Nịnh Thần ( Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế )

Chương 46



"Đây sẽ là lần cuối ta gặp ngươi...", nàng đứng ở cửa phòng, nhìn bầu trời u ám như sắp có tuyết, lại cúi đầu. "...Phải không?"

Hắn không vội trả lời nàng, xắn tay áo lên, ôm lấy hài tử đang quấn tã, chăm chú nhìn nhi tử: "Có lẽ vậy."

"Cứ buông tay mà đi như vậy.." Vừa nói đến đây, tim nàng bỗng đau nhói, nàng hít một hơi thật sâu, câu nói "sau này ta phải làm sao bây giờ" như nghẹn lại trong cổ họng. Sao hắn lại xem nhẹ tính mạng của mình như vậy.

Hắn đưa tay chạm vào mặt nhi tử: "Vốn định nướng gà cho ngươi lần nữa xem như chia tay. Nhưng khi nhìn hài nhi, tưởng tượng mình không thể chờ được đến ngày con gọi tiếng cha liền không nỡ nói lời từ biệt."

"Không còn cách nào sao?"

"Đạo sĩ kia nói, sau khi ta chết, hắn có thể bảo vệ để ta không đến mức hồn phi phách tán, nhưng từ trước đến nay ta vẫn không tin lời hắn nói hoàn toàn."

Câu "hồn phi phách tán" chạm vào chỗ đau của nàng, nàng không nói gì nữa, quay đầu đi, những giọt mắt kìm nén bấy lâu lại rơi xuống.

Thời gian trôi qua nhanh, khi trời tối, cuối cùng tuyết cũng bắt đầu rơi.

Hắn đứng cáo biệt nàng, cầm ô giấy, đứng trong tuyết cùng Ngụy tướng quân, hai chúng ta cách nhau vài bước mà như thể cách nhau hai thế giới.

Hài tử dường như cảm nhận được sự chia ly nên bắt đầu khóc nháo, nàng đứng ở phía bên kia muốn tiến tới dỗ dành con nhưng lại sợ một khi nàng qua đó sẽ không thể dứt khoát xa con được nữa.

Dưới làn tuyết mịn, những ngọn đèn trước đạo quán bị gió thổi lay động, bóng người bị kéo dài ra.

Hai người họ quay lại và từ từ từng bước đi càng lúc càng xa.

Điều cuối cùng nàng nhìn thấy là gió thổi áo choàng của hắn, vạt áo tung bay trong gió.

Nàng gần như khuỵu gối xuống đất, Tử Lương đến đỡ nàng mà không nói gì, đỡ nàng đi về hướng ngược lại với họ.

Hẳn đây là kết cục.

Ta nghĩ.

Đây là kết cục của nàng và hắn.



Đúng là cũng nên kết thúc như vậy, quá khứ bị che phủ bởi tấm gương một mình nàng cô độc than thở năm tháng bạc tình, giết chết tất cả những người nàng quen biết.

Mấy ngày tiếp theo vượt qua như thế nào, nàng cũng không nhớ rõ, nhìn vào gương đồng, người trong gương đã trở nên gầy ốm tiều tụy.

Nghe nói Hoàng Thượng đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, không sống được bao lâu, phương Nam nổi lên chiến sự, Trinh Đình chết trận, Bàng công công thấy đại cục đã định liền bỏ trốn mất dạng. Mà nguyên nhân chính khiến mấy chục vạn quân của Trinh Đình thất bại thảm hại là do phụ thân nàng.

Ông ấy rút hầu hết binh lính trấn thủ biên cương ngày đêm đi chi viện cho Ngụy tướng quân.

Nàng không ra khỏi cửa, hầu hết những chuyện này là nàng biết được từ miệng của một nữ tử.

Đồng Giai thị.

Ban đêm, trong phòng chỉ châm một ngọn đèn duy nhất, nàng ấy ngồi cách nàng một chiếc bàn, vẻ mặt không còn ngây thơ như ngày xưa nữa.

