Ngày đó Ngân Lâm công chúa thấy hoảng sợ một cách khó hiểu,
thoáng có cảm giác chẳng lành. Kết quả cảm giác thành sự thật. Một đoàn người
ngựa của nàng được nửa đường thì rời khỏi quân đội của Từ Xán, đi vào bên trong
địa phận quận Quảng An. Đây là lần đầu tiên Ngân Lâm đi xa nhà, vừa đi đã đi
luôn tới nơi biên giới chiến trận nên hoàn toàn không biết khi ra ngoài cần đề
phòng những chuyện gì.
Trước đó, trong quân đội Từ gia luôn có binh sĩ lính tráng bảo
vệ nàng chu toàn, cả đường bình an vô sự. Đội bảo vệ xung quanh nàng dần dần
lơi lỏng cảnh giác, lúc vào quận Quảng An vẫn là hàng ngũ tráng lệ của hoàng gia
rêu rao phô trương nên thu hút nhiều ánh mắt nơi đông đúc.
Chính vào lúc đó, Hứa Mẫn, người lĩnh mệnh đến Quảng An mua
thảo dược cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Ngân Lâm. Sơn Nhạc quốc vốn nhiều
thương nhân, mà từ sau khi Hứa Mẫn làm nghề này thì làm việc gì cũng tính đến
cái lợi. Nàng thấy là một nàng công chúa, mà lại còn là công chúa của nước kẻ
thù, nếu bắt về không biết sẽ đổi được bao nhiêu vàng đây. Hiện tại có tin đồn
quân đội Từ gia đã xuất phát đến núi Nhạn Qua, không chừng khi bắt cóc được
nàng công chúa này sẽ lợi dụng được trên chiến trường.
Hứa Mẫn từng gặp một người có giao tình cũ với Ngân Lâm ở
núi Nhạn Qua là Ninh Phi, và biết chuyện xảy ra ở Từ phủ qua miệng Đinh Hiếu.
Nàng là người có tính tình thẳng thắn, rất thích kiểu người như Ninh Phi. Trái
lại càng khó hiểu với kiểu suốt ngày diễn trò như Ngân Lâm công chúa. Thế là
nàng càng bỏ công sức ra tính chuyện này.
Hứa Mẫn cùng mười mấy thủ hạ bàn bạc rồi đi đến một kế hoạch.
Sẽ để Ngân Lâm công chúa cùng đoàn người của nàng ta ở Quảng An ngủ yên vài
ngày, đợi đến khi bọn họ lơi lỏng cảnh giác thì sẽ phun khói mê vào bọn binh
lính ở chỗ dừng chân, sau đó bắt cóc nàng ta về.
Ngân Lâm choáng váng tỉnh lại. Nàng hoàn toàn không biết đã
có chuyện gì xảy ra. Dưới lưng cứng như đá khiến nàng cực kỳ khó chịu. Mấy lần
xóc nảy qua lại hất nàng lên rồi lại bị rơi xuống. Mắt mở to, dần dần phát hiện
ra mình không ở trong phòng trọ nữa, mà hình như đang ngủ trong một cái xe bò,
nó đang kéo cái xe hăm hở lên núi.
Xe bò không có nóc, trăng non trên trời rất nhỏ, sao bé bằng
đồng tiền, nhưng trong rừng cây, nếu giơ tay ra cũng chẳng thấy nổi năm ngón.
Trong lòng Ngân Lâm sợ hãi, miệng mở to kêu thét lên. Nàng quá sợ hãi dốc hết sức
hét to lên, nhưng không biết vì sao mà chỉ có thể phát ra tiếng o o như muỗi
kêu.
Chợt nghe có tiếng đàn ông: “Hứa tỷ, nàng ta tỉnh rồi.”
Người phụ nữ họ Hứa kia đáp: “Không sao, nàng ta ngủ tròn ba
ngày rồi. Cơ thể vẫn tê liệt trong một hai canh giờ nữa, hiện tại đã qua bãi
luyện võ lưng chừng núi, không lâu nữa sẽ tới phòng của Tô nhị rồi.”
