Dưới bầu trời êm ả, Hãn Du Sinh nguyên bản đang đứng cười ngốc, lăng lăng nhìn ánh nắng chiều rực rỡ, liên thủ nắm lấy cánh tay hai đứa nhỏ đứng ở ven đường.
Một giây, hai giây, ba giây … vô số giây trôi qua, hai đứa nhỏ mặc dù kiên trì rất tốt, nhưng đến giờ khắc này cũng không còn nhìn được nữa.
Hãn Hoài An đầu tiên làm khó dễ, nhẹ lay động mấy lần tay cậu, nãi thanh nãi khí nói: “Phụ thân ngơ ngác, đói bụng đói bụng.”
Ngơ ngác!?
Là chỉ mình đang ngẩn người sao?
Nghe được nhi tử lên tiếng Hãn Du Sinh lúc này mới vội vàng hồi thần nói: “Xin lỗi a! Phụ thân mới vừa nghĩ đến một chuyện, cho nên liền … Ngơ ngác …”
Thực sự là khả ái a, không nhịn được mà bật cười Hãn Du Sinh hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ non mềm của Hãn Hoài An.
Nhìn lại bên này Hoắc Trấn Vân từ đầu đễn cuối vẫn không lên tiếng, yên tỉnh trầm ổn nhìn như thế nào cũng không giống một đứa nhóc 5 tuổi, tâm Hãn Du Sinh lại càng mềm ra.
Ngũ quan nho nhỏ khắc sâu, anh tuấn giống như ai kia, cậu chợt nghĩ Hoắc Nguyên Khanh lúc 5 tuổi có phải hay không cũng là cái bộ dáng như thế này sao?
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, tâm tình khiến cho cậu không nhịn được hướng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đặt lên một nụ hôn trìu mến.
“Tiểu Vân cũng đói bụng rồi phải không! Chúng ta khẩn trương đi về nhà nha!”
“Ừm”
Tiếp tục hướng Hoắc gia đi tới, hai bóng người nho nhỏ tay trong tay đi phía trước, Hãn Du Sinh thì lại duy trì khoảng cách một bước theo phía sau.
Cao hứng đi phía trước Hãn Hoài An không dự định sẽ quay đầu lại, nhưng nhóc có một vài vấn đề nho nhỏ cần hỏi phụ thân a~.
“Phụ thân, tại sao lại ngơ ngác rồi cười a!”
“Bởi vì phụ thân đang suy nghĩ chuyện a!”
“Chuyện vui vẻ sao? Là cái gì vậy ạ?”
“Là một người phụ thân rất yêu thích.”
“Ai vậy!”
“Là Hoắc thúc thúc a”
Trả lời nhi tử đầy bụng nghi vấn, Hãn Du Sinh trước sau mang theo ý cười, nhìn ánh mắt không rõ ý của Hoắc Trấn Vân.
Ánh mắt kia, cực kỳ giống ánh mắt Hoắc Nguyên Khanh sáng nay khi bị cậu dùng lý do liếm đi thức ăn bên mép mà trộm hôn một cái.
Vừa nghĩ tới hành vi can đảm sáng nay của chính mình, Hãn Du Sinh không tự chủ hai gò má lại ửng hồng.
Coi như ngượng ngùng, nhưng trong lòng vẫn là ngọt ngào, giơ lên ngón tay trỏ đặt trước môi đối Hoắc Trấn Vân làm ra động tác nhỏ “Đây là bí mật, không thể nói cho baba biết”.
Vốn tưởng rằng Hoắc Trấn Vân nhiều nhất chỉ gật đầu đáp lại, nhưng cậu không ngờ tới nhóc lại học theo thần thái của tiểu An mà làm ra động tác giống như chính mình, hơn nữa còn không linh hoạt lắm đối với chính mình nháy mắt một cái.
Điều này biểu thị chính mình trong lúc vô tình tìm được đồng minh sao?
“Cho nên yêu thích Hoắc thúc thúc thì sẽ ngơ ngác a!”
Mặc dù không cách nào biết được nhi tử chính mình từ đâu lại rút ra được kết luận này, cũng không có cách nào giải thích được mối quan hệ giữa yêu thích và ngơ ngác là như thế nào, Hãn Du Sinh chỉ đành hài lòng đáp lại: “Đúng vậy a! Bởi vì yêu thích, cho nên mới có thể ngơ ngác.”
Vừa dứt lời, Hoắc Trấn Vân lại lập tức thu về bộ dáng ngây thơ khả ái như lúc đầu.
