Đoan Mộc Thanh Lam có một tân sủng, tân sủng này là một mỹ thiếu niên do gia tộc của Dương quý phi dâng lên, dung mạo của hắn và Phi Oánh thái hậu
đã chết rất giống nhau. Những người từng gặp qua hắn đều tưởng là thái
hậu còn sống trên đời, Đoan Mộc Thanh Lam đối với hắn sủng ái từ trước
đến nay chưa từng có. Rất nhiều người đố kỵ với hắn, song song bọn họ
đều cho rằng Đoan Mộc Dĩnh mất đi ân sủng, nên từ từ không còn đố kị
Đoan Mộc Dĩnh cùng Quý thục phi. Đứa con trong bụng hoàng hậu từ từ lớn
lên, Đoan Mộc Thanh Lam đối với hoàng hậu quan tâm đầy đủ, khiến cho mọi người không rõ, hoàng thượng rốt cuộc thích cái gì.
Đoan Mộc
Dĩnh phi thường kỳ quái, mỗi ngày hắn dựa theo võ công tâm pháp luyện
tập, mỗi lần hắn đều nhập mộng, sau khi nhập mộng hắn thấy một ít sự
tình, mà luôn thấy những người hắn căm hận. Đoan Mộc Dĩnh minh bạch, lúc đó tâm linh của hắn như một cái gương, soi tỏ những căm hận cùng hoài
niệm ẩn sâu trong lòng hắn. Hắn tu luyện rất chăm chỉ, nhưng vì sao
không có tiến triển, Đoan Mộc Dĩnh cảm thấy phi thường mờ mịt, nội tâm
hắn đầy phiền toái bất an.
Thập Lục cảm thấy thế giới này biến
đổi rất thất thường, hoàng thượng sủng ái lục hoàng tử như vậy, vì sao
bây giờ lại sủng ái thị quân kia, thật là vô lý, một người nam nhân lớn
lên cho dù đẹp đến mức nào, làm sao có thể cùng nữ nhân tranh thủ tình
cảm và sủng ái được. Hoàng tử của chúng ta, sau này cũng sẽ được phong
làm Vương gia, một nam sủng về già còn có thể làm cái gì.
Tiểu
cẩu Khuynh Thành càng ngày càng lớn, da lông dần dần bắt đầu biến đổi,
Đoan Mộc Dĩnh ôm tiểu cẩu, hắn đáp ứng cùng Ngũ ca luận bàn võ công,
thuận tiện mang tiểu cẩu cho Ngũ ca nhìn. “Khuynh Thành, thấy Ngũ ca của ta không nên khách khí với hắn, cắn được cứ dùng sức mà cắn hắn. Ha ha
ha.” Đoan Mộc Dĩnh ôm Khuynh Thành, bướng bỉnh ra lệnh, Khuynh Thành lấy lòng vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Mộc Dĩnh.
Thập Lục đi theo phía sau Đoan Mộc Dĩnh, ôm bảo đao Đoan Mộc Dĩnh thích dùng nhất, cái chuôi đao này là hoàng thượng ngự ban, thái tử muốn hoàng
thượng cũng không có cho, hết lần này tới lần khác đưa cho lục hoàng tử, thật là vinh hạnh lớn lao a. Thập Lục ôm đao, cẩn thận bước đi, có chết cũng không để chuôi đao xảy ra sơ xuất gì.
Hai người đi tới một
góc hẻo lánh, ngũ hoàng tử đã sớm chờ ở nơi này, Khuynh Thành vừa thấy
ngũ hoàng tử, vẫy tiểu đuôi lấy lòng chạy tới cọ cọ chân của hắn. Đoan
Mộc Tuyết lúc rảnh rỗi thường mang thức ăn đến cho nó, Khuynh Thành thân là một con cẩu, rất có lương tâm của cẩu, ai đối tốt với nó thì nó đối
tốt lại.
