Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 95



Đoan Mộc Du trấn an được Đoan Mộc Dư, hắn đi thăm Đoan Mộc Dĩnh, nhìn xem Đoan Mộc Thanh Lam có vì Đoan Mộc Dư mà giận chó đánh mèo với Đoan Mộc Dĩnh hay không. Hắn nghĩ đến địa vị của Đoan Mộc Dĩnh, liền mỉm cười đi vào doanh trướng Đoan Mộc Thanh Lam. Đoan Mộc Dĩnh uống xong dược nên ngủ rất trầm, Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở trên ghế, một bên xử lý chính vụ một bên canh chừng hài tử này. Hắn giương mắt nhìn thấy Đoan Mộc Du tới, ngẩng đầu nói: “Ngồi đi, huynh đệ không cần câu nệ.”

“Tạ ơn hoàng thượng.” Đoan Mộc Du ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, cẩn thận hỏi: “Hoàng thượng, Dĩnh nhi thế nào.”

“Không có đại sự gì, Bạch phát may có bản lĩnh, đều dùng hảo dược, Bạch phát ma y nói Dĩnh nhi cần hảo hảo dưỡng thương.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Đoan Mộc Thanh Lam suy đoán ý đồ đến đây của Đoan Mộc Du, hắn là sợ mình trách cứ Dư nhi a.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Đoan Mộc Du vừa cười vừa nói, hắn nghe ngữ khí của Đoan Mộc Thanh Lam không hề có chút tức giận, rốt cục trong lòng cũng kiên định.

“Dư nhi thế nào, hắn đã trấn định chưa?” Đoan Mộc Thanh Lam hỏi.

“Dư nhi dùng một ít dược an thần nên nghỉ ngơi, hắn đã bình thường.”Đoan Mộc Dư nói.

“Từ lúc tiếp cận đô thành, Dư nhi bắt đầu hoảng loạn, mỗi ngày hắn đều liều mạng trị thương cho các binh sĩ, là muốn quên đi ký ức đau khổ đã trải qua. Biện pháp này tựa hồ không có hiệu quả.”Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Thật muốn giết sạch những kẻ hãm hại Dư nhi năm đó, hoàng thượng biết bọn họ là ai chăng?” Đoan Mộc Du oán hận hỏi.

“Những người đó là tiên tri, phỏng chừng những người này trốn trong Tố Vân cung. Hừ, trẫm muốn tiêu diệt Tố Vân cung, giết sạch tiên tri!” Đoan Mộc Thanh Lam hận đến nghiến răng, bẻ gãy cán bút trên tay. “Trốn trong Tố Vân cung, tưởng trẫm không bắt được sao, trẫm muốn nhìn, bọn họ lợi hại hay trẫm lợi hại.”

“Binh sĩ Tấn quốc và Lương quốc giết người cướp của, các thành của Vệ quốc hầu như biến thành quỷ thành, bọn họ giết không ít bách tính.” Đoan Mộc Du nói.

“Trẫm phái người thông tri quốc chủ bọn hò, dừng tàn hại những bách tính này, đó là hành vi bất nhân nghĩa, bọn họ sẽ minh bạch.” Đoan Mộc thanh nói. Kỳ thực Đoan Mộc Tuyết đã sớm báo cho hắn, cảnh tượng trong đô thành Vệ quốc cực kỳ thảm liệt, trong mọi ngóc ngách đều là tiếng khóc thét thống khổ như quỷ hồn của bách tính, nhưng việc này không quan hệ đến Tề quốc, binh sĩ Tề quốc đã sớm rút khỏi, phủi sạch sẽ.

“Tiểu quốc chủ của Vệ quốc xử lý như thế nào.” Đoan Mộc Du dò hỏi.

“Dĩnh nhi nói tiểu quốc chủ kia rất đẹp, mặt mày có vài phần tương tự Trình Thu Vũ, đưa cho Âu Tuấn Trình xử lý.” Đoan Mộc Thanh Lam nhớ tới Tố Mạn, một ngoại tộc nam sủng trong cung đình Lương quốc đang đấu với hoàng hậu, hai người tranh đấu thì quá tịch mịch, hẳn là nên thêm một người mới náo nhiệt. Đoan Mộc Thanh Lam sờ sờ cằm, cười y hệt cáo già.

“Hoàng thượng, chúng ta cùng Lương quốc và Tấn quốc xác định biên giới như thế nào?” Đoan Mộc Du nói.