Hãn Du Sinh không kiềm hãm được mà nhớ tới người kia, có hay không cũng sẽ đối mình làm ra động tác pha trò như vậy.
Một đại nam nhân, khôi ngô cao lớn, lại cùng nhi tử làm nên những động tác như thế, có thể hay không cũng sẽ … Ngơ ngác giống mình đây?
Đứng tại vùng trời này, đột nhiên lại ảo tưởng nhìn thấy bóng dáng của hắn.
Muốn nói cho hắn biết để kết thúc mỗi ngày từng tí từng tí điều tưởng nhớ hắn.
Muốn nói cho hắn biết bọn nhỏ này đúng là đồng ngôn đồng ngữ a~.
Muốn thành thật nói cho hắn biết: “Tôi là lừa gạt anh, anh bên mép căn bản là không có đồ ăn.”
Muốn nói cho hắn biết mình ngơ ngác.
Bất quá ngàn vạn không muốn nói cho hắn biết bản thân yêu thích hắn liền ngơ ngác nha.
Thế nhưng nếu như mình đối hắn nói: “Tôi ngơ ngác vì nhớ đến anh ”
Thì anh có phải là cũng sẽ vì tôi mà ~ ngơ ngác không.
※ ※ ※
Mở khóa, vào cửa, đóng cửa, động tác này đã thành thói quen, nhưng ngày hôm nay lại không có thân ảnh to to nhỏ nhỏ đón lấy, Hoắc Nguyên Khanh cảm thấy có chút cô quạnh.
Đã gần một tháng, chính mình đã quen thuộc cuộc sống có cậu ở bên cạnh. Vậy nếu như nhà tu sửa kết thúc, cậu sẽ không còn ở cùng nữa, như vậy bản thân hắn phải làm thế nào cho phải đây?
Lắc lắc đầu, vứt bỏ một ít ý nghĩ u ám, thay vì chính mình ở đây lo lắng suy tư, chi bằng nên đi tìm một chút mùi hương của người ấy đi.
Tìm mùi hương của một người chung một nhà không phải là chuyện khó gì, ít nhất ý nghĩ vừa mới thoáng qua Hoắc Nguyên Khanh đã có thể tìm được mục tiêu nha, vừa nghĩ vừa hướng phòng tắm đi tới.
Để cung cấp nơi riêng tư cho việc thay y phục, phòng tắm của Hoắc gia cùng với phòng thay đồ đặc biệt tách ra làm hai gian riêng biệt, được ngăn cách bởi cửa kéo bằng gỗ được chạm trổ hoa văn sương mù bằng pha lê. Nói cách khác muốn tới phòng tắm trước hết phải đi qua phòng thay quần áo mới có thể đến được.
Hoắc Nguyên Khanh hiện tại chính là đang đứng ở bên ngoài cửa phòng thay quần áo, không tính tiến vào buồng tắm, bên trong vang ra tiếng dội nước, tình cờ chen lẫn trong đó là thanh âm sắc bén của hai đưa nhóc kia, Hoắc Nguyên Khanh coi như không có tận mắt nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong náo nhiệt đến mức nào.
Tại trong ảo tưởng của chính mình bất giác hắn vô tình mở ra cánh cửa ngăn cách, sau đó dường như lập tức … Bị đoạt đi hơi thở.
Đập vào trong mắt hắn chính là thân ảnh Hãn Du Sinh quần áo chỉnh tề nhưng lại gần như trần truồng.
Có lẽ là do giúp hai tên tiểu quỷ kia tắm, Hãn Du Sinh bây giờ ăn mặc đặc biệt nhẹ nhàng đơn giản, trên người cậu như thường lệ là áo T-Shirt bông trắng, phía dưới là một cái quần thể thao ngắn nhìn đến mê người.
Hai chân dường như không thường xuyên tiếp xúc với ánh nắng, trắng mịn thon dài cơ hồ có thể tương đương với chân người mẫu a~, liên tiếp từ trên đến tận mắt cá đều không giống chân nam nhân, những ngón chân nhỏ thon dài lộ ra màu phấn hồng mỹ lệ, hoàn toàn xinh đẹp tuyệt trần, không khỏi khiến người ta muốn gặm cắn một cái.
Nhưng điều khiến nam nhân không cách nào dịch khỏi tầm mắt chính là địa phương dưới chiếc áo kia vì bị thấm nước mà mất đi chức năng che chắn, làm lộ ra đôi châu (chắc mn cũng hiểu mà nhỉ) diễm lệ kia.
