Không ngờ Lâm Tiếu lại thật sự là miệng quạ đen, tối đó Hứa KIệt thức xem phim khoa học viễn tưởng Mỹ, vừa xem phim vừa ôm hộp cam thảo ăn hết, báo hại đêm đó bệnh đau răng lại tái phát.
Nửa đêm Lâm Tiếu bị Hứa Kiệt đánh thức, Hứa Kiệt chạy vào phòng gọi Lâm Tiếu tỉnh dậy, tình hình có vẻ rất nghiêm trọng, y đau tới mức nói không nên lời. Lâm Tiếu đang nằm mơ, đột nhiên mơ tới có tảng đá đập mạnh lên người, làm hắn đau tới mức tỉnh dậy, mở mắt, hóa ra lại là Hứa Kiệt đang đứng trước mặt hắn, Hứa Kiệt không thoải mái trong người, ra tay liền không lưu tình, Lâm Tiếu mơ màng xoa mặt, có chút khó hiểu, tự hỏi không biết mình đã đắc tội gì với thiếu gia này vậy, liền mông lung nhìn chằm chằm Hứa Kiệt, mới phát hiện ra một nửa bên má Hứa Kiệt đang sưng vù lên, vô cùng hoảng sợ: “Tiểu Kiệt, ngươi làm sao vậy?”
Hứa Kiệt tự nhiên tức giận đùng đùng lên, lại đau tới mức không thể nói chuyện, đưa tay đẩy hắn xuống giường, sau đó chính mình nhảy lên giường ngồi, một đôi mắt to xinh đẹp hung hăng trừng hắn, ý tứ rất rõ ràng: ngươi còn ngây ngốc hỏi cái gì nữa, mau đi gọi bác sĩ đi.
Lâm Tiếu phản ứng trì độn, rõ ràng muốn đưa tay ra sờ mắt y, tự nhiên lại bị Hứa Kiệt nhanh tay gạt đi, một lúc lâu sau mới phản ứng, vội vàng đi gọi bác sĩ Triệu Tiểu Phương tới.
Thời điểm này, Lâm Tiếu rời khỏi hắc bang, Triệu Tiểu Phương rảnh rỗi thiếu chút nữa mốc meo, hơn nửa đêm đang xem phim kinh dị, lại nghe tiếng điện thoại reo, có chút hù dọa, làm hắn run rẩy, từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên bổ nhào tới nhấc điện thoại lên, liền nghe một tràng láo nháo không hiểu gì, giống như đang mắng chưởi người của Lâm Tiếu, không chú ý tới đã lâu không liên lạc với Tiểu Phương mà vừa gặp đã giống như cháy nhà, hỏa khí bộc phát mười lần, xem như người bị mắng không phải mình, lại coi như đang xem kịch hay náo nhiệt, Tiểu Phương một mực im lặng.
Nhưng là sau khi nhẫn nại nghe hắn mắng xong, thật sự rất uất ức, không thể nhịn được, thật không hiểu nổi chính mình là bác sỹ đã giúp đỡ hắn nhiều lần vậy mà không kiêng nể gì lại mắng to trong điện thoại, hắn tức giận lên rống to, lại thao thao mắng chửi lại Lâm Tiếu, Lâm Tiếu biết sai liền im lặng không giám nổi giận, chỉ là trong lúc cấp bách quá, tâm tình hoảng loạn nên thế.
Khó khăn chờ Tiểu Phương mắng xong, vội cười lấy lòng: “Tiểu Phương, ngươi qua chỗ ta một chút được không, ta có chút việc gấp.”
“Ồ?” Tiểu Phương trả lời đầy nghi hoặc: “Mục Vân nói ngươi gần đây Kim Ốc Tàng Kiều ( nạp thiếp), bảo chúng ta không có việc gì đừng tới chỗ đó tìm ngươi mà, bây giờ hơn nửa đêm lại tìm ta làm cái gì? Hay là … Ngươi đem y lộng thương rồi?”
Ngữ khí thập phần mập mờ, tiếng cười nghe có vẻ rất gian, rõ ràng là đang chờ xem kịch vui.
Lâm Tiếu thật sự cười không nổi, những cái này thật quá phận đối với hắn mà.
Tiểu Phương nghe hắn trầm mặc không nói, vội nói: “Lão đại, đừng nóng giận, ngươi yên tâm, Mục Vân đã sớm nói cho ta biết, có việc gì cứ nói đi, ta sẽ không nói cho người ngoài biết đâu.”
Lời nói này thật ra là hảo ý của Tiểu Phương, Lâm Tiếu nghe xong trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lạnh, vô cùng nản chí.
