Niên Tư Kiến

Chương 20: Phiên ngoại



Thu sang Đông, Đông đến Xuân, Xuân chờ Hạ, Hạ đổi Thu.

Bốn mùa trong năm cứ thế trôi đi, thời gian không vì bất kì một ai đau thương mà đứng chững lại.

Người ta thường nói, nỗi đau đem đến đau đớn cách mấy rồi cũng sẽ được thời gian xoa dịu. Thời gian là liều thuốc của tâm bệnh, là tâm dược hữu hiệu nhất.

Nhưng, là xoa dịu vết thương đang rỉ máu, hay dồn nén nỗi đau trở lại trong lòng, chờ đến ngày bộc phát?

Điều đó thì không ai có thể nói rõ.

Bốn năm vô tình đã đi qua, hơn một nghìn bốn trăm ngày đêm, ZG đã có biến đổi cực kì lớn về lĩnh vực thương trường.

Ba năm trước, CEO Chử Vân Chử Thư Kiến tỉnh lại từ trong vụ nổ một năm trước đó, mất hơn ba tháng để hoàn toàn bình phục.

Trong lúc sinh mạng anh ngàn cân treo sợi tóc, cánh báo giới đã nhiều lần ẩn ý tập đoàn Chử Vân chắc chắn không thể qua được cú sốc này, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự nghiệp phải phá sản vì giá cổ phiếu âm sàn.

Nhưng thật không ngờ, khi giá cổ phiếu Chử Vân tuột xuống mức nguy hiểm, Chử Tư Kiến vốn đang ở trong phòng Hồi sức cấp cứu đột nhiên có chuyển biến tốt rồi tỉnh lại.

Sau đó trong vòng hơn hai năm, tập đoàn Chử Vân một bước lên mây, hoá thành con rồng hung hãng trong thương giới.

Hơn một năm trước, Chử Tư Kiến chuyển trụ sở chính  của tập đoàn Chử Vân ở thành phố S dời đến thủ đô, còn công ty ở thành phố S thì trở thành công ty chi nhánh trực thuộc tập đoàn, do đích thân Thời Vĩ quản lý.

Nguyên gia thủ đô không còn người kế tục, nối bước Diệp gia, cũng mau chóng sụp đổ.

Như thể đã phục kích chờ sẵn, Chử Tư Kiến dùng tốc độ chớp nhoáng lập tức vươn tay, dũng mãnh nuốt trọn tập đoàn Nguyên thị, như thể đang trút giận cho vợ con, ăn đến xương cũng không còn.

Rất nhiều gia tộc nhỏ ở thủ đô cũng muốn đến chia một chén canh bổ, nhưng chén còn chưa kịp lấy, canh trong nồi đã bị người húp sạch.

Ở trong nỗi căm phẫn của người khác, tập đoàn Chử Vân ngày càng lớn mạnh, vững chắc. Hiện nay, ngoài Giang Minh, Chử Vân là tập đoàn duy nhất có mạng lưới công ty phủ khắp ZG.

Được giới báo chí ưu ái khen ngợi là “Thiên tài thương giới”- Chử Tư Kiến hơn hai năm qua đã phải làm việc cực lực, một tay làm cột trụ trời, một tay nâng Chử Vân từng bước lên cao.

Dẫu vậy, mỗi đêm khi đứng ở trên cao nhìn xuống thành phố B hoa lệ, trong lòng anh vẫn trống rỗng tột cùng.

Trái tim như thể đã bị khoét thành hai lỗ hổng lớn trong vụ nổ bốn năm trước, không cách nào liền lại được nữa.

Thủ đô giăng đầy ánh đèn chớp nhoáng, sáng trưng nhưng cũng không cách nào đốt lên trở lại ngọn đèn đã tắt trong lòng anh.

Trong đêm tối, Chử Tư Kiến đột nhiên xúc động, muốn quay trở lại thành phố S.

Đó là nơi anh và cô lần đầu gặp nhau, cũng là nơi hai người đã lạc mất nhau một lần, sau đó lại gặp lại.

Ở nơi đó, từng có nhà của anh và cô, có gia đình nhỏ của hai người và có bé con trong bụng cô.

Đó từng là mái ấm hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất của anh.