Ngân Lâm càng ngày càng sợ, không biết bọn họ lai lịch thế
nào. Nàng tự nhủ mình là dòng dõi hoàng tộc, dù có chết cũng phải chết trong sạch.
Nếu bọn họ định làm những chuyện khốn nạn với nàng thì dù nàng có phải cắn lưỡi
tự vẫn cũng không để cho chúng thành công.
Nàng hoảng sợ, xe bò đã đến bên ngoài rừng trúc trên đỉnh
núi từ khi nào. Hứa Mẫn dặn dò mấy câu, mười mấy xe thảo dược đã được chuyển đến
mười núi sáu động trên đường đi từ lâu, hiện giờ chỉ còn lại hai xe cuối cùng đều
chuyển đến nhà Đinh Hiếu. Nàng tự mình đưa Ngân Lâm đến nhà tranh đằng sau lầu
trúc.
Khi xe bò gần đến nhà tranh thì bỗng nhiên bị một người chặn
lại. Sau khi Hứa Mẫn cùng người đó nói vài câu thì Ngân Lâm bất chợt thấy người
nhẹ bẫng, nàng ta bị một người đàn ông to khoẻ ôm bả vai, luồn tay xuống đầu gối
rồi bế ngang nàng lên. Ngân Lâm công chúa hoảng loạn không biết chuyện gì xảy
ra. Thân thể nàng lá ngọc cành vàng như thế, trong đời này ngoài Từ Xán thì người
đàn ông từng chạm vào người nàng chỉ có phụ hoàng. Những người đàn ông khác dù
chỉ nhìn nàng thêm mấy lần cũng đã mạo phạm rồi.
Nàng cố gắng giãy dụa kịch liệt, tên đàn ông to khoẻ kia vui
vẻ cười ha hả: “Hứa tỷ, hình như nàng ta không vui kìa. Thật là hay.” Nói xong
liền ôm nàng vắt ngang vai như ôm một đứa trẻ vậy, đánh một cái vào mông: “Làm
tù binh thì phải nghe lời, đã lên Bạt Mao trại chúng ta thì làm gì có chỗ cho sự
ngang ngược của ngươi!”
Người giúp đỡ Hứa Mẫn chính là Ngưu Đại Tráng. Bình thường hắn
kiếm sống bằng việc cướp đường, gặp chuyện hay ho thế này vẫn là lần đầu tiên.
Cái đánh nọ đối với Ngân Lâm là một sự nhục nhã không chịu nổi thì đối với hắn
chỉ là một kiểu cảnh cáo nho nhỏ.
Cuối cùng Ngân Lâm đã biết đây là nơi nào – Hắc Kỳ trại trên
núi Nhạn Qua. Nàng ngủ một giấc, tỉnh lại đã biến thành tù binh của đám người
vô văn hóa này. Trong sự nhục nhã còn có nỗi sợ hãi, hai mắt không kìm được hai
dòng lệ trào ra.
Trước mặt chợt sáng lên. Ngưu Đại Tráng ôm chặt nàng vào
ngôi nhà tranh. Hứa Mẫn thắp một ngọn đèn dầu, ánh sáng mông lung bao phủ cả phòng.
Ngân Lâm bị đặt lên cái ghế dựa cạnh tường, cơ thể nàng mềm nhũn khó mà lấy lại
sức. Nàng mở to mắt tỏ ý phẫn nộ với người đàn ông cường tráng nọ, hận không thể
ăn sống nuốt tươi hắn.
Lúc nàng ở trong Từ phủ thì là bà chủ gia đình, chỉ cần hơi
trừng mắt đã đủ khiến a hoàn sợ hãi bò ra đất liên mồm xin tha tội, nhưng đến
nơi xa lạ này, người ta – Ngưu Đại Tráng còn chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng, hắn
nói với Hứa Mẫn: “Lát nữa Nhị đương gia sẽ tới.”
