Ninh Phi

Quyển 3 - Chương 31: Xe xóc, ngựa hí ồn ã



Xe xóc dữ dội, nó phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, thỉnh thoảng lại xóc mạnh một cái suýt hất cả người đang ngồi lên. Lúc ở trên núi nàng từng nghe nói đường phía đông của núi Nhạn Qua khá bằng phẳng, giờ nghĩ lại, cái gọi là “bằng phẳng” này nghĩa là không có bậc thang cao thấp, còn mặt đường có bằng phẳng hay không thì không nằm trong phạm vi người thời này quan tâm.

Tuy trong xe có lót một tấm lông thú khá dày nhưng nói rằng thêm nó để làm bạn với nàng còn hợp lý hơn là bảo trải để giảm xóc. Mỗi lần nàng bị bắn lên không trung thì đám bạn đồng hành không phải sinh vật này cũng chịu chung số phận.

Giờ nàng đã hiểu vì sao trong Hắc Kỳ trại lại có một nhóm người chuyên phụ trách sửa chữa chăm sóc xe ngựa ở trên và dưới núi. Đi cả đường xóc nảy lên trên, lại đi cả đường xóc xuống thế này đến người còn chưa chắc đã không sao, nói gì đến xe. Mà xe thì không có khả năng tự sửa chữa.

Nếu là bình thường thì Ninh Phi đã yêu cầu được cưỡi ngựa xuống núi từ lâu rồi. Dù người ngoài xe kia là tên xui xẻo Tô Hy Tuần thì nàng cũng có dũng cảm để yêu cầu. Nhưng từ sau tối nọ, hình như có gì đó đã không giống xưa.

Lại thêm một trận xóc nảy dữ dội, Ninh Phi bị hất lên không trung mà tư thế ngồi vẫn giữ nguyên, sau đó lại ngồi xuống như trước. Sau khi ngồi xe được nửa canh giờ thì nàng đã quen và trở nên bình tĩnh trước những trận xóc bất thình lình. Thế mới nói, khi con người ta còn sống, khó tránh khỏi khó khăn, càng khó khăn càng trở nên kiên cường.

Bên ngoài xe có những tiếng động khác thường truyền tới, Ninh Phi mở to mắt, nghiêng tai lắng nghe một cách cảnh giác.

Thật ra ngồi trong xe để nghe được tiếng bên ngoài gần như là không thể. Nếu vén màn cửa sổ lên rồi ngó đầu nhìn ra thì có hiệu quả hơn một chút, nhưng Ninh Phi gạt phăng ý nghĩ này đi vì hai bên đều có người cưỡi ngựa, mà nàng lại không biết Tô Hy Tuần ở bên nào.

Tình hình hiện giờ vẫn nên tránh mặt thì hơn. Nàng cảm thấy mọi chuyện dường như đang dần nằm ngoài sự kiểm soát của nàng, trở nên không dự đoán trước được gì. Phải bình tĩnh để tránh cho những chuyện khó xử khác xảy ra.

Không lâu sau, cuối cùng Ninh Phi cũng biết âm thanh truyền từ xa tới đó chính là tiếng khóc của các cô gái… Không chỉ là tiếng khóc của một cô gái, mà là mấy chục người, có khi là mấy trăm!

Bất chấp việc tránh mặt, Ninh Phi vén màn xe lên, ngó đầu nhìn ra bên ngoài. Đúng là ở cách đó không xa có một đoàn người ngoằn ngoèo nối đuôi nhau, đi chầm chậm về phía này để lên núi.

Đường núi khá chật hẹp nên không thể nhìn rõ cả đoàn người, chỉ có thể thấy vẻ tiều tuỵ và sự hoảng sợ trên mặt các cô gái. Người nhỏ nhất chắc chỉ mới mười hai mười ba tuổi, lớn nhất khoảng ba bốn mươi tuổi. Trên người mặc quần áo tơ lụa nhưng vì mấy ngày chưa được tắm giặt nên biến thành màu đục cả. Còn có người mặc quần áo vải thô từ đầu nhưng sau một đoạn đường dài đằng đẵng, cũng đã trở nên nhếch nhác, rách rưới.

