Ngân giám còn khoảng hơn một tuần lễ sẽ kiểm tra xong, thế nên Thái Thái mỗi ngày đều vui mừng hớn hở như chuẩn bị ăn tết sớm.
Sau khi họp xong, Trần Hội gọi Hạ Nhất Dương lại, hai người kiểm tra vấn đề cùng điểm khấu trừ trong hai tháng nay, sắc mặt đều rất thoải mái.
“Xem ra mời cơm cũng không phải hoàn toàn vô dụng.” Trần Hội hiếm thấy không rít gào nói chuyện, “Cậu mời hết bao nhiêu?”
Hạ Nhất Dương: “Anh muốn trả cho tôi sao?”
Trần Hội quát sau một giây: “Nghĩ hay nhỉ!”
Hạ Nhất Dương lại hỏi, “Vậy lúc bọn họ đi còn phải mời cơm sao?”
Trần Hội mặt như hổ nói: “Muốn mời thì cậu tự mời, tôi không mời, mẹ nó lần trước uống thiếu chút nữa chết ông đây.”
Hạ Nhất Dương: “…”
Hạ Nhất Dương nói xong với Trần Hội rồi xuống lầu trở lại văn phòng tài chính, Thái Thái đợi nửa ngày vừa nhìn thấy anh, hai mắt đã sáng rực lên: “Thế nào?”
“Rất tốt.” Hạ Nhất Dương làm dấu OK, “Không cần mời khách.”
Trái lại Thái Thái có chút sửng sốt: “Trần hành trưởng nói?”
Hạ Nhất Dương rất đắc ý: “Anh ta sợ uống.”
Thái Thái im lặng một lát, lúc sau mới sâu xa nói: “Anh không thấy Thẩm xử thật đáng sợ sao?”
Hạ Nhất Dương không hiểu ra sao: “Là thế nào?”
“Trần hành trưởng là người nghiện rượu như vậy, còn có thể sợ uống.” Thái Thái run lên, “Ngày hôm sau Thẩm xử vẫn đi làm đúng chứ?”
Hạ Nhất Dương: “Anh ta cũng uống không ít. Ngày hôm sau em không thấy sắc mặt của anh ta đâu, giống như chết rồi ấy.”
Thái Thái thở dài, một mặt ‘anh có bị chậm tiêu không’: “Cho nên mới đáng sợ đó, người như vậy, phải có bao nhiêu ý chí kiên cường, uống đến khi anh phục, uống đến khi anh không dám chọc tôi.” Thái Thái chậc vài tiếng, cảm khái nói, “Đồng vu quy tận, dĩ tuyệt hậu hoạn!”
Thẩm Lạc đang kiểm tra lại bảng biểu do cấp dưới đưa, tình cờ nhìn lướt qua bên ngoài thông qua khe cửa hở, liền thấy Hạ Nhất Dương đang nhìn về phía mình.
Người đàn ông bị phát hiện còn muốn trốn tránh theo bản năng, vài lần giả bộ nhìn chỗ khác, rồi dường như không có việc gì tiếp tục ném ánh mắt trở lại.
Thẩm Lạc nhìn người chăm chú một lúc, đột nhiên mỉm cười.
Hạ Nhất Dương bị cười có chút ngượng ngùng, nhưng không nhịn được muốn đến gần Thẩm Lạc, liền cà rề đi vào phòng họp, mấy anh chàng cấp dưới trẻ tuổi đều đã quen chuyện nhìn thấy anh, cười gọi một tiếng “Hạ tổng” xem như chào hỏi.
Thẩm Lạc cứ không một chút biến sắc nhìn anh lại gần, ngồi vào bên cạnh mình, dáng vẻ như một chú chó con.
“Có muốn cùng nhau ăn cơm tối không?” Hạ Nhất Dương hỏi hắn.
Thẩm Lạc nhíu mày: “Trần hành trưởng của mấy cậu mời khách?”
Trong lòng hắn kỳ thực biết rõ lão Trần Hội kia sẽ không dám đi uống cùng mình lần thứ hai, nhưng hắn chính là không nhịn được trêu chọc Hạ Nhất Dương.
“Anh ta không dám.” Hạ Nhất Dương thành thật mắc mưu, “Hai chúng ta đi ăn, tôi mời riêng cậu.”
Thẩm Lạc: “Mấy bữa trước cậu còn la hét muốn tôi mời đâu.”
