Giấc mơ dù sao cũng không phải thật nên không cần phải để tâm. Huống chi người như hắn mà lại vì người khác mà chết thật sự là khó tin.
"Đúng rồi." Hắn đổi giọng, bàn tay vỗ lên lưng nàng. “Hoa khôi ở Tuý Sinh Lâu, tên là Mạnh Uyển Chi. Nàng ta tức giận vẫn khá dịu dàng nhưng lại không dịu dàng bằng ngươi."
Tim nàng khẽ run, ngón tay co lại, trong đầu hiện lên hình ảnh mỹ nhân rên rỉ dưới thân hắn, hỏi: "Đêm qua ngươi đến đó?”
Hắn đáp: "Không có. Chỉ uống mấy chén rượu với nàng ta”
Ngưng một chút lại nói tiếp: "Nhìn nàng ta yếu đuối mà tửu lượng lại không tồi.”.
"Ta nghe nói hoa khôi không dễ tiết lộ tên của mình cho người khác " Nàng vùi đầu vào cổ hắn, “Cao đại nhân sao không chuộc thân cho Mạnh cô nương kia? Không chừng nàng ta có ý với ngươi, sau khi được tự do sẽ theo người đi?”
Hắn cười khẽ, nghịch tóc nàng: “Nàng ta đẹp thật nhưng ta không có hứng thú.”
Nàng hỏi: "Hứng thú sao?”
“Nhìn nàng ta, dục vọng trong ta đều không nhấc lên nổi," Hắn bình thản nói, "Nhưng chỉ cần nhìn ngươi cả người ta đã khô nóng lên, trong đầu ngập tràn suy nghĩ muốn đề ngươi dưới thân để ân ái triền miên "
Dừng một chút, hắn nói: "Thật ra suy nghĩ này đã có từ mười năm trước.”
Nàng nghe hắn nói mà giật mình.
Mười năm trước, suy ngẫm lại nàng chỉ gặp hắn có vài lần.
Nàng chỉ nhớ khuôn mặt tuấn lãng của hắn, trên người tỏa ra khí phách thiếu niên, thân hình vững chãi đứng giữa đám đông, trừ phi cố tình lơ đi chứ không thể không nhận ra chàng thiếu niên đó ngay lập tức.
Nàng thường xuyên nghe các tiểu thư khác nói về hắn trong những bữa trà chiều, nói hắn thanh cao tao nhã, siêu phàm thoát tục, khác hẳn với những thiếu niên đồng trang lứa, lúc nào cũng cứng nhắc, không thú vị.
Mà nàng lúc đó vẫn là chưa yêu ai, cũng không để ý nam nhân khác như thế nào, chỉ là thấy hắn tuấn tú nên nhìn nhiều thêm một chút, nhìn xong cũng không để trong lòng.
Nên cũng không biết ánh mắt hắn nhìn nàng lúc đó có ý gì khác không.
"Lúc đó ta tưởng tượng được ôm ngươi lõa thể vào trong lòng ngực như bây giờ."
Hắn nói tiếp, ban đầu chỉ đơn thuần là để lại, sau giọng nói ấy lại nhiễm vài tia dục vọng trầm đi.
"Trong đầu ta luôn không nhịn được mà suy nghĩ đến làn da tuyết trắng của ngươi bị ta xoa nắn sẽ là cảm giác như thế nào. Ta cũng có ước lượng kích cỡ ngực ngươi, bị tay ta bao lấy sẽ mềm mại ra sao."
Nàng im lặng nghe hắn nói, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.
Ngay sau đó, nàng cảm nhận được bàn tay đặt trên lưng nàng đang cử động, những ngón tay trượt về phía trước, từng chút leo lên bầu ngực, cọ xát vuốt ve nhũ hoa..
Nhưng bàn tay đó không dừng trên ngực nàng bao lâu đã trượt xuống eo rồi đến xương mu, đầu ngón tay xuyên vào lớp lông thưa, ngón tay nhỏ vui vào lớp da thịt mềm mại, khuấy động nhẹ nhàng.
“Ta thậm chí còn nghĩ đến việc đưa lưỡi mình vào bên trong tiểu huyệt của ngươi, liền mật thủy chảy ra từ hoa huyệt của ngươi...”
Nàng bị hắn sờ đến mức không nhịn được rên khẽ lên, phía dưới như có hơi nóng bốc lên. Hắn rút tay ra khỏi hoa huyệt của nàng, lại vòng qua mông nàng, đỡ hạ thân nàng dán sát vào hạ bộ của hắn, ấn côn thịt lên tiểu huyệt của nàng mà chậm rãi cọ xát.
"Loại suy nghĩ này chỉ khi gặp ngươi mới xuất hiện, trước đó và sau này chưa từng xuất hiện với bất kỳ ai.... Cho nên ta nghĩ chúng ta là thân xác chi gian, lẽ nào là ý trời đã định.”
Nàng cảm nhận được hắn đang chen vào động hẹp, đúng lúc nàng định cự tuyệt thì hắn đột nhiên trầm giọng nói: "Có làm đau ngươi không?”