Chợt nghe một giọng nói gần sát bên nàng: “Dừng lại ở bên đường.” Giọng nói này đúng là của Tô Hy Tuần. Nàng ngẩng đầu lên thấy hắn cưỡi ngựa ở bên, lúc này ánh mắt hắn cũng đang nhìn về đoàn người phía trước.

Cả hàng ngũ dạt sang bên. Lúc Tô Hy Tuần quay đầu lại nhìn thì thấy cái màn xe ban nãy được vén lên, nay đã trở về vị trí cũ. Hắn không khỏi mỉm cười, sau khi xuống ngựa đi tới cạnh xe, hắn vén màn xe lên rồi nói: “Xuống xe đi lại một chút, ngồi nữa thì xương cốt cũng rã rời ra hết.”

Ninh Phi ngượng ngùng trong xe, không tiện phản đối, mà nàng cũng muốn nhìn cho rõ đoàn người kỳ lạ kia, thế là nàng sửa sang lại quần áo, bước xuống từ phía sau xe.

Con đường này được mở giữa hai ngọn đồi nhỏ, chỉ có mặt đường lõm xuống, còn hai bên đều là những gò đất thẳng đứng. Tô Hy Tuần đứng dựa vào gò đất, tay ôm trước ngực, không quan tâm quần áo mình có bị bùn đất làm bẩn không. Bên cạnh hắn có ba con ngựa, một con hắn vừa cưỡi, một dùng để dự phòng, còn một chính là con ngựa đỏ thẫm nàng thường cưỡi. Lần này xuống núi Tô Hy Tuần không mang theo nhiều người, chỉ có khoảng mười mấy người, trông bọn họ rất phấn khởi, nhưng không hề thì thầm gì với nhau nên nàng cũng không rõ là chuyện gì.

Tô Hy Tuần thấy nàng xuống xe thì dịch người sang một bên: “Qua đây đứng một lát.”

Ninh Phi kinh ngạc, lắc đầu, đứng ngây người cách hắn một con ngựa. May mà Tô Hy Tuần không nói gì, nhưng bầu không khí có chút ngượng ngập.

Không lâu sau, đoàn người kia đã tới trước mặt. Nhìn càng rõ rồi. Đoàn con gái đều nhìn chằm chằm Ninh Phi. Quả nhiên đứng giữa đám đàn ông rất dễ khiến người ta ghen ghét.

Ninh Phi thấy ánh mắt các nàng chứa đầy sự oán hận cùng tức giận mà nhìn nàng. Cả người như bị một luồng không khí lạnh thổi vào. Có câu thâm độc như lòng nam nhân gây dựng sự nghiệp, đáng sợ như sự ghen tức của nữ nhân.

Nàng nghe thấy có người trong đoàn nói nhỏ: “Nhìn xem, trông nàng ta có vẻ rất đắc ý.”

“Quần áo rất đẹp, là hàng Nghê Mộng Vũ.”

“Chắc là áp trại phu nhân đấy…”

Tô Hy Tuần đang tựa vào gò đất bỗng nhiên đứng thẳng lên, cách một con ngựa nên Ninh Phi cũng không nhìn rõ gì nhưng tiếng thì thầm đánh giá kia liền biến mất, chỉ còn lại tạp âm của sự di chuyển từng bước về phía trước. Tô Hy Tuần nhìn một lúc rồi đi vòng qua con ngựa tới đứng giữa Ninh Phi và đoàn nữ nhân kia, chắn hết những ánh mắt tò mò ẩn chứa ác ý.

Ninh Phi vô cùng kinh ngạc, đúng là mọi chuyện càng trở nên không thể kiểm soát. Nàng vẫn có khả năng suy nghĩ và quan sát của người bình thường nên đủ để nhận ra sự ngập ngừng của Diệp Vân Thanh và A Cương, nhận ra rằng thi thoảng trong phòng sẽ xuất hiện thêm một số đồ, còn có bát cháo được ninh nhừ đó.