Mồ hôi của Hạ Nhất Dương đều sắp rơi xuống: “Thay phiên thay phiên.”
Thẩm Lạc lại cười: “Vậy tôi muốn đi ăn Vương Phẩm, cái mà yêu cô ấy thì dẫn cô ấy đi ăn ấy.”
Kết quả cuối cùng cũng không ăn Vương Phẩm, thịt bò cao cấp này phải đặt trước, Hạ Nhất Dương đã quen nhờ Thái Thái giúp đặt chỗ, bản thân lại quên mất chuyện này.
Thẩm Lạc cũng không ngại: “Tuỳ tiện đi ăn cái khác cũng được.”
Hạ Nhất Dương cũng thấy không sao, dù gì anh phụ trách lái xe, đại khái liền chọn nhà hàng Nhật Bản đầu tiên.
“Cậu muốn ăn thuyền sashimi không?” Hạ Nhất Dương lật menu hỏi.
Thẩm Lạc: “Một thuyền đến một ngàn đồng, cậu thật sự không đau lòng?”
Hạ Nhất Dương: “Tôi thấy lần trước cậu rất thích.”
Thẩm Lạc không lên tiếng, Hạ Nhất Dương cũng tiếp tục hỏi hắn, trực tiếp kêu một thuyền.
Gặp phải hai vị khách sộp, nhân viên phục vụ cũng không khách khí, đề cử sushi cá ngừ Cali cùng thịt bò A5, Hạ Nhất Dương đặc biệt thổ hào chọn hết.
Thẩm Lạc dở khóc dở cười: “Cậu thật đúng là một chút cũng không thay đổi.”
Hạ Nhất Dương không kịp phản ứng.
“Lúc học đại học, cậu cũng như vậy.” Thẩm Lạc chống đầu nhìn anh, “Tôi nói thích gì cậu cũng đều muốn mua cho tôi.”
Lúc này Hạ Nhất Dương chợt xấu hổ: “Bạn bè nha, khách khí cái gì.”
Thẩm Lạc nói thầm một câu, Hạ Nhất Dương không nghe rõ, khi muốn hỏi lại thì thuyền sashimi đã được dọn lên.
“Để chúng tôi làm là được.” Thẩm Lạc nói với nhân viên phục vụ.
Trong ghế lô chỉ còn hai người bọn họ, Thẩm Lạc xắn tay áo lên, mười ngón tay thon dài trắng bóc, cảnh đẹp ý vui phết mù tạc.
“Qua mấy bữa nữa tôi sẽ về ngân giám.” Thẩm Lạc đột nhiên nói, hắn liếm đầu ngón tay dính nước tương, nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hạ Nhất Dương, “Cậu định như thế nào?”
“?” Hạ Nhất Dương không rõ ý tứ của hắn, “Định như thế nào cái gì?”
Thẩm Lạc nói như chuyện đương nhiên: “Trước đây không phải tôi đã nói sao, về sống chung một nhà, đến lúc tan việc thì cậu đến đón tôi hay là tôi tới đón cậu?”
Hạ Nhất Dương: “…”
Thẩm Lạc dường như cũng không để ý đối phương trả lời làm sao, hắn gắp một miếng sashimi sò đỏ, dính chút nước tương cùng mù tạc, đưa tới bên miệng Hạ Nhất Dương.
Hạ Nhất Dương do dự một lát, vẫn đỏ mặt ngoan ngoãn há miệng.
Thẩm Lạc nhìn anh ăn xong, mới cười rộ lên như trẻ con: “Có phải ăn siêu cấp ngon không?”
Thực ra Hạ Nhất Dương chính là như vậy từ lúc đại học, anh không xem như người có tính tình hiền lành, thế nhưng sau khi thích phải người nào sẽ lộ ra một mặt vô cùng giống như chó con bám người.
Lời hay sẽ không nói, lá gan cũng đặc biệt nhỏ, nhưng dù bị đuổi cũng sẽ không đi, dính dính dán dán, móc tim móc phổi đối tốt với người mình thích.
Khi đó Thẩm Lạc cũng rất hưởng thụ dáng vẻ dính người này của đối phương, càng vui vẻ, cũng càng dễ dàng sa vào, luôn muốn chờ Hạ Nhất Dương không nhịn được thông báo đầu tiên.
