Niên Đại 90: Mẹ Kế Muốn Chạy

Chương 69: Cửa hàng quần áo của ông chủ Lý



Một người đàn ông trẻ đột nhiên chạy tới tìm cô xin giúp đỡ khiến Triệu Chanh sửng sốt đến ngớ cả người bởi vì bọn cô thậm chí còn chưa biết rõ tên của nhau nữa. Cũng may do trí nhớ của Triệu Chanh hiện giờ rất tốt, bằng không hai người thật sự cũng chẳng tính là có quen biết gì cho cam.

Tình huống đôi bên như vậy mà anh ta cứ thế lỗ mãng chạy tới nói những lời đó với mình, quả thực làm Triệu Chanh thấy vô cùng không thoải mái.

Nhưng trong lòng nghĩ sao thì nghĩ, ngoài mặt Triệu Chanh vẫn cố tỏ ra hết sức lịch sự, tự hỏi chẳng lẽ là muốn mời cô đi trang điểm cho người khác? Nếu không thì cô chẳng thể giúp gì được nữa cả.

Lần này Triệu Chanh thật sự đoán trúng rồi, anh ta quả đúng là muốn đến nhờ cô đi trang điểm.

“Tôi mở một công ty quảng cáo, hôm nay dự định chụp một bộ ảnh. Hiệu quả thực tế mà thợ trang điểm kia đem lại chưa đạt yêu cầu cho nên tạm thời muốn mời cô tới giúp một tay.”

Vừa nghe thấy là đã có thợ trang điểm, Triệu Chanh cũng không định xen vào.

Cô chẳng có tham vọng muốn leo cao, cũng không định xông xáo tạo dựng một mảnh trời mới gì ở thời đại này, bởi vừa nghe thôi đã thấy sẽ có đủ các loại rắc rối khác nhau quấn lấy chân mình.

Triệu Chanh mỉm cười, cử chỉ khách sáo, “Thật ngại quá, giờ tôi vẫn đang trong ca làm. Nếu anh muốn mời tôi ra ngoài giúp anh một chuyến thì anh có thể thương lượng với sếp của chúng tôi.”

Nếu là chuyện công thì mời tìm bà chủ của tôi, còn nếu mà muốn luận “việc tư” thì Triệu Chanh thật sự không nghĩ bản thân cô có quan hệ cá nhân gì khác với đối phương hết.

Chàng trai không ngờ Triệu Chanh sẽ từ chối mình. Cho dù là ai vào lúc này khi nghe thấy việc quay chụp cho một công ty quảng cáo lớn, chẳng phải đều thấy cực kỳ phấn khích sau đó sẽ tích cực tham gia không phải sao?

Mặc dù ảnh quảng cáo do công ty họ chụp không phải được chiếu trên các đài truyền hình có tiếng nhất nhưng ít ra vẫn thường xuất hiện trên các đài truyền hình của địa phương. Hơn nữa hình ảnh quảng cáo của họ còn trải khắp tòa bách hóa lớn.

“… Được rồi, tiệm chụp hình của mọi người có quy định không cho phép nhân viên tự nhận mối kiếm thêm tiền à?”

Triệu Chanh thấy anh ta hình như có ý muốn đứng đây tiếp tục nói chuyện với mình, không tránh khỏi có phần lúng túng hỏi: “Xin lỗi thưa anh, không biết tôi nên xưng hô với anh thế nào?”

Ngay khi vấn đề này được bật ra, người đàn ông xấu hổ đỏ bừng cả mặt, suy ngẫm lại thì thấy trong chuyện này anh ta thực sự đã tự coi đấy là lẽ hiển nhiên mất rồi.

“Người nên nói xin lỗi là tôi mới phải, thất lễ quá, tôi tên là Diêu Hưng Hồng.”

Về việc Triệu Chanh nên xưng hô với anh ta như thế nào thì Diêu Hưng Hồng không nói rõ. Thật ra ý của anh ta là cô muốn gọi sao cũng được, quyền chủ động giao cho Triệu Chanh, tùy cô suy xét.

Thậm chí Triệu Chanh còn không cần nghĩ ngợi lâu, cười gọi một tiếng: “Diêu tiên sinh.”

