Niên Niên Hữu Dư

Chương 115



“Có chút lạnh.” Tôn Lê có chút không được tự nhiên trả lời, vừa rồi không thấy gì, bây giờ mới thấy có chút lạnh.Buổi tối mùa đông lạnh như thế nào, Tôn Lê ăn mặc cũng không nhiều, Tôn Lê lạnh hay không lạnh Trần Tinh cũng không rõ ràng lắm, nàng chỉ thấy nhìn Tôn Lê liền có cảm giác sẽ lạnh, đặc biệt là lúc gió lạnh thổi qua, Trần Tinh ăn mặc ấm áp hơn Tôn Lê rất nhiều vẫn còn cảm thấy lạnh, huống chi là ăn mặc thiếu vải như Tôn Lê. Vừa rồi Trần Tinh đuổi theo không có phát hiện, bây giờ dừng lại mới phát hiện chỗ hai người đứng cách chỗ đậu xe gần bốn năm trăm mét, đi trở về chắc cũng phải tốn vài phút.“Lấy này quàng lại trước sẽ ấm áp hơn một chút, cô mặc quá ít.” Trần Tinh do dự ba giây xong vẫn đem khăn quàng cổ của mình cởi ra rồi đưa cho cho Tôn Lê.“Không cần, cảm ơn.” Tôn Lê không được tự nhiên từ chối, cô biết hôm nay nếu đổi lại là người khác, Trần Tinh cũng sẽ cởi khăn quàng cổ xuống cho người đó, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, Trần Tinh chính là người thích chăm sóc người khác như vậy. Nhưng Tôn Lê cảm thấy không cần nhận thì hơn, miễn cho chính mình càng ngày càng lún sâu, nội tâm cô hiện tại rất mâu thuẫn, lý trí vẫn cảm thấy bảo trì khoảng cách với Trần Tinh thì tốt hơn, bởi vì có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là phí công mà thôi, Trần Tinh căn bản sẽ không thích mình, chị ấy sẽ chỉ làm trong lòng mình càng khó chịu hơn thôi, nhưng tình cảm vẫn là không nhịn được ɖu͙ƈ vọng muốn đến gần. Tôn Lê cảm thấy nếu mình cứ như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ bị tâm thần phân liệt, cô cảm thấy ngay từ đầu không nên đáp ứng gia nhập với Niên Ấu Dư.“Cậy mạnh!” Trần Tinh nói xong liền tự tay đem khăn quàng cổ của mình quàng lên cổ Tôn Lê, giờ phút này nàng xem Tôn Lê thành em gái mà đối đãi, dù sao nàng cũng lớn hơn Tôn Lê nhiều tuổi như vậy, vẫn là không tự giác có khuynh hướng chăm sóc người nhỏ hơn.

