Đây là chuyện của mấy năm sau này, chiến tranh dẹp loạn, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, Dạ Dương cùng Long Uyên có cuộc sống hài hòa, phu
xướng phu tùy, Dạ Dương một lòng một dạ cùng Long Uyên làm việc buôn
bán, các quốc gia bởi vì chiến hỏa mà đồng cỏ bị cháy trụi, trở thành
đất phế, gia tộc Long thị nhân cơ hội này làm ăn, khiến công việc của
Long Uyên cùng Dạ Dương cũng lu bù lên. Cửa hàng sinh ý mở rộng, Dạ
Dương học được gảy bàn tính, mỗi ngày xem sổ sách, còn ra dáng thương
nhân hơn Long Uyên.
Long Uyên ngồi tiêu dao ở ghế, Dạ Dương ngồi
phía sau án thư, gõ bàn phím keng keng tính toán sổ sách. Trong lòng
Long Uyên khó chịu, xem sổ sách làm gì, ngày mai xem không được sao.
Hiện tại là ban đêm, buổi tối thì nên làm cái gì, chu công chi lễ, nói
phu phu mật ngữ, tính toán sổ sách làm gì! Trong mắt Long Uyên vừa
chuyển, hắn đi ra ngoài lấy một ly trà tiến đến, phi thường hiền lành
đặt ở trên án thư, thanh âm trầm thấp có thêm vài phần mị hoặc vang lên, “Dạ huynh, uống một chút cho nhuận tiếng.”
“Cảm ơn ý tốt của
Uyên, ta cũng đang khát nước, cảm tạ.” Dạ Dương buông sổ sách tiếp nhận
ly trà uống một hơi cạn sạch, Long Uyên vừa thấy hắn uống nước trà xong, cười sáng lạn như ánh mặt trời, thật chói mắt.
Dạ Dương uống trà được một lúc liền cảm thấy đầu óc choáng váng, ta bị sao vậy. Long Uyên đắc ý, cười rất giống tiểu miêu. Con mắt nheo lại, ta nên làm sao cho
tốt ni, tiểu dê béo, đại hôi lang tới! Long Uyên ôm lấy Dạ Dương, lòng
tràn đầy vui mừng hướng vào tẩm thất.
Dạ Dương chậm rãi tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy tấm màn màu đỏ, màn? Không phải ta đang tính sổ sách
sao, tại sao giờ lại lên giường vậy? Dạ Dương cảm thấy cơ thể có gì đó
kì lạ, ngồi dậy nhìn xuống người, đây là cái gì. Trên người hắn là sa y
trong suốt, thân thể qua sa y như ẩn như hiện, mặc với không có gì khác
nhau chứ? Dạ Dương gần như xích lõa, nhìn người bên cạnh đang mê hoặc
đặt tay trên người mình. Long Uyên, chẳng lẽ là. . . Cái tên gia khảo
chết tiệt!
Lúc này tâm Long Uyên đang nở hoa, hắn đã chuẩn bị
thật lâu, để tìm kiếm sa y gần như trong suốt, hắn phải đi nhiều nơi mới mua được, dựa theo vóc người Dạ Dương làm ra y phục. Y phục làm tốt
nhưng lại xuất hiện vấn đề, muốn Dạ Dương cam tâm tình nguyện mặc vào,
mơ mộng hão huyền. Long Uyên thông mình bày ra kế sách, hạ dược! Tuy
rằng cũ nhưng vẫn dùng tốt. (biến thái)
“Ngươi hạ dược!” Dạ Dương lên án.
“Dạ huynh, không làm như vậy ngươi sẽ mặc sao, hiện tại hình dáng thật mê
người, ngươi thật đẹp.” Long Uyên đè Dạ Dương xuống, tay chân không nhàn rỗi sờ tới sờ lui trên người Dạ Dương, thân thể Dạ Dương gần như lõa
lồ, ngón tay Long Uyên xẹt qua nách, qua ngực, bộ phận yếu đuối nơi hạ
thân bị hắn nhẹ nhàng nhu lộng trong tay, khiến thân thể mẫn cảm run rẩy không ngớt.