Giọng nói của hắn dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng điên cuồng lúc nãy.
Nàng chớp mắt, một lúc lâu mới nói: "Ngươi rót canh mê hồn cho ta đủ rồi sao?”
"Không phải ngươi..." Trong giọng điệu của hắn có chút trêu chọc, "Cũng uống gần xong rồi sao?”
Ngay sau đó giữa hai chân nàng bị côn thịt nóng hổi của hắn lấp kín, làm cổ họng nàng nghẹn lại, có chút không thở được.
Côn thịt không nhanh không chậm từng chút xâm nhập vào trong cơ thể của nàng, vì chưa kịp chuẩn bị nên đường vào khá chặt, siết lấy côn thịt của hắn, làm hắn rút ra không được, cũng không tiến vào được.
Nàng nghe thấy tiến than khẽ của hắn bên tai, hơi trầm khàn, nóng bỏng và quyến rũ.
Nàng hít vào, ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về hắn không khỏi lẩm bẩm trong lòng. Tự hỏi dạng người nào có thể cự tuyệt được hắn, cự tuyệt một người trêu chọc trái tim mình rung động.
"Cho ta vào sâu hơn một chút "
Hắn mở miệng nói, ngữ điệu mang theo sự thỉnh cầu.
Môi nàng run run trả lời: "Hôn ta"
Hắn liền nghe theo, cái đầu hôn lên khóe môi nàng
Nàng bị hắn hôn ý loạn tình mê, cảm giác khẩn trương biến mất, hạ thân thả lỏng để hắn có thể chen vào.
Bệnh phong hàn của hoàng thượng đã khỏi hẳn, không còn ho khan, cơ thể ngày càng chuyển biến tốt lên, còn hỏi ta phương thuốc này lấy ở đâu sao lại hiệu quả như vậy.
Ta viết lại phương thuốc đưa cho hoàng thượng, hoàng thượng suy tư nhìn rồi trả lại nàng: "Vẫn nên đưa thái y xem thử, trẫm không phải người tinh thông y thuật, cũng không nhìn ra được gì.”
“Có phương thuốc này, bệnh phong hàn của người trong cung cũng sẽ đỡ hơn." Nàng mỉm cười cất phương thuốc vào trong tay áo."
"Gần đây ái phi làm gì sao tự nhiên lại quan tâm người khác như vậy?" Hoàng thượng không ngẩng đầu lên nhìn nàng, lật xem một tấu chương, “Từ trước chỉ thấy nàng không để ý chuyện bên ngoài, chỉ ở trong cung của mình ngủ hay là chăm sóc cắt tỉa hoa. Hiện giờ vì trẫm mà suy nghĩ, là xuất phát từ đâu?”
Trên mặt nàng giữ nguyên nụ cười, không mất thời gian suy nghĩ: “Trong bụng thần thiếp có hài tử nên muốn làm nhiều việc thiện hơn, tích chút đức, tạo phúc cho con cháu."
"Ồ, trầm đã hiểu." Hoàng thượng gật đầu, “Trẫm còn tưởng ái phi có tình ý với trẫm, mới nguyện ý vì trẫm làm chuyện này, xem ra là trẫm hiểu sai ý của nàng"
“Hoàng Thượng đây là muốn nói gì?” Hai mày nàng chau lại, ra vẻ bất mãn hỏi, “Thần thiếp cùng Hoàng Thượng là hoạn nạn nâng đỡ, là muốn bạch niên giai lão, nói thần thiếp không có tình ý thật là làm thần thiếp thương tâm.”
Hoàng thượng chống tay lên sách, quay đầu mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía nàng, mặt đầy ý cười: “Trên đời này làm gì có nhiều lưỡng tình tương duyệt như vậy? Trẫm cảm thấy, ái phi đối với trẫm, càng có rất nhiều quân thần chi tình, mà không phải phu thê chi tình.”
“Vậy hoàng thượng cho rằng, phu thê chi tình nên là như thế nào? Thần thiếp ngu dốt, thỉnh hoàng thượng chỉ giáo.”
Hoàng thượng thở dài một hơi, “Nếu nói đơn giản là đồng cam cộng khổ, đốt củi gạo ăn mắm muối, nâng đỡ nhau đến già...Nếu nói phóng đại, thì đó là không rời không bỏ, sống chết có nhau. Hỏi thế gian tình ái là gì mà làm người ta sinh tử tương hứa.”
Hoàng thượng bình thản ngâm thơ, không buồn không vui, nàng nghe mà lòng khẽ động, nói tiếp: “Trời nam đất bắc song phi khách, chim nhạn sinh ra quyết không thay đổi vì bạn lữ tuẫn tình. Thế nhân lại không giống như vậy, có có vô vàn sứ mệnh quấn thân, lại có vô số chí lớn chưa làm, làm sao nguyện ý bỏ xuống để tuẫn tình vì người mình yêu thương… Hơn nữa nếu nguyện ý tuẫn tình thì làm sao làm minh quân, hoàng thượng vẫn nên thu hồi câu ‘sinh tử tương hứa’ đi, còn lại thần thiếp có thể hiểu được.”
