Theo giọng nói nàng quay lại nhìn, liền thấy một thân ảnh màu xanh đứng trên tường cung, nhìn từ trên cao xuống.
Ngọn đèn dầu mờ ảo, hắn nheo mắt, bộ dáng cười như không cười, giống như yêu quái bò ra từ cõi âm.
“Ngươi cùng người đánh bất tỉnh nô tỳ bên cạnh Quý phi là đồng bọn?” Hắn hỏi.
Tên thích khách cắn chặt răng, không trả lời hắn, nhanh tay mà từ trong tay áo rút ra một dao găm nhỏ, hai ngón tay kẹp lưỡi dao, nhắm thẳng tắp phóng nhanh tới nàng.
Trong lòng nàng chợt căng thẳng, liền nghe được lại một tiếng kim loại bén nhọn va chạm, mà cùng lúc đó đó tên thích khách lại rút ra một con dao khác, dùng tốc độ mau lẹ phóng thẳng sượt qua đỉnh đầu nàng va vào vách tường.
Hắn dương đông kích tây, thật là xảo trá!
Nàng cuống quít đi theo đường dao bay, nhìn thấy người phía trên nhanh chóng tránh né, vài sợi tóc từ thái dương rơi rụng xuống dưới, một dòng máu đỏ chảy đến cằm.
“Thật sự có tài,” hắn như là không có gì trở ngại, ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên đầu gối, “Người này thân thủ tốt, dư sức đi làm Cẩm Y Vệ.”
“Đa tạ đã khích lệ.” Người nọ trả lời.
“Là ai phái ngươi tới?”
“Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?”
“Đúng vậy,” hắn cười nhạo một chút, “Bất quá có ngàn vạn biện pháp cạy miệng ngươi ra, cuối cùng ngươi cũng sẽ nói thôi.”
“Thật đúng là tự phụ!”
Người nọ cười lạnh một tiếng, lòng bàn chân dùng sức lao qua đỉnh đầu nàng, trong tay áo lại rút ra một cây dao, nắm chặt trong tay.
Nàng vội vàng né qua một bên, gió mạnh xẹt quá, âm thanh sắc bén chói tai của kiếm va chạm vang lên, chấn động mạnh đến mức làm tai như bị xé rách.
Vốn tưởng rằng màn giao phong này sẽ kéo dài một lúc, nhưng rất nhanh liền nghe được âm thanh lưỡi dao sắc bén ầm một tiếng rơi xuống đất, ngay sau đó chính là một tiếng kêu rên, bóng người mặc quần áo của thái giám lắc lư, từ trên đỉnh tường ngã xuống.
Nàng nhìn người nọ không biết còn sống hay chết, yết hầu cuộn lên xuống, lui về phía sau vài bước.
Cao Thanh Hà nhảy xuống, đi đến bên người nọ, khom người xách cổ áo hắn lên.
“Người này, ta mang hắn đi trước.”
Dứt lời, hắn vác người nọ lên vai, sau khi ổn định thì nhảy qua đỉnh tường cung, một lần nữa hắn biến mất trong bóng tối, động tác liên tiếp liền mạch lưu loát.
Nàng đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt nhìn theo hắn rời đi, chân lại dính chặt chẽ vào trên mặt đất, một bước cũng không bước được.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn dùng võ.
Nhanh như vậy, liền đem đối thủ đánh bại?
Hắn muốn đem người này mang về làm cái gì? Nghiêm hình bức cung? Thích khách nhất định là sẽ không dễ dàng khai ra ngọn nguồn, hắn sẽ dùng thủ đoạn ép hỏi? Nếu hỏi ra kết quả, hắn sẽ làm như thế nào …
“Nương nương.” Người ẩn trong bóng tối bỗng nhiên nói, “Đêm đã khuya, nên trở về cung.”
Nàng lấy lại tinh thần, tìm nơi phát ra âm thanh: “Ngươi còn chưa đi?”