“Có gì khó, thổ địa chúng ta chiếm lĩnh là của chúng ta, bọn hắn chiếm lĩnh là của bọn hắn, đô thành của Vệ quốc chúng ta không cần, cứ để cho bọn hắn cướp đi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Thổ địa Tề quốc chiếm đóng đa số là bình nguyên (đồng bằng), rất thích hợp canh tác, như thế là được.

“Hoàng thượng thánh minh. Thần trở về mời ba nước họp lại, xác định biên giới, ký giao ước, như vậy rất ổn thỏa.” Đoan Mộc Du nói.

“Trẫm biết. Dư nhi nhờ ngươi, nhĩ hảo chiếu cố hắn. Hai ngày sau, trẫm sẽ cho Dư nhi một lễ vật.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.

Tặng lễ vật cho Dư nhi, xem ra hoàng thượng không có sinh khí, trái lại muốn đưa lễ vật, Đoan Mộc Du có chút mạc danh kỳ diệu. Gây họa được phúc, ngạch, hoàng thượng thật tâm tốt với bọn họ thế sao. (^o^ sao ca lại nghi ngờ Lam cứ chứ )

Hai ngày sau đó, Đoan Mộc Dư bị Đoan Mộc Thanh Lam gọi đến, chỉ thấy trên giường Đoan Mộc Dĩnh nằm có một tiểu hài tử, không được một tuổi, có chút gầy yếu, nhưng tinh thần tốt. Hài tử lớn lên phi thường khả ái, thấy Đoan Mộc Dư liền cười với hắn. Đoan Mộc Dĩnh nói: “Nhị ca, hài tử này là nhi tử của sư thúc ta, trước đây đã tứng nhắc đến với ngươi, muốn ngươi nuôi nấng, ta đã tìm được nó, hiện tại giao cho ngươi.”

A, nhanh như vậy a. Đoan Mộc Dư chưa kịp chuẩn bị tâm lý, trên trời ngã xuống một hài tử cho hắn. Tuy rằng Đoan Mộc Dư đáp ứng nuôi nấng hài tử này, vậy cũng nên chờ chiến tranh chấm dứt, sao lại sớm như vậy? Đoan Mộc Dư có điểm ngơ ngác, Đoan Mộc Thanh Lam ôm hài tử này bỏ vào trong lòng Đoan Mộc Dư, Đoan Mộc Dư không biết nên nói cái gì cho phải. Tiểu hài tử nằm trong lòng Đoan Mộc Dư thập phần nghe lời, nắm lấy y phục của Đoan Mộc Dư, cười phi thường hài lòng, nước bọt chảy tới trên người Đoan Mộc Dư. Đoan Mộc Dư sát sát miệng cho tiểu hài tử, bỗng nhiên trong lòng hắn dấy lên tình thương vĩ đại của người cha (mẹ mới đúng chứ *á*), hắn âm thầm quyết định nuôi dưỡng hài tử này cho tốt, trở thành thân sinh của mình. “Dĩnh nhi yên tâm đi, ta sẽ nuôi dưỡng nó thành người. Phụ hoàng, ta muốn nhận hài tử này làm nghĩa tử, người xem xem chúng ta có nên chúc mừng một chút hay không.” Đoan Mộc Dư đề nghị. Trải qua chiến tranh, các chiến sĩ đều uể oải, bọn họ xác thực cần vui vẻ một chút.

“Cũng tốt, vừa lúc nhân cơ hội này mời Lương quốc quốc chủ cùng Vệ quốc quốc chủ đến đây chúc mừng, thuận tiện phân chia biên giới, ” Đoan Mộc Thanh Lam trong lòng có tính toán, liền sai người đi làm.

Đoan Mộc Dư ngồi vào bên giường, tiểu hài tử bất an giãy dụa, bò đến bên người Đoan Mộc Dĩnh, chui vào trong chăn. Đoan Mộc Dĩnh bởi vì vết thương còn đau, không dám lộn xộn, hài tử này hết lần này tới lần khác thích bò lên trên người hắn. Cũng không biết là ai đưa qua một cây trống nhỏ, bỏ vào trong tay tiểu hài tử, tiểu hài tử bắt đầu chơi đùa.

“Thân thể lục đệ ra sao, vết thương đã khép lại chưa?” Đoan Mộc Dư áy náy nói.

