẽ biểu diễn một tiết mục với nhau tặng cho bà Ngô, sau đó cùng Triệu Chanh chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn cho bà — Đối với Lâm Nhị Thuận mà nói, giá trị cao nhất của việc ăn mừng chính là được ăn ngon!

Ngoài ra, tuyệt đối không thể thiếu bánh ga-tô, Triệu Chanh cũng chẳng tiếc tiền, gật đầu đồng ý ngay. Tuy nhiên để mình Triệu Chanh trả tiền thì không còn ý nghĩa nữa vì vậy tiền tiêu vặt trong tháng tiếp theo của Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận từ hai xu bỗng giảm xuống chỉ còn một xu.

Giữ một bí mật lớn như vậy trong lòng nên mấy ngày sau đấy cả Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận lúc nào cũng trong tình trạng phấn khích không thể giải thích nổi, thím Ngô đã lén hỏi Triệu Chanh, muốn biết nguyên nhân là gì, “Hai ngày nay hai anh em chúng cứ thần thần thần bí bí miết, lén thầm thì chuyện gì ở sau lưng, hỏi bọn chúng, chúng còn nói là bí mật nữa.”

Nhớ lại cảnh tượng lúc hai thằng bé nói mấy lời đó với bằng cặp mắt sáng ngời, thím Ngô không nhịn được cười đến nỗi khóe mắt đều là nếp nhăn.

Triệu Chanh đăm chiêu suy nghĩ, cố nén cười nói với thím Ngô trước để tránh ngày hôm đó thím lại có dự định khác trong ngày sinh nhật mà xin nghỉ không đến thì mất công.

Người lớn và trẻ con chuẩn bị những điều bất ngờ luôn luôn khác nhau. Triệu Chanh còn phải bận tâm lo lắng xem tình huống thực tế, ngộ nhỡ ngày sinh nhật thím Ngô lại muốn mời khách đến nhà thì sao, lỡ vậy thì họ còn có thể sắp xếp sự ngạc nhiên đó sớm một ngày.

“Khi trước cháu có nghe chị Trân nói về chuyện này một lần, về nhà có nói lại cho hai anh em chúng nghe, kết quả hai anh em nằng nặc đòi phải tổ chức sinh nhật thật đặc biệt cho thím, do đó mới kìm lòng không đặng suốt ngày ngóng trông đến hôm đó!”

Thím Ngô nghe xong, cả người sững sờ đứng bất động.

Bà thật sự chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhận được một đáp án như vậy, ban đầu bà chỉ đoán chắc hẳn Triệu Chanh lại giao cho hai đứa trẻ một nhiệm vụ nào đó, và đã đưa ra một lời hứa hẹn.

Thím Ngô đứng lặng phắc ở đó, không kìm được đỏ bừng hai hốc mắt nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ nên vội vã xoay mặt đi, giơ tay lên lau loạn một hồi, lúng túng cười xòa, “Chuyện này, sao có thể để cháu bỏ ra số tiền ấy chứ, hơn nữa…”

Thôi bỏ đi, chỉ riêng phần tâm ý này thôi đã đủ khiến bà thỏa mãn lắm rồi.

Triệu Chanh không chờ bà nói xong, đã nắm lấy tay thím Ngô nói những lời xuất phát từ tận đáy lòng, “Thím à, vấn đề không phải là tốn kém hay không tốn kém mà đây là tấm lòng của tụi nhỏ giành cho thím. Thím cũng biết là cháu mới được gả tới đây trong năm nay thôi, trước khi cháu được gả qua hai đứa bé đã phải chịu nhiều thiệt thòi, chưa bao giờ nhận được tình yêu thương thực sự từ ông bà nội.”

“Hiện tại chúng cháu may mắn lắm mới gặp được thím, bất kể trong lòng thím nghĩ sao, nhưng cháu thực lòng coi người như là thím của cháu, hai đứa trẻ cũng thật sự thích thím, coi người như bà nội vậy đó. Nói theo kiểu dân dã của nhà nông, chính là chúng cháu đều coi thím như người thân của mình. Một năm chỉ có duy một ngày sinh nhật này thôi, thím không thể nói rằng nhận mỗi tâm ý thế đã là đủ rồi được, thím cho rằng đủ nhưng cháu với bọn nhỏ lại thấy vậy là chưa đủ!”