Nói xong thì nhíu mắt nhìn Ngân Lâm một cái: “Hứa tỷ, người
con gái này đúng là công chúa chứ? Sao ta thấy mặt mày nàng ta dữ tợn, hai mắt
lồi trố, chẳng có lấy “phong thái hoàng gia” gì cả vậy?”
Hứa Mẫn cười hì hì thành tiếng: “”Phong thái hoàng gia” cái
gì chứ, công chúa cũng là người mà thôi. Ra vẻ mạnh mẽ thì phải bày ra bộ mặt dữ
tợn chứ. Huống hồ ngươi ngắm nàng ta kỹ mà xem, mắt mũi đẹp như tranh vẽ, da trắng
như tuyết, bề ngoài đẹp đẽ như vậy còn gì.”
Vốn dĩ Ngân Lâm công chúa là lá ngọc cành vàng, sinh trong
hoàng cung mà cũng lớn lên trong hoàng cung, những điều mắt thấy tai nghe đều
giới hạn trong phạm vi cung đình. Lần này bị bắt làm tù binh lên núi, những gì
nghe những gì thấy đều vô cùng khác với trước kia nên không thể hiện được phong
thái của một công chúa thì cũng bình thường. Đây chính là đoá hoa trong lồng
kính bỗng dưng gặp một trận gió lạnh, muốn nó tiếp tục kiều diễm động lòng người
thì đó là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Ngưu Đại Tráng ấp úng một hồi, cuối cùng không kìm được mong
muốn buôn chuyện: “Hứa tỷ, ta nghe nói vị công chúa đây chung chồng với Ninh tỷ,
đúng thật sao?”
Trong ký ức của nàng thì chỉ có Giang Ngưng Phi là từng cùng
nàng tranh Từ Xán. Đứa tiểu nha đầu đó dần dần thua trận, cuối cùng chán nản
lui về. Cái dáng vẻ uất ức đó vẫn còn ăn sâu trong lòng Ngân Lâm, căn bản không
thể nào kết nối với cái danh hung ác Hắc Kỳ trại này được. Còn phải nói sao,
cái loại yếu ớt nhu nhược kiệm lời đấy làm sao mà sống được trên Hắc Kỳ trại chứ?
Hứa Mẫn im lặng không nói, Ngưu Đại Tráng quay lưng về hướng
cửa phòng nên không nhìn thấy, nhưng nàng thì đứng ngay đối diện cửa. Lúc này
Tô Hy Tuần đứng ngay cửa, ánh sáng lay lắt của ngọn đèn dầu chiếu lên mặt hắn,
khuôn mặt dịu dàng, đường nét rõ rệt, nhưng đôi mắt sâu xa khó lường kia nhìn
chằm chằm vào phần gáy Ngưu Đại Tráng.
Ngưu Đại Tráng vừa nhắc đến cụm “chung chồng” dường như đã
chạm vào điều kiêng kị của hắn. Hứa Mẫn vô cùng gượng gạo, vội vàng khép nép,
không dám tiếp tục chủ đề này nữa.
Người tới không chỉ có Tô Hy Tuần.
Ninh Phi bị Tô Hy Tuần cầm tay đi sau hắn, nàng chỉ loáng
thoáng nghe thấy những từ “chung chồng”, còn những gì trong phòng đều bị Tô Hy
Tuần đứng trước cửa che hết.
Sau lưng nàng còn có một người chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ
loạn là Diệp Vân Thanh.
Thính giác của Diệp Vân Thanh không biết là nhạy gấp Ninh
Phi bao nhiêu lần. Ngày trước lúc hắn còn ở Từ phủ dưỡng thương, được Ninh Phi
che giấu trong phòng thì tận mắt thấy Ngân Lâm công chúa dùng những thủ đoạn
hèn hạ bỉ ổi không phải con người để tra tấn Ninh Phi. Hắn đã coi Ninh Phi là
em dâu trong nhà từ lâu, nay bị Tô Hy Tuần chắn đằng trước, lão đại cất lời
không vui: “Tô nhị tránh sang một bên cho ta, để ta vào.”