Nghe nàng nói vậy, hắn chợt bật cười sang sảng, nắm lấy tay nàng ngắm nghía: “Đúng là góc nhìn của nàng luôn thấu triệt, hiểu rõ đại nghĩa hơn những nữ từ tầm thường khác, đó là lý do trẫm luôn thiên vị nàng."
Được hoàng thượng khen bất ngờ như vậy làm nàng không biết trả lời như thế nào, muốn nói lại thôi.
Sau đó nghe hoàng thượng tiếp tục nói: "Nhưng nữ tử mà trẫm thiên vị trong tim lại không có trẫm. Trẫm giữ được người nhưng không giữ được tâm.”
Giọng nói vẫn bình thản nhưng trong nháy mắt làm lòng nàng run sợ, trong đầu cuống quít tìm từ để nói, đột nhiên có một người từ bên ngoài tiến vào, cúi người hành lễ.
“Hoàng thượng, đây là các tấu chương mới đệ lên, nô tài đã chỉnh lý mang đến cho người. Vài ngày trước Giang Nam tiến cống Hoa tương tư đang để bên phủ kho, đợi đông chí sang sẽ mang đến ngự hoa viên. Ngoài ra Cao đại nhân mới vừa trở về vào sáng nay, báo lại gần tối sẽ ghế nơi đây thăm hỏi hoàng thượng."
“Ta biết rồi. Lui xuống đi.”
Tay nàng vẫn bị hoàng thượng nắm chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh nhưng không dám rút về.
Hoàng thượng gấp tấu chương lại, kéo nàng về phía hắn, trên mặt mang theo ý cười, ôm lấy eo nàng, xoa bụng nàng: "Thân thể nàng yếu đuối, mang thai đứa nhỏ này chắc rất vất vả, có muốn ăn gì cứ nói với trẫm"
"Vẫn ổn a." Nàng thấy giọng điệu mình chưa tốt liền nói tiếp: "Nghe nói nữ tử nôn nghén sẽ nôn đến trời đất tối sầm, may thay thẩn thiếp không mắc tật xấu này, còn bốn tháng nữa mong là sẽ an ổn "
"Trẫm rất mong khi hài tử được sinh ra sẽ mập mạp trắng trẻo. Nếu nàng làm hải tử của trẫm bị đói, trẫm nhất định sẽ phạt ngạch nương là nàng trước."
“Thần thiếp đã biết.”
Hắn lại nhìn nàng, buông tay nàng ra: "Nhìn mắt nàng có bọng mắt, nàng không nghĩ ngơi đủ sao? Để trẫm bảo công công dùng long kiệu đưa nàng trở về"
Nàng cúi đầu, hành lễ nói: “Vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nữa thần thiếp xin cáo lui.”
Rời ngự thư phòng, lúc ngồi trên long kiệu, nỗi lo lắng trong lòng nàng mới dần lắng xuống.
Nàng nhìn về dưới mái hiên phía xa, hoàng đế đang mặc một thân hắc y, kiệu khởi giá hoàng thượng mới dần biến mất khỏi tầm mắt nàng.
Vào lúc chiều tối, sau khi dùng bữa xong, A Hoán đưa nàng ra ngoài đi dạo.
Lúc này sắc trời đã tối, bước ra cửa đã thấy tối mịt mù, đường đến ngự hoa viên một tia sáng cũng không có, đi đường cũng phải mò mẫm
A Hoán sợ nàng ngã, nói quay lại gọi người nâng kiệu đến, nàng ngồi đợi một mình ở đình uyển.
Đinh uyển này có cây mai mới đã kết hoa, có mai có tuyết cảnh thơ mộng, nàng liền lẩm bẩm mấy bài thơ đã học qua, ngồi chờ buồn chán.
Ở đây cũng không tối lắm, đẳng trước là đường đi đến ngự thư phòng, đã có cung nhân đốt đèn, một lát sau đã có hai ba thần tử mặc đồ quan phục đi ngang.
A Hoán rời đi đã hơn một khắc, nàng không kiên nhẫn nữa, định đứng dậy tự trở về cung.
Vừa bước lên đường chính để rẽ vào đường khác, đường này hơi ít người đi, nàng bước nhanh về phía trước.
Trong lòng hi vọng đừng gặp phải hắn ở đây.
Ban ngày hắn đã bảo công công bẩm hoảng thượng lúc chạng vạng sẽ đến thỉnh an, mà cụ thể giờ nào thì nàng không biết.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu thì thấy một bóng người thân mặc lục y đang đi hướng ngược lại, nàng có một dự cảm mãnh liệt, đúng là trời không chiều lòng người, người này chin phần mười là kẻ mà nàng không muốn gặp.
Gió đêm thổi làm dàn đèn cung đình hai bên đường lay động, nàng bước nhanh hơn, khi đến gần hắn thì thản nhiên lướt ngang qua hắn.