Nịnh Thần ( Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế )

Chương 34



Nàng nghe được bước chân hắn chậm lại, dường như chuyển qua đi sau nàng, nàng vẫn đi phía trước, không quay đầu lại nhìn hắn.

Có lẽ là bởi vì đi quá nhanh, ngực nàng bắt đầu thở gấp, hơi thở phả ra khói trắng áp vào hai bên má.

Hắn ở phía sau không xa không gần mà đi theo nàng, cũng không lên tiếng, không biết hắn muốn làm cái gì.

Đi được một đoạn đường, nàng rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nắm chặt tay, xoay người nói với người đang đứng cách mười bước chân: “Ngươi đừng lại đi theo ta, ngươi là chó nhà có tang sao?!”

Hắn dừng lại bước chân, ánh mắt khẽ động, sau đó cúi người cung kính hướng nàng hành lễ: “Hồi Quý phi nương nương, thần không có đi theo người, thần chỉ là phải về nhà, trùng hợp cùng đường với nương nương.”

Dứt lời, đứng thẳng người, nhìn xung quanh phía trước: “Đại khái là đi khoảng một nén hương, là có thể ra ngoài từ cửa bên này.”

Nghe hắn nói như vậy, nàng cũng không có biện pháp phản bác, chỉ phải trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, phất tay áo xoay người rời đi, trong lòng suy nghĩ phía trước có một con đường nhỏ, từ nơi đó có thể tách ra khỏi hắn.

Đi về phía trước được một lúc, đường đá cách nàng càng ngày càng gần, quanh co và sâu thẩm, nàng chuẩn bị rẽ vào, đột nhiên phía sau bị người gọi lại.

“Lại có chuyện gì?” Nàng xoay người, giọng nói có chút bực bội.

“Nương nương… Đi con đường này, chỉ sợ không ổn thỏa lắm.” Hắn nhìn vào mắt nàng, cung kính nói.

“Vậy ngươi nói nên đi như thế nào?”

“Cứ đi thẳng một đường này, gặp ngã ba rẽ phải vào một con đường nhỏ, đi thêm nửa khắc là có thể đến cửa cung của nương nương.”

“Có thể thuộc lòng đường đi trong Hoàng Cung như vậy, thật không hổ là Cao đại nhân. Nghe nói chỉ cần ngươi đã thấy qua là không quên được.”

Hắn vội cúi đầu, “Nương nương thật là quá khen. Thần bất quá là trùng hợp đi qua vài lần, đối với nơi này có chút ấn tượng, nếu nói đi đến quen thuộc, thần thật đúng là không dám nhận.”

“Vậy Cao đại nhân có biết có con đường nào khác ra khỏi đây không?”

“Sao…?”



“Bổn cung không nghĩ muốn đi chung đường với Cao đại nhân.”

“…Nương nương đúng là làm thân khó xử,” hắn nâng mắt lên, đồng tử đen nhánh như đang giằng co, “Bất quá nương nương nếu là có bản lĩnh, lên trời hoặc độn thổ xuống đất, cũng không phải không được.”

“Nếu là không có khác con đường khác, ngươi nên cách xa ta ra một chút. Đừng làm cho ta nghe được tiếng bước chân của ngươi đi theo phía sau ta.”

Hắn nhướng mày: “Nương nương thật đúng là bắt bẻ.”

Nàng không muốn lại cùng hắn nói chuyện, lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đi về phía trước.

Làm nàng ngoài ý muốn chính là quãng đường tiếp theo, yên tĩnh giống như là chỉ có một mình nàng, không nghe được tiếng bước chân hắn đi theo nữa.

Tới chỗ rẽ, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn phía sau.

Không có người.

Toàn bộ trên đường trống không, một người cũng không có.

Nàng cảm thấy có chút kinh ngạc, căn bản đoạn đường này, thật sự chỉ có một mình nàng đi…

Hắn đâu rồi?

Hay là lúc nàng nói không muốn đi chung đường với hắn, nên hắn đã rẽ đi con đường khác?

Nàng đứng ở tại chỗ ngẩn ra một lát, ngón tay đông lạnh hơi co lại, hàng mi phủ lớp băng mỏng run lên rồi rũ xuống.

Bỏ đi, chuyện này cùng nàng không có quan hệ.

Vốn dĩ không đi đến cùng một địa điểm, nên hắn rẽ sang đường khác, cũng không có gì là kỳ lạ.

Phía trước đã mơ hồ có thể nhìn thấy đèn ở trước cửa cung nàng, cũng không biết a Hoán có quay lại tìm mình không, tìm không được có lo lắng hay không.

Nghĩ vậy nàng đi nhanh về phía cửa cung.



Về đêm trời càng lạnh, hay tay nàng đã cứng đờ lại, cả người run cầm cập, hà hơi vào hai tay rồi chà xát.

Lại ngẩng đầu lên, trên đường trống trải trước mắt có một bóng người.

Chờ bóng người kia đến gần, nàng mới thấy rõ y phục của hắn.

Người nọ mặc bộ đồ thái giám, đầu cúi thấp đến mức thấy không rõ khuôn mặt hắn, trong lòng ngực ôm một cật gì đó, được quấn chặt bên trong tay áo.

Trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm xấu, nàng đi sát vào tường, thỉnh thoảng đánh giá người nọ một chút.

Rất nhanh nàng khoảng cách giữa cùng hắn càng gần hơn, cũng dần dần có thể nhìn ra hình dáng của hắn, nhưng bởi vì hắn cúi đầu, nên vẫn không nhìn ra được diện mạo của hắn.

Một đống tuyết từ trên gạch ngói rơi xuống, nàng sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Mà người nọ cũng chú ý tới động tĩnh của nàng, bước chân chậm lại, ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.

Nàng không hình dung được ánh mắt của hắn là có ý gì, chỉ biết nhìn thẳng lại hắn, trong lòng run sợ đến mức không dám thở.

Mắt nhìn thấy hắn từ trong lòng ngực rút một con dao găm sắc bén, chân nàng vẫn không nhấc lên nổi. Trong đầu đang tính toán nhanh một chút, lúc hắn cất bước tới gần nàng đột nhiên nói: “Từ từ!”

Hắn sững lại, rồi nắm chặt dao găm xông về phía nàng.

Nàng thất thanh hét lên một tiếng, lảo đảo lui vài bước về phía sau, muốn tránh đi nhưng hắn bắt lấy cánh tay nàng, tay còn lại giơ cao dao găm lên, hàm răng cắn chặt vẻ mặt vô cùng hung ác.

Nàng giãy giụa mấy lần cũng tránh không thoát, trong lòng hoảng sợ, có phải hay không hôm nay nàng sẽ chết tại đây, nếu là như thế này thật đúng là không cam lòng.

Kết quả liền nghe được âm thanhcủa kim loại vang lên, dao nhọn sắp đâm xuống người nàng đột nhiên bay ra khỏi tay tên kia, răng rắc một tiếng, rơi xuống mặt đất cách đó không xa.

Một màn này làm nàng và tên kia đều có chút trở tay không kịp, hắn ta buông nàng ra, lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu, nhìn bóng người đang đứng phía trên tường kia.

“Ngươi chui ra từ đâu?” người trên đỉnh đầu hỏi, bóng người hơi cúi xuống, “Dám ở đây giở trò công phu ngu ngốc, động đến người không nên động? Hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.