Hắn vừa lên tiếng thì người trong phòng đã nghe thấy, Ngân
Lâm công chúa cùng Ngưu Đại Tráng ngây người quay mặt ra cửa.
Tô Hy Tuần bị Diệp Vân Thanh đẩy ra, đi từ chỗ tối tới.
Trang phục màu xanh đen trên người hắn còn chưa được thay ra, cổ áo trong cao hơn
áo ngoài một phân, màu trắng sạch sẽ còn trắng hơn tuyết. Dây lưng đen thắt chặt
quanh eo nhỏ.
Những người đàn ông mà Ngân Lâm công chúa gặp ở Hoài An quốc
phần lớn là có công danh sự nghiệp, đều là quan võ tướng quân, cao to vạm vỡ,
lưng rộng vai rộng. Từ Xán cũng được coi như là đẹp đẽ hiếm có trong số đó rồi.
Nhưng khi mặc áo giáp lên người thì hắn cũng chỉ toả ra khí thế oai hùng chính
trực, vẫn kém mấy phần so với sự dịu dàng trong sự cứng cỏi của người đàn ông
trước mặt này. Một người như vậy, một nhân vật như thế, hắn thật sự là một tên
sơn tặc sao?
Tô Hy Tuần hừ một tiếng, toàn thân Ngân Lâm run khẽ, khó
tránh cực kỳ xấu hổ.
Chính vào lúc này, Ninh Phi cũng đi vào, hai người vừa đối mặt
thì Ngân Lâm càng ngày càng mở trừng mắt, khó mà tin những gì nàng ta nhìn thấy.
Ninh Phi gặp kẻ thù, cảm thấy hơi gượng. Nàng ho một tiếng rồi
nói với Tô Hy Tuần: “Không sai đâu, đây đúng là Ngân Lâm công chúa.”
Lúc này Ngân Lâm mới định thần, thở hắt ra vài hơi lạnh lẽo.
Cuối cùng không nhịn được mà mắng: “Giang Ngưng Phi! Quả nhiên ngươi đã phản bội
lại đại Hoài An quốc ta!”
Diệp Vân Thanh nghe vậy liền cười: “Hoài An thì là Hoài An,
“đại Hoài An quốc” cái nỗi gì, cứ làm như có mấy quận huyện thì lớn lao lắm
không bằng. Mà ngươi nói Giang Ngưng Phi đó là ai thế? Sao ta chưa từng nghe
nói đến nhỉ? Đây là Ninh Phi của “đại núi Nhạn Qua”, “đại Bạt Mao trại” của
chúng ta, là sư phụ dạy bắn cung thống lĩnh mười núi sáu động. Rửa sạch miệng
ngươi đi, đừng có mà ngậm máu phun người. Tất nhiên, ta biết việc lá ngọc cành
vàng của “đại Hoài An quốc” đây thành thạo nhất chính là ngậm máu phun người, ỷ
thế hiếp đáp người khác.
Diệp Vân Thanh rất biết bao che. Trước đó nghe nói bắt được
Ngân Lâm công chúa, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là phải nhốt nàng ta lại rồi
chọc nàng tức một hồi, xem xem nàng ta còn dám kiêu ngạo ương bướng không. Hắn
sợ tên Khu Môn tô nắm quyền quản lý tiền bạc trên núi sẽ thả người chỉ vì một
ít tiền chuộc. Đã không làm thì thôi mà làm thì phải làm đến cùng, lúc này hắn
lôi cả chuyện Ninh Phi dạy bắn cung ra mà nói.