Đoan Mộc Dĩnh không hài lòng ôm lấy Khuynh Thành, giáo
huấn: “Khuynh Thành, chủ nhân của ngươi là ta, không nên bởi vì Ngũ ca
cho ngươi đồ ăn ngon mà ngươi làm phản ta a, nếu ngươi phản ta ta sẽ nấu ngươi.”
Khuynh Thành vô tội nhìn, quẫy quẫy đuôi, tựa hồ không
hiểu Đoan Mộc Dĩnh nói cái gì. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình cũng thật là,
giảng đạo lý với cẩu, nó có thể hiểu không.
“Ha ha ha, lục đệ ngươi giảng đạo lý cho cẩu, cẩu có khả năng hiểu sao.” Đoan Mộc Tuyết cười to nói.
“Được rồi được rồi, cười gì mà cười, cẩn thận cười rớt cằm bây giờ.” Đoan Mộc Dĩnh không hờn giận nói.
“Ngày hôm nay chúng ta luận bàn võ công một chút, ngươi chuẩn bị đi.” Đoan
Mộc Tuyết mang binh khí ra, là một bảo kiếm rất tốt, Đoan Mộc Dĩnh cũng
rút binh khí của mình ra, là một bảo đao được ngự ban, hai người cùng
nhau thi lễ, tự chọn tư thế bắt đầu chiến đấu.
Đoan Mộc Tuyết võ
công không cao, nhưng khinh công rất cao, ở một phương diện nào đó cũng
rất có tài. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ mình coi thường Đoan Mộc Tuyết, người này luôn luôn đùa giỡn, nguyên lai là thâm tàng bất lộ a. Phụ thân của bọn
họ quá cường đại, nên những hài tử có vẻ phi thường nhỏ bé và vô năng.
Hài tử của Đoan Mộc gia dù không thể nói mỗi người đều là tinh anh,
nhưng cũng không kém.
“Ngũ ca, không nghĩ tới khinh công của
ngươi tốt, mà kiếm pháp cũng ưu tú như thế.” Đoan Mộc Dĩnh khích lệ nói. Đối với đối thủ ưu tú, Đoan Mộc Dĩnh chưa bao giờ khích lệ, hắn tránh
thoát một kiếm của Đoan Mộc Tuyết, trở tay ra một đao.
Thập Lục đứng đó nghĩ chủ tử của mình võ công thật giỏi, chủ tử niên kỷ nhỏ nhất, mà đao pháp lại xuất thần nhập hóa, kỳ tài a!
“Điện hạ nỗ lực lên, ngươi là thần tượng của nô tài!” Thập Lục khích lệ chủ tử mình.
Thập Lục cùng Thập Nhất vừa chăm chú nhìn vừa hò hét … Trong lòng đều nghĩ
chủ tử nhà ta mới là giỏi nhất. Trái lại cũng muốn, chủ tử nhà ta và chủ tử nhà hắn là huynh đệ tình thâm, chúng ta cũng cần đoàn kết một chút.
“Thập Lục huynh, chủ tử nhà ngươi võ công thật tốt, thực sự khiến kẻ khác
kính nể.” Thập Thất liền thay đổi thái độ, hướng Thập Lục cười nói.
“Đâu đâu, Thập Thất huynh, chủ tử nhà người mới là giỏi nhất.” Thập Lục cũng làm bộ dáng khích lệ ngũ hoàng tử.
Đoan Mộc Thanh Lam cùng tân sủng Mặc Triền, đang đi dạo ở ngự hoa viên. Mặc Triền này cùng Phi Oánh thái hậu giống nhau như đúc, mặt mày, giơ tay
nhấc chân cũng có phong thái của thái hậu. Mặc Triền ở trong cung điện,
dưỡng một ít tiểu động vật, hắn phi thường yêu thích những tiểu động vật này. Những động vật này bị thương được hắn mang về chữa trị, hắn cùng
Phi Oánh thái hậu cũng nhân từ như nhau, mọi người đều cho rằng hắn là
thái hậu chuyển thế. Đoan Mộc Thanh Lam cũng cho rằng hắn là thái hậu
chuyển thế, mới gặp gỡ cũng quan tâm hắn gấp bội.