Đây cơ hồ là giống như đang xỏ xiên hắn đấy chứ.
Vì cái gì không thể lớn tiếng, thẳng thắn tuyên bố: Hắn, Lâm Tiếu yêu Hứa Kiệt!
Vì cái gì không thể cầm chặt tay Hứa Kiệt, muốn hắn với y cùng nhau sinh hoạt, không rời nhau nửa bước.
Kỳ thật cho tới bây giờ không phải là hắn đang sợ nói ra tình cảm của mình, chỉ là có chút do dự.
Do dự rằng: Nếu hù tới đứa bé kia, như vậy sẽ làm y sợ, sau này muốn gặp lại cũng khó, như vậy những lúc Hứa Kiệt buồn lấy ai cho y có thể tránh né, thủ thỉ, lấy ai bảo vệ y?
Cầm chặt điện thoại, mồ hôi lại chảy ròng ròng, Lâm Tiếu trong nháy mắt trong đầu một mảng thanh minh, dấu ở trong lòng hơn mười năm, rốt cuộc cũng quyết định: Lúc này đây, nhất định phải nói ra hết cho Hứa Kiệt biết, nói với y, Lâm Tiếu này yêu Hứa kiệt!.
Thật sự lúc này hắn phải ích kỷ một chút rồi, nhất định phải nói ra, buộc y phải lựa chọn, mặc dù cảm thấy có chút tàn nhẫn, mặc dù biết có thể hắn sẽ phải hối hận cả đời, nhưng mà, bất kể chuyện gì xảy ra đi nữa, hắn cũng phải nói ra.
Tiểu Phương nghe không có âm thanh gì, cực kỳ sợ hãi, hét lớn: “Lão đại, lão đại, ngươi làm sao vậy?”
Vẫn một mực im lặng không có hồi âm.
“Lão đại, ngươi không phải muốn ta tới sao? Ta đây liền tới ngay, ngươi phải cố gắng chống đỡ nha.” Sau đó bắt đầu rối loạn ngôn ngữ bát nháo lên.
Lát sau, đợi Lâm Tiếu phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thấy trong điện thoại một mảnh âm thanh im lặng.
Nhưng mà đến lúc trong lòng bình tĩnh, lại cảm thấy quyết định này chỉ bộc phát trong thoáng chốc, đến lúc bình tâm lại, rốt cuộc vẫn không thể chờ thời cơ được, đành phải tự mình tạo ra cơ hội thôi.
Trong lúc nhất thời nghĩ tới khuôn mặt Hứa Kiệt, trong lòng lại trào dâng nỗi lo lắng cực kỳ khủng khiếp, lại vội vàng gọi điện thoại qua cho Tiểu Phương, rốt cuộc lại không có người tiếp, vội vàng gọi qua di động cho hắn, Tiểu Phương liền cao giọng oán trách: “Ngươi muốn xuất thần cũng phải xem bây giờ là thời điểm nào được không? Đang nói chuyện tự dưng im lặng, ta còn tưởng kích thích lợi hại quá, bản thân ngươi đã tự sát rồi.”
Lâm Tiếu cũng cảm thấy mình buồn cười, vừa rồi nói cho Tiểu Phương biết Hứa Kiệt đau răng, Tiểu Phương nghe hắn nói nguyên lai là Hứa Kiệt có vấn đề, liền bảo hắn trong lúc chờ hắn qua thì lấy viên đá thoa vào mặt cho y.
Lâm Tiếu vội vàng chạy vào phòng bếp, dung khăn bao lấy cục đá rồi chạy vào phòng ngủ, Hứa Kiệt đang ôm mặt nằm cuộn tròn trên giường, trông rất khổ sở, Lâm Tiếu tâm đau gần chết, ngồi bên giường đem y ôm qua, cẩn thận kéo tay y ra: “Tiểu Kiệt để tay xuống, ta đã hỏi bác sĩ rồi, ta sẽ thoa cho ngươi một ít đã lạnh, bác sĩ đang tới.”
Đem đá áp lên mặt y, Hứa Kiệt đau đến run lên, ủy khuất hướng vào ***g ngực hắn co lại, sau đó vội vàng nắm chặt tay hắn không tha.
Hứa Kiệt đã ở trong một thời gian huấn luyện dài, lực ở tay cực lớn, Lâm Tiếu chỉ cảm thấy giống như xương cốt hắn đều muốn bị bóp nát, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, như cũ ôn nhu ôm lấy y, áp bao đá lên má y, trong miệng nói chút lời ngọt ngào gây chú ý đối với Hứa Kiệt.