Niên Niên Hữu Dư

Chương 39



Trần Tinh vừa tắt điện thoại của Ninh Dĩ Tầm, nghĩ rằng thiên hạ thái bình rồi, nhưng không đến năm phút đồng hồ, nàng lại nhận được một cuộc điện thoại khác, đây là quỷ đòi nợ nhà nàng, em gái nhỏ hơn nàng 12 tuổi.“Chị, mau đến cứu em, lần này em xong thật rồi, em đụng xe, em đụng vào Lamborghini của người ta…” Điện thoại truyền đến tiếng kêu khóc của Trần Tình, cô cảm thấy chỉ có chị gái vạn năng của mình mới cứu được cô thôi.Trần Tinh nghe âm thanh kêu gào sung sức mười phần liền biết thân thể của em gái nàng không sao, nhưng nàng biết hôm nay chắc chắn sẽ đụng phiền toái lớn, vì sao nàng không thể tránh được số kiếp làm bảo mẫu cơ chứ. Lúc nhỏ thì làm bảo mẫu cho Trần Tình, vất vả lắm mới đi làm được, thoát khỏi em gái thì vào công ty làm bảo mẫu cho Ninh Dĩ Tầm.“Bây giờ em ở đâu?” Ngữ khí Trần Tinh bình thản hỏi.Nghe Trần Tình báo địa chỉ xong thì Trần Tinh đi thay quần áo, sau đó cầm chìa khóa xe lái xe khỏi nhà.Khi Trần Tinh đến địa điểm xảy ra tai nạn, liền nhình thấy một chiếc xe bình thường cùng một chiếc Lamborghini màu xanh dạ quang đậu bên đường, cả hai chỉ trầy sơ sơ, có lẽ chỉ xảy ra một va chạm nhỏ.Trần Tinh liếc mắt nhìn Trần Tình một cái, Trần Tình chột dạ cúi đầu.“Sao lại như vậy?” Trần Tinh bình tĩnh hỏi.“Em phải đi thi visa, ngày mai, nên mượn xe bạn học đi, mới chạy được một chút à, không biết sao lại đụng phải…” Trần Tình càng nói càng nhỏ giọng.Trần Tinh biết tính tình em gái mình bốc đồng thế nào, trong lòng đại khái đã hiểu rõ.“Giao thông đã tới chưa?” Trần Tinh hỏi

“Tới rồi…. Trách nhiệm của em…” Trần Tình chột dạ nói.“Chủ xe đâu?” Trần Tinh hỏi Trần Tình.“Ở trong xe, bộ dáng rất xinh đẹp, có điều mắt để trêи đầu, không để ý đến ai, vừa nhìn cũng biết là phú nhị đại…” Trần Tinh chỉ hướng xe Lamborghini.Trần Tinh trừng mắt liếc nhìn Trần Tình một cái, Trần Tình lập tức ngậm miệng.Trần Tinh đi đến chiếc xe Lamborghini màu xanh dạ quang đắt tiền kia, nhẹ nhàng gõ xuống cửa xe hai cái.Kính xe chậm rãi hạ xuống, Tôn Lê mang kính mát nhìn ra Trần Tinh đứng bên ngoài.“Ô, đây không phải người đại diện của Đại minh tinh Ninh Dĩ Tầm, lần trước tự làm cho mình mất mặt Trần Tinh đây sao?” Tôn Lê vốn không lấy được bí mật của Niên Ấu Dư trong lòng rất bực mình, tự dưng có người dâng đến đây cho cô giải tỏa, sao cô có thể bỏ qua dễ dàng được.Trần Tinh nhìn thấy Tôn Lê hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn lại bộ dáng của chiếc xe này thật ra cũng giống Tôn Lê, đều lộ ra một cỗ phong tao không kiêng nể gì. Cũng là phú nhị đại, nhưng Trần Tinh vẫn là có hảo cảm với Niên Ấu Dư nội liễm hơn, đối với Tôn Lê, hoàn toàn vô cảm.“Em gái của tôi đụng phải xe của cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường.” Trần Tinh nghiêm trang nói với Tôn Lê.