Tô Hy Tuần làm gì không biết mưu đồ nhỏ nhen trong bụng hắn,
chỉ liếc hắn một cái nhưng chẳng phản đối câu nào.
Ngân Lâm công chúa lấy lại tinh thần, Diệp Vân Thanh nói ra
thông tin Ninh Phi là thầy dạy kỹ thuật bắn cung làm nàng ta bàng hoàng, không
kìm được mà thét lên: “Giang Ngưng Phi! Ngươi là thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung
cho bọn họ? Ngươi dám truyền kỹ thuật của Từ gia cho bọn cướp này sao!”
Người đàn ông bước vào phòng cuối cùng còn cao hơn mười phân
so với người phía trước, da trắng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, hiện tại hắn
đang thể hiện sự không đồng ý trên mặt. Mà nhìn thái độ của hắn với Ninh Phi
như coi nàng là người nhà vậy.
Ninh Phi im lặng rồi nói với Tô Hy Tuần: “Huynh gọi muội tới
là muốn xác nhận thân phận của người phụ nữ này, giờ đã xác nhận xong rồi thì
đi được chưa?”
Diệp Vân Thanh nói: “Ninh muội, lần này muội sai rồi. Chúng
ta làm cướp tất nhiên phải phân rõ chuyện ân oán, có oán báo oán có thù báo
thù. Ngày ta dưỡng thương ở phủ Từ Xán đó, thấy muội đã nhượng bộ bằng mọi cách
rồi, mà cái ả lá ngọc cành vàng này còn không biết điều, hết lần này đến lần
khác dùng các thủ đoạn hèn hạ tra tấn muội…”
Tô Hy Tuần nhíu mày, ngắt lời hỏi: “Thủ đoạn hèn hạ? Thủ đoạn
hèn hạ gì?”
Trước kia hắn từng nghe nói những chuyện lộn xộn trong Từ phủ.
Khi đó tưởng rằng Ngân Lâm chẳng qua cũng chỉ có khả năng vu oan giá hoạ mà
thôi, còn về những “thủ đoạn hèn hạ” để tra tấn người khác thì giờ vẫn là lần đầu
hắn nghe thấy. Hơn nữa nhân đợt trị thương vừa rồi hắn từng kiểm tra sơ qua da
dẻ, cơ thể Ninh Phi. Ngoài vết thương do đao kiếm thì không hề có dấu vết bị
roi quất, vì vậy hắn tưởng nàng chưa từng chịu khổ về cơ thể khi còn ở Từ phủ.
Diệp Vân Thanh kể tỉ mỉ lại chuyện ngày đó Ngân Lâm dùng một
đôi đũa chọc vào cổ họng Ninh Phi như thế nào, lại nói: “Mấy người thô kệch
chúng ta chỉ biết dùng đao thương đâm chém trước mặt, còn nàng ta là cốt nhục
hoàng tộc thì biết đủ loại thủ đoạn dày vò người khác mà không thấy máu. Cái
tên ngu ngốc Từ Xán đó không thấy máu trên người Ninh muội nên còn tưởng Ngân
Lâm đối xử tốt với muội ấy. May mà thoát được sớm, lại còn chạy lên chỗ chúng
ta nữa, nếu không thì cứ chịu tra tấn thêm mấy năm nữa, không chết thì cũng
tróc mấy lớp da.”
Mặt Ngân Lâm hết xanh rồi lại trắng. Nàng đã nghe nói Ninh
Phi lên Hắc Kỳ trại từ lâu, còn dẫn đầu ngăn cản Tưởng Hoành lấy trộm thông
tin. Lúc đó tưởng Ninh Phi bị bắt cóc lên núi, hóa ra là nàng ta tự lên. Lúc
này thấy hai người đàn ông hết sức bảo vệ nàng, có vẻ rât coi trọng.