Trường hợp chưa xác định được đối phương có phải là ông chủ của công ty kia hay không thì đây là danh xưng vừa thích hợp vừa đảm bảo sự tôn trọng, cực kì phù hợp với tướng mạo nho nhã của Diêu Hưng Hồng.

Còn về lý do tại sao Diêu Hưng Hồng cho rằng Triệu Chanh chắc chắn biết anh ta là ai thì bên trong còn ẩn chứa một chút hiểu lầm nho nhỏ. Trên cơ bản chính là bởi Diêu Hưng Hồng đã tự tin thái quá về sức hút của mình đối với phái nữ.

Sau khi tham dự đám cưới của người anh em thân thiết, ngày hôm sau Diêu Hưng Hồng đã nhận được cuộc gọi của chú rể Quan, ý trong lời ngoài đều đang chế nhạo anh ta rất được cánh phụ nữ chào đón, không ít người tìm đến vợ của anh ta để hỏi thông tin về Diêu Hưng Hồng.

Lúc đó tim của Diêu Hưng Hồng khẽ rung rinh, hỏi đối phương một câu: “Trong số đó có nữ đồng chí nào ở tiệm chụp hình hỏi thăm tớ không?”

Câu hỏi vô cùng thẳng thắn, chú rể Quan ngay lập tức chọc ghẹo anh ta là cuối cùng đã chịu rung động rồi, sau đó cho Diêu Hưng Hồng một câu trả lời chắc chắn.

Trong mắt Diêu Hưng Hồng chỉ có một mình Triệu Chanh dĩ nhiên đã tự động coi đồng chí nữ ấy thành cô Triệu – cô gái đã ngồi sau xe đạp của mình.

Do vậy qua mấy hôm, khi tình cờ thấy một quản lý nhân sự đang phê bình hiệu quả trang điểm của người mẫu, Diêu Hưng Hồng chợt nghĩ ngay đến Triệu Chanh, vì vậy anh ta bèn mượn cớ này đến studio để tìm gặp cô.

Kết quả biểu hiện kia của Triệu Chanh rõ ràng khiến anh ta không biết là đang có chuyện gì xảy ra, mặt Diêu Hưng Hồng thoáng đỏ như gấc.

Đến lúc này, Diêu Hưng Hồng cũng đã hiểu ra, nữ đồng chí mà anh em của mình nhắc tới kia căn bản là một cô gái trẻ khác, hẳn là cô gái đứng cách đó không xa thỉnh thoảng vẫn thường đưa mắt sang bên đây, anh liếc mắt qua hướng đó giây lát.

Nhìn sơ thì cũng tạm coi là một cô gái nhỏ thanh tú, mọi sự chú ý của Diêu Hưng Hồng lại đổ dồn về phía Triệu Chanh, người đang đứng trước mặt anh.

Triệu Chanh phớt lờ câu hỏi mang tính nghi ngờ gây chia rẽ hư hư thực thực kia. Dù đối phương có nói gì thì vẫn giữ nguyên thái độ, chuyện công việc anh có thể tới tìm bà chủ để giải quyết.

Đã nói tới vậy rồi, nếu hiện tại Diêu Hưng Hồng cứ thế rời đi vậy có vẻ như mình đang có “Ý đồ xấu” trong đầu, chính vì vậy dưới sự giới thiệu của Triệu Chanh, Diêu Hưng Hồng đã đi bàn bạc với Mai Trân.

Đối với việc Triệu Chanh ra ngoài kiếm thêm thu nhập Mai Trân không có bất kì ý kiến gì, nhưng nếu ngay từ đầu Triệu Chanh đã coi đó là chuyện đương nhiên và chiếm dụng thời gian làm việc thì Mai Trân khẳng định sẽ cảm thấy không mấy hài lòng.

Xét cho cùng ngoài là bạn bè thì giữa họ còn có mối quan hệ giữa chủ và nhân viên.

Bây giờ thấy cách ứng xử của Triệu Chanh như vậy, Mai Trân thấy vô cùng thỏa đáng, gật đầu ngay tắp lự.

“Nếu Diêu tiên sinh không phiền thì tôi có thể dẫn thêm người đến đó cùng tôi được không?”