Mặc dù trong đây còn chứa một tầng quan hệ giữa người thuê và người làm mướn, nói mấy câu này nghe có vẻ đạo đức giả nhưng thuê là một chuyện, cảm tình giữa người với người lại là một chuyện khác.

Từ trước đến nay, nhắc đến tiền nong thì luôn làm tổn thương tình cảm giữa đôi bên hoặc ngược lại tình cảm gây tổn hại đến tiền bạc, song còn phụ thuộc vào việc trong lòng người ta nghĩ theo hướng nào nữa.

Thím Ngô nghe những lời Triệu Chanh nói xong càng thấy cảm động hơn, đừng nói nhà Triệu Chanh, mà ngay cả bản thân thím Ngô cũng rất thương yêu hai đứa trẻ.

Bản thân bỏ ra tình cảm chân thật thì sẽ nhận được hồi đáp tương ứng, thím Ngô hạnh phúc đến nỗi không kìm được nước mắt, tay cũng hơi run, kéo tay Triệu Chanh không nói nên lời.

Triệu Chanh biết nếu nói tiếp trái lại sẽ khiến mọi người đều không được tự nhiên, chính vì vậy cô mỉm cười đổi chủ đề khác, nói về vấn đề tổ chức sinh nhật, đương nhiên đã quyết không thể thay đổi nữa.

“Thím ơi, ngày kia nhà thím có khách hay thím vẫn tới đây được ạ? Nếu như có khách thì cháu sẽ đi nói rõ với hai đứa nhỏ là sẽ tổ chức sinh nhật cho thím trước một ngày, hai đứa chúng mong ngóng lắm, mắt cũng sắp đổi thành màu xanh, phát sáng được luôn rồi.”

Không tiếp tục nói mấy lời mùi mẫn nữa, thím Ngô thoáng thở phào, lau khóe mắt rồi lại cười, “Thím là người ở tỉnh ngoài, từ khi cha mẹ mất thì cũng ít qua lại với đằng ngoại, không có người thân nào khác ở đây nữa nên không mời khách bao giờ. Mấy năm trước đều một thân một mình trải qua, rồi nhận một gói bưu kiện và một cuộc điện thoại từ con gái.”

Triệu Chanh lại hỏi thời gian bà thường hay nghe máy trong ngày hôm đó, vì sợ thím Ngô qua đây mà con gái bà gọi lại không có người nhận điện.

“Vào buổi tối, khoảng chừng tám giờ.”

Con gái của thím Ngô làm việc trong một đơn vị, trong nhà hay chỗ làm đều có điện thoại tuy nhiên phải đến lúc kết thúc một ngày làm việc bận rộn mới có thời gian gọi điện cho bà.

Thím Ngô thì phải xuống quán bán quà vặt ở dưới lầu để nghe điện thoại. Nhà ai có người gọi tới, bà chủ của tiệm đồ ăn đó sẽ hét với lên gọi nhà ấy xuống, đầu dây kia không cần cúp máy chỉ cần chờ một phút thôi.

Đảm bảo không có sai sót hay vấn đề gì phát sinh, Triệu Chanh thoáng yên tâm.

Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận còn chưa biết Triệu Chanh – người đã căn dặn chúng không được tiết lộ bí mật này ra nhưng chính cô lại là người nói với thím Ngô trước. Đến ngày cuối cùng, hai anh em đã kìm nén đến độ bức bối, song vẫn bảo mật đến cùng không nói ra.

Thím Ngô thấy vậy luôn phải nhịn cười, nhưng cũng không ai nói gì, hai người lớn đã thống nhất với nhau xong hết cả rồi, vẫn phải tiếp tục giấu hai đứa trẻ để khiến kỉ niệm lần đầu tiên trong đời chúng tự chuẩn bị điều bất ngờ cho người khác càng trở nên trọn vẹn và hoàn hảo hơn.