Mặc Triền mệt
mỏi, ngồi ở lương đình nghỉ ngơi, Đoan Mộc Thanh Lam cùng nói chuyện
phiếm, nhìn xa xa giống như một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ. Hoàng hậu
nương nương cũng đã ở ngự hoa viên tản bộ, thai nhi trong bụng Cơ hoàng
hậu chậm rãi lớn lên, hài tử này sẽ mang đến cho nàng một tương lai như
mong muốn. Nếu như nàng sinh hạ cho hoàng thượng nữ nhi đầu tiên, hoàng
thượng sẽ rất cao hứng, ngoài trừ nàng thì trong cung hài tử này sẽ
thành nữ nhân cao quý nhất. Vân động nhiều sẽ giúp ích cho sinh sản, đây là ngự y nói, Cơ hoàng hậu mỗi ngày đều đi tản bộ, phía sau theo một
đám cung nữ thái giám ngự y, nên cũng gây sự chú ý. Đoan Mộc Thanh Lam
thấy Cơ hoàng hậu từ xa xa đi tới, hắn lập tức đến đón, dìu Cơ hoàng
hậu, Mặc Triền cứ như vậy bị vứt sang một bên.
Mặc Triền nhìn
Đoan Mộc Thanh Lam cùng Cơ hoàng hậu hai người nói nói cười cười, Đoan
Mộc Thanh Lam đối với Cơ hoàng hậu rất quan tâm, rất không thoải mái,
liền không hờn giận đứng dậy một mình tản bộ.
Mặc Triền đi đi lại lại, phát hiện dưới tàng cây có một tiểu cẩu đáng yêu đang ngủ, Mặc
Triền âm hiểm cười nhặt lên một khối đá, hung hắn ném vào tiểu cẩu, tiểu cẩu cảnh giác phát hiện nguy hiểm, né một chút, thế nhưng chân của nó
vẫn bị thương. Mặc Triền muốn ôm tiểu cẩu bị thương đi về, nhưng tiểu
cẩu kêu lên phẫn nộ, nhe răng không cho hắn tới gần.
“Ngươi làm
gì vậy, vì sao lại đả thương tiểu cẩu của ta!” Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan
Mộc Tuyết không nhìn thấy Khuynh Thành liền tới tìm, bọn họ thấy Mặc
Triền đả thương tiểu cẩu, hắn muốn làm gì vậy chứ! Vì sao hắn muốn đả
thương tiểu cẩu của ta! Đoan Mộc Dĩnh ôm lấy Khuynh Thành, lo lắng nhìn
vết thương trên đùi nó.
“Ta không có thương tổn nó, ta thấy nó bị thương nên định giúp nó.” Thanh âm của Mặc Triền thập phần dễ nghe động nhân, trên mặt lộ vẻ thương xót nhân từ. Giống như thần phật thương hại thế gian khổ cực, nghĩ biện pháp cứu tế cho người khác.
Đối với
hành động dối trá này, Đoan Mộc Dĩnh trào phúng nở nụ cười, đả thương
một tiểu động vật, lại làm bộ biểu thị nhân từ, hắn muốn dùng loại này
phương pháp này để tạo danh tiếng sao? Đúng là ngụy quân tử!
“Ngươi muốn làm gì, ta rõ ràng thấy ngươi đả thương Khuynh Thành, ngươi còn
nói ngươi không làm, nói xạo!” Đoan Mộc Tuyết có chút tức giận, lớn
tiếng hét lên. Tiểu cẩu là sủng vật Đoan Mộc Dĩnh phi thường yêu thương, chính là món quà mình tặng. Thật to gan!