Ngân Lâm không thể không nghĩ đến một khả năng, không chừng
nàng ta mê đắm bề ngoài đẹp đẽ của hai người đàn ông này rồi quên cả thân phận
là người Hoài An quốc của mình, vậy nên mới trơ trẽn phản quốc rồi đi theo địch
như thế. Hơn nữa, do nàng ta bán thân nên mới được sự coi trọng của hai người
đàn ông này.
Nghĩ tới đây, Ngân Lâm càng lộ rõ vẻ mặt khinh thường:
“Ngươi là con dâu từ nhỏ của Từ gia, đã vào cửa Từ gia thì dù có chết rồi cũng
nên là ma Từ gia. Cha mẹ chồng thấy ngươi đáng thương mới truyền võ nghệ Từ gia
cho ngươi để ngươi chăm chồng dạy con cho tốt, để con cháu Từ gia không mất đi
gốc rễ con nhà võ. Hoài An nuôi ngươi, dạy ngươi, ngươi nên có lòng cảm ơn mới
đúng, vậy mà ngươi dựa vào chút khả năng cỏn con đấy mà dám đem kỹ thuật Từ gia
đi nịnh hót bọn sơn tặc cướp đường.”
Ban đầu vì bị bắt cóc nên nàng luôn hoảng loạn bất an, nhưng
thấy kẻ địch lại là tiểu nha đầu bị nàng ta ăn hiếp không ngóc nổi đầu kia, thế
là vẻ kiêu căng ngày xưa dần dần trở lại.
Nghĩ đến cấu kết giặc phản quốc là tội nặng hàng đầu, nhẹ
thì chém ngang người, nặng thì nhận hết mọi kiểu tra tấn từ lột da đến xẻo thịt,
ánh mắt nàng ta càng ngày càng lấp lánh, tay chân cũng dần có sức lực. Nàng ngồi
thẳng trên ghế, đôi mắt tức giận đan xen nhìn vào Ninh Phi: “Ngươi không nghĩ
xem ngươi là cái hạng người gì, dựa vào chút võ nghệ còn chẳng chống lại được
hai hầu gái lớn tuổi thô kệch của ta. Vì sao họ[1] lại vô cùng yêu thương ngươi
như thế, còn không phải là vì ngươi bán thân hay sao, chứ sao bọn họ lại có thể
cưng chiều ngươi cơ chứ! Mà cũng chỉ có một đám sơn tặc chưa từng ra ngoài xã hội
mới coi ngươi như bảo bối mà thôi, nếu không, với sắc đẹp của ngươi thì làm sao
mà sống sung sướng được thế này.
[1] Chỉ Diệp-Tô
Tô Hy Tuần tức đến mức bật cười, hắn quay người nói với Ninh
Phi: “Đúng là không biết trước đây nàng chịu đựng thế nào.” Nói được nửa lại
quay sang Ngân Lâm: “‘Chết cũng phải làm ma Từ phủ’? ‘Bán thân’?” Nói đến đây
thì ngừng lại không nói tiếp nữa, song cả người toát ra sự lạnh lẽo đến kẻ phản
ứng chậm hơn người khác một nhịp là Ngưu Đại Tráng còn thấy lạnh run một trận chứ
chưa nói gì đến Ngân Lâm công chúa chưa từng thấy sự đáng sợ hung ác.
Nàng vẫn gắng gượng duy trì sự tôn nghiêm, ưỡn ngực, ngẩng
cao đầu: “Hung hăng cái gì. Một người đàn ông như ngươi ngoài dùng vũ lực dọa
chúng ta thì còn làm được gì nữa!”
Người chất phác như Ngưu Đại Tráng không chịu nổi những lời
cay độc của Ngân Lâm nên mở miệng: “Im cái mõm chó của ngươi lại! Không được
láo xược với Nhị đương gia chúng ta!”