“Không có việc gì, chỉ là không thể hoạt động mạnh, nhị ca không cần lo lắng như vậy, mỗi ngày đại phu đều xem vết thương cho ta, có thuốc trị thương rất tốt, ta không sao.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói, hắn cũng không vì Đoan Mộc Dư phát cuồng làm hắn bị thương mà tồn oán hận. Đoan Mộc Dĩnh cầm lấy tay nhị ca mình, cổ vũ: “Nhị ca buông quá khứ a, không nên nghĩ đến chuyện thống khổ, thời gian tốt đẹp đang chờ chúng ta phía trước.”

Đoan Mộc Dư cười gật đầu, vươn tay kia vỗ vỗ mu bàn tay Đoan Mộc Dĩnh, vừa cười vừa nói: “Cảm tạ Dĩnh nhi, ta nghĩ ta có thể sống thật tốt.”

“Chúng ta là huynh đệ, chúng ta đồng phụ đồng mẫu, cùng một cốt nhục, hậu duệ của chiến thần kiên định không gì sánh được, vĩnh viễn không thất bại.”

Đoan Mộc Dư gật đầu, ánh mắt kiên định, hắn lại biến trở về Đoan Mộc Du ôn hòa lãnh tĩnh, tất cả đều là tiếu ý trong đôi mắt trong trẻo.

Đoan Mộc Thanh Lam thấy nhi tử hòa hợp, trong lòng âm thầm vui mừng. Người hoàng thất thường là gà nhà đá nhau, nhưng nhi tử của của hắn không như thế, tất cả nhi tử của hắn đều thập phần xuất sắc, khiến hắn không khỏi có chút kiêu ngạo. Ngẫm nghĩ, lão nhị, lão ngũ, lão lục là hài tử của Quý quý phi, mẫu thân nhân phẩm hảo, giáo dưỡng hài tử tự nhiên cũng rất tốt, nghĩ tới đây trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam đưa ra một quyết định.

Đoan Mộc Du nhíu mày, một hài tử lấy đi phân nửa sự quan tâm của Đoan Mộc Dư, lúc Đoan Mộc Dư bảo hộ hài tử này, liền bắt đầu nghiên cứu nên chiếu cố tiểu hài tử thế nào, hắn chưa từng quan tâm mình, hình như hiện tại chính mình lại thành người thừa. Đoan Mộc Du nghĩ đi nghĩ lại, phải đối xử với hài tử thật tốt, nghĩ biện pháp để hài tử này thích mình, đứng ở phe của mình. Nếu hắn cùng với Đoan Mộc Dư mà có vấn đề gì, khi đó hài tử này sẽ là cứu tinh. Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Du cũng cười ha hả cùng Đoan Mộc Dư chiếu cố tiểu hài tử này. (^_^ có dã tâm *hắc hắc*)

Tề quốc quốc chủ mời Lương quốc quốc chủ cùng Tấn quốc quốc chủ tới thương lượng, Âu Tuấn Trình sớm nghe Vương Nguyên Võ nói, Trình Thu Vũ làm Vương phi của Tề quốc, hắn có chút không tin, thế nhưng nghĩ lại, Đoan Mộc gia là man tộc, không thể dùng lẽ thường để hình dung. Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đi, không được bao lâu, hắn lại phản bội mình cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn một chỗ. Có thể thấy được trên đời này không có người si tình!

Ba nước thương lượng, các nhân vật trọng yếu đều tới, một nhà Đoan Mộc đều là lễ phục. Quốc chủ cũng mặc vào lễ phục chính thức. Cử hành thương lượng tại đại trướng, tam quốc quốc chủ ngồi cùng một chỗ, các đại thần ngồi dựa theo phẩm cấp. Ba vị quốc chủ đều vận lễ phục của quốc gia mình, theo bên người bọn họ là các đại thần tâm phúc và cận vệ. Âu Tuấn Trình liếc mắt thấy Trình Thu Vũ, Trình Thu Vũ được Đoan Mộc Ngọc Hàn đỡ đi vào đại trướng, ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Ngọc Hàn. Âu Tuấn Trình nhìn bọn họ đi vào, quan sát Trình Thu Vũ một chút, Trình Thu Vũ không liếc nhìn hắn đến một cái, thậm chí không có nhìn bất luận kẻ nào, hắn cầm tay Đoan Mộc Ngọc Hàn, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Trình Thu Vũ một thân phục sức vương gia Tề quốc, con mắt của hắn xảy ra chuyện nên không nhìn thấy. Trong lòng Âu Tuấn Trình có một tia khổ sở, Trình Thu Vũ là một người thiện lương, sao từ trước hắn lại không hiểu được ni. Biết được Trình Thu Vũ liều mình cứu người khiến mắt bị mù cũng không hối hận, có thể thấy được hắn rất thiện lương. Âu Tuấn Trình nhớ lại kí ức lúc ở chung với Trình Thu Vũ, tựa hồ Trình Thu Vũ đều thật là tốt. Nhìn hai người kia hạnh phúc dắt tay làm bạn, Âu Tuấn Trình càng cảm thấy không hài lòng, vốn người kia là thuộc về mình.

