Hắn duỗi tay tới sờ mặt nàng, một lần nữa hắn chuyển hướng nhìn nàng, hỏi: “Ngươi nói cho ta biết là ai?”
“Có hai người khi dễ ta.”
“Ừm, ta nghe.”
“Một người khi dễ không thành, hơn nữa còn bị ta tính toán khi dễ ngược lại.” Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía hắn, “Người còn lại… Có khả năng còn không có ý thức được chính mình đã khi dễ ta.”
Hắn từ trong mắt nàng nhìn ra được chút gì đó, rất nhanh hiểu được lời nàng nói, có chút kinh ngạc: “Ta?”
Ngay sau đó lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, “Ý của ngươi là, ta vừa mới khi dễ ngươi?”
“Đúng.” Nàng tức giận lại ủy khuất gật đầu.
Hắn hơi hé miệng, nhưng không nói chuyện. Hồi lâu, mới nói: “Ta đây nói xin lỗi cùng ngươi, ngươi có nguyện ý tha thứ cho ta không?”
Nàng lắc đầu: “Không tha thứ.”
“Vì sao?”
Nàng khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ nào có nhanh như vậy liền tha thứ, dù sao cũng phải nói chút gì đó dỗ dành nàng chứ?
Bằng không nàng cũng quá dễ dãi mà tha thứ không phải sao.
Hắn thấy bộ dáng nàng giận dỗi, khẽ cười cũng vờ như không để ý. Chậm rãi tựa vào trên giường, híp mắt ngáp một cái.
“Ta là mang tin tức tốt tới cho ngươi. Nếu là không muốn nghe, ta đây liền đi.”
“Tin tức tốt gì?” Nàng hỏi.
“Về phụ thân ngươi.”
Trong lòng nàng lộp bộp một chút, nhíu mày vội vàng nói: “Đừng úp úp mở mở, mau nói.”
Hắn vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh: “Tới ngồi ở đây.”
“…”
Nàng nghe lời mà đi qua, ngồi ở bên cạnh hắn, vừa ngồi xuống liền cảm giác hắn giở trò.
Hắn vỗ về eo nàng, cười trầm ngâm hỏi: “Đoán xem ta lần này đi làm cái gì?”
“Giết người phóng hỏa?” Nàng tùy tiện đáp một câu.
“Thật thông minh.”
Hắn tươi cười có chút tà ác, đuôi mắt hơi đỏ mà nhếch lên.
“Giết ai?”
“Đại Lý Tự Khanh.”
Là quan tam phẩm.
Trong lòng nàng u ám.
“Niệm tình cũ, chỉ giết lão ta cùng đích tử.”
Hắn chống cằm, ngữ khí nhẹ nhàng giống như là nói đùa.
Trong lòng nàng hơi phát lạnh, nhìn về nơi khác, không dám đối nhìn vào đôi mắt hắn, hỏi: “Đây là chiếu mệnh của Hoàng Thượng?”
“Đúng vậy.”
“…”
“Bất quá có thể làm hắn ta hạ chỉ như vậy, có công lao của ta ở phía sau.” Hắn nháy mắt với nàng, “Lão ta là chủ chốt buộc tội phụ thân ngươi, giết lão ta rồi chỉ dựa vào mấy người kia cũng không dậy nổi gợn sóng gì.”
Đại Lý Tự Khanh, nghe người ta nói làm quan cũng không thanh liêm.
Gây nên rất nhiều oan ức án sai, chết rồi cũng xem như là vì dân trừ hại.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng cảm thấy được an ủi không ít.
“Còn dư lại mấy người,” hắn nắm lọn tóc của nàng, ý cười lan tràn toàn bộ mặt, “Từ từ sẽ tới, ta sẽ từng bước từng bước mà thanh lọc. Chỉ cần là kẻ ngươi không thích, ta đều có thể bảo đảm, không cho hắn xuất hiện ở trước mặt ngươi.”
Thân mình nàng có chút cứng đờ, nhìn hắn ngực phập phồng hô hấp nhanh hơn.
Hiện tại nghĩ lại, phụ thân không hổ là phụ thân.
Nói hắn tiếu lí tàng đao, thật sự là chuẩn cực kỳ.
Hắn lại ngáp một cái, mới lười nhác từ trên giường đứng lên, đi đến một ngọn đèn dầu chưa thắp, duỗi tay thắp đèn.