Khi đó còn có Bạch Phương, Hạ Nhất Dương cũng không dám làm cái gì quá trắng trợn, đối xử cũng phải dùng hai phần lực công bằng, thế nên Thẩm Lạc phải phí hết tâm tư để tranh thủ cơ hội cho hai người lén lút ở riêng một chỗ.
Đến lúc được một mình với nhau, Hạ Nhất Dương lại sẽ không nhịn được thẹn thùng.
Anh sẽ không khống chế được mà khẩn trương đỏ mặt với Thẩm Lạc, nhưng lại mong muốn đến gần hắn, trong mắt người khác Hạ Nhất Dương giống như một chú chó vây quanh khúc xương của mình cả ngày, nhưng lại không nỡ ăn.
Hiện tại khúc xương này chủ động dâng lên cửa, nhưng dường như Hạ Nhất Dương vẫn chưa biết phải ngoạm như thế nào.
Ngày cuối cùng ngân giám kiểm tra đã kết thúc, Thẩm Lạc chỉ ở đây đến trưa.
Hạ Nhất Dương sốt ruột, chỉ sợ những gì hắn nói hai hôm trước không đáng tin, tiên hạ thủ vi cường chặn hắn ở phòng uống nước: “Ngày hôm nay tôi đi đón cậu?”
Thẩm Lạc chậm rãi uống xong nước trà trong tay: “Ngày hôm nay tôi lái xe.”
Hạ Nhất Dương: “Không phải xe của cậu to quá chạy không tiện sao?”
Thẩm Lạc nói: “Tôi muốn đi mua xe mới, cậu có muốn theo giúp tôi không?”
Hạ Nhất Dương đương nhiên trả lời “Được được”, xong rồi nghĩ lại có chỗ không đúng, ngữ khí hơi xót hỏi: “Rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền, tại sao lại muốn đổi xe?”
“Nhiều hơn cậu nghĩ.” Thẩm Lạc đưa tay miết cổ của Hạ Nhất Dương, “Ngày hôm nay tôi mời cậu ăn cơm.”
Hạ Nhất Dương: “Vậy sao cậu còn vay tiền mua nhà ở Ngự Viên?”
Thẩm Lạc không trả lời, vừa miết cổ của Hạ Nhất Dương vừa đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu vừa vặn đụng phải Trần Hội, Trần hành trưởng nhìn thấy Thẩm Lạc đang miết cổ Hạ Nhất Dương liền chợt sững sờ, Hạ Nhất Dương hô “Trần hành trưởng”, Thẩm Lạc vẫn không buông tay ra.
Hạ Nhất Dương: “Tôi đưa tiễn Thẩm xử.”
Trần Hội gật đầu: “Đi thôi.”
Trần Hội nhìn hai người đi khỏi, cách khá xa còn có thể nghe thấy Hạ Nhất Dương oán giận: “Ai ai, buông tay… Cái cổ sắp bị cậu miết gãy rồi.”
Năm người ngân giám đi một chiếc Buick, Thẩm Lạc lên xe trước, Hạ Nhất Dương còn nhắc nhở hắn: “Tan tầm tới đón tôi nhé, chừa sẵn chỗ đỗ xe cho cậu.”
Thẩm Lạc: “Dù sao tôi cũng được về sớm hơn cậu, đến lúc đó tôi đến tìm cậu.”
Hạ Nhất Dương gật đầu nói ừm, giúp bọn họ đóng cửa xe, Thẩm Lạc hạ cửa sổ xuống, đột nhiên đưa tay bẹo mặt của Hạ Nhất Dương.
“Bé ngoan đi làm.” Hắn nói.
Hạ Nhất Dương bị hắn bẹo mặt nên không dễ nói chuyện.
Thẩm Lạc: “Kiếm nhiều tiền chút.”
Hạ Nhất Dương: “Bít ròi.”
Thẩm Lạc: “Đến lúc đó nuôi tôi.”
Hạ Nhất Dương: “……”
Thẩm Lạc nhìn nét mặt ngây người của anh mà cười ha ha, Hạ Nhất Dương cũng không biết rốt cuộc hắn đang nói thật hay nói đùa, còn đang tính hỏi lại, xe đã khởi động, Thẩm Lạc đành phải cách cửa sổ xe vẫy tay với anh.
Vì thế Hạ Nhất Dương vừa trở vô trong vừa gửi tin nhắn cho hắn: “Câu cuối cùng cậu nói cái gì?”
Thẩm Lạc trả lời rất nhanh: “Bây giờ lương một năm của cậu hơn 50W, tôi mới 15W, đương nhiên là cậu nuôi tôi rồi.”