Tiêu Thanh Phong thấy Đoan Mộc Dư, lần này hắn ôm một tiểu oa nhi cùng Đoan Mộc Du đi theo phía sau Đoan Mộc Thanh Lam, Đoan Mộc Dư tựa hồ thay đổi, một thân phục sức Vương gia toát ra khí chất bất phàm, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày hiện ra mị thái. Nhãn thần Tiêu Thanh Phong tối sầm lại, chẳng lẽ Đoan Mộc Dư thích người khác. Nhìn Đoan Mộc Du bên người hắn, vẻ mặt tuẫn mỹ cao quý, Tiêu Thanh Phong đố kỵ liếc Đoan Mộc Du vài cái.

Hai mắt Mạch Mộc vẫn không rời khỏi hài tử trong tay Đoan Mộc Dư, đây là cốt nhục của hắn. Mạch Mộc rất muốn bước qua ôm lấy hài tử này, nhưng hắn không thể đi, vì vậy hắn ngồi xa xa nhìn, mong muốn khai yến một lúc, hắn có thể đi lại chung quanh, qua ôm hài tử một cái. Hài tử mặc rất đẹp, là phục sức của vương tử, Mạch Mộc thầm nghĩ, đã biết suốt đời cũng không có cơ hội cùng hài tử này đoàn tụ, nó bình an lớn lên là tốt rồi. Mạch Mộc cúi đầu, trong lòng bi thương cảm khái.

Đoan Mộc Thanh Lam đưa biểu tình của bọn họ thu hết vào đáy mắt, hắn bất động thanh sắc cùng các vị quốc chủ hàn huyên vài câu, lúc mọi người an vị, Đoan Mộc Thanh Lam đi đầu thương lượng phân chia biên giới, đồng thời nói: “Đô thành Vệ quốc, Tề quốc chúng ta không tranh, để cho hai nước phân chia a.” Thực ra Đoan Mộc Thanh Lam đã có tính toán, Âu Tuấn Trĩnh cùng Tiêu Thanh Phong không thu được nhiều thổ địa, chắc chắn bọn hắn sẽ tranh chấp nhau.

“Đánh đô thành, Lương quốc ta thương vong thảm trọng, tử thương rất nhiều, xuất lực lớn nhất, trẫm nghĩ đô thành nên là sở hữu của Lương quốc.” Âu Tuấn Trình nói.

“Ngươi xuất lực tối đa, chiến sĩ của ta đẫm máu chiến đấu hăng hái thì sao, cả đô thành đều là các ngươi đánh hạ sao, Tấn quốc chúng ta không có xuất lực sao, Âu quốc chủ nói như vậy chẳng phải là rất không công bình.” Tiêu Thanh Phong chất vấn, Tiêu Tuấn Lương cùng Hùng Ngưu vừa nghe Âu Tuấn Trình nói, khuôn mặt song song tối lại, bầu không khí nhất thời khẩn trương.

“Không thể nói như vậy, các ngươi cũng xuất lực, nhưng là chúng ta tiến công phá cửa thành, tiến vào thành trước tiên.” Âu Tuấn Trình có chút kiêu ngạo, ngụ ý rằng, quốc gia chúng ta thiện chiến hơn các ngươi, các ngươi không bằng ta.

“Lời ấy của Âu quốc chủ sai rồi, muốn nói binh sĩ đầu tiên đánh vào đô thành, phải nói đến Tề quốc.” Tiêu Thanh Phong nói thật tình, Tiêu Thanh Phong cũng không vì Âu Tuấn Trình cưới muội muội của mình mà nhường hắn, quốc thổ được mất trước mặt, thân tình không đáng giá.

“Đoan Mộc quốc chủ rộng lượng, nếu ngươi nhượng đô thành cho chúng ta, người xem đô thành làm sao phân.” Âu Tuấn Trình cũng chỉ hướng Đoan Mộc Thanh Lam.