“Khẩu khí không nhỏ, có thể đổi xe mới không?” Tôn Lê tháo kính mát xuống, ngữ khí ngả ngớn hỏi, cô không quen thái độ của Trần Tinh như vậy, tuy rằng thái độ của Trần Tinh cũng không phải là thể hiện gì, nhưng là cô nhìn thấy không vừa mắt. Đại khái là cô cảm giác mình bị Trần Tinh đối xử như xử lý việc công, cảm thấy chính mình bị xem như có lệ, rõ ràng là các nàng sai, không phải nên hạ mình xuống nói chuyện mới đúng sao?“Nếu cảnh sát yêu cầu chúng tôi bồi thường mới tôi sẽ bồi thường.” Mặt Trần Tinh không đổi sắc nói, muốn gây khó dễ với mình, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.“Còn tưởng có gì ghê gớm, xem ra cũng chỉ là như thế mà thôi, không làm được thì cũng đừng nói hay.” Tôn Lê không đồng tình nói, đương nhiên cô biết đụng nhẹ cũng không đến nổi phải bồi thường xe mới, bất quá chỉ muốn chiếm chút tiện nghi cửa miệng mà thôi.“Đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, tiền sửa chữa gửi cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ gửi trả cho cô.” Trần Tinh cũng không muốn múa mép nhiều với Tôn Lê, trong lòng nàng chuyện này không có nhiều ý nghĩa, nàng sẽ không trốn trách trách nhiệm thuộc về các nàng, đương nhiên muốn đổi trắng thay đen cái gì cũng đừng có mơ.Tôn Lê không nhận danh thϊế͙p͙ của Trần Tinh liền, qua một lúc lâu mới không quan tâm nhận lấy, liếc mắt nhìn qua một cái.“Nếu không có việc gì, tôi có thể đưa em gái mình đi không?” Trần Tinh hỏi.“Không được, tôi còn muốn đi bệnh viện khám sức khỏe, vạn nhất bị chấn động não thì sao…” Trần Tinh càng muốn thoát khỏi cô, Tôn Lê càng không muốn để nàng thoát.“Rốt cục cô muốn thế nào?” Thực rõ ràng, Tôn Lê là đang cố ý làm khó, điều này khiến cho Trần Tinh khẽ nhíu mày hỏi.Tôn Lê thấy Trần Tinh luôn không hờn không giận rốt cuộc cũng có chút cảm xúc, tâm tình cô không hiểu sao có chút tốt lên.“Ý nghĩa rất rõ ràng.” Tôn Lê nhếch mép nói.“Được rồi, chúng ta cùng đi bệnh viện.” Trần Tinh nhẫn nhịn, xem ra hôm nay phiền toái còn nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng.“Quên đi, hôm nay bỏ qua cho các người, chị thiếu tôi một lần.” Tôn Lê chỉ muốn làm khó dễ Trần Tinh, cũng không phải muốn đi bệnh viện thật, không có việc gì tự nhiên đi bệnh viện không phải tìm xui sao, cô cất danh thϊế͙p͙, sau đó mở mui trần, liền lái xe rời đi.

Trần Tinh nhìn Tôn Lê mở mui trần lái xe đi, thầm nghĩ, thiếu nợ này không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu đi.……..//………“Họp có chút lâu, chị đang làm gì đó?” Niên Ấu Dư thoát khỏi Tôn Lê liền lập tức gửi tin nhắn cho Ninh Dĩ Tầm.Ninh Dĩ Tầm đang vô hạn ai oán thì nhận được tin nhắn của Niên Ấu Dư, liền giống như gà trống uống thuốc, lập tức tràn đầy sức sống.“Em họp hai giờ, chị nhớ em hai giờ.” Ninh Dĩ Tầm lập tức trả lời, tin nhắn lộ ra vài phần oán giận, vài phần làm nũng.Nữ nhân đang yêu đại khái cũng không tự thấy buồn nôn, dù sao Niên Ấu Dư nhận được tin nhắn cũng hoàn toàn không chê gì, thậm chí khóe miệng còn ngọt ngào nhếch lên.