“Ngươi không nên ngậm
máu phun người, ta đâu có đả thương tiểu cẩu này, ta thấy nó thụ thương
nên muốn giúp, sao lại thành ta đả thương tiểu cẩu ni.” Mặc Triền không
thừa nhận chính mình đả thương tiểu cẩu, hắn là tân sủng của hoàng
thượng, Mặc Triền tin tưởng vững chắc Đoan Mộc Thanh Lam sẽ tin tưởng
mình. Mỗi người trong cung đều nói hắn nhân từ, đều nói hắn là Phi Oánh
thái hậu chuyển thế. Đoan Mộc Thanh Lam cũng không nghi ngờ, luôn đối
với hắn thật tốt. Lục hoàng tử kia được ân sủng làm sao bằng mình, tuy
hài tử kia lớn lên cũng giống mình, lại có danh phận hoàng tử, nhưng để
xem hoàng thượng sẽ chọn hắn hay lục hoàng tử kia.
Đoan Mộc Thanh Lam cùng hoàng hậu nghe thanh âm ồn ào của Đoan Mộc Tuyết, không biết
ra xảy ra việc gì, liền đi tới. Mặc Triền vừa thấy Đoan Mộc Thanh Lam đi tới, lập tức ủy khuất cực kỳ, yên lặng cúi thấp đầu, Đoan Mộc Thanh Lam không biết phát sinh sự tình gì, bọn họ tranh chấp cái gì sao. Mặc
Triền ủy khuất cúi thấp đầu, Đoan Mộc Dĩnh nhìn Đoan Mộc Tuyết, Đoan Mộc Tuyết rất tức giận, nhưng nhịn xuống không phát tác.
“Các ngươi
tranh chấp cái gì vậy!” Đoan Mộc Thanh Lam không hờn giận, chẳng lẽ Dĩnh nhi cũng giống các cung phi khác ganh tị với Mặc Triền, vì được ta sủng ái mà không có chừng mực.
“Bọn họ đổ oan cho thần, thần thấy
một tiểu cẩu bị thương muốn mang nó trở lại chữa trị, bọn họ đi đến nói
thần làm nó bị thương, thần, thần sao có thể làm ra chuyện như vậy.” Mặc Triền ủy khuất chảy nước mắt, phi thường thống khổ cắn môi, khiến người khác sinh thương tiếc, Đoan Mộc Thanh Lam thương tiếc đưa hắn ôm vào
trong lòng. Thái độ dửng dưng của Đoan Mộc Dĩnh, ánh mắt tràn ngập băng
lãnh đó, trong mắt hắn Đoan Mộc Dĩnh không hề giống người kia làm cho
hắn vui, Đoan Mộc Dĩnh giống như người xa lạ.
“Dĩnh nhi, sao
ngươi lại khi dễ người trẫm sủng ái, ngươi còn có quy củ của một hoàng
tử sao, ngươi còn biết lễ tiết hoàng gia sao.” Đoan Mộc Thanh Lam lớn
tiếng quát Đoan Mộc Dĩnh.
Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Tuyết lập tức quỳ trên mặt đất, “Nhi thần biết sai, thỉnh phụ hoàng tha thứ.”
“Hừ, đừng tưởng rằng trẫm sủng ái ngươi, ngươi có thể tùy ý ở trong cung
muốn làm gì thì làm. Trẫm sủng ái ngươi, cũng có thể thu hồi những gì
trẫm cho ngươi, Dĩnh nhi chẳng lẽ không hiểu.” Đoan Mộc Thanh Lam cảnh
cáo Đoan Mộc Dĩnh, chủ nhân của nơi này là ai, ngươi cần phải hiểu rõ.
Đôi mắt sâu thẳm của Đoan Mộc Dĩnh lẳng lặng nhìn Đoan Mộc Thanh Lam một
hồi, Đoan Mộc Dĩnh thu hồi tâm tình, hắn biết biện giải không có tác
dụng gì, hắn chỉ có thể yên lặng.
“Phụ hoàng, nhi thần biết sai
rồi, nhi thần làm sai nhi thần sẽ sửa, phụ hoàng yên tâm đi.” Đoan Mộc
Dĩnh rất có bộ dáng nhận sai, hắn phải cẩn thận, hắn không thể để Đoan
Mộc Thanh Lam nhìn ra nội tâm của hắn, về sau hắn sẽ không được phép
phạm sai lầm như thế này, hoàng cung này không thích hợp với hắn, hắn
phải rời khỏi đây.