“Hai vị quốc chủ không nên phiền não, trẫm đã xem qua, đô thành phân chia nam bắc, phía nam thuộc sở của Tấn quốc, phương Bắc thuộc sở hữu của Lương quốc, như vậy đi, có thể tăng cường mậu dịch giữa hai nước, ý hai vị quốc chủ thế nào.” Đoan Mộc Thanh Lam cười tượng một ông ba phải, ra chủ ý biến đô thành thành nơi mậu dịch tự do.

Âu Tuấn Trình cùng Tiêu Thanh Phong trừng mắt nhìn nhau, quay đầu thương lượng với đại thần phía sau một chút, Tiêu Thanh Phong mở miệng nói rằng: “Hảo, Đoan Mộc quốc chủ nói không sai, trẫm thấy rất tốt, Âu quốc chủ thấy thế nào.”

Âu Tuấn Trình cùng Trữ vương thương lượng một chút, nghĩ rằng đầu tiên nên như thế, chờ sau này có cơ hội thì chiếm luôn trong tay, vì vậy nói rằng: “Hảo, cứ như thế.”

“Nếu nhị vị quốc chủ không có dị nghị, chúng ta ký giao ước, xác định biên giới, từ nay về sau không xâm phạm lẫn nhau, nhị vị quốc chủ ý thấy thế nào.” Đoan Mộc Thanh Lam cười hỏi.

“Hảo, cứ theo kiến nghị của Đoan Mộc quốc chủ.” Âu Tuấn Trình nói.

Đoan Mộc Thanh Lam sai người viết giao ước, ba nước phân chia, ba vị quốc chủ xuất ra ngọc tỷ, rốt cuộc giao ước cũng đã ký xong, hoàn tất phân chia thổ địa của Vệ quốc.

Sau đó Đoan Mộc Thanh Lam còn nói thêm: “Tiểu quốc chủ của Vệ quốc – Hạng Ngự Phong và thái hậu đang bị giam trong đại doanh của chúng ta, chúng ta định đưa bọn họ tới Tề quốc, thế nhưng Tề quốc là nơi lạnh khủng khiếp, sợ bọn họ không thích ứng được, sinh bệnh xảy ra chuyện gì, lại nói người Tề quốc ngược đãi bọn hắn, nhị vị quốc chủ xem nên xử lý chuyện này thế nào.” Đoan Mộc Thanh Lam nói rất ra vẻ vì người khác suy nghĩ, kỳ thực trong lòng đã sớm tính toán làm thế nào để cho người khác – gà chó không yên.

Âu Tuấn Trình cùng Tiêu Thanh Phong đều tự tính toán một hồi, ai sẽ mang Hạng Ngự Phong đi. Tiêu Thanh Phong nghĩ mình mang hắn đi, không có lợi lộc gì, hơn nữa tạm thời không đề cập tới dáng dấp của Hạng Ngự Phong, hẳn tiểu quốc chủ kia là kẻ cầm khoai lang cũng sợ phỏng tay. Đoan Mộc Thanh Lam là một con cáo già, không muốn nhận, đẩy cho chúng ta, không có cửa đâu! “Đoan Mộc quốc chủ, quốc gia của ta ở phía nam, khí hậu cùng Vệ quốc sai biệt, ai biết Hạng Ngự Phong ở chỗ chúng ta có thể sinh bệnh hay không, trẫm thấy, giao cho Lương quốc đi, Lương quốc có khí hậu tương tự Vệ quốc, tiểu quốc chủ có thể thích ứng.”

“Hạng Ngự Phong…” Âu Tuấn Trình trở mình, tỉ mỉ nghĩ, mang hắn tới Lương quốc thì có cái gì tốt, làm được cái gì, cân nhắc nửa ngày, Âu Tuấn Trình gật đầu đồng ý. “Để Hạng Ngự Phong tới Lương quốc đi, trẫm sẽ thịnh tình mời hắn làm khách Lương quốc.”

“Hảo, Âu quốc chủ thật sảng khoái, người đâu, cho mời tiểu quốc chủ Vệ quốc – Hạng Ngự Phong lên.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.