Sắc trời hoàn toàn tối, khi hắn đốt đèn, hàng mi dài buông xuống, biểu tình nghiêm túc, bóng dáng tuấn mỹ.
Đèn dầu được thắp sáng lên, hắn tắt mồi lửa trong tay, nhìn về phía nàng, môi mỏng lúc đóng lúc mở mà nói: “Còn đứng chỗ đó làm cái gì, làm một chuyện tốt như vậy thay ngươi, cũng không biết đáp tạ ta?”
Nghe hắn nói đáp tạ, nàng liền biết hắn muốn làm cái gì.
Bước chân chậm rãi đến gần hắn, nhìn hắn một chút, nhón chân, chóp mũi đan xen, dán môi lên môi hắn.
Hắn ôm lấy eo nàng, cúi người đáp lại đầu lưỡi thăm tiến trong miệng nàng, mang theo xúc động đã kìm nén hơn mười ngày, tràn đầy tính xâm lược mà thu lấy nước bọt trong miệng nàng.
Nụ hôn này vừa dài lại triền miên, khi buông ra, nàng cùng hắn đều thở hổn hển.
Tay hắn từ trên mặt nàng trượt xuống cổ, lúc chuẩn bị cởi thắt lưng, đột nhiên dừng lại hỏi: “Cái này là bộ lúc trước ngươi mặc ở Dưỡng Tâm Điện?”
Nàng ngẩn người, cúi đầu nhìn: “Là bộ này.”
Hắn cười khẽ ra tiếng: “Trách không được ta nói quen mắt. Xiêm y này hợp với ngươi, minh diễm không gì sánh được, thập phần hợp tâm ý ta.”
Nàng nhớ tới lúc trước ở Dưỡng Tâm Điện, hắn cũng nói như vậy.
Lúc đó, Hoàng Thượng đang nghỉ trưa sau bức tường.
Hắn lại ở long ỷ phía trước giữ lấy cằm nàng hôn đến nàng thở không nổi.
Bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, nàng chấn động, đẩy hắn ra, khẩn trương mà nhìn về phía ngoài cửa: “Không được, không thể ở chỗ này…”
Liền nghe hắn thấp giọng cười: “Nơi này làm sao vậy, không phải rất kích thích sao?”
“Huống hồ lúc này trừ bỏ đại thần cùng phi tần, còn có ai dám vào đây?” Hắn bổ sung một câu.
Lúc nói ra lời này, bốn chữ “Công Chính Nhân Hoà” ở biển treo trên đầu nàng và hắn.
Nhìn chằm chằm bốn chữ kia, luôn có loại cảm giác bị giám thị.
Hắn xốc triều phục lên, cởi bỏ quần áo rồi vỗ về bở mông trắng nõn bóng loáng của nàng, nắm côn thịt tiến vào từng chút một.
Đường đi vào thật chặt, đầu khấc đi vào có chút cố hết sức, khi nguyên cây hoàn toàn đi vào, liền nghe được hắn nhịn không được than nhẹ một tiếng, sau đó đỡ eo nàng chậm rãi thọc vào rút ra lên.
Hạ thân vừa trướng vừa căng, nàng cắn môi không cho chính mình phát ra tiếng.
Thời gian hoàng thượng nghỉ trưa dậy còn có ba mươi phút.
Nàng chống tay trên ngự dụng án thư, án thư lắc lư nhưng là vì vật liệu cao cấp, cũng không có phát ra bất luận âm thanh gì.
Lại lúc nơi giao hợp phát ra tiếng nước, tinh hoàn đánh vào mông phát ra âm thanh bạch bạch lại càng thêm vang dội lên, nàng có chút sợ hãi, lo sợ sẽ đánh thức hoàng đế, tay đưa ra sau bắt lấy tay áo hắn: “Ngươi nhẹ chút…”
Hắn đáp “ừ”, bắt đầu luật động chuyển vòng nghiền nát tiểu huyệt nàng.
Hắn cọ sát mạnh mẽ làm nàng nhịn không được, cắn chặt môi dưới, phát ra một tiếng ưm ư.
“Ưm…”
Hắn nghe thấy được, động tác dưới thân cứng lại.
Theo sau khẽ cười.
“Đừng rên.”
Hắn nhắc nhở ghé vào tai nàng, mang đến xúc cảm như có như không.
“Nếu lại rên thêm vài tiếng, vi thần sợ… Nhịn không được mà đánh thức người bên trong.”