Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 1 - Chương 3



Lăng Y nói đến trang sức Lăng Tiêu nhìn nàng có chút thất thần, nhớ tới một đoạn chuyện xưa…

Đó là khi Lăng Tiêu mới mười tuổi, lúc ấy nữ nhi của Thi phu nhân sinh con, Thi phu nhân phải đi Giang Nam chiếu cố, mà Lăng Trĩ vừa mới bắt đầu học chải đầu vấn tóc, nhất thời không có ai cho đồ trang sức.

Mà Lăng Y một tháng trước cũng vừa mới bắt đầu học chải đầu. Cùng ngày Hạ Lan liền xin Lăng Nho Học không ít châu báu trang sức, còn Lăng Trĩ thì cái gì cũng không có.

Lăng Hầu gia không nghĩ đến mấy chuyện này. Lăng Tiêu mới mười tuổi không vào được khố phòng, ngày đó tự tay hắn cầm tiền tiêu vặt hàng tháng đi đến tiệm trang sức bên ngoài mua cho Lăng Trĩ đồ trang sức.

Mọi chuyện trước kia Lăng Tiêu đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, không ai rõ ràng hơn hắn loại quẫn bách này. Tuy rằng công tử Hầu phủ tiền tiêu vặt hàng tháng không ít, nhưng muốn đi mua đồ trang sức thì thật sự quá ít. Khi đó tiền tiêu vặt hàng tháng của hắn là hai mươi lượng bạc, hắn lại đi phòng thu chi xin thêm tiền tiêu vặt tháng sau, dùng hết số tiền đó mới có thể mua một bộ trang sức tầm thường. Trở về khi ma ma giúp Lăng Trĩ cài lên tóc, Lăng Tiêu đã nói với Lăng Trĩ: “Ủy khuất muội rồi, ca hứa với muội về sau sẽ cho muội cái tốt nhất.”

Lăng Trĩ nở nụ cười nói: “Về sau đồ trang sức tốt khẳng định không thể thiếu, nhưng bộ này mới là bộ Trĩ nhi quý trọng nhất.”

Muội muội hiểu chuyện đến như vậy làm cho Lăng Tiêu vốn tức giận tâm tình đã khá hơn nhiều.

Ngày đó Lăng Y còn đắc ý dào dạt, trên đầu đầy Châu Ngọc Phỉ Thúy lớn tiếng hỏi Lăng Trĩ:” Nhị muội muội trên đầu muội mang là cái gì tỷ cũng chưa thấy qua nha, sư phụ này cũng thành thật quá đi nhưng vẫn là ít vàng quá”

Lăng Trĩ không thèm để ý, nhưng Lăng Tiêu cắn chặt răng trong lòng mắng to: Có phải kỹ nữ đâu mà trang sức đầy vàng đầy tục khí!

Nhưng Lăng Tiêu lúc đó cũng không có nói gì.

Lăng Tiêu không phải là người có thể nuốt trôi cơn tức này, đợi đến ngày Thi phu nhân trở về, hắn ở dạ tiệc trước mặt mọi người theo quy củ đối với Lăng Nho Học dập đầu xin lỗi: “Tháng trước Đại muội muội cùng Nhị muội muội lần lượt bắt đầu học vấn tóc, phụ thân cho Lăng Y rất nhiều đồ trang sức và một hộp châu báu nhưng không có cho Lăng Trĩ. Việc này đương nhiên không lớn nhưng con chỉ sợ Lăng Trĩ trên tóc không có gì sẽ khó coi nên con tự mình chi thêm tiền tiêu vặt tháng sau ra bên ngoài mua cho nàng một bộ đồ trang sức, hy vọng phụ thân không trách tội.”

Lăng Hầu gia cùng Thi phu nhân sắc mặt lập tức thay đổi nhìn về phía Lăng Nho Học bằng ánh mắt sắc như dao. Lăng Nho Học sắc mặt tái nhợt lập tức đổ một thân mồ hôi lạnh. Lăng Hầu gia nặng nề để đũa xuống, âm thanh lạnh lùng nói:” Nho Học, đây là chuyện tốt ngươi làm sao? Hai nha đầu cách nhau không quá mấy ngày, chuyện này ngươi cũng dám bất công!”

Lăng Nho Học lập tức đứng lên xin lỗi:” Nhi tử nhất thời hồ đồ, quên Nhị nha đầu cũng chải đầu, nhất thời sơ sẩy nhất thời sơ sẩy.”

Lăng Tiêu còn không có hết giận, lại xoay người đối Lăng Trĩ nói:” Phụ thân tuy rằng không có cho muội đồ vật như Lăng Y, nhưng cũng không phải là không để ý muội cũng không phải là không thương muội lại càng không phải là bởi vì mẫu thân đã mất …”

Lăng Tiêu nói một câu mặt Lăng Hầu gia càng thêm tức giận, Lăng Nho Học mồ hôi lạnh cũng nhiều hơn một tầng.

