Sáng hôm sau, nàng thức dậy khá sớm.
Trời tờ mờ sáng, bên người đã không còn ai, trên giường còn lưu lại mùi hương của hắn, thật giống như người vẫn đang còn ở nơi này.
Nàng mở rộng cửa phòng, nhìn thấy a Hoán dựa vào cây cột mà ngủ, vội vàng đi đến lay tỉnh nàng ta, nói: “Như thế nào không trở về phòng ngủ? Nếu cảm lạnh làm sao bây giờ?”
Nàng ta còn buồn ngủ mà nhìn nàng: “Nương nương không phải muốn canh giải rượu sao, a Hoán đã ở chỗ này đợi cả đêm.”
Nàng nghe ra nàng ta có chút ai oán, liếc mắt nhìn cái chén trong ngực nàng ta, đem áo khoác rồi khoác lên người nàng ta, “Đi, cùng ta đi lấy nước nóng uống, nếu không sẽ bị đi tả đó.”
“Tân nương tử thật rất biết săn sóc.” Nàng ta một bên ngáp một bên trêu chọc nàng.
Nàng không nói gì, đành phải kêu nàng ta chú ý đường đi.
Màn đêm buông xuống hắn lại tới nữa, trên mặt thản nhiên, cùng đêm trướcgiống như là hai người khác nhau, mở miệng liền hỏi: “Hôn thư đâu?”
Nàng rút ra từ dưới gối đưa cho hắn.
Hắn mở ra nhìn những chữ bị cạo ra và viết lại, nhíu mày một cái, cảm thấy giống như mình đã phạm sai lầm lớn.
Bất quá rất nhanh mày hắn liền giãn ra, “Ngươi cất đi.”
Nàng nhận lấy, hồ nghi nói: “Hay là xé đi?”
Hắn do dự một chút, nhìn về phía nàng: “Tuỳ ngươi.”
Nàng cười một cái, đem nó cất đi.
“Hai đêm nay không ở bên cạnh tân nương tử, như vậy được sao?” Nàng lại hỏi.
“Ta cùng nàng ta không ngủ cùng phòng.” Hắn trả lời.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn cũng đang nhìn nàng, không biết vì sao tim nàng đập rất nhanh, nàng lấy ngọc bội từ trong áo ra, “Đồ vật của ngươi, muốn lấy cứ lấy đi.”
Hắn rũ mắt nhìn miếng ngọc bội, lại nhìn nàng: “Cái này vốn chính là muốn đưa cho ngươi.”
Trong lòng nàng run lên, hoảng loạn không biết dùng biểu tình gì để che giấu, bị hắn nhìn thu hết vào đáy mắt, bất đắc dĩ mà cười cười: “Trong phủ Trương ma ma nói muốn đem hôn thư bảo quản, ta mới đến hỏi ngươi để lấy, kết quả không nghĩ tới, đêm qua say rượu, ta lại đi sửa tên phu nhân trên đó . Và cả ngọc bội, ta không có ý muốn đưa nàng ta, ngươi cất giữ cho thật tốt.”
Hắn đến gần nàng, ngồi lên giường, ôm lấy vòng eo chăm chú nhìn nàng, nói: “Hai trong veo như nước mùa thu, bộ dáng này của nương nương, thật làm cho người yêu thương.”
Dứt lời hắn cúi người hôn môi nàng, hơi thở sâu kín chui vào khoang mũi, mang theo nhàn nhạt mùi hoa, ngửi vào khiến người an tâm.
Nàng chậm rãi ngồi vào trong lòng ngực hắn, một tay ôm lấy cổ hắn, một tay đưa xuống dưới hang hắn tìm kiếm, “Nghe người ta nói ngồi trong lòng ngươi mà ngươi vẫn không loạn, là thần tử chính trực đi lên từ hai bàn tay trắng, nhưng hôm nay như thế nào lại nhịn không được ta vừa hôn vài cái liền cương lên?”
Hắn xoa xoa cằm, bày ra bộ mặt nịnh thần: “Mọi người chỉ thấy ta hai bàn tay trắng, lại không thấy ta kết bè kết cánh, vì lợi ích cá nhân mà diệt trừ kẻ không tuân theo, tự nhiên cũng không biết ta là tên tham tài háo sắc.”
Dứt lời liền xuống tay cởi quần áo nàng, thong thả ung dung cho đến khi nàng giống như trứng gà trắng nõn, mới nhéo cằm vừa lòng mà thưởng thức thân thể nàng.
Ánh mắt đầy ý dâm nhìn nàng từ trên xuống, ôm nàng đến trên bàn bẻ ra hai chân, chuyên chú mà nhìn khe thịt phấn nộn lúc đóng lúc mở.
Bị hắn nhìn đến nghiêm túc, nàng thấy một trận khô nóng, nhấc chân đạp hắn ra xa, khép hai chân lại.
Hắn ngồi dậy, cười cười: “Cảnh đẹp như vậy, vì sao không cho ta nhìn?”
“Lưu manh.” Nàng đỏ mặt mắng hắn.
Tim đập càng thêm kịch liệt, nàng phát hiện đối mặt với hắn, chính mình không biết làm sao càng ngày càng thấy xấu hổ.
Hắn híp híp mắt, trong mắt chứa sự bỡn cợt, tiếp tục khiêu khích nàng: “Nếu có cơ hội, liền mang ngươi đi thư phòng trong phủ ta. Không biết dấu ấn màu đỏ kia khi ấn lên tiểu huyệt phấn nộn này, sẽ là khung cảnh như thế nào?”
Nàng nghe rất xấu hổ và giận dữ, thế nhưng tâm lại có chút động.
“Qua mấy ngày nữa phụ thân ngươi sẽ trở về, ngươi hướng hoàng đế đưa ra ý kiến muốn về thăm viếng, hắn sẽ không cự tuyệt.”
Thăm viếng?
Nàng ngẩn người.
Phụ thân ta không phải cuối năm mới về kinh sao? Sao lại về sớm như vậy.
Nàng mặt đầy nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn cũng không đáp lại, cởi áo ngắn màu đen ra, đem hỉ phục bỏ đi, chỉ để lại một lớp quần lót.
Hắn tiến lên nắm mắt cá chân nàng, ngón cái để ở gan bàn chân vuốt ve, nàng ngứa đến cong mu bàn chân lại.
Nàng nắm lấy tay hắn, cánh tay thoạt nhìn rất rắn chắc, đường cong săn chắn đẹp đẽ, nàng nhìn chằm chằm cơ bụng không mỡ thừa của hắn, nói: “Cởi xiêm y, trong ngươi không giống quan văn một chút nào.”
“Vậy giống cái gì?” Hắn rất có hứng thú hỏi.
“Giống dã thú.” Nàng đáp.
Hắn tựa hồ bị những lời này lấy lòng, bên miệng gợi lên một mạt ý cười, giơ tay xoa xoa tóc đen mềm mại của nàng, rút ra nhẹ đưa lên mũi, say mê mà ngửi ngửi.
Thân thể nàng lại nóng lên, dâm thuỷ dưới thân một đường trào ra tới, chảy xuống mặt bàn gỗ khắc hoa.
Hắn rũ mắt nhìn, vươn ngón trỏ cọ xát ở miệng huyệt, dính đầy dâm thủy, giơ lên trước mặt nàng.
“Dâm thuỷ quý báu này kéo thành sợi chỉ bạc không đứt đâu.” Hắn cười mắt mê ly, ngón trỏ ngón cái ấn một chút kéo ra một đường chỉ bạc.