Đã có Mai Trân giúp thỏa thuận thù lao nên Triệu Chanh không định từ chối nữa, còn chủ động hỏi nhân viên có bị hạn chế gì không.

Diêu Hưng Hồng biết Triệu Chanh có dẫn dắt một cô học trò, cho là cô đang nói tới người này nên anh ta gật đầu đồng ý vô cùng dứt khoát, chân thành.

“Vậy thì cô Triệu cứ thu dọn một chút đi, tôi ra lái xe tới, rồi chờ ở ngoài nhé.”

Là một con xe ô-tô nhỏ, vì không gian quá nhỏ nên dân địa phương đùa vui đều gọi nó là “Xe con bọ[1].”

*hay “bọ rùa”, “xe con cóc” là cách để gọi tên một dòng xe của Volkswagen – Beetle vào thế kỉ trước.

Diêu Hưng Hồng tạm thời ra ngoài trước, nụ cười dè dặt, thận trọng trên khuôn mặt của Mai Trân tức thì càng thêm rạng rỡ, mặt mày hớn hở đá lông mày với Triệu Chanh, “Không ngờ một công ty quảng cáo khi quay quảng cáo lại chạy đến tìm thợ hóa trang của tiệm chúng ta nhờ make-up đấy.”

Riêng điều này thôi đã đủ để chị ra ngoài thổi phồng khoe khoang rồi.

Mai Trân thật lòng thật dạ kiêu ngạo, tự hào vì cô như thế, nhớ đến suy nghĩ chuẩn bị từ chức muốn làm riêng của mình, Triệu Chanh lại thấy hơi hổ thẹn, quyết định khi quay về sẽ tìm một cơ hội thích hợp nói với Mai Trân trước một tiếng về ý tưởng kinh doanh của riêng cô.

Trương Học Thành cũng rất vui mừng, vì có Triệu Chanh ở đây thì tên tuổi tiệm chụp hình của họ sẽ ngày càng vang xa, đối với cá nhân cậu ta thì trăm lợi không có hại gì vì thế vô cùng tự nhiên nối gót Mai Trân khen Triệu Chanh vài câu.

Tuy nhiên, Tất Tuyết Mai ở bên cạnh lại có phần lơ đễnh, nhấp nhổm, sự chú ý đã bay hết sang bên kia đường, chỗ cái xe nhỏ đang đỗ kia rồi.

Tất Tuyết Mai không phải là người có thể che giấu suy nghĩ của bản thân, biểu hiện vào lúc này rõ ràng như vậy, ba người còn lại đều là ‘tinh anh trong nghề’, đương nhiên đều đã nhìn ra.

Tuy nhiên việc một cô gái trẻ ngưỡng mộ Diêu Hưng Hồng, một thanh niên có vẻ ngoài vừa đẹp trai, lịch sự vừa có xe riêng như vậy là chuyện hết sức bình thường cho nên ba người Triệu Chanh đều ngầm hiểu chỉ mỉm cười, không nói gì.

“Chị Trân, sao chúng ta không cùng nhau đi xem thử coi? Hoặc là để một người ở lại trông tiệm thôi? Em nghĩ khó có dịp được nhìn tận mắt người ta chụp ảnh quảng cáo. Nếu có thể thì cùng nhau đi quan sát để học hỏi thêm.”

Đặc biệt là đối với những người phụ trách chụp ảnh như Mai Trân và Trương Học Thành.

Tất nhiên đối với Triệu Chanh mà nói cũng là một dịp khá hiếm hoi, cô có thể dựa vào trào lưu trang điểm cũng như cách ăn mặc hiện nay để bắt kịp xu hướng.

Thế nên vừa rồi Triệu Chanh mới hỏi Diêu Hưng Hồng trước xem cô có thể dẫn thêm người theo không, vì nghĩ rằng nếu Mai Trân bằng lòng thì cô sẽ đưa chị ấy đi cùng.

Mai Trân không ngờ Triệu Chanh còn suy nghĩ cho cả mình như vậy, chị vui mừng đến mức kéo tay cô bóp chặt hai cái để tỏ lòng biết ơn, “Đương nhiên là được chứ, nhưng buổi chiều có mấy vị khách hẹn đến lấy ảnh rồi. Trong tiệm vẫn phải có người trông. Tiểu Trương, Tuyết Mai hai em ở lại trông coi tiệm nhé. Chanh Tử đi thôi, chị sẽ đi cùng em, hôm nay chị là trợ lý của em!”