* * *

Buổi sáng ngày hôm đó, Triệu Chanh vẫn đi làm như thường lệ, nhưng buổi trưa sẽ về sớm, xin Mai Trân cho nghỉ buổi chiều hôm đó.

Bây giờ là cuối tháng Bảy, chính là thời điểm nóng nhất của mùa hè, buổi chiều hầu hết mọi người đều không muốn ra đường chạy đến tiệm chụp hình để trang điểm, hay thay quần áo để chụp ảnh nghệ thuật đâu.

Nói cách khác, do thời tiết nắng nóng nên việc kinh doanh của nhiều cửa hàng về cơ bản đều bước vào gian đoạn “ế ẩm”, thậm chí rất ít người chọn kết hôn vào thời điểm hiện tại.

Triệu Chanh xin nghỉ nửa ngày, Mai Trân cũng không có ý kiến. Dù sao nhìn ánh nắng mặt trời bên ngoài, cũng biết hôm nay lại là một buổi trưa nhàn tản vừa tán gẫu vừa cắn hạt dưa uống trà.

Khi Triệu Chanh về đến nhà, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận đều vô cùng phấn khích, có trời mới biết cả sáng nay hai bọn chúng vừa phải gấp rút chuẩn bị vừa cố gắng che giấu để bà nội Ngô không phát hiện điều bất ngờ mà bọn họ đã lên kế hoạch. Thật là khó khăn trùng trùng!

Triệu Chanh cười xoa đầu hai đứa bé, lau mồ hôi rồi mang bánh vào trong bếp, sau đó viện tạm một cái cớ để giữ thím Ngô ở lại trong nhà, rồi cô dắt hai đứa bé ra ngoài, cùng nhau nấu một bàn thức ăn thật là ngon.

“Mẹ ơi, mẹ thật lợi hại, nói bừa một câu bà Ngô đã ở yên trong nhà không ra ngoài rồi!”

Lâm Đại Thuận cảm xúc trào dâng nói, Lâm Nhị Thuận cũng vừa bóc tỏi vừa ra sức gật đầu đồng ý.

Triệu Chanh bật cười, khi hai đứa trẻ nhìn sang thì nhanh chóng thu lại nụ cười, giả vờ như vừa rồi mình chưa từng cười một cách quái lạ, bình tĩnh tiếp nhận những lời khen của tụi nhỏ, “Đó là vì mẹ đã là người lớn rồi.”

Hai đứa trẻ dễ dàng bị đánh lừa, chúng không hỏi thêm gì chỉ ríu rít kể lại chuyện hồi sáng đã bưng trà rót nước bóp vai quạt cho bà Ngô như thế nào, Triệu Chanh cũng hết lời khen ngợi bọn nhỏ.

Đến giờ ăn, Triệu Chanh bày các món ăn lên như bình thường, nói là ăn một bữa thịnh soạn nhưng thật ra cũng chẳng nấu nhiều lắm để tránh lãng phí.

Cũng tương tự như lần trước đã tổ chức buổi sinh nhật cho Lâm Nhị Thuận, lựa mấy đồ ngon ngon nấu ba món mặn và một canh.

Thím Ngô rất hợp tác thể hiện vẻ ngờ vực trên mặt, đến lúc hai thằng bé bưng một chiếc bánh kem cắm nến đi ra, thím Ngô mới lộ ra vẻ kinh ngạc thực sự.

Triệu Chanh cảm thấy sự ngạc nhiên hạnh phúc của bà là thật, tất cả đều bởi những giọt nước mắt đang trào ra kia.

Việc thổi nến, ăn bánh ga-tô lẽ ra nên để đến buổi tối nhưng Triệu Chanh đã nói với hai đứa trẻ rằng bà nội Ngô phải về nhà sớm để đón sinh nhật với gia đình vì vậy Đại Thuận và Nhị Thuận đều bày tỏ có thể cùng nhau ăn bánh kem sau khi đã ăn một bữa tiệc thịnh soạn vào buổi trưa xong.

Gấp đôi món ngon, tất nhiên có thể đổi lấy niềm bất ngờ nhân đôi, suy nghĩ của trẻ con chỉ đơn giản vậy thôi.