Ngân Lâm công chúa ngạc nhiên, nhớ ra Nhị đương gia của Hắc
Kỳ trại chính là “Tô mặt ngựa” tiếng xấu vang dội. Lúc này nàng ngồi trên ghế
ngây người. Không phải Tô mặt ngựa mặt giống ngựa à? Không phải Tô mặt ngựa mặt
mày khó ưa lắm sao? Sao trông lại… Nàng càng ngày càng hoảng sợ trong lòng, mặt
mày trắng xanh, đến Ngưu Đại Tráng mắng nàng là “mõm chó” cũng không phản bác.
Ninh Phi cực kỳ buồn bực, nói nhỏ bốn chữ. Tuy nàng chỉ là
trút hết phiền muộn trong lòng, nhưng trong nhà tranh không ai nói chuyện nên
nghe rõ những âm thanh nhỏ nhất, đến Ngân Lâm công chúa còn nghe được bốn chữ
là “Xấu xa độc ác”. Nàng chưa từng bị người khác sỉ nhục như thế, lập tức môi
run lên, khuôn mặt vốn bị dọa xanh lét nay lại trở nên đỏ bừng.
Ninh Phi đứng dậy, nói với hai người Diệp – Tô: “Để một mình
Giản Liên ở đó không hay lắm, muội về trước, hai huynh thích làm gì thì làm.”
Nói xong cũng chẳng liếc mắt nhìn Ngân Lâm một cái, cầm cái đèn lồng ở cửa rồi
tự ý bỏ đi.
Kể cũng lạ, ngày xưa khi còn ở Từ phủ nàng từng căm hận mãnh
liệt những hành động hèn hạ của Ngân Lâm, cũng từng có ý nghĩ báo thù. Nhưng rời
khỏi nơi đất trời nhỏ hẹp như ở dưới một cái giếng đó, lòng dạ nàng cũng dần
thoải mái hơn nhiều. Lên núi Nhạn Qua đã được nửa năm từ bao giờ, những chuyện
đã qua nàng quên khá nhiều. Như ngày này, nàng cũng chẳng buồn tốn thời gian
vào loại người đó.
Nàng đi dược hơn mười trượng chợt cảm giác thấy có người đi
theo sau. Quay đầu lại soi đèn nhìn thì là Tô Hy Tuần đuổi theo sau, hắn đi
cách nàng hai bước, cúi mặt không lên tiếng.
Ninh Phi dừng bước. Hắn cũng dừng lại, ngạc nhiên nhìn Ninh
Phi. Vẻ mặt vô cùng không vui của hắn không kịp giấu đi nên bị nàng nhìn thấy hết.
“Sao thế? Ai làm huynh không vui vậy?” Ninh Phi rất ít khi
thấy hắn thể hiện sự vui buồn ra mặt, nàng thấy rất hứng thú nên cầm đèn soi
lên mặt hắn.
Tô Hy Tuần lắc đầu sang một bên, giơ tay đẩy cái đèn: “Ai?
Ai bảo ta không vui?”
Ninh Phi nhún nhún vai, tiếp tục đi đường của nàng. Quả
nhiên đi được mấy bước thì nghe thấy giọng hắn buồn buồn: “Nàng không thấy tức
giận à?”
“Hả?” Ninh Phi dừng bước, xoay mặt lại: “Câu hỏi này của
huynh thật kỳ lạ, sao muội phải thấy tức chứ?”
“Nàng nói thật với ta đi, có phải nàng vẫn nhớ tên Từ Xán
kia không?”
Ninh Phi ngẩn người, không hề ngờ rằng chủ đề lại chạy xa đến
thế. Thấy hắn tiếp tục nói: “Nếu ta là nàng, ngày xưa bị nàng ta ức hiếp, nay
có cơ hội nhất định sẽ ăn miếng trả miếng. Nhưng ta thấy hình như nàng chẳng
làm gì. Không phải là nàng vẫn nhớ Từ Xán nên mới giữ lại thể diện cho hắn đấy
chứ?”
Ninh Phi há hốc miệng, không nói nên lời. Đây có tính là
đang ghen không? Nhưng có kiểu ghen như vậy sao?