Tất Tuyết Mai sốt ruột, muốn nói điều gì đó, Mai Trân lại vờ như không phát hiện. Chị cười khanh khách cùng Triệu Chanh thu dọn đồ trang điểm bỏ vào hộp đựng, lấy thêm một cái ô để che nắng. Hai người nói đi là đi luôn.

“Chị Trân, thật sự không đưa Tuyết Mai đi cùng à?”

Triệu Chanh trông thấy bộ dạng tràn trề thất vọng của Tất Tuyết Mai, biết Tất Tuyết Mai vốn là một người hay suy nghĩ, e là cô ấy sẽ bởi vậy mà sinh ra oán giận.

Nếu hôm nay Diêu Hưng Hồng không đến tìm, lại trông thấy biểu hiện kia của Tất Tuyết Mai, Triệu Chanh thực sự không biết cô ấy lại có tâm tư như vậy với Diêu Hưng Hồng.

Trong ngày kết hôn của Trương Lệ Lệ cô quá bận rộn, luôn chân luôn tay nên Triệu Chanh cũng không để mắt nhiều tới Tất Tuyết Mai.

Nhưng giờ nghĩ lại, có khả năng do hôm nay thấy Diêu Hưng Hồng tài tuấn như vậy mới chợt nảy sinh ý nghĩ đó, Triệu Chanh cũng thấy khá bình thường.

Mai Trân không bận tâm nhiều đến vậy, “Diêu tiên sinh kia chỉ liếc nhìn con bé đúng một lần thôi, để tốt cho nó thì hơn hết không nên để con bé đi theo.”

Mai Trân là người từng trải, đã chứng kiến vô số chuyện vòng vo liên quan đến vấn đề tình cảm rồi nên đối với những người như Diêu Hưng Hồng ít nhiều gì cũng có đôi chút hiểu biết.

Mai Trân còn muốn nhắc nhở Triệu Chanh thêm câu nữa nhưng nháy mắt hai người đã đi đến bên cạnh ô-tô, không thích hợp để nói chuyện tiếp.

Hai người lên xe, Diêu Hưng Hồng tự mình lái xe chở hai người. Qua hết đường Xuân Hoa, đi chừng hơn hai mươi phút thì ra khỏi nội thành, cuối cùng họ cũng đến được một cái hồ nhỏ tương đối hẻo lánh.

Ở thành phố Phù Dung chẳng có địa điểm nào thích hợp để chụp ngoại cảnh ngoài công viên Lam Sơn, nhưng ở đó có rất nhiều người.

Vì vậy mà Diêu Hưng Hồng và những người khác đã quyết định chọn một hồ nước nhỏ bên rìa rừng ở vùng ngoại ô. Mùa hè trong rừng rất nhiều muỗi, nhất là ở gần nơi có nước, chỉ có thể ra sức xịt nước hoa.

*nước hoa có tác dụng đuổi muỗi

Khi nhóm người Triệu Chanh đến, trong không khí toàn là mùi nước hoa pha lẫn cả mùi của hơi nước.

“Sếp Diêu, anh đến rồi?”

Vài người đang nghỉ ngơi đều lần lượt đứng dậy chào Diêu Hưng Hồng. Một người đàn ông mập mạp đang vén áo phông lên đến bụng để giảm cái nóng, vừa vội vã kéo quần áo xuống vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt.

Diêu Hưng Hồng hỏi anh ta xem tình huống hiện tại như thế nào rồi.

Người đàn ông béo đó cau mày, “Ông chủ Lý vẫn cảm thấy chênh lệch chưa đủ hợp với bộ trang phục, lớp trang điểm thì quá dày. Nói cái gì mà vừa nhìn thôi đã thấy không phải thị hiếu của những người phụ nữ đứng đắn.”

Lời cổ lỗ sĩ gì thế này, tư tưởng phong kiến như vậy thì còn cần quảng cáo làm gì!

