Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 8-4: Lớn tuổi một điểm 8-4



Nhiều suy đoán trong đầu xoay chuyển, bất quá coi như muốn bể đầu luôn rồi, hắn vẫn không có cách nào nghĩ ra đáp án, bởi vì vừa bắt đầu hắn liền ngông cuồng đem người yêu Hoắc Nguyên Khanh cho là nữ nhân, hơn nữa Hoắc Nguyên Khanh bản thân căn bản cũng không để ý đến cái vấn đề này, cứ như vậy, hai người suy nghĩ phương hướng từ đầu đến cuối căn bản không có tương đồng, như vậy thế nào lại có thể cho ra đáp án đây.

“Vậy hai người có hay không đã xác nhận tình cảm lẫn nhau?”

“… Hắn đã nói hắn rất yêu thích anh, nhưng là anh nghĩ… Chỉ là hơn phương diện tình bạn mà thôi!”

Nghe vậy, Hoắc Nguyên Hi giống như nhìn thấy hi vọng xuất hiện, một cái tuy rằng yếu ớt, nhưng vẫn là có thể nho nhỏ cổ vũ lòng người.

“Coi như chỉ là trên tình bạn một chút, chỉ cần có hảo cảm thì muốn rút ngắn khoảng cách tình cảm cũng là chuyện rất dễ dàng, huống hồ hắn đều nguyện ý cùng với anh đồng thời “Trụ” một chỗ, hẳn là sẽ không chỉ đơn thuần là bằng hữu thôi đâu.”

Tạm thời đem chữ “ngủ” đổi thành chữ “trụ”, Hoắc Nguyên Hi suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nhưng vẫn là đem câu này mạnh mẽ nói ra.

“Anh khởi đầu vốn cũng là nghĩ như vậy, nhưng là … Ai… Anh hiện tại cũng giải thích không rõ được, ngược lại hắn chịu theo anh ở chung, chuyện này cũng không phải đơn giản như em nghĩ vậy đâu.”

“Nhưng là” … Xem ra đây mới thực sự là nguyên nhân chính quấy nhiễu Hoắc Nguyên Khanh, “Nhưng là cái gì?”

Bất ngờ nghe được câu nghi vấn thở dài của Hoắc Nguyên Khanh, coi như bây giờ nguyên bản vẫn chỉ thấy được bóng lưng lão đại, nhưng Hoắc Nguyên Hi hoàn toàn chắc chắn, bây giờ Hoắc Nguyên Khanh nhất định là mặt ủ mày chau, một bộ dáng rơi vào đầm lầy khổ mến (khổ vì yêu), dáng dấp bi tình.

“… Hai ngày trước hắn nói muốn dời ra ngoài, còn nói một vài điều khiến anh rất khó dự đoán.”

Nói … ” Nói cái gì?”

Nghe Hoắc Nguyên Hi hỏi lại, Hoắc Nguyên Khanh có hơi khó xử, muốn hắn nhớ lại tình huống trên bàn ăn khi đó một lần nữa sao? Thật hận không thể có băng ghi hình trong tay có thể đem tình hình thực tế khi đó chiếu lại cho đệ đệ xem.

“… Hắn nói hắn coi anh là người một nhà, nhưng còn nói coi như là người một nhà cũng có phân biệt ; còn nói cái gì nếu như hôm nay hắn là thân nhân của anh thậm chí tình nhân, anh đối với hắn bất kỳ là loại tâm ý gì hắn đều sẽ tiếp thu, tiếp tục còn nói cái gì hắn bây giờ chỉ là bạn tốt của anh, cho nên anh đối với hắn tốt, hắn đều không để ý tới mà hảo hảo tiếp thu.”

“… Anh hoàn toàn bị hắn làm hồ đồ rồi, hắn là chỉ hy vọng chúng ta chỉ đứng ở vị trí bạn tốt? Hay là hắn cũng giống như anh, nói lời như vậy là vì muốn ám chỉ với anh, hắn không chỉ coi anh là bạn tốt, mà còn muốn cùng anh phát triển thành tình nhân thậm chí là quan hệ thân nhân hay không?”