Bữa trưa này trôi qua rất chậm, có hai cây quạt điện ở bên cạnh thổi gió mát. Trước khi ăn, Lâm Đại Thuận và Lâm Nhị Thuận còn biểu diễn một tiết mục do chính chúng tự tập, hai anh em song ca với nhau.

Thử nghĩ xem, hai đứa bé, một đứa năm tuổi còn một đứa ba tuổi, nghiêm túc hát một bài hát nổi tiếng cho thím Ngô nghe, bài hát này ngày nào cũng được phát ở cửa hàng bán băng đĩa dưới lầu, không biết hai đứa nhỏ học được từ lúc nào.

Triệu Chanh suýt nữa thì cười ngất bên cạnh bàn trà.

Thím Ngô oán trách trừng cô vài lần, ra hiệu cô đừng làm ảnh hưởng đến khả năng phát huy của hai đứa nhỏ, Triệu Chanh chỉ có thể ôm bụng nhịn cười, nghẹn đến trào cả nước mắt ra.

Nhưng thím Ngô ở bên cạnh lại xúc động đến mắt ứa lệ, Đại Thuận với Nhị Thuận thì cho rằng tiết mục mà chúng vừa biểu diễn cực kì thành công mới khiến Triệu Chanh cảm động đến rơi nước mắt.

“Buổi sinh nhật hôm nay là những phút giây hạnh phúc nhất mà bà có trong mấy năm qua. Cảm ơn Đại Thuận Nhị Thuận và cảm ơn mẹ của các cháu.”

Thím Ngô rất hiếm khi mở miệng nói mấy lời mùi mẫn kiểu này nên dứt lời mặt bà đã đỏ bừng, vành mắt cũng phiếm hồng.

Triệu Chanh hích nhẹ vào người Đại Thuận, đứa trẻ này có đầu óc linh hoạt, nó ngay lập tức chạy đến bên chỗ thím Ngô cố ý nói mấy chuyện thú vị để chọc bà cười, Nhị Thuận thấy vậy cũng học theo.

Tuy nó không thể nói được những câu chuyện thực sự gây cười, nhưng dáng vẻ nhỏ con của cậu nhóc học đòi bắt chước nói từ đã đủ buồn cười rồi, bầu không khí bấy giờ mới trở nên sôi động lại.

Buổi chiều bốn người họ vẫn ở nhà gϊếŧ thời gian như mọi khi, Triệu Chanh nói muốn dẫn hai đứa trẻ đến nhà sách để mua bản đồ quốc gia và bản đồ thế giới về dán lên tường, Lâm Đại Thuận nói nó muốn cầm quyển truyện thiếu nhi của mình đi dựng sạp bán sách, đổi sách với người khác chia sẻ để cùng đọc.

Lâm Nhị Thuận thì bày tỏ rằng nó muốn bày sạp bán chung với anh trai, đem số kẹo mà nó dành dụm được bán lấy tiền đi mua đá bào và kem que.

Thím Ngô nói ít nhất nhưng bà lại thích nghe những chuyện nhỏ nhặt giống vậy, có thể đó chỉ là chuyện vô bổ, nhưng đằng sau nó lại chứa đựng sự ấm cúng trong cuộc sống sinh hoạt.

Họ ăn cơm tối khá sớm vì để thím Ngô có thể về nhà nghe điện thoại của con gái sớm một chút.

Mặc dù thím Ngô nói phải hơn tám giờ mới nhận điện nhưng Triệu Chanh biết trong khoảng thời gian chờ đợi đến khi về đó lòng bà khẳng định rất nôn muốn nhanh nhanh về nhà.

Sau khi tiễn thím Ngô về, Triệu Chanh nhân tiện dắt hai đứa bé đến hiệu sách để mua hai tấm bản đồ.

Bữa sinh nhật bất ngờ hôm nay đã kết thúc thành công tốt đẹp, Triệu Chanh nói không thể thiếu công của hai đứa nhỏ được nên cho phép hai đứa mỗi đứa đều được chọn một món đồ mà chúng thích trong hiệu sách.