Hai điểm hồng trước ngực Hãn Du Sinh nhỏ nhắn xin xắn lại khả ái, cơ hồ vừa nở nang rắn chắc vừa mang màu hồng nhạt của hoa quả, khiến Hoắc Nguyên Khanh nước bọt chảy ròng ròng, chỉ muốn tiến lên cắn một ngụm để xem mùi vị đó có tươi ngon giống như bản thân hắn tưởng tượng hay không.
“Anh đã về rồi!”
“Hoắc thúc thúc đã trở lại.”
Cùng nhau bắt chuyện nhanh chóng kéo về lý trí Hoắc Nguyên Khanh suýt chút nữa đã bùng nổ, bất quá thanh âm bên trong có người mà hắn yêu nhất lại có nhi tử khả ái kia, nhưng chính là không có thanh âm của con trai hắn.
Tuy rằng trong lòng nắm chắc, bất quá Hoắc Nguyên Khanh vẫn là quyết định vẫn nên thử xem sao, đem ánh mắt của mình đặt lên người nhi tử tỏ ra vẻ mặt hảo hảo quan tâm.
Đúng như dự đoán, ánh mắt Hoắc Trấn Vân thẳng tắp đối đầu, lộ ra bộ dáng chính là {Người quấy rối bọn con rồi đấy! Phụ thân thật phiền phức}.
Hoắc Nguyên Khanh mắt híp lại, trong lòng thầm nghĩ {khá lắm, ăn ta xuyên ta, cánh còn chưa mọc đủ đã dám chê lão tử nhà ngươi phiền phức rồi}.
Đang muốn tìm phương pháp hảo hảo trêu đùa để trả thù đứa nhóc không biết lễ độ này, bất chợt đuôi mắt Hoắc Nguyên Khanh lóe sáng nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn xin xắn đang tươi cười kia.
“Tiểu hài tử ngoan, biết cùng Hoắc thúc thúc chào hỏi.”
Hoắc Nguyên Khanh ôn nhu lấy tay xoa xoa tay Tiểu An, ánh mắt lại khá có thâm ý nhìn nhi tử.
Chỉ thấy Hoắc Trấn Vân ánh mắt không rời nhìn chằm chằm vào cánh tay tiểu An đang bị hắn xoa nắn, trong mắt dường như phát ra tia lửa, bộ dáng căm phẩn nhưng vẫn cố kiềm nén.
“Không giống Tiểu Vân, đều không để ý thúc thúc, ta nghĩ… Ai ~~ ”
Lời than thở này thực sự là quá lợi hại rồi, lợi hại đến khiến mọi người không khỏi điều yên lặng, Hãn Du Sinh nghe được lặp tức trợn tròn đôi mắt, dáng dấp kia, thực sự là rất khả ái nha.
Thấy thế, Hoắc Nguyên Khanh càng đắc ý hướng Hãn Du Sinh âm thầm chớp mắt, khiến cậu không nhịn được muốn bật cười, nhưng là sức chịu đựng vẫn rất lợi hại nha chỉ là lắc đầu cười nhẹ.
Coi như cái thở dài này đối với người khác thực sự là mắc cười đi, nhưng mà dùng để lừa gạt một đứa nhỏ 5 tuổi thì quả thực là dư sức a~…
“Muốn cái gì?”
Xem đi! Này không phải vẫn là một đứa nhóc thiên chân khả ái, đơn thuần, Tiểu Ngư Nhi mắc câu rồi!
“Muốn …” Khóe miệng sắp cười đến nơi nhưng vẫn cố làm ra vẻ đau thương “Tiểu Vân nhất định là không muốn để cho ta làm ba của nó rồi.”
Cho dù ngươi có hỏa nhãn kim tinh* cũng không làm gì được ta!
(*) Hỏa nhãn kim tinh: cái này ai xem phim tây du ký chắc cũng biết mà nhỉ?
Dùng ánh mắt khiêu khích nói ra.
Nhìn Hoắc Trấn Vân một điểm nhỏ đều không chịu thua, Hoắc Nguyên Khanh có một chút kiêu ngạo của phụ thân, nhưng bất quá vẫn là đùa cợt nhiều hơn một chút đi…
{ngày hôm nay cho ngươi học một khóa, để xem sau này còn dám đối phụ thân ngươi làm ra bộ dáng như vậy nữa hay không, nhi tử!}
Đây là không một chút nào thể hiện ra người cùng chí tuyến nha, Hoắc Nguyên Khanh vẫn chuyên chúc với tác phong từ phụ* của mình.