Nhưng bốn năm sau nhớ lại, chỉ càng khiến lòng thêm trống trãi, bơ vơ tột cùng.

Chử Tư Kiến đột ngột trở về thành phố S mà không báo trước với bất kì ai, đến khi anh xuất hiện trước cửa nhà Thời Vĩ, mới khiến hắn giật nảy mình.

Thời Vĩ hoảng hốt nhìn Chử Tư Kiến, mắt lia trên người anh từ trên xuống dưới như thể máy quét ra-đa: “Là cậu thật hả?”

“Anh, còn có Chử Tư Kiến thứ hai à?” Chử Tư Kiến hơi nhếch khoé môi, đáp lại.

Kỷ Linh đang ở trong phòng bếp nấu ăn cũng đi ra xem là ai, thấy Chử Tư Kiến đồng dạng cũng giật cả mình.

Kể từ khi tập đoàn Chử Vân dời trụ sở đến thủ đô, Chử Tư Kiến liền ở lì bên đó, rất lâu rồi chưa trở về thành phố S.

Chử Tư Kiến đổi giày, ngẩng đầu quanh căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách của Thời Vĩ, thắc mắc: “Uyển Uyển đâu?”

Uyển Uyển trong miệng Chử Tư Kiến là bé con của nhà Thời Vĩ và Kỷ Linh. Tên chữ Uyển Đình, nhũ danh Uyển Uyển, năm nay gần năm tuổi.

So với Giang Thư Di nhà Giang Tư Viễn và Giang Niệm Giai, thì bé con Thời Uyển Đình có phần thân thiết với anh hơn.

Thời Vĩ thay anh đẩy vali nhỏ vào trong góc huyền quan, cười nhẹ nhàng, nói: “Hôm nay thứ Tư, con bé vẫn đang ở trường mẫu giáo.”

Chử Tư Kiến nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã năm giờ chiều: “Trường mẫu giáo Uyển Uyển học tan trễ vậy sao?”

“Ừm.” Thời Vĩ gật đầu: “Thông thường sáu giờ bọn anh mới bắt đầu đi đón.”

Sau đó nhịn không được lại nói: “Cậu đến thật đúng lúc quá. Lát nữa anh và vợ phải đi mua một ít đồ, không thể chở Uyển Uyển theo được. Hay cậu thay anh đi đón con bé đi?”

Vốn rất thích bé con, Chử Tư Kiến cũng không bận việc gì, lập tức gật đầu.

Trường mẫu giáo Thời Uyển Đình theo học cách nhà họ Thời bốn con đường, đi hơn nửa tiếng mới đến nơi.

Khi chiếc Mercedes-Benz mà Thời Vĩ đưa cho Chử Tư Kiến chạy vào đến sân trường mẫu giáo, phía Tây mặt trời đã khuất dần.

Trời mùa Đông, rất mau tối.

Chử Tư Kiến bước xuống xe, tiến vào phòng học của Thời Uyển Đình, biển hiệu hình hoa mai phía trước ghi tên lớp: Chồi non 1.

Bé con Thời Uyển Đình tinh mắt, vừa thấy Chử Tư Kiến đã lập tức nhào ra, trong miệng hò hét: “Ba Chử, ba Chử.”

Khi Thời Uyển Đình sinh ra, Kỷ Linh sợ Chử Tư Kiến sẽ không tỉnh lại nữa, nên dạy con bé gọi anh là ba nuôi, ngày ngày gọi anh khi anh ở trong phòng ICU.

Chử Tư Kiến sâu sắc cảm thấy, năm đó anh có thể đột ngột tỉnh lại được, hơn phân nửa công lao đều thuộc về cô nhóc này.

Nhìn dáng vẻ líu ríu như chim non sà vào lòng anh, Chử Tư Kiến không nhịn được bật cười, cũng cúi người ôm lấy cô nhóc.

Thời Uyển Đình lập tức vòng tay giữ chặt cổ Chử Tư Kiến, ở trên mặt anh “chóc chóc” hôn hai cái: “Ba Chử, con nhớ ba quá. Sao bây giờ ba mới đến gặp con?”

“Ba xin lỗi Uyển Uyển, ba bận quá. Lần này ba đến chơi với Uyển Uyển một tháng luôn nhé?” Chử Tư Kiến mỉm cười dụ dỗ.