Lâm Đại Thuận không ngần ngại chọn số mới nhất của cuốn truyện thiếu nhi, Lâm Nhị Thuận nghĩ tới nghĩ lui quyết định chọn sấp giấy viết.

Khi thấy thằng nhỏ cầm tập giấy viết thư ra cho cô thanh toán thì Triệu Chanh vô cùng bất ngờ, cúi xuống hỏi nó, “Nhị Thuận, con biết cái này dùng để làm gì không?”

Chẳng nhẽ coi đây là một tập vở ghi?

Lâm Nhị Thuận gật đầu bày tỏ rằng nó hiểu, “Để viết thư! Mẹ ơi, chúng ta có thể viết thư cho ba không mẹ?”

Ông chủ đang ngồi sau quầy nghe đài thấy vậy, khá thích thú nhưng cũng không tùy tiện chen ngang vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con.

Triệu Chanh không ngờ Lâm Nhị Thuận lại có ý nghĩ như thế, cô cũng cảm thấy bất ngờ vô cùng khi thấy Nhị Thuận nhớ Lâm Kiến Thành đến vậy.

Tuy nhiên, khoảng thời gian gần đây mối quan hệ giữa Lâm Kiến Thành với hai đứa trẻ đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều nên ngẫm lại Triệu Chanh cũng không còn thấy lạ nữa.

Đứa trẻ muốn viết thư cho ba mình, Triệu Chanh suy nghĩ rồi nói thật với nó, “Muốn viết thư cho ba sao? Đương nhiên có thể, nhưng bây giờ ba con vẫn đang trên đường đi, bác đưa thư đi xe đạp không thể nào đuổi kịp ba con đâu. Nhưng chúng ta vẫn có thể viết thư rồi cất đi, chờ ba con về thì để ba con đọc sau.”

Lâm Nhị Thuận cân nhắc, gật đầu tiếp thu lời đề nghị của Triệu Chanh.

Sự chú ý của Lâm Đại Thuận lại nghiêng về về trước, hỏi Triệu Chanh, “Bác đưa thư đạp xe đạp đi giao thư sao ạ?”

Triệu Chanh gật đầu, nó lại hỏi tiếp. “Thế nhưng bà Ngô nói đất nước ta cực kì rộng lớn, bác ấy đi giao thư bằng xe đạp chẳng phải sẽ đi đến nỗi hỏng xe đạp luôn sao?”

Triệu Chanh liếc sang thằng bé, cho nên mới nói không thích nhất mười vạn câu hỏi vì sao của trẻ con!

Triệu Chanh dứt khoát mua thêm một quyển《Mười vạn câu hỏi vì sao》cho Lâm Đại Thuận, quyết định hủy bỏ việc kể chuyện trước khi ngủ mỗi đêm và thay vào đó sẽ đổi thành đố câu hỏi “Vì sao”, ngày hôm sau sẽ kiểm tra thử một câu xem chúng có ghi nhớ kĩ chưa!

Về nhà lấy đinh treo hai tấm bản đồ lên, Triệu Chanh đun nước cho cả ba người cùng tắm, nói chuyện thêm một lúc, sau đó ba người ai về giường người nấy ngủ.

Lâm Kiến Thành rời nhà được mấy ngày, cuối cùng đã tới Hải thành, giao hàng xong thì đi tìm một nhà nghỉ nhỏ để ở tạm, tắm rửa xong đi ra đang nằm trên giường suy nghĩ xem ngày mai nên đi đâu tiếp để kiếm nguồn hàng, bỗng bên ngoài có người gõ cửa.

Lâm Kiến Thành thoáng nhìn ra phía cửa, khi chắc rằng mình đã cài kĩ cửa rồi thì không thèm hé răng.

Tiếng cốc cốc vẫn vang lên đều đặn, thấy bên trong không có ai đáp lại, người gõ cửa hơi dừng một chút, sau đó một giọng nói ỏn ẻn khiến người ta nổi da gà vang lên, “Anh trai à, có cần người chăm sóc không? Giá cực rẻ.”

Lòng của Lâm Kiến Thành không hề dao động, thậm chí còn hơi nhớ vợ đang ở nhà.

