Tại bên trong ám muội mà đung đưa, cái hôn kia hơi thô không giống tình nhân nhưng lại sâu không giống bằng hữu, vừa mềm mại non nớt vừa dịu dàng thơm ngọt.
Rõ ràng như vậy ngây ngô như vậy mặc dù không ra hồn nhưng so với nụ hôn đơn phương, trước đây lại khiến Hoắc Nguyên Khanh cơ hồ sôi trào.
Sôi trào đến không có cách nào nhìn ra biểu tình ngây ngô, khờ khạo của Hãn Du Sinh tựa như tiểu vũ trụ sắp nổ tung, chỉ có thể vội vàng quăng câu tiếp theo: “Tôi đi tắm.”
Bên dưới, hạ thân kia dĩ nhiên cũng đang gắng gượng dục vọng.
Liền vội vã hướng cửa phòng tắm đi tới, Hoắc Nguyên Khanh thở gấp cố gắng xoa dịu dục vọng nam tính bản thân, mặc cho chính mình tâm tư phân tranh, vọng tưởng ra dáng dấp nóng bỏng của người kia khi nằm dưới thân mình.
Thoáng chốc buồng tắm ngoại trừ tiếng nước chảy, mơ hồ bên trong còn truyền ra thanh âm động tình của Hoắc Nguyên Khanh hỗn tạp trong đó.
“Tiểu Du…”
Lẩm bẩm gọi lên tên cậu, Hoắc Nguyên Khanh tràn đầy yêu thương, phun ra bạch dịch sền sệt.
Nhiệt tình tựa hồ đã được dẹp loạn, vòi hoa sen không ngừng mà phun ra bọt nước, chỉ là đêm nay thời khắc đó hắn hoàn toàn không cảm nhận được sự mát mẻ của dòng nước mát.
※ ※ ※
Nhiều ngày liên tiếp như vậy tựa hồ cũng không tồi, tại thời điểm cậu tỉnh lại đều nhìn thấy gương mặt ngũ quan tuấn lãng của hắn, tiếp đến khi người kia tỉnh dậy một ngày mới trước mắt lại bắt đầu.
“Như thế nào lại thành ra như vậy đây?”
Nhìn bộ dáng hoàn mỹ, Hãn Du Sinh tầm mắt không rõ tiêu cự lầm bầm lầu bầu.
Tại sao lại thành ra như vậy!?
Không giải thích được ban đầu căn phòng bình thường của mình đột nhiên bị phá hủy, sau đó bất đắc dĩ cậu cùng tiểu An dọn đến Hoắc gia, tiếp đó một nhà hai lớn, hai nhỏ bắt đầu cùng nhau sinh hoạt.
Đúng đấy! Hoàn toàn sinh hoạt cùng nhau a~. Đến ngủ cũng thế mà chung một giường.
“Tại sao…”
Ngày ấy, vừa vào cửa, Hoắc gia hai phụ tử rất ăn ý dường như có sắp đặt từ trước, từng người một nắm tay người còn lại hướng về gian phòng của mình.
“Về sau … Mấy ngày này ủy khuất cậu theo tôi ngủ chung đi!”
“Không… Không biết.”
Giường lớn quen thuộc, bao trùm bên trên là drap giường màu đen, hơi nhăn lên một ít khiến cậu nhớ lại hồi ức lúc trước không khỏi đỏ mặt. ( trước kia tiểu Du có đến một lần rồi không biết có ai còn nhớ không nha).
“Mà…”
“Có vấn đề gì sao?”
Hãn Du Sinh hẳn là đang muốn cảm tạ Hoắc Nguyên Khanh, nhưng lương tâm cậu lại bất an khi bất giác nhìn thấy ý cười trên gương mặt ai kia.
“Chúng ta cùng ngủ chung … Ân… như thế này sao??”
“Không thích hợp lắm sao?”
Khi cậu còn đang nghĩ làm sao biểu đạt ý niệm, thì Hoắc Nguyên Khanh lại nói ra lời nói trong lòng mình, khiến cho cậu thẳng tắp gật đầu, hơi thản nhiên nghĩ, quả nhiên Hoắc đại ca cũng là cảm thấy như vậy.
“Như vậy cậu cảm thấy được có phương thức nào tốt hơn sao?”
“Chuyện này…”
Mặc dù không phải tự nguyện ăn nhờ ở đậu, nhưng chủ nhân ngôi nhà như vậy lại quá ôn nhu đi, Hãn Du Sinh đột nhiên cảm thấy chính mình tựa hồ quá không biết cân nhắc.