Hạ Nhất Dương đáp lại một chuỗi dấu chấm chấm chấm, phía sau kèm theo biểu cảm “Lương tâm của chú không đau hả man?”.
Thẩm Lạc không trả lời ngay lập tức.
Hạ Nhất Dương cất di động, mới vừa đến cửa văn phòng liền bị Thái Thái ném tài liệu vay tiền đầy mặt.
“Ngày hôm nay năm giờ rưỡi kế toán kiểm tra đối chiếu sổ sách trước khi cho vay khoản.” Thái Thái thúc anh, “Phê nhanh lên một chút, phê xong để em rà lại.”
Hạ Nhất Dương không thể làm gì khác hơn là ôm một đống văn kiện lạch bạch chạy vào văn phòng, chờ phê xong khẩn cấp mười mấy bút mới có thời gian trống để uống ngụm nước.
Anh lấy di động ra, thấy tin nhắn Thẩm Lạc gửi đến từ hai tiếng trước.
“Cậu không muốn nuôi tôi sao?” Thẩm Lạc hỏi, phía sau còn thêm cái mặt khóc.
Đầu ngón tay gõ phím của Hạ Nhất Dương chậm rãi nóng lên, anh xoá tới đổi lui, sửa xong lại xoá, gõ xong ba chữ “Tôi nguyện ý”, lại xoắn xuýt ngượng ngùng nên gửi hay không.
Thái Thái xông tới rống to giống như điên rồi: “Hạ tổng! Còn không tới một giờ nữa! Mười bút khoản vay đó! Anh có muốn phê hay không?!!”
Hạ Nhất Dương run tay, nhấn phải nút màu xanh lá liền “viu” gửi đi ngay lập tức.
“?” Thái Thái cảm thấy khó hiểu, “Anh đang làm gì thế?”
Hạ Nhất Dương như gặp đại địch: “Đệt, thu hồi!”
May mắn thu hồi lại được…
Hạ Nhất Dương vừa nhẹ nhàng thở ra, di động rung lên, Thẩm Lạc trực tiếp gọi điện thoại đến.
“Thu hồi làm gì?” Ngữ khí của hắn nghe không được vui vẻ lắm.
Hạ Nhất Dương chột dạ nói: “Không có…”
Thẩm Lạc im lặng một lúc, hỏi: “Cậu cho rằng tôi không nhìn thấy?”
Hạ Nhất Dương: “…”
Thẩm Lạc thản nhiên nói: “Cậu bận xong trước đi.”
Đột nhiên hắn bật cười ở đầu bên kia: “Chờ tôi tan việc lại tới trừng trị cậu.”
Thời điểm Thẩm Lạc tan tầm tìm đến, Hạ Nhất Dương quả nhiên còn chưa bận việc xong.
Chênh lệch bận bịu thong thả giữa ngân hàng cùng ngân giám thật lớn, tương đương với chuyện kiếm tiền được bao nhiêu cũng không khó hiểu, Thẩm xử trưởng lương một năm 15W thông suốt không trở ngại đến văn phòng tài chính, như lãnh đạo đi tuần tra, Thái Thái còn phải rót nước mời hắn.
“Vừa mới đi lại đến…” Thái Thái sửa sang lại hợp đồng vừa oán giận với Hạ Nhất Dương, “Anh ta có bao nhiêu rảnh rỗi thế?”
Hạ Nhất Dương ký ký đến mức hết yêu nổi, âm u đầy tử khí nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Thẩm Lạc an vị trong căn phòng đối diện, thấy anh nhìn sang hắn còn phất tay, ra hiệu “Cậu cứ tiếp tục”.
Dù Hạ Nhất Dương có yêu hắn, nhưng đến thời khắc này cũng cảm thấy hắn có chút đáng ghét.
Ròng rã đến sáu giờ rưỡi, bọn họ mới xử lý xong toàn bộ mớ hợp đồng còn lại, Thái Thái đã chẳng muốn rà soát, dán nhãn chuẩn bị để đến ngày mai, Hạ Nhất Dương từ trong phòng làm việc đi ra uống một hớp trà, Thẩm Lạc dựa vào cạnh cửa chờ anh: “Xong rồi?”
Hạ Nhất Dương thở dài: “Tôi sắp chết rồi.”
