Nịnh Mông Tình Nhân

Chương 32



Qủa nhiên sau một thời gian rất nhanh, khoảng mấy ngày, Lâm Tiếu liền cùng bạn gái mới xuất hiện, mặc dù chính mình không thèm để ý, mà mặc kệ cho cô của mình tự ý quyết định chọn lựa, cô gái này tất cả các phương diện đều tốt, ôn nhu uyển chuyển, lại vô cùng hiểu chuyện, tự nhiên hào phóng, chỉ là gia cảnh không tốt lắm, so với Lâm Tiếu còn kém xa.

Cô hắn nói: “Dáng vẻ của ngươi như vậy thì phải chọn một nữ hài tử tốt chút, kém một chút tất nhiên cũng không thể tự cao tự đại được, ngươi không phải cũng không để ý sao, huống hồ, tránh cho ngươi sau này đổi ý, không cần người ta nữa cũng dễ dàng giải quyết hơn.”

Ngụ ý của cô đương nhiên là không tin tưởng hắn còn gì.

Lâm Tiếu cười khổ, người của Lâm gia quả nhiên lợi hại, nói câu nào sâu sắc câu đấy, hắn thiếu chút nữa vì chật vật mà bỏ chạy rồi.

Nhưng cũng chỉ cười nói: “Cô lại nói giỡn rồi, ta đâu xem chuyện này là chuyện vui đùa chứ, ta tất nhiên phải coi trọng người ta rồi, cô cứ yên tâm đi.”

Cô hắn đem ánh mắt nhìn hắn một lần nữa, hàm ý không tin tưởng, sau đấy không hề để ý tới hắn nữa.

Lâm Tiếu lúc này mới bước ra ngoài.

Nữ hài tử kia gọi là Hàn Bảo Nhi, là nữ sinh của trường Anh quốc, cùng đa số những người khác học khoa văn học ở đó, điều đó là đương nhiên, chẳng nhẽ nữ tử còn đi học máy móc, điện tử gì đó hay sao? Học văn học, sau này giao lưu xã giao với bên ngoài cũng có thể khôn khéo mà đối đáp, sau này có thể đem văn chương ra bàn luận, chủ đề này cũng rất trang nhã, có thể thể hiện được nét đẹp nội tâm, vì vậy cũng không cần lo lắng thời gian sau này ở cùng nhau sẽ tẻ nhạt.

Khó hiểu chính là, mặc dù gia đình người ta làm trong giới ngân hàng, lại độc nhất chỉ có mỗi cô ta là con, tốt xấu gì sau này cũng có hàng vạn người hầu hạ, nhưng nữ tử này ngược lại không phải là mẫu người quen được chiều chuộng, cũng không muốn bạn trai phải đưa đi đón về, mỗi lần hẹn hò đều cùng nàng ăn cơm, khiêu vũ, mỗi lần hẹn cũng không đến trễ quá lâu, bắt người khác phải chờ đợi, chỉ là đúng theo phong tục, thục nữ thì phải đến chậm mười lăm phút mà thôi, ăn mặc lại sang trọng mà cũng trang nhã, cư xử dịu dàng, nhã nhặn, đúng là cũng không tệ.

Chính là lúc cùng này hẹn hò, Lâm Tiếu có lần thầm nghĩ, nhìn xem Bảo Nhi ưu nhã uống café thật nho nhã, đây cũng là rất tốt, sau này mang nàng ra ngoài cũng không mất thể diện, lại làm cho người khác cảm thấy thê tử của hắn rất tốt.

Đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, nàng còn có thể giúp hắn xã giao này nọ, hiểu được chuyện gì mình nên làm, chuyện gì không nên làm, không tự tác quái, ra vẻ này nọ, sau này có cái gì không ổn thỏa cũng dễ dàng giải quyết hơn, không tới mức phải đau đầu suy nghĩ nhiều.

Không biết như thế nào, Lâm Tiếu ngắm nhìn mỹ nữ dưới ánh đèn mông lung, đột nhìn buâng quơ thốt ra câu nói: “Như hoa mỹ quyến, như nước năm xưa.” Trong lòng lại mơ hồ nổi lên một trận đau nhức, những năm tháng trước kia thật sự đã đi vào quá khứ rồi sao?