“Không nên!” Dạ Dương cản Long Uyên lại, việc này thực sự là nhọc lòng, một lần là bị ăn đến mạt tịnh.
“Tin tưởng ta, căn cứ kinh nghiệm lúc trước, rất nhanh ngươi sẽ nói muốn,
đến lúc đó cầu ta đều không kịp ni!” Long Uyên dùng nhãn thần thèm nhỏ
dãi nhìn thân thể xích lõa của Dạ Dương, trong mắt dường như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
“Hỗn đản…” Dạ Dương liều mạng chống lại bàn
tay tập kích trên người mình, trong lòng ủy khuất muốn khóc. Lần trước
mắc mưu hắn, Long Uyên nói cái gì mà trò chơi, hắn năn nỉ mình phối hợp
hắn, sau này nhất định sẽ không làm như vậy, kết quả khiến mình hồ đồ cả đêm, đến bây giờ phần eo còn đau, lời hứa lần trước tiêu tan không còn
một mảnh, ngày hôm nay lại bắt đầu trò cũ, thối hồ ly chết tiệt.
Vì sao ta lại coi trọng hắn, ma xui quỷ khiến cùng với tên hồ ly này ở một chỗ, tuy rằng thân thể trải qua mưa gió tôi luyện, nhưng vẫn bị tên hồ
ly này làm mệt đến chết, ta thật muốn chọc thủng hai mắt hắn!
“Phối hợp ta đi, Dạ huynh, ta cũng không muốn cường bạo ngươi!”
“Ngươi dám cường bạo ta!” Dạ Dương lúc này hận không thể cầm bả đao trong tay giết hắn, không, là thiến hắn!
“Dạ huynh chúng ta chu công chi lễ đi!” Long Uyên cúi người, dùng thân thể
hắn truyền lửa nóng, dùng kĩ xảo qua lớp sa y mỏng, tư thái cường ngạnh, khiến thân thể cứng ngắc của Dạ Dương chậm rãi nhuyễn xuống.”Thả lỏng
Dạ huynh, ta giúp ngươi lộng thuốc mỡ, ta không muốn ngươi bị thương,
ân?”
Đến thế này thì còn có thể thế nào? Còn xấu hổ làm gì chứ,
Dạ Dương nâng thắt lưng lên. Còn rụt rè gì nữa, phóng khoáng quá nhiều
lần, mỗi lần đều bất lực chống đỡ, thực sự là xong cái này đầu óc hoàn
toàn mờ mịt.
“Thật đáng yêu!” Long Uyên cắn một cái lên nụ hoa
trước ngực qua sa y mỏng, ngón tay linh xảo mang theo mỡ trơn trừu tống
trong cơ thể Dạ Dương.
Dạ Dương phát ra tiếng ưm tinh tế, rơi vào trong tai tình nhân đặc biệt ma mị.
“Dạ huynh, ngươi thả lỏng?” Long Uyên vẫn di chuyển trên thân thể Dạ Dương, khiến Dạ Dương từng đợt tê dại .
“. . . A. . . .”Dạ Dương trong lúc ý loạn tình mê chợt tỉnh, hắn nhớ tới
một việc, đột nhiên mở mắt, rất chăm chú nói , “Không được bắn ở bên
trong, mỗi lần ngươi giúp ta thanh lý thân thể trong dục trì ngươi lại
chiếm tiện nghi, lần này không được bắn ở bên trong.”
Dạ Dương
tận lức chống chế đưa ra yêu cầu đối với Long Uyên, nhưng Long Uyên có
vẻ như không để ý đến chuyện này, vẫn tiếp tục sờ loạn, nói một câu: “Ta sẽ tận lực khống chế, bây giờ, nâng chân lên…” Thanh âm khàn khàn ra
lệnh, Dạ Dương không cam lòng làm theo, Long Uyên chậm rãi đi vào trong
thân thể hắn.
Cảm giác kết hợp thật phong phú, mặc dù có điểm đau nhức. Dạ Dương ngẩng cổ lên, dần dần tiếp thu trừu tống càng ngày càng
kịch liệt của nam nhân.
