Niên Kỷ Đại Liễu Nhất Điểm

Chương 9-1: Lớn tuổi một điểm 9-1



Thả hành lý bên trong tay xuống, Hãn Du Sinh không cách nào ức chế tiếng thở dài, thật là vừa bước ra khỏi cửa lớn Hoắc gia bước chân lại quyến luyến không muốn đi về phía trước, đôi mắt cũng dường như đang mong đợi điều gì đó hướng trong phòng nhìn tới.

Vẫn là không có biện pháp sao?

Thất vọng thu lại tầm mắt, Hãn Du Sinh nỗ lực lên dây cót tinh thần nghĩ: { không có vấn đề gì, anh ấy không cách nào bước ra khỏi cánh cửa kia, thì tôi vẫn cứ tiếp tục đi thôi! }.

Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng khó tránh khỏi vẫn là có mấy phần mất mác, không muốn để cho chính mình bị nỗi phiền muộn không cần thiết quấy nhiễu, Hãn Du Sinh xoay người đem cánh cửa mở ra, vừa muốn bước chân đi về phía trước, bất giác từ phía sau lại bị một bàn tay lôi kéo khiến cho dừng lại, không vội vã phản ứng, người kia khí tức ùn ùn bất ngờ tập kích, mạnh mẽ chiếm lấy bờ môi của cậu.

Đôi mắt trừng lớn nữa giây liền trầm mê nhắm lại, thân thể cùng tâm tình Hãn Du Sinh cũng khiến cho Hoắc Nguyên Khanh khí tức sâu đậm tựa như bị đầu độc điên cuồng bắt lấy.

Bá đạo xâm lấn lại không một chút nào hiện ra bạo lực, ôn nhu đảo qua vòm miệng của Hãn Du Sinh, sau đó dầy đặc quấn quít lấy lưỡi cậu bắt đầu chuyển động.

Bị hôn đến cơ hồ không thở nổi, cả người đều rơi vào bên trong cảm xúc mãnh liệt tựa như sương mù của Hoắc Nguyên Khanh, ngây ngốc mặc cho hắn xâm lấn, nhưng vẫn là không muốn hắn rời khỏi.

Hôn đã xong, đem người ôm vào trong lòng ngực nhốt lại càng thêm chặt chẽ, tinh tế dùng lưỡi liếm đi nước bọt trên khóe miệng Hãn Du Sinh, Hoắc Nguyên Khanh thanh âm khàn khàn nói: “Nụ hôn này chính là tôi trong lòng muốn nói với cậu … Tôi yêu cậu.” (đến giờ này mới nói thật là nhu ngược, nếu như ngươi nói sớm thì ta phải khổ sở edit đến giờ này sao *ôm dép chạy*)

Vốn tưởng rằng chuyện đã không còn hy vọng, nhưng đến phút cuối cùng mới có thể thành hiện thực, chân thực như vậy khiến Hãn Du Sinh từ mộng đẹp biến thành sự thật, trong lòng không khỏi vui mừng. (mi cũng thế nữa đó, biết hắn nhu nhược thì cũng nên nói ra sớm đi, bắt ta phải … bla bla… *ôm dép chạy tiếp*)

Này quả thực là quá mức kinh hỉ khiến cả người cậu tựa như khí cầu được thổi căng, nhẹ bỗng chẳng biết nguyên cớ, làm cho cậu không khỏi hoài nghi là thật hay giả.

Nhìn trước mắt gương mặt tuấn tú đang đờ ra, khiến Hãn Du Sinh còn đang hoài nghi thực hư, bạo dạng ôm chặt lấy hắn, từ thân thể không ngừng truyền đến sự ấm áp, cùng tiếng tim đập của ai kia, có thể nói cho cậu biết, tất cả những thứ này bất quá là hoàn toàn chân thực.