“Biết sai rồi thì đứng lên.” Đoan Mộc Thanh
Lam nói. Mặc Triền âm thầm đắc ý, hắn thương cảm tựa vào lòng Đoan Mộc
Thanh Lam. Hắn khiêu khích nhìn Đoan Mộc Dĩnh, nhưng Đoan Mộc Dĩnh cũng
không có bất cứ phản ứng gì.
Cơ hoàng hậu nhìn thấy cảnh này vô
cùng tức giận, Đoan Mộc Tuyết chưa bao giờ nói dối, Cơ hoàng hậu biết rõ hài tử này chưa bao giờ vô duyên vô cớ phát giận, nàng cũng nhìn ra
Đoan Mộc Dĩnh không tình nguyện nhận sai, có thể thấy được hai hài tử
này không có lỗi. Mặc Triền, xem như ngươi lợi hại. Cơ hoàng hậu kéo
Đoan Mộc Tuyết cùng Đoan Mộc Dĩnh, ôn nhu nói: “Bọn nó còn nhỏ, không
hiểu chuyện, phạm sai lầm là điều khó tránh khỏi, hoàng thượng không nên tức giận như thế, để thần thiếp mang bọn nó về, hảo hảo nói bọn nó một
chút.”
“Được rồi, nàng đưa hai hài tử này về dạy dỗ một chút.”
Đoan Mộc Thanh Lam nhìn Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh diện vô biểu tình,
giống như mọi sự cùng hắn không quan hệ, hắn giống một khán giả đang
đứng xem hài kịch. Đây là nhãn thần gì, trào phúng lại không tín nhiệm.
Đoan Mộc Thanh Lam chưa bị một người dùng thái độ này đối đãi, tiểu hài
tử không chịu nghe lời, cần phải hảo hảo giáo dục một chút.
Cơ
hoàng hậu cùng Đoan Mộc Tuyết và Đoan Mộc Dĩnh trở lại cung điện của
mình, nàng muốn biết chuyện tình vừa rồi, nàng muốn Mặc Triền phải chết.
Cơ hoàng hậu cùng Quý thục phi ngồi ở trên ghế nghe Đoan Mộc Tuyết nói,
Đoan Mộc Tuyết ủy khuất cực kỳ, nằm úp sấp trên gối Cơ hoàng hậu làm
nũng, hai con mắt đều hồng hồng “Mẫu hậu, nhi thần chưa bao giờ nói dối, ngày hôm nay nhi thần cùng lục đệ hẹn nhau luận võ, lục đệ mang tiểu
cẩu Khuynh Thành đến ngoạn, chúng ta tận mắt chứng kiến, Mặc Triền cầm
lấy tảng đá ném tiểu cẩu bị thương, hắn còn muốn mang tiểu cẩu đi, nói
là giúp tiểu cẩu chữa trị. Chúng ta ngăn hắn, lại bị phụ hoàng thấy
được. Nhi thần ủy khuất muốn chết.”
Càng nghe càng tức giận, Cơ
hoàng hậu minh bạch, Mặc Triền này giả nhân giả nghĩa, làm theo Phi Oánh thái hậu thiện lương, để tranh thủ sủng ái của Đoan Mộc Thanh Lam. Hắn
đánh tiểu động vật bị thương, lại ra vẻ giúp đỡ chúng nó. Cơ hoàng hậu
gật đầu, kéo Đoan Mộc Tuyết, “Tuyết nhi, không nên cùng hắn chấp nhặt,
Dĩnh nhi cũng không nên để ý, mẫu hậu tự có chủ trương, các ngươi đều là hảo hài tử, ủy khuất các ngươi rồi.”
Quý thục phi cũng minh bạch chuyện này, Qý thục phi chỉ là khách khí nói: “Tỷ tỷ vì bọn họ làm chủ, muội muội vô cùng cảm kích.”