“Chậm một chút. . . Uyên. . .” Động tác
thô lỗ, Dạ Dương nghĩ khung xương đều bị hắn tách ra. Mỗi lần trên
giường Long Uyên đều giống như lúc này, không ưu nhã cùng ôn nhu như
ngày thường, phảng phất mang theo sự báo đạo chiếm hữu, cho dù Dạ Dương
có cầu xin tha thứ hắn cũng không bỏ qua.
“Hảo nhuyễn. . . Nóng
quá. . .” Long Uyên nhìn người dưới thân vì động tình mà hai mắt mê man, đôi mắt thâm thúy của hắn toát ra sủng nịch cùng mê luyến.”Thay đổi tư
thế một chút.” Phân thân nóng bỏng theo lộ trình rút ra, nội bích giống
như không muốn hắn ly khai liền co rút lại, khiến Long Uyên thiếu chút
nữa lập tức phóng xuất.
“Dương, ngươi thật đẹp, đời này ta sẽ không buông ngươi ra.” Long Uyên nói nhỏ bên tai Dạ Dương.
Điều chỉnh tư thế xong, lần thứ hai kết hợp cùng một chỗ, sau khi thích ứng , tốc độ trừu tống càng mạnh hơn khiến Dạ Dương mê muội.”Uyên, nhanh lên
một chút. . . Nơi này. . . A. . .” Rụt rè cùng xấu hổ vào lúc này đều là dư thừa, vô luận mình không tình nguyện bao nhiêu, thì cũng bị khơi mào dục vọng tiềm tàng trong cơ thể, thành thực mà phơi bày trước mắt Long
Uyên.
“Dương, ngươi là của ta.” Long Uyên cắn lên vai Dạ Dương,
chân thật thì thầm.”Người nào cũng đừng hòng cướp ngươi đi. . . Thân thể này, biểu cảm này, nơi nóng bỏng này. . . Đều là của ta. . . Ta sẽ
không để bất luận kẻ nào chạm vào ngươi.”
“Ừ. . . Ân. . .” Dạ Dương gật đầu thuận theo, phi thường phối hợp với Long Uyên.
“Đáp ứng ta, không để cho người khác chạm vào ngươi, dù chỉ là một chút, ai chạm vào ta sẽ chặt ngón tay kẻ đó.”
“Uyên. . .”
“Đáp ứng ta, Dương. . .”
“A a. . . Hảo. . . Ta sẽ không để cho người khác chạm vào ta. . . Ân. . .”
Cao trào đạt tới, toàn thân một trận kinh luyên, thoả thích phóng xuất ra
khoái cảm, Dạ Dương lập tức xụi lơ, nằm ở trên giường vẫn không nhúc
nhích.
“Cảm giác rất tuyệt?” Thanh âm giảo hoạt vang lên bên tai, Dạ Dương không có một chút khí lực để nói. Long Uyên được một tấc lại
muốn tiến một thước, “Có muốn làm lại một lần nữa không?”
Cái này thật không kiềm chế được nữa, Dạ Dương rất muốn mắng to hắn, bỗng nhiên nhớ tới một việc, lại càng căm tức.”Ngươi, tên chết tiệt, không được
bắn trong cơ thể ta, ngươi lại. . .”
“Ngạch, vừa rồi rất cao
hứng, ta quên, bây giờ nhất định nhớ kỹ, tiểu Dương Dương, chúng ta làm
lại một lần a.” Long Uyên giống như đại sắc lang lại một lần nữa áp Dạ
Dương trên giường, Dạ Dương cố sức đẩy ra, muốn một chưởng đánh chết
hắn. Giơ tay lên lại không nỡ, quên đi, ta con mẹ nó không có tiền đồ,
thua trong tay tên tiểu tử này.
“Nghe ta nói, ngươi cũng bận tâm một chút ta đã bao nhiêu tuổi được không, thắt lưng của ta rất đau.”
“Không có việc gì, ngươi còn trẻ. Bây giờ chúng ta làm nhiều một chút, sau này già rồi không thể động, có muốn cũng không thể làm được!”