Ông chủ Lý vốn là người kinh doanh quần áo, ông ta có dự định mở một cửa hàng quần áo ở thành phố Phù Dung và đây chính là phát súng lớn mở đầu cho dự tính đó.

Như thành phố Phù Dung của họ, bây giờ chỉ có một cái bách hóa, nhưng vẫn còn khá lộn xộn tạp nham, chỉ mới chuyển đổi từ sở hữu nhà nước sang tư nhân cách đây vài năm.

Ông chủ của trung tâm thương mại không có toan tính gì nhiều, ông ta cho người khác thuê mặt bằng để làm cửa hàng, chỉ dựa vào việc này thôi đã kiếm được bộn tiền.

Nhưng với tốc độ phát triển như vũ bão hiện nay, nếu anh không bắt kịp thời đại thì tự nhiên sẽ có người khác nhảy vào giành lấy giữ thị trường ngay.

Cho nên đứng trên một khía cạnh khác để suy nghĩ thì cửa hàng quần áo này của ông chủ Lý, được coi là cửa hàng bán quần áo với quy mô lớn đầu tiên ở thành phố Phù Dung.

Ông chủ Lý tiếp cận công ty quảng cáo của Diêu Hưng Hồng chính là muốn nhờ công ty họ quay chụp một số quảng cáo lớn về sản phẩm cho cửa hàng quần áo của mình.

Diêu Hưng Hồng lại thở dài nhưng anh không có ý từ bỏ, ông chủ Lý là từ Thâm thành tới, Diêu Hưng Hồng muốn đưa công ty ngày càng vươn xa lớn mạnh hơn thì đây chắc chắn là một cơ hội hiếm có dành cho họ.

Bây giờ không có thời gian để bận tâm đến mấy suy nghĩ cá nhân kia nữa. Diêu Hưng Hồng giải thích ngắn gọn cho Triệu Chanh và Mai Trân về tình huống hiện tại, sau đó dẫn Triệu Chanh đi trang điểm thử cho người mẫu kia.

“Đừng quá lo lắng, cho dù không đạt yêu cầu thì chúng tôi vẫn trả thù lao ở mức xứng đáng.”

Giải quyết việc kinh doanh, biểu hiện của Diêu Hưng Hồng lại bình tĩnh vô cùng.

Có thêm cửa hàng quần áo ở thành phố Phù Dung, đối với việc Triệu Chanh mở quầy hàng chuyên doanh mà nói thì vẫn có một số mặt tốt nhất định, vì chí ít khi thẩm mỹ của mọi người được nâng cao, khi đó họ sẽ sẵn sàng chi tiền để theo đuổi cái đẹp hơn.

Tất nhiên điều này vẫn còn khá là xa vời, trước mắt phải coi thử xem cô có thể làm thỏa mãn được yêu cầu của ông chủ Lý hay không đã.

“Có vẻ như toàn bộ hình tượng của người mẫu đều đang không ổn, khá khập khiễng với bộ trang phục phải không? Chanh Tử, chúng ta có thể làm được không đây?”

Mai Trân nhíu mày, vốn tưởng rằng chỉ là một công việc trang điểm đơn giản để kiếm thêm thôi, nhưng bây giờ mới nhận ra, tại sao toàn bộ tạo hình của người mẫu đều chưa khiến ông chủ hài lòng chứ?

Tác giả có lời muốn nói: Chương đầu, chậm trễ chút xíu thời gian, như thường lệ sẽ có chương số hai nhé ~

—- Chuyện trong đêm mưa kia, tôi đã ngó qua rồi, thực tế thì nội dung không lộ liễu lắm, lượng chữ cũng chưa phải nhiều. Buổi tối tôi sẽ đăng ở chế độ riêng tư cho các bạn sau khi đã cập nhật đủ chương mới cho ngày hôm nay, nếu các nàng muốn đọc thì chỉ cần gửi tin nhắn riêng cho tôi trước là được.

Chế động tự động trả lời tin nhắn riêng không khả thi lắm, luôn chèn quảng cáo vào, tôi nghe nói nếu mình mà chặn nó thì cả tin nhắn riêng của mình cũng sẽ bị chặn luôn.

Cảm ơn 10 bình dinh dưỡng của Sầm Sầm Sầm (Núi nhỏ mà cao).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.