Tuy rằng thời gian một ngày thấy mặt Tô Hy Tuần không nhiều, thậm chí có thể nói là cực ít, nhưng nàng biết bản thân mình nhất định nằm trong phạm vi khống chế của hắn.

Cho đến buổi tối hôm đó, cách nhau một cánh tay như thế, sự đụng chạm có vẻ là xa lạ nhưng lại cực kỳ thân mật đến vậy… Sự đụng chạm đó… Đúng, không thể là ảo giác được…

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa, nhìn về phía trước thì thấy một người phụ nữ mặc quần áo xanh lam, khuôn mặt trông rất quen. Ninh Phi nhớ lại rồi nhận ra đó là Hứa Mẫn – người chăm sóc nàng qua khoảng thời gian đó, khi nàng mới được Đinh Hiếu đưa lên núi. Trước đó nghe nói Hứa Mẫn xuống núi để mua đồ, xuân qua hạ đến mà chưa thấy trở về. Ninh Phi kinh hãi nghĩ tới một khả năng, “đồ” mà Hứa Mẫn mua chắc không phải là chỉ… vừa nghĩ, ánh mắt lại nhìn tới đoàn nữ nhân kia.

Thôi kệ, dù sao Hắc Kỳ trại cũng đã mang tiếng xấu từ lâu, lẽ nào về bản chất thì mua nữ nhân lại khác cướp nữ nhân? Nói một cách nghiêm túc, dù sao mua nữ nhân cũng tốt hơn nhiều.

Đang suy nghĩ chợt nghe Tô Hy Tuần ho khẽ một tiếng. Vì khoảng cách hai người rất gần, Ninh Phi lại chỉ sợ tránh hắn không kịp nên lúc này, âm thanh đó lọt vào tai cứ như sấm rền. Nàng nhìn Tô Hy Tuần một cách cảnh giác, giờ mới phát hiện hắn đã nghiêng người, cúi đầu nhìn nàng khi nàng đang mải suy nghĩ.

“Nghĩ linh tinh gì thế?” Tô Hy Tuần hỏi.

Ninh Phi mím môi không đáp, chẳng lẽ nàng có thể hỏi một cô gái giá bao nhiêu tiền?

Vẻ mặt Tô Hy Tuần hơi đanh lại, Ninh Phi lùi nửa bước về sau, ánh mắt bắt đầu đảo đi đảo lại để tìm xem có cái gì có thể thành vũ khí phòng thân hay không, vừa mới nhìn đến một hòn đá to bằng lòng bàn tay thì nghe Tô Hy Tuần nói: “Bọn họ không phải được mua về.”

“Không thể nào, đi cướp một lần được nhiều như vậy?” Ninh Phi buột miệng nói, nói xong thật sự muốn cắn lưỡi luôn cho xong.

Quả nhiên vẻ mặt Tô Hy Tuần chuyển từ cứng ngắc sang xanh, có dấu hiệu như bốc cháy tới nơi, Ninh Phi thầm nhủ thảm rồi. Chợt nghe tiếng Hứa Mẫn gọi: “Nhị đương gia…” ngẩng đầu nhìn sang, Hứa Mẫn đã tới gần, xoay người xuống ngựa rồi đưa dây cương cho một người nhỏ tuổi bên cạnh, tiến lên hành lễ một cách kính cẩn.

Tô Hy Tuần buông tha Ninh Phi, xoay người lại gật đầu: “Chính là những người này?”

“Tổng cộng là 457 người, toàn bộ đều ở đây cả.”

“Trông có vẻ đầy căm hận.”

“Phần lớn đều là nữ quyến[1] của tội nhân. Ban đầu định tội đày ra biên ải hoặc lưu đày, giờ chuyển hết lên núi.”

[1] Người thân là nữ

Ninh Phi nghe tới đây thì mọi nghi ngờ trước đó đều mất hết, nàng càng có nhiều câu hỏi hơn. Đã là nữ quyến của tội thần thì sao lại có thể lên Hắc Kỳ trại, hơn nữa nghe giọng điệu Hứa Mẫn thì hình như việc này rất thuận lợi.