Tựa đầu toàn bộ chôn vào trong lồng ngực Hoắc Nguyên Khanh, Hãn Du Sinh bí mật mỉm cười thỏa mãn, chỉ là người kia vẫn là rất bất an mà ôm chặt mình như thế, không khỏi khiến cho trái tim cậu nổi lên một trận chua xót a.

Thanh âm mang vẻ buồn bực, Hãn Du Sinh ở trong lồng ngực Hoắc Nguyên Khanh nói: “Trong lòng tôi cũng có một câu nói muốn nói với anh.”

Nghe vậy, thân thể đang ôm chặt cậu bất giác run lên, Hãn Du Sinh chỉ một giây thoáng qua cũng có thể biết được Hoắc Nguyên Khanh là đối với cậu có bao nhiêu yêu thương, cùng mong mỏi.

Nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của Hoắc Nguyên Khanh, chỉ thấy nam nhân kia thời khắc này tựa như mất đi dũng khí, buông xuống bộ dáng, tránh né ánh mắt không muốn cùng cậu nhìn thẳng.

Hoắc Nguyên Khanh như vậy, khiến Hãn Du Sinh không cách nào ý thức, chỉ cảm thấy vô cùng thương tiếc, nam nhân trước mắt này vĩ đại đến tựa hồ không ai có thể đánh bại, lại ở trước mặt cậu trở nên nhát gan như vậy. ( e hèm, mượn lại câu nói của tiểu Du “đây là một vật khắc một vật a~”)

Kiên quyết lấy tay xoa má hắn, mềm nhẹ nhưng cũng có chút lực đạo đem tầm mắt hắn nâng lên để cả hai nhìn thẳng vào nhau, Hãn Du Sinh thệ ước giống như trân trọng mà từng chữ một nói ra: “Đây cũng là điều mà trong lòng tôi muốn nói với anh. ”

Lời nói vừa dứt, còn chưa kịp phản ứng, thì lập trường đã hoàn toàn ngược lại, Hãn Du Sinh thòng lòng trụ trên cổ Hoắc Nguyên Khanh, đem ai kia còn đang sững sờ không rõ đáp án nồng nặc hôn sâu.

※ ※ ※

Nếu như không phải trong tay truyền đến một trận lôi kéo, Hoắc Nguyên Khanh nhất định sa vào bên trong trầm mê, mờ mịt đến mức thời diểm nào Hãn Du Sinh rời đi cũng không biết.

“… Ta. Thúc… Hôn. Thúc… Ta… ”

Tâm tư kết cấu hoàn toàn bị đánh thành hỗn độn, hình dáng Hoắc Nguyên Khanh hiện tại vừa giống như lầm bầm lầu bầu, vừa giống như không nói gì, nhìn Hoắc Trấn Vân muốn nói gì đó, nhưng là một câu cũng không nói ra được.

Đối với bộ dáng ngốc nghếch của Hoắc Nguyên Khanh, khinh thường lườm một cái, Hoắc Trấn Vân mang theo tâm tình không mấy quan tâm nói “Baba hôn Hãn thúc thúc, Hãn thúc thúc hôn baba.” Hừ, có ngày nhóc cùng Tiểu An cũng phải như vậy, nhóc nhất định cũng phải đem đầu lưỡi bỏ vào trong miệng Tiểu An.

“Ha ha…”

Nghe được nhi tử cứng nhắc trả lời, Hoắc Nguyên Khanh quả thực tựa như nghe được hỉ sự to lớn, cười ngốc ngốc, cười thỏa mãn.

Bất quá như vậy vui sướng lập tức liền không cách nào thỏa mãn Hoắc Nguyên Khanh càn khao khát tham tâm, yêu ~ phải có cậu bên cạnh mới hoàn mỹ.

“Đi thôi!”

Ngắn gọn phát ra hai chữ, Hoắc Nguyên Khanh tự tin liền mê người, thần thái tựa như trong một ngày mùa đông lạnh lẽo gặp được ánh nắng ấm áp của mặt trời.