Lặng lẽ nhìn chung quanh căn phòng, bầu không khí như vậy có chút căng thẳng, nhìn lại một chút Hoắc Nguyên Khanh ánh mắt lóe lên thiện ý, Hãn Du Sinh quyết định đem yêu cầu chính mình nói ra.
“Tôi cùng Hoài An là có thể ở phòng của Tiểu Vân.”
Đưa ra yêu cầu như thế cũng không phải không có nguyên nhân, mặc dù hai nhà giao du hảo tốt, nhưng phần lớn đều là Hoắc gia lớn nhỏ dắt nhau chạy sang Hãn gia, còn hiện tại chính mình lại mang theo Hoài An chạy sang ở nhờ mà còn ở lại lâu dài nữa, nên có điểm ngượng ngùng.
Hoắc gia mặc dù rộng lớn, thêm hai người ở tuyệt đối không gây trở ngại, tuy nhiên phòng ngủ cũng chỉ có hai gian, một gian là của Hoắc Nguyên Khanh, gian khác cư nhiên sẽ là giành riêng cho Hoắc Trấn Vân.
Mặc dù có thể để cho Hoài An cùng Tiểu Vân ở chung một phòng, còn mình thì có thể ở thư phòng cũng được. Tuy nhiên bản thân cậu hiểu rõ tính cách Hoắc Nguyên Khanh, yêu cầu như thế nhất định hắn sẽ không vui, cho nên không phải Hãn Du Sinh da mặt dày muốn đi cướp phòng Hoắc Trấn Vân, mà là dựa vào tình hình thực tế thì như vậy mới là tốt nhất.
Cẩn thận đem ý nghĩ trong lòng nói ra, nhưng hiện tại điều cậu lo lắng chính là …
“Phương thức này cũng không tồi, thế nhưng…”
Cười cười nói ra lời khẳng định Hoắc Nguyên Khanh khiến Hãn Du Sinh lo lắng hơi hơi giảm bớt, nhưng hai chữ theo sau đó lại lập tức khiến tim cậu nhảy lên, vội vàng hỏi: “Thế nhưng … cái gì?”
“Nói thẳng có khả năng sẽ không quá tiếp thu, tôi trực tiếp dẫn cậu đi xem đi!”
Ngữ khí không có chút gì miễn cưỡng, thêm vào bản thân tràn ngập thần thái ung dung, khiến Hãn Du Sinh không kịp nhận ra ẩn ý bên trong.
Cũng bởi vì như thế, tuy rằng nửa điểm đều không biết mình rốt cuộc không thể tiếp thu cái gì, cậu vẫn là ngoan ngoãn đi theo Hoắc Nguyên Khanh đến phòng tiểu Vân.
Khoản cách gần đi cũng không xa không dài, hai người liền đứng trước ở một gian phòng khác.
Chính xác hơn đó chính là phòng của Hoắc Trấn Vân, mà giờ khắc này cửa đang mở toang ra không chút gì che giấu đem thân ảnh hai đứa nhỏ đang nháo thành một đoàn ở trên giường đập vào trong mắt bọn họ.
“Cậu thấy rồi đó! Đây chính là vấn đề tôi nói tới “
“Tôi vẫn không hiểu vấn đề ở đâu a~?”
Người mù cũng có thể thấy được vấn đề, vậy mà Hãn Du Sinh vẫn không đưa ra được kết luận sao, cho nên khiến Hoắc Nguyên Khanh nhanh chóng đem nghi vấn của mình biểu hiện ra.
“Không hiểu nha…”
Nghe được lời đáp của Hoắc Nguyên Khanh, phảng phất Hãn Du Sinh chính là đang suy tư đến tột cùng vẫn không thể giải thích được câu nói của hắn, khiến tâm Hãn Du Sinh không khỏi nhảy lên một cái, thực tại có một loại cảm giác, căn bản chính mình là gỗ mục nha.
“Đơn giản mà nói… “
Cười nói Hoắc Nguyên Khanh càng khiến Hãn Du Sinh nghi vấn ngày càng tăng, đôi mắt óng ánh nhìn người trước mặt.
“… Giường quá nhỏ.”
Nghe vậy Hãn Du Sinh hai mắt không khỏi trừng lớn, nhưng bất quá Hoắc Nguyên Khanh biểu tình lại rất nghiêm túc, nên cậu chỉ có thể nói lắp ra: “Nhưng… Nhưng là…”
“Tôi biết đó là giường đôi, “
Đúng đấy ~ đúng đấy ~~
“Thế nhưng một lớn một nhỏ ngủ chung thì lại biến thành giường nhỏ rồi!!”