Hứa Mẫn nói: “Còn có một chuyện. Trên đường về…” Hứa Mẫn nhìn về phía Ninh Phi rồi không nói tiếp nữa. Tô Hy Tuần gật đầu: “Ngươi cứ nói, nàng nghe cũng không sao, dù gì cũng không chạy thoát được.”

Trong lòng Ninh Phi rộn ràng, nàng tự giác lùi về sau bảy tám bước, cố tránh xa phạm vi tiếng hai người truyền tới.

Hứa Mẫn bật cười, Tô Hy Tuần cũng nhận ra nhưng không nói gì, trông có vẻ cười mà như không.

Hứa Mẫn hắng giọng, lấy một bức thư từ trong áo ra đưa Tô Hy Tuần: “Thái thú Kiến Dương gửi cho người hoặc Đại đương gia đọc.”

Tô Hy Tuần cầm lấy, mở ra. Tuy thư ngắn nhưng chuyện nhắc tới lại rất quan trọng. Hắn im lặng, không lên tiếng, nhưng Ninh Phi đang đứng cách đó mười mấy bước cũng nhận ra chuyện này rất quan trọng.

Sau khi đọc xong, Tô Hy Tuần cất vào trong tay áo rồi hỏi: “Thái thú còn nói gì không?”

“Thái thú nói, đại doanh trong khe núi và Hắc Kỳ trại chúng ta đều rất quan trọng. Nếu có thể thì hy vọng hai nơi đều không bị mất, nhưng nếu trong hai phải mất một thì hy vọng có thể giữ được Hắc Kỳ trại chúng ta. Đại doanh còn có thể rút về Kiến Dương. Nói thế nào thì sơn trại nhất định phải đứng vững không thể để ngã được.”

Tô Hy Tuần suy nghĩ rất nhanh, ánh mắt dần lạnh lùng, hắn cười nói: “Hai nơi đều không thể mất sao? Hừ… Nghĩ cũng tốt đẹp quá.” Hắn thong thả đi tới đi lui mười mấy bước, nói: “Thật ra cũng không phải là không thể, nhưng chỉ sợ sau lần này, phía Hoài An sẽ biết quan hệ giữa sơn trại và Sơn Nhạc, các người bằng lòng sao?”

Hứa Mẫn cúi đầu, không hé răng.

Tô Hy Tuần nhìn những nữ nhân đang liên tục đi qua, thở dài một hơi: “Giấu mười năm rồi… Gia tộc vẫn luôn nghĩ ta lên núi làm cướp.”

Đoàn người xiêu vẹo vẫn tiến về phía trước, không ít nữ nhân quay đầu lại nhìn trộm về phía bọn họ, trong ánh mắt hoặc mang sự tò mò, hoặc mang ý không cam lòng. Phần lớn là ánh mắt ảm đạm vô hồn do mệt mỏi nhiều ngày, nhưng do thấy sự tình bất ngờ hiện tại mà trở nên vui vẻ trong chốc lát.

Tô Hy Tuần nhìn một vòng, cuối cùng lắc đầu nói: “Chuyến này sơn trại gặp khó khăn rồi.”

Hứa Mẫn nhịn không được liền xin chỉ thị: “Việc trên sơn trại quan trọng, nếu được, thuộc hạ xin Nhị đương gia ở trên núi chủ trì mọi việc.”

“Ngươi biết lần này ta đi đâu không?”

“Không biết.”

Tô Hy Tuần nói ra việc mua thuốc: “Ngươi giỏi việc trả giá mua bán, nếu không phải ngươi không ở trại thì người nên đi đợt này tốt nhất nên là ngươi. Giờ đã về rồi thì giao việc này cho ngươi làm. Các huynh đệ sẽ đi cùng về phía trước. Đến Hoài An chú ý thu thập tin tức, nhất là việc vận chuyển dược liệu. Lần này đã đi mua thuốc thì thăm dò luôn mấy thương nhân một chút, sẽ không bị nghi ngờ đâu.”