Đối đầu với ánh mắt không hiểu của nhi tử, Hoắc Nguyên Khanh đưa tay ra, “Đi đem công chúa của chúng ta mang về đi!”

Cánh tay nhỏ lập tức đáp lại, hai phụ tử không còn đối đầu như thường lệ, ngược lại vô cùng nhất trí với mục tiêu chung của mình.

※ ※ ※

Như đã đoán trước so với đánh giá thời gian còn sớm hơn đã có được thành quả, khiến Hãn Du Sinh trên mặt không khỏi liền tăng thêm mấy độ.

Nghĩ đến chính mình vừa mới chủ động hôn Hoắc Nguyên Khanh, nguyên lai cũng có chút cứng ngắc mất tự nhiên, tứ chi lại càng hiện ra một loại cùng tay cùng chân hình ảnh vô cùng buồn cười.

“Ba ba thật giống người máy a~!”

Nhi tử một tiếng chế nhạo, Hãn Du Sinh vội vã dừng lại cước bộ, xua xua tay hít sâu, muốn để cho mình thả lỏng về trạng thái bình thường nhất, nhưng vừa nghĩ tới người kia đang ở ngoài cánh cửa chờ đợi mình, trái tim liền không cầm cự được, cũng không quản được cái gì tự nhiên hay không tự nhiên, buồn cười hay không buồn cười, bước chân hơi dừng lại một chút lập tức không chậm trể mà bước tới cửa.

Vừa mới mở cửa, một cái tiểu thân thể liền thật nhanh đột xuất lao vào, khiến Hãn Du Sinh có chút hoảng hốt, bước chân bất ổn hạ vào bên người Hoắc Nguyên Khanh đang chờ ngoài cửa.

“Không hỏi rõ đã mở cửa, không sợ gặp phải người xấu sao?”

Đối đầu với giai nhân trước mặt, Hoắc Nguyên Khanh trong lòng vô cùng khoái chí, trong miệng lại nửa thật nửa giả nghe qua tựa như không có quan hệ mà hỏi.

“Là anh sao?” Hãn Du Sinh cười nhạt một tiếng hỏi ngược lại, sâu sắc hít vào khí tức chỉ thuộc về Hoắc Nguyên Khanh.

“Là tôi…” Nâng lên khuôn mặt đang chôn trong ngực mình, không ngoài ý muốn nhìn thấy con ngươi Hãn Du Sinh lóe lên điểm nghi vấn, Hoắc Nguyên Khanh cười xấu xa ” Đại sói hoang muốn ăn sạch cậu.”

Bốn mảnh bờ môi giằng co nhau, Hoắc Nguyên Khanh hoàn mỹ đem dư âm kia niêm phong trong miệng cả hai, lần này hôn Hoắc Nguyên Khanh không còn là chơi trò may rủi, Hãn Du Sinh cũng không còn lạng quạng đáp lại, mà chỉ có tình đầu ý hợp vô cùng ngọt ngào.

※ ※ ※

“Đang suy nghĩ điều gì vậy? Không phải là hối hận chứ…?”

Hoắc Nguyên Khanh ngồi ở mép giường nhìn ngẩn người nhìn Hãn Du Sinh, ngữ khí tuy rằng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng bàn tay vẫn luôn nắm chặt, tiết lộ ý nghĩ { Coi như cậu hối hận, tôi cũng không buông tay }.

Hãn Du Sinh biểu đạt ra một loại tâm tình “Không có hối hận”, thấy Hoắc Nguyên Khanh vẫn như cũ không cách nào tiêu tan thần sắc, Hãn Du Sinh hơi chần chờ sau đó vẫn là quyết định mở miệng, “Tôi là đang suy nghĩ, chúng ta như vậy có thể hay không … Quá nhanh rồi!”