“?!”
“Tôi cũng không thể làm một người chủ nhà thất trách được, khiến cho khách quý buổi tối khi ngủ cảm thấy không khỏe a~”.
“Sẽ không, sẽ không.”
Liên tục lắc đầu không ngừng phủ nhận ý kiến, Hãn Du Sinh căn bản không phát hiện Hoắc Nguyên Khanh khi nói hai chữ “khách quý” kia có điểm hơi mập mờ nha.
“Bất quá tôi như vậy cũng không quá chuyên chế, hay chúng ta hỏi một chút hai tên nhóc kia xem ý kiến thế nào đi”.
Tựa hồ chú ý tới Hãn Du Sinh có vẻ kinh ngạc, Hoắc Nguyên Khanh lộ ra vẻ mặt có chút ngượng ngùng vội vàng chuyển một câu.
Nghe vậy quả thực như được đại xá, Hãn Du Sinh cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên cũng không có tinh thần đi chú ý tới có người thừa dịp cháy nhà hôi của cầm thật chặt tay của cậu trong khoảng thời gian ngắn.
Hai tên tiểu quỷ kia chính là đang vui đùa, quậy phá, đến nỗi hai vị đại nhân đứng ở cửa phòng có một số vấn đề nho nhỏ căn bản cũng không cách thu hút sự quan tâm của chúng, mãi đến khi hai người bọn họ nắm tay đi tới trước giường, hai nhóc mới ngưng náo loạn.
Hoắc Nguyên Khanh lần này liền hồi phục trạng thái bình thường hướng Hoắc Trấn Vân hỏi: “Cái giường này có phải là chỉ đủ cho con cùng tiểu An ngủ thôi phải không, Hãn thúc thúc ngủ cùng có phải là rất nhỏ không.”
“Vâng.”
Tất cả không nghĩ tới Hoắc Trấn Vân lại nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đáp lại, như vậy rõ ràng cùng sự thực có điểm không hợp lý cho lắm, Hãn Du Sinh nỗ lực trợn to mắt muốn nhìn rõ ràng đến cùng là hai phụ tử này rốt cuộc muốn giở trò gì đây.
“Cậu xem, Trấn Vân cũng cho rằng như thế, cho nên e là cậu phải ủy khuất mà theo tôi ngủ chung đi!”
Hoắc Nguyên Khanh nói rõ ràng là rất thân mật, nhưng phản ứng của Hãn Du Sinh lại là bất đắc dĩ chấp nhận, cuối cùng chỉ đành ngậm ngùi rời khỏi gian phòng.
“Phụ thân “
Hoài An bỗng nhiên ngọt ngào vang lên, tiếng kêu giống như cứu mạng, khiến Hãn Du Sinh dao động lộ ra nụ cười, ngược lại làm cho phụ tử Hoắc gia bất giác đen mặt.
Bất quá câu nói tiếp theo lại lại lập tức khiến ba người thay đổi lập trường, “Người cùng Hoắc thúc thúc dắt tay nhau a!”
Hãn Du Sinh đột nhiên nghiêm mặt lúng túng suy nghĩ … Là thời điểm nào đã nắm lấy… Mà trọng yếu hơn … Rốt cuộc là ai nắm lấy ai trước tiên…
Hoắc Trấn Vân như là việc không liên quan tới mình một bên ngồi xem trò hay, đồng thời bắt trước hành động phụ thân nắm chặt lấy bàn tay non mềm của Hãn Hoài An.
Hoắc Nguyên Khanh không ngờ tới tiểu oa nhi đôi mắt sắc bén nhưng lại không có sổ sàng lúng túng khi bị bắt quả tang ngược lại là lộ ra bộ dáng tự đắc.
Hai tay nắm lấy nhau, một giây dao động lại bị bắt được, xuyên thấu qua lòng bàn tay nhiệt độ tăng lên khiến cậu không khỏi ngượng ngùng.
“Cho nên muốn ngủ chung với nhau sao?”
Ngôn ngữ ngây thơ bây giờ nghe lên quả thực vô cùng đáng sợ nha, nhưng người kia lại vui mừng, tiêu sái một câu: “Đúng vậy a, bởi vì Hoắc thúc thúc thích nhất cha con a!”
Lúc này cậu cảm thấy dường như cả thân thể đều nóng ran nhiễm hồng, đứng ngốc đến mức như thế nào bị bắt kéo về phòng cũng không rõ lắm.