Tôn Lê cảm giác được trêи cổ vờn quanh hơi ấm Trần Tinh, còn có hơi thở đặc hữu trêи người Trần Tinh, giờ khắc này, cô biết vì sao mình lại thích Trần Tinh, bởi vì trêи người Trần Tinh có cảm giác ấm áp, còn có loại cảm giác an toàn không hiểu được, cảm giác như vậy cô chưa bao giờ tìm thấy ở người khác.“Chị không thích tôi thì không nên đối với tôi tốt, chị làm như vậy, sẽ làm tôi càng ngày càng thích chị, chị lại không thích tôi, chị nói tôi nên làm sao bây giờ? Tôi chưa từng thích qua một người như vậy, tôi rốt cục phải làm thế nào mới khiến cho chị thích tôi đây?” Tôn Lê nói xong nước mắt liền rơi xuống, cô cảm thấy gần đây mình càng ngày càng yếu đuối, như vậy cũng có thể chảy nước mắt được, nhưng là cô không khắc chế được, cô thật không biết bản thân mình nên làm thế nào mới tốt, cô đã thực sự cố gắng theo đuổi Trần Tinh, nhưng là Trần Tinh vẫn cứ không thích mình, mà cô lại không có cách nào dừng lại sự yêu thích đó, cô biết Trần Tinh đáng giá được người khác yêu thích, cho nên bản thân cô cũng không muốn ngăn lại sự yêu thích đó của mình, từ bỏ chỉ làm cho chính mình cảm thấy thực đáng tiếc, cô cảm thấy bản thân mình sẽ không bao giờ có khả năng gặp được người làm cho mình thích như Trần Tinh nữa, bản thân mình cố gắng thế nào đều không có biện pháp, nghĩ đến đây, Tôn Lê liền cảm thấy rất khó chịu.Trần Tinh lập tức ý thức được bản thân mình vừa rồi vô ý làm ra hành động khiến cho Tôn Lê nghĩ nhiều, cũng không nghĩ đến Tôn Lê kiêu ngạo như vậy lại rơi nước mắt, trong đêm khuya đứng giữa đường lớn khóc hỏi bản thân mình làm sao bây giờ, Tôn Lê làm như vậy khiến cho lòng Trần Tinh có cái gì đó không rõ đánh sâu vào, nàng ý thức được, có lẽ Tôn Lê thực sự thích mình. Đối với nước mắt Tôn Lê, Trần Tinh thế nhưng lại cảm thấy không biết làm sao, nàng có thể không quan tâm đến bộ dáng Tôn Lê vênh váo tự đắc khi thổ lộ với nàng, giống kiểu tôi thích cô, là vinh hạnh của cô, nhưng đối với một Tôn Lê khóc hỏi bản thân cô nên làm sao bây giờ lại thúc thủ vô sách.“Đừng khóc, về trước rồi nói.” Trần Tinh ôn nhu nói, từ trong túi xách lấy ra khăn tay lau nước mắt cho Tôn Lê, nàng cũng không biết bây giờ mình nên xử lý cảm xúc của Tôn Lê thế nào, chỉ là cảm thấy ở một đêm mùa đông thế này, đứng giữa đường thực sự không phải là hành vi sáng suốt.“Chị thực sự không có khả năng thích tôi chút nào sao?” Tôn Lê đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy Trần Tinh hỏi.“Tôi không biết.” Bị Tôn Lê cả người lạnh lẽo ôm đến trong nháy mắt, làm cho Trần Tinh cảm thấy thực lạnh, nàng thật không biết trả lời vấn đề của Tôn Lê thế nào, nàng chỉ biết giờ phút này, nàng đang mềm lòng với Tôn Lê, cho nên mới mặc Tôn Lê ôm lấy mình, nàng có cảm thể cảm giác được tâm tình nóng bỏng, bá đạo mà trực tiếp của Tôn Lê, cũng không cần hàm xúc gì, thích là sẽ đến, thậm chí là che giấu cũng không muốn.“Về xe trước rồi nói sau được không?” Trần Tinh lý trí, cảm thấy đứng ở giữa đường rét lạnh để nói về vấn đề này quả thật không thích hợp.Khó có khi Tôn Lê ôm được Trần Tinh, làm sao cô chịu buông ra, đối với lời nói của Trần Tinh như điếc không nghe, vẫn là gắt gao ôm lấy Trần Tinh như trước.Cũng không biết ôm bao lâu, cảm giác Tôn Lê hình như đã yên ổn lại, Tôn Lê biết Trần Tinh bị mình ôm lấy cũng không có đưa tay ôm lại mình, cô biết Trần Tinh thật sự là không thích mình, nhưng vẫn rất lương thiện mặc cho mình ôm nàng, có lẽ mình nên cảm thấy đủ. Tình cảm đại khái chính là như vậy, người cô thích không nhất định phải có nghĩa vụ đáp lại tình cảm của cô, nếu không thế giới này đã sớm có đôi có cặp, có lẽ cô nên chấp nhận chuyện Trần Tinh thật sự không thích mình.“Chị đưa tôi về đi.” Ngữ khí Tôn Lê thực bình tĩnh nói, bình tĩnh đến mức không giống bình thường, Tôn Lê như vậy ngược lại làm cho Trần Tinh có chút lo lắng.“Chúng ta nhanh chóng chạy về xe đi.” Tay Trần Tinh không chú ý đụng vào tay Tôn Lê, cảm giác ngón tay Tôn Lê quả thật rất lạnh, nhìn đi, đứng ở bên ngoài lâu như vậy quả nhiên là bị lạnh đến hỏng rồi, vì thế nàng không nghĩ nhiều liền đưa hai tay cầm lấy tay Tôn Lê, nhẹ nhàng chà xát vài cái, tuy rằng nàng cũng biết hành động của mình như vậy thực sự có chút không ổn.Tôn Lê thật vất vả mới ổn định được cảm xúc, thiếu chút nữa lại hỏng mất, cô cảm thấy Trần Tinh thực sự là cực kỳ đáng ghét, bản thân mình vừa hạ quyết tâm không cần thích Trần Tinh nữa, thế nhưng Trần Tinh lại như vậy, quyết tâm của mình liền dao động.“Nhà cô ở đâu? Mà quên đi, đêm nay cô vẫn nên đến nhà của tôi đi.” Trần Tinh trở lại xe hỏi địa chỉ của Tôn Lê, lập tức cảm thấy trạng thái của Tôn Lê khiến cho người ta có chút không quá yên tâm, vẫn là nên đi nhà mình được hơn, dù sao cũng không phải chưa từng đến.Tôn Lê nhìn về phía Trần Tinh, cô cảm thấy Trần Tinh đôi với mình có chỗ không giống bình thường, lần đầu tiên chị ấy chủ động cho mình đến nhà chị ấy, vừa rồi còn làm ấm tay cho mình, tuy rằng trước kia cũng đã từng chăm sóc cho mình, nhưng đều mang vài phần ép buộc, rất ít khi chủ động như vừa rồi. Cô thực sự không hiểu, Trần Tinh rốt cục muốn như thế nào, nhưng là mặc kệ Trần Tinh nghĩ gì, chỉ cần không giữ khoảng cách với mình, trong lòng cô đều rất vui vẻ, ít nhất giờ phút này ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng nội tâm đã có chút kϊƈɦ động nho nhỏ. Bất quá Tôn Lê vẫn nói với bản thân mình, Trần Tinh vẫn luôn là người như vậy, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả, bản thân mình không nên chờ mong quá nhiều, chờ mong càng nhiều, thất vọng càng lớn.Trần Tinh bị Tôn Lê nhìn đến vài phần không được tự nhiên, đừng nói Tôn Lê không hiểu Trần Tinh muốn thế nào, chính Trần Tinh cũng không hiểu mình muốn như thế nào, chỉ là cảm thấy Tôn Lê hôm nay khiến cho nàng có loại cảm giác không giống như trước đây, làm cho nàng có chút không đành lòng.Trong xe, Tôn Lê vẫn không mở miệng nói chuyện, giờ phút này bầu không khí trong xe giống như lúc ở thang máy, nhưng cũng có chỗ không giống. Trần Tinh lái xe ở một bên vụn trộm liếc mắt nhìn Tôn Lê ở bên cạnh, giờ phút này Tôn Lê kỳ thật có điểm giống với gà trống bại trận, có chút đáng thương, cũng có chút không giống với Tôn Lê bình thường, quả thật là không quen lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.