"Đồng Giai thị nguyên bản không phải họ Đồng Giai, là tàn lưu của một danh môn vọng tộc tiền triều. Sứ mệnh của ta là gả cho Cao đại nhân, chỉ tiếc lúc trước ta cũng không biết, chỉ cho là được gả cho một lang quân tốt."

Khi nàng ấy nói lời này, trên mặt không có biểu cảm gì, nàng nhìn thấy một vết chai mỏng ở ngón tay phải của nàng ấy, nàng đoán danh môn vọng tộc đó hẳn cũng là chi môn võ tướng.

Nàng mỉm cười: "Vậy mục đích cô đến đây là gì? Chỉ là để thông báo tình hình thế cục thôi sao?"

“Không.” Nàng ấy phủ nhận, “Ngươi là đích nữ của Ngu tướng quân, hiện nay lại là mẫu thân của tiểu Thái Tử, ngươi nếu muốn sống an ổn sau chiến sự, tiếp tục hưởng thụ vinh hoa phú quý trong hoàng cung, cũng không có người nào dám dị nghị. Vậy nên ta là tới thay phụ thân ta, Ngụy tướng quân, đang bảo vệ hoàng mạch đến đàm phán với ngươi.”

“Đàm phán? Vị trí Hoàng Thái Hậu kia, với ta mà nói có gì khiến ta thèm nhỏ dãi chứ?” Nàng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, đem cửa sổ khép lại, ngọn đèn dầu trong phòng rốt cuộc cũng ngưng nhảy múa.

“Nhưng ngươi phải biết rằng, Ngu thị nhất tộc, dù có hoàng mạch tương liên với hoàng thân quốc thích, cũng không loại trừ sẽ có một ngày bị những kẻ nịnh nọt diệt tộc. Ngu gia các người, đã hầu hạ tiên đế, lại còn nguyện trung thành với nghịch tặc…”

"Ta đã làm hết những gì nên làm, còn lại mọi việc đều tùy theo ý trời." Nàng đáp: "Hơn nữa, ta không muốn bị vây khốn trong bức tường đỏ nữa. Chẳng lẽ dưới bầu trời này không có nơi nào tốt hơn hoàng cung sao?"

"Người không ở Kinh Thành nữa sao?"

"Ừ."

"Người muốn đi đâu?"



"Mang chút bạc, đi đến bất kỳ nơi nào ta muốn đi."

"Vậy..." Nàng ấy im lặng một lúc, sau đó lấy ra một thứ gì đó bọc vải đỏ từ trong tay áo, "Đây là đại nhân dặn ta đưa cho người, mong người hãy mang theo."

Nàng cầm lấy, mở ra xem thì thấy ngọc bội nằm lặng lẽ trên tấm vải đỏ.

Nhìn kỹ hơn, còn có một tờ giấy đỏ gấp lại được ép dưới ngọc bội.

Nàng chưa mở ra nhưng biết đó là gì. Trên nếp gấp có chữ "Ngu" trong tên nàng, đó là hôn thư của nàng với hắn.

Nàng đột nhiên cười, “Hắn đây là muốn làm cái gì?”

“Đại nhân nói, muốn trả lại tự do cho người.”

“Như thế nào tự do?”

“Xé bỏ tờ hôn ước này, người sẽ được tự do.”

“Còn ngọc bội kia thì sao?”

"Đại nhân nói, hy vọng nương nương giữ lấy, nhìn vật nhớ người, đại nhân nguyện nương nương sẽ không quên người."

"Tất nhiên ta sẽ không quên hắn. À, hiện tại là giờ nào rồi?"

"Giờ Tý."

"Giờ Tý sao, qua hôm nay, Kinh Thành hẳn sẽ được thái bình." Nàng đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhìn bầu trời đêm nay trong lành, trăng tròn, mơ hồ nhìn thấy đom đóm bay qua. Nàng nghĩ tới bộ dạng ngày đó hắn viết hôn thư cho nàng.

Huyết thế ước minh, ngươi đừng hòng đổi ý.

Từ nay về sau dù đi bất cứ đâu gió cùng trăng, đều là cố nhân.

HOÀN TOÀN VĂN.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.