“Em cũng rất nhớ chị.” Tâm tư giống như không còn rảnh rỗi nữa, đầu óc là Ninh Dĩ Tầm, hoàn toàn không thể khống chế được.Niên Ấu Dư nhìn đồng hồ một chút, bây giờ là 12 giờ, nghỉ trưa được hai tiếng, có thể về nhà cùng ăn cơm với Ninh Dĩ Tầm.“Chị ăn cơm chưa?” Niên Ấu Dư hỏi.“Vừa mới ăn sáng không bao lâu, bây giờ còn chưa muốn ăn.” Ninh Dĩ Tầm trả lời.“Bây giờ em đi ăn cơm, chờ em 15 phút được không?” Niên Ấu Dư hỏi. “Uhm, chị chờ em.” Chưa tới 10 câu đã tán gẫu xong rồi à, Ninh Dĩ Tầm luyến tiếc, nhưng cũng sợ Niên Ấu Dư bị đói, cho nên thực chăm sóc trả lời.Niên Ấu Dư nhận được tin nhắn của Ninh Dĩ Tầm, liền lập tức cầm di động và chìa khóa xe rời khỏi văn phòng.Ninh Dĩ Tầm nằm trêи giường nghe nhạc, lâu lâu lại nhìn di động một lần, chỉ sợ bỏ qua tin tức gì của Niên Ấu Dư, 15 phút sau, cô nghe có người gõ cửa phòng của mình. Ninh Dĩ Tầm đứng dậy đi mở cửa, liền nhìn thấy Niên Ấu Dư mặc âu phục đứng ngoài cửa phòng cô, giống như đột nhiên xuất hiện, thật sự là vui vẻ không thể vui vẻ hơn.Ninh Dĩ Tầm duỗi tay liền đem Niên Ấu Dư kéo vào phòng mình, đóng cửa, đặt Niên Ấu Dư trêи cửa, trực tiếp hôn lên môi Niên Ấu Dư. Niên Ấu Dư thấy bản thân mình lại bị nhiệt tình của Ninh Dĩ Tầm bao phủ, nàng cảm thấy Ninh Dĩ Tầm như một ngọn lửa, nhiệt liệt không kiêng nể gì, dường như mọi lúc đều có thể đốt cháy người khác. Niên Ấu Dư nhắm mắt lại, cảm thụ môi lưỡi giao triền cùng Ninh Dĩ Tầm, tuy rằng không phải lần đầu tiên hôn môi với Ninh Dĩ Tầm, nhưng Niên Ấu Dư vẫn còn có thể cảm nhận được tim đập gia tốc như trước kia, loại cảm giác này thực sự đúng là ngọt đến ra mật.Cho đến khi hai người hít thở không thông, Ninh Dĩ Tầm mới không nỡ rời khỏi môi Niên Ấu Dư, nhưng cô vẫn còn ôm lấy thắt lưng Niên Ấu Dư.“Không phải nói là đi ăn cơm sao?” Ninh Dĩ Tầm đem môi dán đến cái cổ ái muội của Niên Ấu Dư.“Em muốn ăn cơm cùng chị, em đoán, chị cũng còn chưa ăn cơm.” Niên Ấu Dư cảm giác cổ mình ẩm ướt, lại có chút tê dại, nàng nghĩ Ninh Dĩ Tầm nhất định là cao thủ liêu nhân, mọi chuyện đều làm cho nàng không thể chống đỡ được.“Nhưng chị còn chưa muốn ăn cơm, chị muốn ăn em.” Ninh Dĩ Tầm cảm thấy Niên Ấu Dư mặc âu phục màu trắng làm cho cô nhìn có loại cảm giác dụ hoặc không hiểu được, đây chẳng lẽ là sự mê hoặc của đồng phục mà người ta hay nói sao? Cô cảm thấy nếu Niên Ấu Dư cởi thêm một nút áo nữa không chừng sẽ càng liêu nhân hơn, trêи thực tế, cô thực sự cởi một nút áo sơ mi đầu tiên của Niên Ấu Dư xuống.Lời nói và động tác của Ninh Dĩ Tầm thực sự rất ái muội, cực kỳ câu dẫn người, Niên Ấu Dư nhanh chóng đè tay Ninh Dĩ Tầm lại, không cho cô làm mấy chuyện xấu.“Em nghĩ gì thế, chị chỉ cảm thấy cởi một nút áo sẽ không gò bó nữa, em sẽ thoải mái hơn một chút thôi.” Ninh Dĩ Tầm cười cười trêu chọc nói, cô mới không thừa nhận bản thân mình đúng thật là có tâm tư kia.Niên Ấu Dư nghe vậy sắc mặt ửng đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.