Nàng hiện giờ thật sự có chút không hiểu được Cao Thanh Hà.
Nằm nghiêng ở trên giường, cơ thể mang thai đã nặng nề hơn trước, giữ nguyên một tư thế eo liền đau, nàng khẽ động, ngồi thẳng dậy.
Đêm qua mơ thấy hắn, trong mộng hắn giống như là uống say, không nói mấy lời vô nghĩa, cởi xiêm y ra đã lì lợm la liếm ngủ ở trên giường nàng, đuổi như thế nào cũng không đi.
Hắn nằm cạnh nàng, mắt ướt át dưới ánh đèn, khi thì đem nàng kéo vào trong lòng ngực, khi thì nhéo vai khẽ hôn lên trán nàng, hắn hỏi nàng bằng giọng điệu hoàn toàn khác với ngày thường, trách nàng tại sao lại lạnh lùng như vậy, có phải không hề yêu hắn say đắm hay không.
Nàng hỏi hắn say rồi đúng không, hắn đột nhiên thanh tỉnh, hơi ngẩng đầu cười khẽ vài tiếng, nói sao có thể say rượu hoài được.
Giấc mộng bình yên, đẹp đẽ đến nỗi khi tỉnh dậy nàng có chút hụt hẫng.
Trong lòng suy nghĩ phức tạp, nàng cố ép xuống, phủ thêm áo choàng liền đi ra ngoài.
Tuyết trên đường đã bị quét hết chỉ còn lại những chấm trắng, nhìn lên bầu trời xám xịt u ám hơn trước, chắc sắp có tuyết rơi.
Trong hoàng cung to lớn này, than đốt nhiều nhất nằm ở dưỡng tâm điện. Sau khi hết bệnh, cơ thể hoàng thượng trở nên yếu hơn, không dám tiếp xúc với chút hàn khí nào.
Vừa nghĩ vừa bước vào trong điện, thấy Hoàng Thượng đang ngồi trước án thư nói chuyện với công công bên cạnh.
"Bệnh của Cao ái khanh đến thật đột ngột, nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, trẫm còn tưởng rằng là người khác nói ngoa.”
“Đúng vậy, nô tài nhìn mà cảm thấy run sợ trong lòng, cả khăn đều nhiễm đỏ, có vẻ không phải loại bệnh chỉ cần mấy liều thuốc là có thể chữa khỏi..."
"Hay là phái người đi xem thử?"
“Hết thảy nghe theo Hoàng Thượng ý chỉ.”
“Vậy… Trịnh thái y nói sao?”
“Trịnh thái y, y thuật cao minh, để Trịnh thái y đến xem là tốt nhất.”
Nàng im lặng không lên tiếng, cầm lấy tách trà do cung nữ đưa lên, đi vòng qua hoàng thượng, cầm nắp trà lên, khảy nước trà bên trong.
Một bàn tay phủ lên mu bàn tay nàng, những ngón tay tái nhợt vuốt ve tay nàng, hoàng thượng nhìn vào mắt nàng, mỉm cười hỏi: “Trà gì mà thơm vậy?”
“Trà gừng và mật ong.” Nàng đáp.
“Giống như lần trước sao?” Hoàng thượng cụp mắt, cúi xuống ngửi trà, “Ái phi thật là chu đáo.”
Nàng không lên tiếng, không hoa ngôn xảo ngữ như thường ngày, hai người cùng im lặng một hồi lại nghe hoàng thượng nói:“Trẫm đang nghĩ phái nàng đi hầu hạ Cao Thanh Hà được không? Nàng chu đáo tỉ mỉ như vậy, hầu hạ hắn là thích hợp nhất.”
Nàng hơi sửng sốt, tưởng mình nghe lầm, “Cái gì?”
"Trẫm bảo nàng đi hầu hạ Cao Thanh Hà. Triều thần Cao Thanh Hà. Sao, không quen thuộc tên này?"
Nàng nhìn hoàng thượng biểu cảm thờ ơ, thậm chí là bình thản như thường, tim lập tức đập mạnh kịch liệt.
“Này chỉ sợ là không thích hợp.”
“Có gì không thích hợp?” Hoàng thượng hỏi ngược lại, vẫn là bộ dáng thản nhiên, “Với bên ngoài, trẫm sẽ nói nàng đi chùa miếu cầu phúc, có lẽ bây giờ là thời điểm Hoàng Hậu đi cầu phúc nhưng hoàng hậu đang bệnh. Vì vậy, nàng không cần lo sẽ có người dị nghị.”
Nàng nhất thời á khẩu không trả lời được, cũng không biết nói cái gì.
“Cứ như vậy đi. Ngày mai nàng dẫn theo nô tỳ bên người, đi đến Cao phủ, còn lại mọi việc trẫm đều sẽ xử lý tốt.”
Nàng không biết mình ra khỏi cửa điện như thế nào, cũng không biết là trở lại trong cung ra sao, sau khi hồi thần lại, đã là ngày hôm sau. Sáng sớm đã có thái giám cùng cung nữ vội vã tới, mang theo một đống vật phẩm.
Cho đến khi mặc lên người xiêm y của cung nữ, nàng mới thật sự ý thức được, nàng đây là sắp đi gặp hắn, thông qua ý chỉ của Hoàng Thượng.
Nhưng đến tột cùng vì sao hoàng thượng làm như vậy, nàng suy nghĩ một đêm, cũng không nghĩ ra manh mối gì. Nàng biết hoàng thượng sớm đã nhận ra cái gì rồi, nhưng cách làm này thật sự làm nàng khó hiểu.
Bất quá nàng cũng không hoảng loạn, không sợ hãi.
Chỉ là A Hoán đứng bên cạnh rất lo sợ, lo lắng liệu có phải hoàng thượng lấy cớ rời cung để đẩy nàng vào chỗ chết. Nàng lại an ủi nàng ta, nếu thật sự muốn lấy mạng của nàng, chỉ cần mượn tay người khác giết nàng là được, không cần phải phiền toái như vậy, cứ an tâm.
Xe ngựa rời khỏi cung, đường đi hơi xốc nảy, nhưng bên dưới lót đệm mềm nên cũng không phiền toái gì. Nàng vén rèm lên, lặng lẽ nhìn ra ngoài, đã đi đến phố xá, trời âm u, tuyết rơi nhưng không che được ánh đèn mờ.
Đi thêm một đoạn, xe ngựa dừng lại, A Hoán đỡ tay nàng đi xuống, đập vào mắt nàng là cánh cửa nhỏ không bắt mắt lắm, đây là cửa bên hông của Cao phủ.
“Ngu Quý phi nương nương,” công công nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Kể từ hôm nay khi tiến vào Cao phủ này, người sẽ gọi là A Vãn, cần chăm sóc Cao đại nhân một tấc không rời."
Nàng đáp: “Được”
"Không có ý chỉ của hoàng thượng thì không được tự tiện rời khỏi phủ."
“Đã biết.”
Vừa dứt lời, cửa nhỏ trước mặt mở ra, người hầu cầm theo đèn, cung kính đi đến trước mặt nàng hành lễ, chỉ tay về con đường nhỏ phía trước.
“Mời đi theo nô tài.”