Thẩm Lạc không có lương tâm gì khuyên giải an ủi anh: “50W, ngẫm đến thưởng cuối năm nữa.”
Hạ Nhất Dương suy nghĩ một lát: “Hay tôi cũng đổi xe?”
Thẩm Lạc nói: “Đổi xe làm gì, dùng tiền đi du lịch đi.”
Hạ Nhất Dương đột nhiên hỏi hắn: “Cậu được bao nhiêu ngày phép năm?”
Thẩm Lạc nhất thời bị hỏi ngược lại, không kịp phản ứng: “Tính dựa theo tuổi nghề đi?”
Hạ Nhất Dương bẻ đầu ngón tay nghĩ một lúc: “Có mười ngày.”
Thẩm Lạc không lên tiếng.
Hạ Nhất Dương lại thở dài: “Vài năm qua tôi không dùng phép năm, không nghĩ tới chính mình cũng có mười ngày phép năm cơ đấy.”
Thẩm Lạc nhìn anh, nhẹ nhàng cười cười: “Cho nên tuổi lớn cũng có ưu điểm, thời gian nghỉ phép đều dài.”
Hạ Nhất Dương không lên tiếng, anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Thẩm Lạc, nhìn thật lâu, nhưng trước sau vẫn im lặng.
Thẩm Lạc rũ ánh mắt, hắn đưa tay ra tựa như muốn chạm vào mặt của Hạ Nhất Dương, kết quả đưa đến một nửa, Thái Thái dùng sức gõ cửa phòng uống nước.
“Hai vị sếp lớn!” Cô dứt khoát sắp phát điên rồi, “Phải tắt đèn, rốt cuộc hai anh có muốn đi về không?!”
Hai vị sếp lớn đương nhiên muốn đi về, nhưng hai gò má của Hạ Nhất Dương đỏ ửng đến nỗi có thể thấy bằng mắt thường.
Anh có chút oán giận Thái Thái phá đám, nhưng nghĩ đến vừa nãy Thẩm Lạc suýt chút nữa chạm vào mặt mình, vừa kích động vừa thấy sợ, đợi đến khi ngồi trong xe của đối phương, anh vẫn không khống chế được tâm tình bất ổn, run chân không thể ngồi yên.
Thẩm Lạc thực sự dở khóc dở cười, hắn cũng bị đối phương làm cho cảm thấy khẩn trương vô cớ, nhưng dù sao phải lái xe, không thể phân tâm.
“Cậu bình tĩnh đi.” Thẩm Lạc cười nói, “Tôi chạy chính là xe bán tải, trên đường này không ai dám đâm đâu.”
Rốt cuộc Hạ Nhất Dương cũng ngừng run chân: “Ừm.”
Thẩm Lạc thở dài: “Cậu lớn tuổi như vậy rồi, như thế nào kích động lên lại giống y chang lúc học đại học vậy.”
Hạ Nhất Dương mạnh miệng nói: “Nào có.”
Thẩm Lạc: “Không có sao?”
Hạ Nhất Dương nghĩ đương nhiên không có, lúc đại học mà cậu dám chạm vào mặt tôi, tôi nhất định đã nhào lên cắn cậu rồi.
Bởi vì muốn đi xem xe cùng Thẩm Lạc, cơm tối được giải quyết qua loa. Cửa hàng xe ô tô không mở cửa sau sáu giờ, thế nhưng Thẩm Lạc có người quen, xem như được đặc biệt tiếp đãi.
Lúc này Thẩm Lạc đang xem Mazda.
“Lương tôi một năm chỉ có 15W, xe này thích hợp.” Thẩm Lạc không có theo đuổi gì đối với BBA*, hắn chơi xe cũng chỉ là một dạng sở thích.
*Là xe Benz, BMW, Audi.
Hạ Nhất Dương: “Lợi nhuận của hãng xe này hoàn toàn dùng để nghiên cứu động cơ quay.”
Thẩm Lạc nở nụ cười: “Cậu cũng biết?”
“Fan cuồng đây.” Hạ Nhất Dương còn rất kiêu ngạo, “Tôi đến bảo vệ mặt cười của Mazda*!”
*Là một mẫu xe của hãng Mazda. (Ảnh)
Thẩm Lạc: “Vậy cậu còn mua chạy Mercedes.”
Hạ Nhất Dương: “Tôi hết cách rồi, chiếc xe đầu tiên là trong nhà mua cho, cha mẹ tôi thích BBA, tôi có thể làm thế nào?”