“Hài tử này cũng như con của tỷ tỷ, đây là việc tỷ tỷ nên làm.” Cơ hoàng hậu trở lại khuôn mặt hiền lành, nâng chung trà lên uống một ngụm , Quý
thục phi biết hoàng hậu có ý tiễn khách, lập tức cùng hai người con trai cáo từ. Cơ hoàng hậu nhìn theo Quý thục phi cùng hai người rời đi, lập
tức nói với thái giám bên người: “Tuyên thái tử tới gặp, nhanh đi.”
“Vâng, nương nương.” Thái giám hành lễ, xoay người đi nhanh, hướng cung thái tử.
Đoan Mộc Dĩnh phát hiện bên cạnh Quý thục phi có hơn một người thái giám,
thái giám này cùng thái giám khác không giống nhau. Thái giám này gọi là Lý Hoài An, Lý Hoài An là một người nhã nhẵn, trang phục thái giám mặc
trên người hắn thật không thích hợp, đôi mắt vừa tang thương vừa cứng
cỏi. Đoan Mộc Dĩnh phi thường thích nhãn thần Lý Hoài An nhìn Quý thục
phi, nhãn thần đầy quyến luyến cùng bất đắc dĩ, song song vừa cố chấp
lại không hối hận. Đoan Mộc Dĩnh đã từng nghĩ tới, nếu như có người như
vậy mỗi ngày cùng mình ở một chỗ, mỗi ngày dùng ánh mắt này nhìn mình,
vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc, hết thảy đều là mây trôi, ánh mắt
của ngươi kia mới là trân bảo. Đoan Mộc Dĩnh lúc còn là Trình Thu Bình,
hắn từng cho rằng Trữ Tiểu Bạch là tri âm suốt đời của hắn. Mộng tưởng
và hiện thực thật quá khác biệt.
Đoan Mộc Dĩnh ở một bên ôn bài,
nhưng hắn len lén nhìn Lý Hoài An, Lý Hoài An kiên trì cho tiểu cẩu
khuynh uống dược, sau đó lại ôn nhu băng bó vết thương cho nó. Không cần tận lực ngụy trang, trên người hắn tự nhiên toát ra yêu thương, Khuynh
Thành rất hưởng thụ sự quan tâm của Lý Hoài An. Trong lòng Đoan Mộc Dĩnh lại thêm một lần quở trách Khuynh Thành, đúng là cẩu hay thay đổi lòng
dạ, quên luôn cả chủ nhân mình là ai.
“Điện hạ, nô tài đã băng bó cho tiểu cẩu, qua vài ngày nó sẽ tốt lên.” Lý Hoài An đem tiểu cẩu bỏ
vào một cái giỏ, bên trong có trải một tấm nệm sạch sẽ, tiểu cẩu ô ô
giật giật, tìm một tư thế thoải mái, rất nhanh đã ngủ.
“Cảm tạ Hoài An thúc thúc.” Đoan Mộc Dĩnh tự đáy lòng cảm tạ.
“Điện hạ sao lại gọi nô tài là thúc thúc, nô tài là nô tài, không thể phá quy củ.” Lý Hoài An vội vã nhìn trong phòng có người ngoài hay không, hắn
luôn luôn cẩn thận như vậy.
“Ngươi hiền lành như thế, Dĩnh nhi
nghĩ ngươi giống như là thúc thúc của Dĩnh nhi. Ngày hôm qua ngươi còn
giúp Dĩnh nhi xem bài, Hoài An thúc thúc có học vấn đầy người, Dĩnh nhi
muốn bái ngươi làm sư phụ.” Đoan Mộc Dĩnh nghịch ngợm nói.
“Không thể như vậy, Lý Hoài An chỉ là một nô tài, Lý Hoài An là nô bộc thấp
hèn, trăm triệu lần mong hoàng tử đừng đùa như vậy.” Lý Hoài An có chút
sợ hãi, hắn thấy Đoan Mộc Dĩnh bướng bỉnh mỉm cười xấu xa, trong lòng
vừa tức giận vừa buồn cười, hài tử này thật là. Nếu hắn là hài tử của ta cùng Quý thục phi thì tốt biết bao.