Nhìn bộ dáng đáng yêu của Hãn Du Sinh trên mặt lại mang theo một vẻ nhiễm hồng, khiến ngực Hoắc Nguyên Khanh không khỏi một trận tỏa nhiệt.

Nhẹ nhàng hôn lên bàn tay duyên dáng cùng những ngón tay mềm mại “… Còn muốn kéo dài nữa, tôi cũng sắp già luôn rồi …”, làn da theo cái hôn kia tựa như ngượng ngùng mà hiện lên vẻ ửng hồng.

“… A ~ ”

Rõ ràng chỉ là một loại biểu hiện tình cảm nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả ve vãn cũng không có, Hãn Du Sinh lại không nhịn được khí tức như lửa nóng của Hoắc Nguyên Khanh trên da thịt mình mà nhất thời … Rên rỉ …

Tức khắc một trận trời đất quay cuồng, Hãn Du Sinh sau khi định thần lại thì cả thân thể đang nằm ở trên giường, còn người nọ đang dùng hai cánh tay chống tại hai bên má cậu, dùng loại ánh mắt tựa như phát ra những đốm lửa nhỏ nhìn mình, khiến cho cậu không khỏi nhắm chặt mắt lại muốn che khuất đi trái tim hoảng loạn động tình của mình.

“Nếu như không nguyện ý, cậu có thể đánh tôi một quyền, sau đó rời đi.” Hoắc Nguyên Khanh dừng lại một chút liền nói tiếp “Nếu như nguyện ý, xin cậu mở mắt ra nhìn tôi ”

Nói xong sau đó Hoắc Nguyên Khanh nhẹ nhàng nín thở, chờ đợi phán quyết, dường như người dưới thân kia sẽ là người quyết định hắn lên thiên đường hay xuống địa ngục.

Nghe vậy đôi mi đóng chặt bất giác nhúc nhích, một giây kia trôi qua tựa như cả một thế kỷ, ngay tại thời điểm ánh mắt kia hiện ra Hoắc Nguyên Khanh kích động điên cuồn hôn lấy bờ môi, dùng đầu lưỡi không ngừng khuấy động.

Mang theo một điểm e lệ đáp lại, khiến Hoắc Nguyên Khanh càng thêm sục sôi phát hỏa, bỏ mặc đi cái gì là hình tượng hay không hình tượng bình thường, đôi tay không khách khí thăm dò vào bên trong quần áo của Hãn Du Sinh, đầu ngón tay vừa lưu luyến lại vừa không kiêng kỵ xoa nắn hai điểm mẫn cảm trước ngực.

“Ô…”

Tiếng thở dốc tinh tế bị nuốt hết vào trong miệng, tràn ngập ra một cổ động tình mê loạn, lại làm cho Hoắc Nguyên Khanh càng thêm không thể thỏa mãn, hắn lúc này một dáng dấp cuồng loạn, khát vọng muốn chiếm lấy thân thể chân thật khả ái này.

Nhả ra, không phải là chấm dứt, mà là vì cả hai bên không còn cảm giác tựa như thiêu đốt giống như vừa rồi.

“Đừng nóng vội.”

Bất ngờ nghe được tiếng thở dốc tựa như ai oán, Hoắc Nguyên Khanh nhẹ nhàng liếm cắn, lưu lại một tầng ẩm ướt trên bờ môi Hãn Du Sinh, sau đó đem mục tiêu dời về hai điểm hồng đang đứng thẳng trên lồng ngực cách đồ ngủ đơn bạc một lớp mà mút lên, thỏa mãn nghe Hãn Du Sinh phát ra tiếng rên rỉ.

Hút, ngậm, cắn, mút, Hoắc Nguyên Khanh thoả thích thưởng thức tư vị chỉ thuộc riêng về Hãn Du Sinh, đầu lưỡi linh hoạt chuyển xuống nơi tư mật, cẩn thận miêu tả khắc sâu nụ hoa xinh đẹp mê người kia.