Thẩm Lạc mở cửa xe: “Đi thôi, chúng ta thử xe.”
Nói là thử xe, nhưng cũng không chạy bao lâu, tuy rằng Mazda được lắp ráp trong nước, thế nhưng cảm giác điều khiển vẫn rất tốt, đối với người quen chạy xe lớn như Thẩm Lạc mà nói, cũng rất thoải mái.
Hắn lập tức đặt hàng, thanh toán một lần.
Hạ Nhất Dương dè bĩu phương thức xài tiền thổ hào này, cũng xoắn xuýt chuyện hắn vay tiền mua bất động sản lúc trước.
“Rốt cuộc cậu kiếm được bao nhiêu tại Mỹ hả?” Hạ Nhất Dương hỏi, “Có mua nhà ở đây không?”
Thẩm Lạc: “Mua cũng là mua cho ba mẹ tôi, dù sao bây giờ tôi cũng ở tại Ngự Viên.”
Hạ Nhất Dương: “Căn nhà bên Ngự Viên của cậu cũng ước chừng 100 vạn, cậu trả khoản vay mua nhà trong ba mươi năm, không chê tiền lãi nhiều à.”
“Ngân giám nhiều nhất chỉ kiểm tra hai tháng tại ngân hàng SZ.” Thẩm Lạc đột nhiên không đầu không đuôi nói.
Hạ Nhất Dương: “?”
Thẩm Lạc quay mặt sang, hắn nhìn Hạ Nhất Dương bình tĩnh nói: “Anh sợ hai tháng không theo đuổi được em, cho nên mới vay tiền.”
Hạ Nhất Dương nửa mở miệng, một mặt mờ mịt.
Thẩm Lạc nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười: “Anh vay ba mươi năm, chỉ cần em không nghỉ việc giữa chừng, ba mươi năm anh đều có thể có quan hệ với em.”
Thực ra Hạ Nhất Dương đã từng nghĩ tới cảnh tượng thổ lộ của chính mình vô số lần, thậm chí lúc trẻ anh còn muốn phải làm cho thật lãng mạn, đặt phòng tại khách sạn Kempinski năm sao, rải hoa hồng bày nến sáp, dù thế nào cũng phải có chút cảm giác nghi thức.
Anh nghĩ suy rất nhiều năm, mà khi đó Thẩm Lạc vẫn còn đang ở nước ngoài.
Lúc Thẩm Lạc xuất ngoại năm hai, cũng là lúc Hạ Nhất Dương hối hận nhất, anh cảm giác mình nên thổ lộ sớm hơn một chút, nói cho hắn biết tâm ý của anh, không chừng nói rồi, Thẩm Lạc sẽ không đi?
Kết quả sau khi Thẩm Lạc đi rồi, anh vẫn mong chờ đối phương trở về.
Một lần đợi hắn, đợi đến mười lăm năm.
Thời điểm ban đầu anh cảm giác sẽ có hi vọng, tuy rằng Thẩm Lạc đã nói với anh rằng “Có thể sẽ không quay trở về”, nhưng Hạ Nhất Dương không phải là kiểu người dễ dàng nhận mệnh.
Anh đã xem qua bộ phim Chú chó trung thành Hachiko, trong bốn mươi phút cuối, anh cảm giác mình chính là chú chó vẫn luôn chờ đợi ở nhà ga kia.
Rất nhiều năm qua, Hạ Nhất Dương luôn tưởng tượng đến dáng vẻ khi đối phương trở về, tưởng nhiều đến mức khiến cho anh đặc biệt có động lực làm việc.
Anh muốn thăng chức lên lương tích luỹ quan hệ, như vậy nếu lỡ Thẩm Lạc quay về, hắn muốn tìm công tác anh cũng có thể hỗ trợ.
Cho dù là những chuyện có thể lôi kéo một chút quan hệ, Hạ Nhất Dương đều muốn làm.
Nhưng Thẩm Lạc lại không một lần liên lạc với anh.
Hạ Nhất Dương thuận lợi thăng chức lên lương, từ nhân viên giao dịch đến quản lý khách hàng, từ lương một năm 10W lên tới 20W, cho đến năm thứ tám, Nhiếp Song Song mẹ anh bỗng thăm dò hỏi anh: “Bạn mẹ có một cô con gái, con muốn làm quen không?”
Hạ Nhất Dương không từ chối, anh hẹn đối phương dùng cơm vài lần, tặng vài món quà nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không thành.