“Thuộc hạ hiểu.” Hứa Mẫn cười nói tiếp: “Đinh đại bá và Đinh đại nương cũng đã về, đang ở phía sau. Thuộc hạ có thể đưa bọn họ đi cùng không? Khả năng mặc cả của Đinh đại nương là đệ nhất.”

Tô Hy Tuần nhìn về phía xa, nhìn thấy hai người nắm tay nhau đi tới thật, có một con ngựa và một con lừa theo sau.

Tô Hy Tuần đưa cho nàng một lệnh bài: “Đinh đại nương đi theo ngươi. Đinh đại bá ở lại, đi nhanh về nhanh.”

“Vâng.” Hứa Mẫn nói.

Nói xong liền nhảy lên ngựa, chào một tiếng. Những huynh đệ sơn trại đi theo Tô Hy Tuần xuống núi nối tiếp nhau lên ngựa hết, ngay cả người đánh xe cũng ngồi càng xe, tư thế chuẩn bị xuất phát.

Ninh Phi không thấy Tô Hy Tuần nói gì nên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy cái xe ngựa nàng mới ngồi lúc trước, giờ sắp chạy, tự hiểu là phải xuất phát rồi. Ninh Phi – người luôn tuân thủ kỷ luật liền đi đến, định bước vào xe một cách ngoan ngoãn.

Tay còn chưa chạm tới đằng sau xe đã bị một người kéo lại.

Tô Hy Tuần nắm tay nàng, kéo về bên hắn: “Bọn họ đi đường bọn họ, nàng đi với ta.”

“Hả?” Ninh Phi chưa kịp hiểu.

“Tuy hơi thấy có lỗi, nhưng lần này không xuống núi nữa.”

Ninh Phi mở to mắt, biểu tình trên mặt giống như huynh đang đùa đấy à?

“Không phải là không cho nàng xuống núi, chỉ là kế hoạch thay đổi.” Nói đến đây thì thở dài có vẻ rất tiếc nuối: “Thật ra xuống núi đi dạo phố phường, đưa nàng đi chợ phiên một lần, đều là những ý tưởng rất hay.”

Ninh Phi trợn tròn mắt, suýt nữa thì nói ra suy nghĩ trong đầu, nàng rất muốn hỏi: Cuối cùng thì đầu óc huynh đang nghĩ cái gì vậy!

Tô Hy Tuần cảm thấy tâm trạng hắn cực kỳ vui, bắt đầu cười mỉm, nắm tay nàng đi tới bên ngựa.

Lúc hắn xoay người lên ngựa cũng không thả tay nàng ra.

“Này, huynh bỏ tay ra.” Ninh Phi nói một cách bất mãn, kéo mạnh tay về.

Tô Hy Tuần hỏi: “Vì sao?”

Không đợi Ninh Phi trả lời, hắn chợt nhấc bổng nàng lên lưng ngựa. Ninh Phi đang kéo mạnh tay, không ngờ Tô Hy Tuần còn mạnh tay hơn. Nàng hoa mắt chóng mặt một trận liền bị Tô Hy Tuần ôm chặt trên lưng ngựa.

Nàng sợ tới mức quên cả lên tiếng. Động tác kéo nàng lên ngựa của hắn rất nhanh, chuyện xảy ra thế nào nàng không kịp chú ý.

Tô Hy Tuần cười khe khẽ, Ninh Phi cứng ngắc cả người, không dám nhúc nhích, chỉ sợ cựa một chút sẽ chạm vào nam nhân phía sau. Nhưng chẳng thể được như ý, Tô Hy Tuần cười xong, hai tay vươn từ sau qua eo nàng, nắm lấy dây cương rồi nói: “Lần sau đi, về sau vẫn còn có cơ hội.”

Nói xong phi ngựa như bay.