Giơ lên hai chân mềm mại nhỏ nhắn, nụ hoa yên tĩnh được giấu kín dưới hai gò núi non mềm bất ngờ lộ ra dạt dào xuân sắc.

Nụ hoa trắng nõn ngượng ngùng đóng chặt, những nếp nhăn tinh tế dường như cảm nhận được đang bị ánh mắt ai kia điên cuồng nhìn ngắm mà trở nên bất an không ngừng ngọ nguậy.

Không cách nào cảm thụ được sự xấu hổ của bản thân khi tiếp nhận hành động kia, Hãn Du Sinh chỉ cảm thấy sự bất thường tựa như tê liệt truyền đến từ xương cùng, vòng eo giống như bị kích điện không ngừng run lên, bản thân lại chỉ có thể vô lực nghẹn ngào nói: “… Đừng liếm… Bẩn… Nha… Ân…”

Như vậy khiến Hãn Du Sinh tiêu hao hết khí lực, chỉ có thể xấu hổ cầu xin, Hoắc Nguyên Khanh lại như là không nghe vẫn cứ thoải mái thưởng thức nụ hoa thơm ngọt kia, dường như không thỏa mãn cố chấp dùng chiếc lưỡi dẻo dai hướng vào nơi sâu xa tìm kiếm.

Mị thịt nhạy cảm bị đầu lưỡi linh động không ngừng quấy phá, trong nháy mắt đó Hãn Du Sinh không kiềm nén được mà phóng thích, khoái cảm cùng xấu hổ khiến cậu bật khóc, ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ nghẹn ngào nói: “… Từ bỏ … Từ bỏ…”

Dừng lại động tác phóng túng, nghe được thanh âm khóc điềm đạm đáng yêu, Hoắc Nguyên Khanh yêu thương nhìn vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng của Hãn Du Sinh.

Phải như thế nào mới có thể giải thích được hắn yêu thương người kia đến mức cơ hồ muốn đem cậu nuốt chửng vào bụng luôn rồi?

“Đừng khóc.”

Không thể nào giải thích, cũng không cách nào giải thích, nhìn dáng dấp người mình yêu rơi lệ, Hoắc Nguyên Khanh có hơi nhói tâm, cuối cùng chỉ có thể đem Hãn Du Sinh ôm chặt vào trong ngực, đau lòng nói ra hai chữ.

Thân ảnh bên trong không ngừng phát ra thanh âm nức nở, khiến tâm hắn tựa như bị ai ngắt nhéo mà nhói đau, lại nói đến hạ thân bộc phát dục vọng kia không ngừng gắng gượng, lại càng thêm trướng đau khi kề sát vào người Hãn Du Sinh.

“… Đại ca…”

Thuận theo phản ứng của Hoắc Nguyên Khanh khởi vũ, bản thân hổ thẹn như vậy, chính mình có thể hay không bị Hoắc Nguyên Khanh chán ghét?

Ôm Hãn Du Sinh trong lòng đang bất an chỉ có thể ngập ngừng nói, cầu nguyện người yêu đáp lại.

“Để đại ca yêu thương cậu có được không?”

Nghe được lời nói không kiêng cường kia, Hãn Du Sinh cảm thụ vật khổng lồ nọ đương đặt ở trên bụng không ngừng rung động cùng tỏa nhiệt,  nghĩ to lớn như vậy sẽ tiến vào trong cơ thể chính mình, cậu không khỏi sợ hãi rũ mắt xuống, một lúc lâu sau đó khi nghe được tiếng tim đập cuồng loạn của Hoắc Nguyên Khanh cậu mới hạ quyết tâm, không nói gì chỉ trở tay ôm lấy tấm lưng dày rộng kia, kiên định chính mình thân cùng tâm đều giao cho Hoắc Nguyên Khanh.

Chất lỏng lạnh lẽo được tiến vào địa phương ngại ngùng kia, bị dị vật xâm nhập, khiến Hãn Du Sinh lộ vẻ hơi sợ hãi, vòng eo bé nhỏ không khỏi phát run.