Đối phương đá anh.
Nhiếp Song Song thở dài: “Con thích kiểu người như thế nào?”
Hạ Nhất Dương nghĩ đến dáng vẻ của Thẩm Lạc.
Ánh mắt nội liễm, mi cốt sâu sắc, cánh mũi đẹp đẽ, u buồn tựa như tiểu sinh.
Năm năm trước anh bắt đầu hữu ý vô ý tra tìm tư liệu nhập cư ở Mỹ, thậm chí còn gọi điện thoại cho một ít trung tâm trung gian để dò hỏi cụ thể, 500W dự trữ tài chính, giải đáp thắc mắc công việc, du học nhập cư, anh đều hỏi rõ tất cả.
Hạ Nhất Dương nghĩ năm sau tham dự một lớp ngôn ngữ, trước tiên cải thiện lại tiếng anh. Dự trữ tài chính mới là vấn đề, có nên sau này bán nhà đi? Tốt nhất thi một vài cái bằng cùng chuyên môn, đi tới Mỹ không thể không công tác… Thời điểm càng nghĩ càng cụ thể, Hạ Nhất Dương sẽ cảm giác mình có chút tâm bệnh.
Nhưng anh thật sự không khống chế được.
Tình yêu của anh, sợ sệt của anh, dũng khí của anh, từ đầu đến cuối đều chỉ vì một người.
Nhớ nhung của anh sâu như vậy xa như vậy, anh làm sao mà không thể vượt qua được?
Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Lạc nói xong những lời kia, dường như cũng không có ý muốn dừng lại, hắn tiếp tục nói: “Anh vốn muốn chờ em bày tỏ trước.”
Hạ Nhất Dương mím môi: “Vậy làm gì lại không đợi…”
“Đợi không kịp…” Thẩm Lạc lại cười, rồi thở dài, “Anh đợi mười lăm năm.”
Hạ Nhất Dương: “……”
Thẩm Lạc: “Con người như anh tính tình không hề tốt đẹp gì, lúc đại học đã quen khi dễ trêu chọc em, một lòng muốn chờ em nói thích trước.”
Hạ Nhất Dương lúng túng, gãi mặt: “Em tưởng khi đó anh không biết đâu.”
Thẩm Lạc cười: “Em giống như một con cún, làm sao anh lại có thể không biết.”
Bị mắng là cún, Hạ Nhất Dương ngoan ngoãn ngậm miệng.
“Kết quả lại kéo dài mười lăm năm.” Thẩm Lạc dừng một chút, dường như hắn có hơi ảo não, “Lớn tuổi rồi, không chơi được trò lãng mạn.”
Hạ Nhất Dương khụ một tiếng: “Anh cũng mới chỉ trở về hơn hai tháng.”
Thẩm Lạc liếc xéo anh: “Em đây là ghét bỏ anh theo đuổi không đủ cực lực?”
Hạ Nhất Dương không phục: “Em mời anh ăn cơm tương đối nhiều hơn đó, ai theo đuổi ai vậy?”
Thẩm Lạc đưa tay miết cổ của anh: “Thôi đừng làm, đàn ông trung niên làm mấy trò này không có chút nào đáng yêu.”
Cổ của Hạ Nhất Dương bị hắn miết đến ngứa, anh giãy dụa mấy lần nhưng không tránh được, lúc quay đầu nhìn Thẩm Lạc, phát hiện đối phương cũng đang lẳng lặng nhìn anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc, Hạ Nhất Dương đột nhiên nở nụ cười.
“Nếu như anh không quay về, em sẽ đến Mỹ tìm anh.” Hạ Nhất Dương thở dài, anh chậm rãi nói, “Nhiều năm như vậy em cũng kiếm được đủ vốn lấy vợ, miễn cưỡng coi như đạt đến dự trữ tài chính, sau đó đi học thi lấy bằng, tuy rằng vất vả, nhưng cũng không phải không được.”
Bàn tay đang miết cổ anh của Thẩm Lạc nhẹ nhàng run run, Hạ Nhất Dương kéo xuống, nắm thật chặt trong tay mình.
Hạ Nhất Dương nói: “Em biết anh vẫn trách em nhát gan thích dây dưa lại phiền nhiễu.”
Thẩm Lạc: “……”
Hạ Nhất Dương: “Cho nên những chuyện lãng mạn này, để em làm đi.”