Người phụ nữ ở ngoài kia vẫn kiên trì hỏi thêm hai câu nữa nhưng thấy bên trong không ai trả lời nên chỉ có thể tức giận rời đi và sang phòng của người đàn ông bên cạnh làm giao dịch chuyện cấm trẻ em.

Không biết Lâm Kiến Thành mê man ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mộng đang ôm cô vợ nhỏ nhiệt tình nóng bỏng ở nhà kia, da đầu tê rần khi thấy vợ mình thì chợt khoan khoái dễ chịu đột nhiên ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân lộn xộn mất trật tự.

“Ra ngoài! Cảnh sát kiểm tra an ninh công cộng! Tất cả mau mở cửa ra!”

Lâm Kiến Thành bị đánh thức, nằm đờ đẫn nhìn lên trần nhà tận hưởng giây phút ‘lên tiên’ ngắn ngủi thêm một lúc, sau đó anh đứng dậy cởϊ qυầи vừa mặc ra thay bằng một cái quần dài sạch sẽ khác, cầm chứng minh nhân dân hợp lệ của mình theo, mở chốt trên cánh cửa đang bị gõ rung trời ra.

* * *

Sau khi tổ chức sinh nhật cho thím Ngô, hôm sau bà liền cầm hai bộ quần áo đến cho Đại Thuận và Nhị Thuận, vừa nhìn là biết thím Ngô đã đặc biệt mua chúng cho hai đứa nhỏ.

Triệu Chanh không vờ vịt từ chối làm gì, vì cô biết nếu mình mà không nhận, trong lòng thím Ngô e rằng sẽ càng không thoải mái.

Để hai đứa trẻ nói cảm ơn với thím Ngô xong, Triệu Chanh vẫn đi làm như mọi hôm, việc trong nhà cũng giao cả lại cho thím Ngô chăm lo như bình thường.

Buổi sáng có vài vị khách ghé studio, sau đó họ lại trở nên rỗi rãi. Việc trang trí cửa tiệm bên cạnh đã bước vào giai đoạn hoàn thiện, Mai Trân nói rằng chị ấy muốn đích thân đến Thâm thành một chuyến, có thể nhập thêm một lô trang phục chụp nghệ thuật thì càng hay.

“Chính là đi một chuyến này, môi trường địa phương xa lạ, người nhà lo lắng không yên tâm, mà tự chị cũng thấy có hơi sợ.”

Mai Trân không hề giấu giếm nỗi sợ hãi của bản thân, Triệu Chanh cũng không nói gì, mỉm cười, thuận tiện nói ra bản thân cô cũng từng có khoảng thời gian lo sợ như thế.

Đối với những chuyện giống thế, cô luôn không giỏi đưa ra lựa chọn hay phân tích một phương án tốt nhất cho người khác. Dù có tình cảm thân thiết hơn trước thì Triệu Chanh vẫn chú ý không muốn vượt quá giới hạn.

Đang nói chuyện thì có người gõ cửa, mọi người còn tưởng rằng có khách đến nên đều quay đầu nhìn ra.

Trí nhớ của Triệu Chanh hiện tại khá tốt, khi vừa trông thấy chàng trai đó cô đã nhận ra ngay, đây không phải chính là nam đồng chí trẻ tuổi hôm ở đám cưới của Trương Lệ Lệ đã đi xe đạp chở cô đó sao?

Nói sao thì cũng xem như là đã có chút quen biết, Triệu Chanh mỉm cười đứng dậy, hỏi anh ta có phải tới đây muốn chụp ảnh không.

Cậu thanh niên nhìn qua mấy người Mai Trân, cười với Triệu Chanh, “Cô Triệu, tôi có việc muốn nhờ cô giúp.”

Tác giả có lời muốn nói: Lâm Đại Thuận: Được rồi được rồi…【Các câu hỏi vì sao】

Triệu Chanh: Rảnh rỗi quá hả? Bài tập ít quá phải không!

Chương thứ hai trong ngày kết thúc, giờ tôi sẽ đi nghiên cứu tính năng trả lời tin nhắn riêng tự động chút đã, có thể là mai sẽ up tiếp? Hoặc cũng có thể là đêm nay?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.