Hoắc Nguyên Khanh hiếm khi kích động, cố gắng nói một chuỗi sự việc, xem ở trong mắt Hoắc Nguyên Hi tựa hồ càng lộ ra thân ảnh đìu hiu.

Mà nhìn Hoắc Nguyên Khanh như vậy, Hoắc Nguyên Hi trong lòng chỉ muốn nói một câu, một câu không nhanh không chậm.

“Lão đại, anh thật sự là ngu ngốc!”

Bị khiêu khích ngay mặt còn phải nhẫn nại, Hoắc Nguyên Khanh tuy rằng không phải lần đầu tiên bị đệ đẹ mình nói như thế, nhưng lần này hắn vẫn là hứng thú muốn nghe một chút chính mình đến tột cùng là dốt nát đến nỗi nào rồi, cho nên cũng không lên tiếng, cũng không tức giận, Hoắc Nguyên Khanh chỉ là dùng ánh mắt ra hiệu cho Hoắc Nguyên Hi nói tiếp.

Bất quá bên này Hoắc Nguyên Hi cũng mặc kệ anh cái gì là ánh mắt hay không ánh mắt, có cao hứng hay không, như thường lệ hắn phải nói, hắn muốn nói a~.

“Ai, uổng phí ba mẹ đem anh sinh ra thông minh như vậy, một bộ dáng khí thế, mặc kệ có chuyện gì cũng đều không thể làm khó được anh, vậy mà không nghĩ tới một người hoàn hảo như vậy thật không thể ngờ tới lại khuyết thiếu đi sợi dây thần kinh ái tình a~ … ”

“Nói điểm chính, không thì cút!”

Không khách khí đánh gãy lời Hoắc Nguyên Hi, âm nhạc tai họa bắt đầu dấy lên, Hoắc Nguyên Khanh cằm khẽ nâng hướng về phía cửa lớn, công khai bày tỏ nếu Hoắc Nguyên Hi thật sự không biết thức thời một chút, hắn đuổi người cũng tuyệt đối không mềm lòng.

Hoắc Nguyên Hi xua tay, bả vai hơi rút lại, làm ra bộ dáng run rẩy sợ sệt của tiểu sinh, sau đó cũng thu lại thần sắc cười cợt, nghiêm chỉnh nói chuyện.

“Em nói đại ca a, người ta cũng đã ở trong nhà anh, ngủ ở trên giường của anh, mặc dù không có chân chính quan hệ thân mật, nhưng tay cũng đã nắm, miệng cũng đã hôn, nếu như không phải đối với anh có tình cảm, thế nào lại có khả năng chấp nhận trả giá như vậy đây? Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

“Trừ phi nàng ta là dốc sức, ham muốn tài lực cùng bề ngoài của anh a!”

Lời nói trêu chọc vừa thốt ra, lập tức thành công đón lấy cái trợn mắt của Hoắc Nguyên Khanh.

Đối mặt với thái độ không vui của Hoắc Nguyên Khanh, Hoắc Nguyên Hi ngược lại dường như là nhìn mãi thành quen, không chút hoang mang đáp lời:

“Bất quá điểm ấy đương nhiên là không thể nào rồi! Dù sao tính khí đại ca như vậy, ngang dọc thương trường không có địch thủ, thế nào lại không thể nhận ra được người ta tiếp cận mình có vì mục đích hay không. Cho nên có thể khẳng định đối phương nhất định là xuất phát từ tình cảm, mới bằng lòng cùng với anh ăn ở cùng nhau, ôm nhau ngủ.”

“Thế nhưng…”

“Không có thế nhưng rồi! Căn cứ vào phán đoán của em, hiện tại nàng đã nói ra như vậy, chắc chắn sẽ không muốn cùng với anh rũ sạch quan hệ, mà là muốn cùng với anh xác định quan hệ lẫn nhau.”

“Quay về với tình cảm chính nghĩa, mặc kệ nam nhân hay nữ nhân đều cần cảm giác an toàn, như bây giờ, rõ ràng người ta đã vào ở nhà anh, anh lại mắc cái rắm gì mà không phóng thích một cái, dù sao người ta cũng hảo hảo là một cô gái, như thế nào lại không sợ, làm sao có thể đi thừa nhận đây? ”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.