“Đừng sợ.”

Lời nói nhỏ nhẹ an ủi, nhưng bàn tay kia một khắc cũng không muốn dừng lại, Hoắc Nguyên Khanh tiếp tục thô lỗ dùng đốt ngón tay đã được bôi trơn nhẵn nhụi cẩn thận tiến vào bên trong u huyệt của tiểu cúc hoa mê người kia.

” Ân… A a… A…”

Một ngón, hai ngón, ba ngón, cẩn thận tỉ mỉ đem từng nếp nhăn đáng yêu trơn nhẵn kéo ra, mồ hôi trên cơ thể tùy ý nhỏ xuống, Hoắc Nguyên Khanh kiên nhẫn dùng ngón tay mô phổng động tác píttông không ngừng xuyên vào.

“A ~ ”

Cố gắng nhịn xuống nổi kích động nhìn người yêu, mồ hôi trên cơ thể không ngừng tuôn ra, hắn cảm giác bản thân dường như sắp không thể nhẫn nại được nữa rồi, cuối cùng đầu ngón tay vô tình chạm đến vị trí mẫn cảm, chợt nghe thanh âm diễm lệ của Hãn Du Sinh vang lên.

Âm thầm ghi nhớ điểm mẫn cảm kia, Hoắc Nguyên Khanh không cách nào có thể nhịn được nữa, chỉ có thể nói một câu: “Xin lỗi”, sau đó phóng túng chính mình đem vật tượng trưng nam tính của bản thân thâm nhập vào nơi sâu xa u kính, cuối cùng giấc mộng của bản thân cũng có thể đạt được khiến hắn có chết cũng không cách nào quên đươc, nhẹ nhàng sâu sắc hôn xuống bờ môi Hãn Du Sinh đang gào thét.

Yên tĩnh đặt vào bên trong huyệt động mềm mại ấm nóng, Hoắc Nguyên Khanh tạm thời bất động để Hãn Du Sinh có thể quen thuộc với kích cở của hắn trước.

Đến khi thân thể bên dưới nhẹ nhàng chuyển động tựa như tìm kiếm thứ gì, khiến cho cúc hoa cũng theo đó co thắt ôm lấy mệnh căn bênh trong, Hoắc Nguyên Khanh giống như nhận được ám hiệu ngay lập tức thả ra mãnh thú đang ẩn sâu bên trong người, tùy ý để cho nó ở bên trong Hãn Du Sinh mà không ngừng chuyển động.

Lý trí biết không nên làm càn dù gì mà nói đây cũng là lần ân ái đầu tiên với người yêu, nhưng dục vọng lại không ngừng cổ động hắn tìm lấy khoái cảm, thâm nhập đến tận sâu bên trong sau đó mạnh mẽ rút ra xâm phạm vào tiểu cúc mềm mại.

“… Aha… A… Đại. Đại ca… Nơi đó…”

Bên trong tường thịt bất ngờ bị chạm đến điểm mẫn cảm, Hãn Du Sinh phóng đãng rên rỉ, kia vừa tựa như xin tha vừa tựa như cầu xin khoái cảm, khiến mệnh căn Hoắc Nguyên Khanh càng thêm cương cứng không ngừng đụng chạm ma sát.

“. Không. Từ bỏ… Ca… Ca. A… Không…”

Đã đến mức tận cùng nam căn đang không ngừng phản ứng, chủ nhân đạt tới cao trào bên trong co rút bắn ra những hạt giống nóng rực, cùng thời điểm vách tường mỏng manh cũng cảm nhận được một làn tinh dịch nóng rát, khiến Hãn Du Sinh cũng không chịu nổi, lần thứ hai phun ra ái dịch ấm nóng.

Thở dốc kịch liệt, tim đập mãnh liệt, tựa như không thể thở nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi yêu cậu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.