Vì vậy cách mấy ngày sau liền cùng Bảo Nhi hẹn hò lần nữa, Lâm Tiếu lần này cũng biểu hiện ôn nhu săn sóc. Tỏ ra là một nam nhân tốt, kỳ thật cũng không quá khó khăn, ăn cơm xem phim, uống café, sau đấy tặng quà cho người ta, dáng vẻ vô cùng anh tuấn tiêu sái, ăn nói thong dong, liền cứ thế mà làm cho tâm hồn thiếu nữ yêu quý.

Bất quá có chút không thú vị bằng ở nhà xem Hứa Kiệt ngủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hơi ửng đỏ đang ngủ làm hắn muốn cắn một ngụm.

Hắn lại không hiểu khoảng thời gian này Hứa Kiệt cũng rất bận rộn, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, không biết là đang làm cái gì nữa.

Hắn chỉ loáng thoáng nghe qua y muốn làm vũ khí gì đấy, đã tìm hiểu tư liệu từ lâu rồi, còn đắc ý nói bên cạnh y có hai hacker cao thủ, một người hắn không biết, còn một người nữa hắn phải dụ dỗ mãi y mới chịu nói cho hắn biết, đó là Tiểu Úc.

Hại hắn giật mình, tiểu hài tử đáng yêu kia có thể làm cái gì chứ?

Thoạt nhìn hắn giống như học sinh cấp ba, sao có thể là cao thủ Hacker chứ?

Hứa Kiệt liền cười bảo hắn kiến thức hạn hẹp, Tiểu Úc đã sớm trở thành đại danh tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là không lộ diện thôi, hắn đã từng làm mấy vụ án đặc biệt nhưng lại không thích đi theo giới này nên từ bỏ thôi.

Lâm Tiếu vẫn cảm thấy không thể tin được, hắn cùng Hứa Kiệt còn tranh nhau mấy viên đường, cùng y nhảy qua nhảy lại hò hét trên ghế sa lông sao có thể lợi hại như thế chứ?

“Lâm Tiếu?”

Ah, là mỹ nhân gọi, Lâm Tiếu bối rối, phục hồi lại tinh thần, mỉm cười nói: “Sao vậy, Bảo Nhi?”

Bảo Nhi hơi oán trách: “Ngươi nghĩ gì mà mất hồn như vậy? Có phải cảm thấy ta không thú vị phải không?”

Đúng là rất có chừng mực, nếu như nàng hoàn toàn im lặng sẽ làm cho không khí thêm ngượng ngùng không thú vị, nhưng lại có nửa điểm làm nũng hơi oán trách đương nhiên là rất đúng lúc.

Lâm Tiếu bối rối cười: “Chỉ là nghĩ sau này cùng ngươi một chỗ liền nhịn không được cười thôi.”

Bảo Nhị nhẹ nhàng nhõng nhẽo cười, có vẻ rất thỏa mãn với câu trả lời của hắn.

Lâm Tiếu xem đồng hồ sau đó nói: “Bảo Nhi, để ta tiễn ngươi về nhà, sợ ở lại muộn cha ngươi sẽ trách ta.”

Nhưng thật ra là hắn đang rất nhớ Hứa Kiệt, cũng không biết bây giờ y đang làm gì nữa, Hứa Kiệt có đang ngồi chờ hắn ở trên sa lông không, có mấy lần hắn về muộn trông thấy Hứa Kiệt đang mắt nhắm mắt mở cuộn tròn người trên sa lông chờ hắn, bảo y đi ngủ trước như thế nào cũng không chịu nghe lời, ngày hôm sau vẫn cứ như vậy chờ hắn.

Trong mắt lộ vẻ mệt mỏi, buồn ngủ, thấy hắn trở về liền cười thật tươi đón hắn, sau đó nhẹ nhàng trách cứ hắn tại sao lại về muộn như thế, sau đấy lại một mực tiến vào ***g ngực hắn, như thế nào cũng không chịu động đậy, sau đấy cùng hắn lên lầu, trên đường mắt nhắm mắt mở cùng hắn nói chuyện vô cùng ngọt ngào, một hồi sau liền ngủ say, làm cho Lâm Tiếu không còn biện pháp.

__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.