“Ngươi vương bát. . .” Lời mắng chửi của Dạ Dương đều bị Long Uyên nuốt vào,
Long Uyên hôn cuồng nhiệt lên môi hắn, tránh cho hắn nói những lời không hợp tình hình.
“Dương, chúng ta làm tới bình minh có được hay không.”
“Không được. . . A. . .”
Nắng xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu trên mặt Dạ Dương, con mắt Dạ Dương giật
giật, hơi mở mắt, cảm thấy ánh dương đặc biệt chói lóa, Dạ Dương giơ tay lên che đi, ánh nắng vẫn xuyên thấu qua khe hở rơi vào. Dạ Dương trở
mình, trên người đã sớm được Long Uyên rửa sạch sẽ, thay áo ngủ mới.
Thắt lưng cảm thấy cứng nhắc, đối với yêu cầu vô độ của Long Uyên, Dạ
Dương chỉ có thể âm thầm bất bình, tên gia khỏa này nhân lúc hắn đang mơ mơ màng màng, nói cái gì, lần sau muốn dẫn mình làm trên ghế, cái đầu
óc thối nát. Phải đi xem sổ sách ni, ngày hôm qua còn chưa xem xong. Dạ
Dương ngồi dậy, hướng cổ nhìn ra ngoài, Long Uyên đang xem một quyển sổ
sách cuối cùng, ai, nói thực mình cũng không phải thương nhân, xem hai
ba quyển sách mất cả ngày, kết quả Long Uyên ngồi một chút đã xem xong.
Chiến tranh đã được dẹp loạn mấy năm rồi, cuộc sống của mình coi như là an
ổn, có một gia đình, có một người mỗi ngày đều ở bên cạnh mình, mộng
tưởng của Dạ Dương đã biến thành hiện thực, cảm giác rất không thật, có
đôi khi hắn nghĩ chính mình đang nằm mơ.
“Dạ huynh, ngươi đói
bụng chưa, Uyên đã bảo quản gia làm một chén cháo, một lát sẽ được,
ngươi nhẫn nhẫn.” Long Uyên thực sự là dùng phương thức chăm sóc một
tiểu hài tử để chăm sóc Dạ Dương, thực sự là nâng niu trong lòng bàn tay như đồ dễ vỡ, hàm trong miệng lại sợ tan đi. Dạ Dương nghĩ thầm, ta là
một lão nam nhân như vậy, bề ngoài không xuất chúng, Long Uyên này rốt
cuộc coi trọng cái gì, đâu cần chăm sóc mình như vậy, có thể nói là vô
cùng sủng nịnh mình, Dạ Dương thật không thể nào hiểu nổi.
Tiểu
nha hoàn bưng lên một chén cháo, Long Uyên cầm lấy cái chén, ngồi ở
trước giường, cầm lấy cái muôi múc từng ngụm chạo uy cho Dạ Dương, “Uyên biết ngươi thích cháo bát bảo, Uyên uy ngươi.”
“Ta có thể tự ăn, ta cũng không phải sinh bệnh, Uyên xem sổ sách đi.” Dạ Dương nuốt một
ngụm cháo, vươn tay muốn lấy chén cháo, Long Uyên hiểu rõ Dạ Dương nghĩ
gì, cố ý không đưa chén cháo cho hắn.
“Bao nhiêu năm ngươi hành
quân tác chiến, vì Tề quốc cống hiến, nào có tâm tư chiếu cố bản thân
mình. Hiện tại chúng ta đem ngọt ngào mất đi lúc đó trở về.” Long Uyên
tuyên bố quyết định của mình, thời gian ngọt ngào sẽ không mất đi, chúng ta lại hưởng thụ thanh xuân một lần nữa, “Uyên có kế hoạch thế này,
chúng ta đi du ngoạn Tấn quốc, vui chơi mua sắm mọi thứ được không?”
“Rất tốt, nhưng vì sao Uyên lại muốn đi chung quanh du ngoạn?”
“Uyên muốn thử cảm giác đánh dã chiến một chút, cho ngươi chọn, chúng ta làm ở trên xe ngựa thú vị hơn hay kỵ mã thì thú vị hơn.”