“Tuân chỉ.” Thị vệ lĩnh thánh chỉ đi ra phía ngoài, thời gian không lớn, Hạng Ngự Phong được đưa vào đại trướng, Hạng Ngự Phong một thân long bào, trên người sạch sẽ, diện mục tường hòa, hiển nhiên là Đoan Mộc Thanh Lam đối hắn hảo hảo chiếu cố. Bộ dáng Hạng Ngự Phong rất tốt, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, thừa hưởng vài điểm của phụ mẫu hắn. Nhất là mặt mày cùng Trình Thu Vũ có vài phần tương tự, Âu Tuấn Trình vừa thấy dung mạo Hạng Ngự Phong, trong lòng khẽ động. Con mắt Đoan Mộc Dĩnh đảo qua Âu Tuấn Trình, liền biết được hắn nhìn thấy Hạng Ngự Phong sẽ có phản ứng. Đoan Mộc Dĩnh nghĩ theo dự đoán, hắn hẳn là mang Hạng Ngự Phong vào hậu cung. Âu Tuấn Trình mất đi Trình Thu Vũ, trong lòng khẳng định sẽ có khổ sở, về phần khổ sở bao nhiêu thì không biết, nhưng hắn cần một người thay thế Trình Thu Vũ, đây chính là mục đích dâng Hạng Ngự Phong lên. Đoan Mộc Dĩnh sẽ không đồng tình với Hạng Ngự Phong, hắn không phải một người lương thiện, cũng không phải một người tà ác, hắn là một người có thù tất báo. Hậu cung a, hậu cung phân loạn, Hạng Ngự Phong sẽ sinh tồn thế nào, huống chi nơi đó còn có một Nguyệt Mịch hoàng hậu a. Đoan Mộc Dĩnh tin tưởng hậu cung của Âu Tuấn Trình sẽ làm hắn càng thêm hối hận và tưởng niệm Trình Thu Vũ. Để hối hận dằn vặt hắn, như vậy mới là mục đích của Đoan Mộc Dĩnh.

Hạng Ngự Phong đi vào cũng không có hành lễ, nhiều ngày bị giam cầm, hắn đã tiếp thu chuyện mình thực sự là một tù nhân, không thể nói là bi thương cừu hận, hắn diện vô biểu tình, hắn nghĩ chính mình giống như lục bình, nước chảy bèo trôi. Không có nhà, cũng không có thân nhân bên người, lần đầu tiên hắn cô đơn. Hắn căm hận nhìn Đoan Mộc Dĩnh, Vương gia cùng tuổi với mình, hắn phi thường đố kỵ. Bị nhốt mấy ngày nay tại đại doanh Tề quốc, hắn biết một việc —– Đoan Mộc Dĩnh là người được Đoan Mộc gia tộc sủng ái nhất, phụ mẫu sủng nịch, ca ca thương yêu, vì sao mình không được phụ mẫu và ca ca sủng ái. Mà cái gì cũng không có, phụ hoàng chưa bao giờ thương yêu mình, mình chỉ là người thừa kế mà thôi. Nguyên lai ở trong cung còn phải lấy lòng Dực Cánh, hạ thân phận lấy lòng một nam sủng, làm hoàng thượng thì đất nước diệt vong. Kết cục của hắn tràn ngập châm chọc , thấy Đoan Mộc Dĩnh hạnh phúc hắn càng thêm bi ai. Đều là trong hoàng thất, cùng chung một bầu trời, vì sao kết cục khác nhau!

“Hạng quốc chủ.” Âu Tuấn Trình muốn lưu cho Hạng Ngự Phong một ấn tượng tốt, hắn vừa cười vừa nói: “Ta biết được quốc chủ không chỗ cư trú, thông cảm sâu sắc quốc chủ rất bất đắc dĩ, đặc biệt mời quốc chủ tới Lương quốc của ta làm khách, chẳng hay ý của quốc chủ ý thế nào.”

“Đa tạ Lương quốc quốc chủ, ” Hạng Ngự Phong biết nước mình đã bị người xâm lược, có thể không đi sao. “Ngự Phong làm phiền.”

“Không phiền, Hạng quốc chủ tuấn tú lịch sự, nếu như ngài tới Lương quốc, sẽ có nhiều thiếu nữ hâm mộ ngài.” Âu Tuấn Trình nói, ngôn ngữ có ý tứ đùa giỡn.