Thời Uyển Đình nghiêng đầu, mặc dù bé con không biết một tháng là bao nhiêu ngày nhưng mà có vẻ rất nhiều rất nhiều đó nha.

Nghĩ nghĩ liền lập tức vui sướng gật đầu: “Vâng ạ.”

Chử Tư Kiến bồng con bé, gật đầu chào với cô giáo đang bận rộn bên trong phòng học, xoay người toan bước đi nhưng lại bị Thời Uyển Đình kéo lại: “Ba Chử.”

“Sao thế?” Chử Tư Kiến nhướn mày, dịu dàng hỏi.

“Con... con muốn đi vệ sinh, ba chờ con nha?”

Nhìn vẻ mặt con bé đỏ lựng, Chử Tư Kiến cảm thấy trong lòng cũng mềm đi không ít.

Giống như thông qua Thời Uyển Đình, để tưởng tượng về bé con đã vô duyên với anh bốn năm trước.

Anh bật cười, thả Thời Uyển Đình xuống, để con bé tự chạy vào nhà vệ sinh, chính mình thì đứng trước cửa lớp đợi.

Chử Tư Kiến đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cảm giác vạt áo mình bị người nắm lấy.

Anh cúi đầu nhìn, trong tầm mắt chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh được tết tóc gọn gàng của một cô nhóc, cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn đang vươn ra giữ lấy vạt áo khoác của anh.

Chử Tư Kiến rất thích trẻ con, không nhịn được ngồi xổm xuống, xoa đầu cô nhóc: “Bé con, con làm sao thế?”

Bé con lạ mặt ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi đồng tử một màu xanh lục nhạt quen thuộc đập vào tầm mắt, khiến anh lập tức ngẩng người.

Bé con mỉm cười, để lộ hai cái lúm đồng tiền xinh xắn như hoa nở vào mùa Xuân: “Con đã thấy chú.”

“Thấy chú?” Chử Tư Kiến hoàn toàn bị bất ngờ, không tự chủ lặp lại lời cô nhóc.

“Vâng ạ.” Bé con gật đầu rất mạnh: “Trong nhà con, đầy hình chú luôn. Mẹ nói, chú là... là ai nhỉ?”

Dừng lại nghĩ nghĩ một lúc sau đó mắt con bé sáng lên, qua đó Chử Tư Kiến thấy được hình bóng quen thuộc: “Con nhớ rồi, mẹ nói, chú là cha của con.”

Thần sắc Chử Tư Kiến lập tức trắng bệch, tay anh run lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay bé con, giọng nói thậm chí cũng run rẩy không thành lời: “Bé con, con tên gì? Mẹ con là ai?”

Bé con lập tức nhau nhảu đáp: “Tên của con là Chử Vân Nguyệt. Mẹ Thời Niên là mẹ của con.”

Vừa dứt lời, Chử Vân Nguyệt giương mắt nhìn bóng dáng người phụ nữ quen thuộc ở phía cửa, vui mừng nhảy cẫng lên, lao ra ngoài: “Mẹ!”

Sống lưng Chử Tư Kiến căng cứng, sắc mặt cũng ngập tràn kinh hỉ.

Anh chầm chậm xoay người, khi ánh mắt chạm phải thân ảnh người phụ nữ mỉm cười nhìn anh với lúm đồng tiền bên phải xinh đẹp, đôi mắt xanh lục của anh giãn ra hết cở, thân mình thoáng chút lung lay.

Thời Niên nắm lấy tay Chử Vân Nguyệt, từng bước đi về phía Chử Tư Kiến.

Bước chân của cô giống như là chất kích thích, mỗi bước đi đều khiến trái tim đã khô cằn bốn năm qua của Chử Tư Kiến nhói lên một nhịp.

Mẹ con cô dừng trước anh một khoảng cách nhỏ, nhẹ giọng gọi: “Ông xã.”

Em và con...

Đã về với anh rồi!

~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~

Tác giả (JFang): Nguyên Triệt và Vi Hân Ninh không có ngoại truyện ở <Niên Tư Kiến> nhưng sẽ có phần truyện riêng lẻ, vẫn đang trong giai đoạn hoàn thành, cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ <Niên Tư Kiến> 🎉🎉

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.