Tiếng gió vù vù, suýt nữa Ninh Phi không mở nổi mắt. Trong lúc nghiêng ngả thì cơ thể đã tựa về sau. Tô Hy Tuần ôm nàng rất chặt, không cần sợ sẽ bị rơi khỏi ngựa, nhưng cảm giác này còn thấy nguy hiểm hơn bị ngã ngựa nhiều.

Hai người cưỡi chung một con ngựa vượt lên đoàn nữ nhân kia rất nhanh. Trong lúc xóc nảy, nàng lại nhìn thấy những ánh mắt dò xét, suy đoán đầy mệt mỏi của họ.

Nàng thật sự rất muốn hét to với họ rằng: Ta thật sự không muốn lên núi!

Tô Hy Tuần càng ôm chặt nàng hơn, hắn liếc qua đoàn nữ nhân đang dần bị bỏ lại sau lưng, sau đó quay đầu lại nói nhỏ bên tai nàng: “Các nàng ấy không chạy được… Nàng cũng không thoát được.” Sau đó thấy một bên mặt nàng trở nên trắng bệch, lại không nhịn được bắt đầu cười to.

Nếu lần đầu tiên gặp mặt, do không hiểu rõ nên sinh ra thành kiến thì sau này, khi tiếp xúc mấy lần, thành kiến đó từ từ mất đi. Bây giờ Tô Hy Tuần biết rằng Ninh Phi hoàn toàn không giống những cô gái Hoài An chỉ biết yên phận thủ thường, xoè tay là vơ được cả đám đó. Nàng không những không giao tương lai của mình cho tên nam nhân kia, mà ngược lại còn vứt Từ Xán như một cái giày rách. Tô Hy Tuần không ngờ Hoài An lại có một cô gái như vậy, bị giấu sâu dưới lớp vỏ hiền lành là những tính cách hắn chưa từng thấy.

Cho dù giờ hắn đang ôm chặt nàng, nhưng hắn cũng biết trong lòng nàng đang có tính toán nho nhỏ chờ cơ hội để phản công. Mà dù có phản công, Tô Hy Tuần biết nàng sẽ không ra tay độc ác một cách vô lý.

Đúng vậy, mới ở gần mấy tháng nhưng hắn có thể nhận ra điều đó qua nhiều chuyện. Từ trước tới nay nàng không có kiểu hơi một tí là tát người ta giống như những thiên kim tiểu thư. Cách nàng xử lý mâu thuẫn tránh chính diện, nhưng lại càng có hiệu quả. Gặp một việc vô cùng rắc rối cũng sẽ không mạnh miệng đâm đầu vào. Càng nhiều khả năng là nàng sẽ quay đầu bỏ đi. Hiện giờ hắn cảm nhận sâu sắc rằng tên Từ Xán bị nàng bỏ kia đúng là một tên ngốc đáng thương, rõ ràng bị người ta khinh thường mà chẳng hề hay biết.

Chuyện này trước nay chưa từng có. Cho tới lúc lên núi, hắn vẫn còn ôm chặt lấy nàng.

Các huynh đệ bên đường nhìn thấy mà ngây người. Ninh Phi phát hiện ra một cách đau lòng, đám người Ngưu Đại Tráng mới tiễn nàng hơn nửa canh giờ trước, hiện giờ thấy nàng bị Tô Hy Tuần ôm chặt về chỗ cũ như vậy, mắt trợn to còn hơn cả quả chuông nhỏ.

Thanh danh của ta! Nàng nghĩ.

Hai người dừng ngựa dưới lầu trúc. Diệp Vân Thanh chắc không có nhà, nếu không khi biết tin nhất định đã chạy ra xem cảnh hay.

Ninh Phi nghĩ một cách tuyệt vọng, cái lầu trúc giờ chẳng có ai, đích thị là hang hùm lang sói. Một khi bước vào nhất định sẽ kêu trời không biết, đất không hay. Dù thế nào cũng không thể cùng vào với Tô Hy Tuần. Vậy mà không được như nàng muốn, hơi thở nọ phả bên tai nàng như chọc ghẹo, nguy hiểm ập đến như nước triều dâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.