Lời này rơi vào lỗ tai Trình Thu Vũ, hắn nghe được Âu Tuấn Trình nói chuyện, trong lòng rõ ràng Âu Tuấn Trình coi trọng Hạng Ngự Phong, trong lòng đối với Âu Tuấn Trình còn có một tia quyến luyến, giờ khắc này bị chặt đứt. Trình Thu Vũ ngẩng đầu, hắn không nhìn thấy Âu Tuấn Trình, cũng không thấy được Hạng Ngự Phong, hắn nắm chặt tay Đoan Mộc Ngọc Hàn. Đoan Mộc Ngọc Hàn nhận thấy được biến hóa rất nhỏ của hắn, liền cầm tay hắn. Bàn tay to lớn, ấm áp không gì sánh được, hiện tại quan tâm mình. Trình Thu Vũ nhẹ nhàng tươi cười, quay đầu hướng Đoan Mộc Ngọc Hàn, hắn gật đầu, Đoan Mộc Ngọc Hàn yên tâm vỗ vỗ mu bàn tay Trình Thu Vũ.

Âu Tuấn Trình đã sớm thấy động tác của Trình Thu Vũ và Đoan Mộc Ngọc Hàn, trong lòng hắn tuôn ra phẫn nộ, Trình Thu Vũ đối với hắn tỏ ra xa cách, điều này hắn không thể chịu được. Hắn cùng với mình từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn mới ở cùng nhau bao lâu, cảm tình thiện biến đến tình trạng này, ngay lập tức ái thượng người khác vứt bỏ mình. Âu Tuấn Trình nắm chặt tay, hắn phi thường muốn giết Đoan Mộc Ngọc Hàn mang Trình Thu Vũ đi. Nhưng giết Đoan Mộc Ngọc Hàn, những dã lang Tề quốc sẽ hướng Lương quốc cắn xé, trước tiên phải nhẫn.

“Ba nước chúng ta giao hảo, từ nay về sau thiên thu muôn đời hữu nghị trường tồn.” Đoan Mộc Thanh Lam cười dài, con mắt ý bảo thị vệ chuẩn bị khai yến hội.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Âu Tuấn Trình cùngTiêu Thanh Phong vội vã gật đầu. Tiêu Thanh Phong nói chuyện với Âu Tuấn Trình một chút, hỏi tình hình gần đây của muội muội mình, thuận tiện chúc mừng Âu Tuấn Trình sắp làm phụ thân. Âu Tuấn Trình vừa nghĩ Tiêu Thanh Phong là ca ca của Nguyệt Mịch, cũng khách khí, ân cần thăm hỏi, nói việc nhà, Tiêu Thanh Phong tặng một ít lễ vật cho Nguyệt Mịch công chúa. Dù sao Nguyệt Mịch là muội muội của mình, cũng phải giữ thể diện một chút.

Hạng Ngự Phong được sắp xếp ngồi bên cạnh Âu Tuấn Trình, hắn là muốn ở lại Vệ quốc, muốn cùng các đại thần hỏi thăm tình hình Vệ quốc một chút. Hạng Ngự Phong biết mình không còn ai bảo hộ, cũng phải tự mình đứng lên. Yến hội bắt đầu, Đoan Mộc Thanh Lam mang vũ cơ từ hoàng cung Vệ quốc tới vì bọn họ hiến vũ. Mọi người bắt đầu náo nhiệt, kính rượu, nói chuyện vui vẻ.

Mạch Mộc giơ chén rượu, giả đến kính rượu Đoan Mộc Dư, thanh âm ôn nhu hỏi Đoan Mộc Dư: “Nhân thân vương, hài tử trong lòng là nhi tử của ngài sao, thật đáng yêu.”

“Là hài tử của bản vương, bản vương cũng hiểu được hài tử của mình phi thường khả ái.” Đoan Mộc Dư cười ôn hòa.

“Vương gia, ta có thể ôm tiểu thế tử một cái được không.” Mạch Mộc ôn nhu hỏi.

“Được.” Đoan Mộc Dư giả vờ chưa phát giác ra, hắn vui vẻ giao hài tử cho Mạch Mộc ôm.

Mạch Mộc ôm hài tử vào trong lòng, tỉ mỉ quan sát hài tử này, bộ dáng của nó xác thực có chút tương tự với mình, thế nhưng hài tử này cười rộ lên rất giống Đoan Mộc Dư. Mạch Mộc vừa nghĩ thân sinh cốt nhục không thể tự tay nuôi nấng, phải giao nó cho người khác, trong lòng nổi lên chua xót cùng bất đắc dĩ, con mắt toan sáp, hắn nhịn xuống nước mắt, không thể thất thố.