“Thần muốn hộ tống nương nương hồi cung.”
“…”Nàng trầm mặc, lại đem ánh mắt nhìn về phía trước con đường, trên mặt phức tạp không giảm, mở miệng nói, “Vậy phiền toái đại nhân.”
Nói xong liền nâng bước đi về phía trước, đón cơn gió mùa đông lạnh thấu xương, bước nhanh trên đường nhìn như chỉ có một mình nàng, mắt nhìn ngọn đèn dầu trước cửa cung càng ngày càng gần, trên tường cung đột nhiên truyền đến một tiếng ho nhẹ.
“Ta vừa mới cứu ngươi mạng, một câu cảm tạ cũng không có?”
“…À, đa tạ.”
Hắn cười bất đắc dĩ: “Gượng ép như vậy?”
“…”
Nàng lại trầm mặt bước chân dần dần chậm lại, không khí lạnh lẽo xen lẫn những bông hoa tuyết bay, khi mở miệng, trước mặt phun ra một làn khói trắng.
“Trên tay ta không có thứ ngươi muốn , ngươi sẽ cứu ta?”
Hắn thu hồi nụ cười, đáp: “Có lẽ sẽ không.”
“Đúng rồi, cho nên nói lời cảm tạ thật lòng, vẫn là miễn đi.”
Nàng giọng điệu nhàn nhạt, liếc mắt nhìn đỉnh tường cung rồi quay đi, thu hồi ánh mắt bước chân đi nhanh hơn, không để ý tới hắn nữa.
Mắt nhìn cửa cung càng ngày càng gần, trên đỉnh tường cung bỗng nhiên lại lên tiếng, giọng nói không còn tự tin như trước mà mang theo chút thăm dò.
“Hiện giờ tình cảm ngươi dành cho ta, đến tột cùng là như thế nào?”
Nàng liếc mắt nhìn hắn, dưới chân không dừng, “Cao đại nhân hỏi cái này làm cái gì?”
“Muốn biết ngươi nghĩ gì về ta.”
“Ta từ trước đến nay không phải là người sẽ đem cảm xúc giấu ở trong lòng, ngươi nghĩ ta yêu thích ngươi, thì đó là yêu thích, nghĩ ta là chán ghét ngươi, thì đó là chán ghét.”
“Cho nên ngươi một tia yêu thích cũng không có cho ta? Thật đúng là bạc tình, làm người khác thương tâm.”
Nàng cười cười: “Ngươi làm bộ làm tịch như vậy, thật sự làm người ta chán ghét cực kỳ. Bất quá theo như lời ngươi nói, ta có lẽ là người bạc tình, nguyên nhân chính là vì không có quyến luyến ngươi nhiều như vậy nên mới có thể dễ dàng buông bỏ, về sau mới không bị tra tấn vì tình mà đau khổ, thâm tình gì đó cũng chỉ là nhất thời lanh mồm lanh miệng nói thôi.”
“A, xem ra là ta xem nhẹ nương nương? Thì ra không chỉ có mình ta am hiểu xu nịnh giả ý.”
“Ngươi không cần mở miệng trêu chọc ta, ta nói lời này căn bản cũng không phải vì cùng ngươi tranh cao thấp, ta chỉ là đang nói ra sự thật mà thôi.”
“Phải không…”
Nghe giọng nói hắn dần dần trầm thấp, trong lòng nàng hiện ra một cổ cảm xúc không biết tên, mấp máy môi nói: “Quay lại câu hỏi lúc đầu ngươi hỏi ta đối với ngươi là như thế nào…”
“Ta nghĩ, trong lòng ta sớm đã có đáp án.”
Hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời đêm xám đen đã mất đi đom đóm và vì sao, chớp chớp mắt.
“Ta chỉ mong, đời này chưa từng gặp được ngươi.”
“Cùng ngươi quen biết, ta rất hối hận.”