Mọi người sẽ thấy! Mạch Mộc làm khuôn mặt tươi cười, nhéo nhéo hai má hài tử, “Tiểu thế tử thật đáng yêu, ta thực thích hắn. Hắn tuyệt không sợ người lạ, như là cùng ta có duyên.”

“Bảo bối rất ngoan, hắn rất thích phụ hoàng ta cùng lục đệ, ngươi thích nó, thì ôm nhiều một chút.” Đoan Mộc Dư nói. Trong lòng Đoan Mộc Dư biết rõ Mạch Mộc là phụ thân của hài tử này, hắn đối với Mạch Mộc có một tia đồng tình, không đành lòng nói cái gì nữa.

Bảo bối, Đoan Mộc gia đối đãi ngươi tốt như vậy, Mạch Mộc cảm kích nhìn Đoan Mộc Dư nói: “Cảm tạ Vương gia để ta ôm hài tử này.” Mạch Mộc đùa với bảo bối một hồi, hắn sợ Tiêu Thanh Phong nhìn ra, bảo bối tựa hồ quen được Đoan Mộc Dư chiếu cố, giãy dụa vươn tay muốn Đoan Mộc Dư ôm. “Ngươi xem, tiểu thế tử cùng Vương gia phụ tử tình thâm, nó muốn ngài ôm nó.” Mạch Mộc không muốn rời, không đành lòng, cũng phải thả tay, trả lại hài tử cho Đoan Mộc Dư. Hài tử của mình không thích mình ôm, trong lòng Mạch Mộc lại một lần nữa đau đớn. Khuôn mặt tươi cười ôn hòa của hắn mang theo bi ai, khiến trong lòng Đoan Mộc Dư thổn thức không ngớt.

Đoan Mộc Dư tiếp nhận hài tử, nói với Mạch Mộc: “Sau này bản vương mang bản lĩnh truyền cho nó, muốn nó là người có bản lĩnh nhất trong thiên hạ.”

Đoan Mộc Dư nói như một loại hứa hẹn, cũng như là một loại quyết tâm, Mạch Mộc cầm lấy chén rượu, kính Đoan Mộc Dư một chén, Đoan Mộc Dư cười tiếp nhận.

Tiêu Thanh Phong không biết Mạch Mộc tìm Đoan Mộc Dư làm cái gì, nhưng thấy hai người hòa hợp tương hỗ tôn trọng, trong lòng kiên định. Tiêu Thanh Phong nghĩ Đoan Mộc Dư là người khiến hắn cảm thấy có lỗi nhất, hắn đều thua thiệt Đoan Mộc Dư nhiều lắm, muốn bồi thường rồi lại không thể nào, chỉ có thể vĩnh viễn thua thiệt Đoan Mộc Dư. Tiêu Thanh Phong giơ lên chén rượu hướng Đoan Mộc Thanh Lam, “Hoàng tử của Đoan Mộc quốc chủ xuất sắc như thế, hơn hẳn người bên ngoài, vì hoàng tử của ngài uống một chén.”

“Quá khen, bọn nhỏ này chỉ biểu hiện ra hảo, nói thật ra cũng khiến ta phải bận tâm nhiều.” Đoan Mộc Thanh Lam muốn khách khí một chút, trong lòng hắn biết rõ hài tử của mình xuất sắc, cũng chỉ có thể vui vẻ trong lòng, biểu hiện khiêm tốn.

Âu Tuấn Trình muốn cùng Trình Thu Vũ trò chuyện, thế nhưng không có cơ hội. Trình Thu Vũ không uống được nhiều rượu, hơn nữa hai mắt mù, hành động rất không thuận lợi, Đoan Mộc Dĩnh liền đỡ hắn xin cáo lui. Âu Tuấn Trình nghĩ cơ hội tới, Âu Tuấn Trình làm bộ uống say, các đại thần nâng hắn về doanh trướng nghỉ ngơi. Âu Tuấn Trình được các đại thần đặt trên giường, thị vệ đắp chăn cho hắn, sau đó khom người rời khỏi trướng. Âu Tuấn Trình mở hai mắt, tranh thủ cơ hội. Hắn cấp tốc đứng lên, gọi thị vệ kia. Thị vệ kia vừa mới đi vào liền bị hắn đánh một chưởng hôn mê, hắn lấy y phục của thị vệ, cấp tốc thay, hắn muốn đi tìm Trình Thu Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.