Lăng Tiêu tuyệt không để ý làm một bộ dạng huynh trưởng tốt khuyên bảo muội muội:” Điều này cũng hợp lý, bởi vì Lăng Y là thứ nữ mẫu thân Hạ thị chẳng qua là một nha đầu không có gì để cho Lăng Y cho nên phụ thân chiếu cố nàng nhiều hơn, cũng không phải là không thương yêu muội. Đích thứ khác biệt, muội cùng nàng không giống nhau, muội là đích nữ duy nhất trong Thọ Khang Hầu phủ, từ nhỏ thân phận đã cao quý.”

Lăng Tiêu chậm rãi nói, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng lại không có chút nào ấm áp. Hắn không dùng tay từng bước từng bước tát vào mặt đám người Lăng Nho Học cùng Hạ Lan, ba ba vang dội.

Lăng Tiêu lập tức cùng Thi phu nhân lấy chìa khóa đi khố phòng, đem toàn bộ trang sức hồi môn của Vi Trang năm đó đem ra hết, một hòm lại một hòm đều toàn bộ chuyển đến trong viện của Lăng Trĩ. Ngay trước mặt mọi người đối Lăng Trĩ nhấn mạnh từng chữ:” Đây là hồi môn của mẫu thân năm đó những thứ này theo lệ là của hai chúng ta, ca không cần những thứ này tất cả đều cho muội”

Lăng Tiêu mắt phượng chế giễu, thản nhiên nhìn Hạ Lan cùng Lăng Y liếc mắt một cái. Các ngươi có năng lực nha! Vậy ngươi cũng lấy ra của hồi môn ra đi. Những thứ như vậy ngươi có chết cũng không có được!

Tân sủng cùng với người sinh ra đã cao quý chính là hơn nhau chỗ này. Lăng Tiêu mỗi lời nói cử chỉ không có một câu không hợp với cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng Lăng Y là do Hạ Lan sinh ra nên đã đem nàng cưng chiều vọng tưởng bức bách Lăng Trĩ đúng là hy vọng viễn vông. Nhưng Lăng Tiêu nói những câu có lý, Lăng Nho Học và Hạ Lan bọn họ tức giận như thế nào cũng không cãi lại được một câu.

Lúc ấy tiểu Lăng Tiêu không tức giận liếc nhìn Hạ Lan trắng mặt cùng Lăng Y nóng nảy đỏ mắt, vung tay áo quay đầu đối Lăng Hầu gia khom người nói: “Lăng Trĩ còn nhỏ lại không có mẫu thân chiếu cố, con nghĩ cho muội muội một chút cũng không quá đáng phải không gia gia?”

Lăng Hầu gia vừa lòng cười:” Đúng vậy.”

Kết quả của trò khôi hài Lăng Hầu gia càng thêm trách cứ Lăng Nho Học một phen, lại cấp cho Lăng Tiêu và Lăng Trĩ tiền tiêu vặt hàng tháng nhiều hơn, muốn người trong Hầu phủ hiểu được tôn ti khác biệt, đích thứ bất đồng. Lăng Hầu gia trước kia vẫn luôn nghĩ nói như thế nào đều là tôn tử của mình, cho bọn hắn đãi ngộ không công bằng sẽ ảnh hưởng đến quan hệ huynh đệ trong nhà. Hiện tại là chính mình ngây thơ, đối bọn họ không bất công cũng làm cho một số người đắc ý, cư nhiên vọng tưởng ngồi lên đầu Lăng Tiêu, Lăng Trĩ đúng là mơ mộng.

Bên cạnh đó các biện pháp của Lăng Hầu gia cũng làm nguôi được lửa giận của Thi phu nhân. Ngày hôm sau lúc thức dậy bà trực tiếp đem Hạ Lan mắng cẩu huyết lâm đầu, làm cho nàng hiểu được thân phận của mình không nên hy vọng xa vời.



Lăng Tiêu nhớ lại chuyện quá khứ, nhìn Lăng Y một hồi lâu cho đến khi Lăng Y không được tự nhiên ngồi không yên mới đặt chén trà xuống, cười: “Chỉ sợ làm phật ý muội muội, cho Lăng Trĩ bộ trang sức này là bởi vì ngày đó ngẫu nhiên có được một khối Hồng Bảo thạch, tính toán đâu ra đấy toàn bộ dùng hết. Vàng cũng không còn nhiều hiện tại cũng không có bảo thạch.”

Lăng Tiêu nói thật cẩn thận, trong lòng trào phúng nói một câu: cái gì vậy?

Lăng Tiêu cũng không nghĩ ra Lăng Y đại não đơn giản suy nghĩ cái gì. Nàng từ nhỏ cũng thích cùng Lăng Trĩ tranh cao thấp, ỷ vào mình được Lăng Nho Học cưng chiều, phàm là Lăng Trĩ có nàng liền nhất định kề cận Lăng Nho Học cũng muốn, Lăng Trĩ không có nàng muốn cũng sẽ dây dưa Lăng Nho Học.

Trước kia có thể nói là tiểu cô nương tử yêu làm nũng, nhưng càng lớn cái tật xấu của Lăng Y vẫn luôn không đổi được. Lăng Tiêu luôn vì muội muội đặt mua trang sức là không muốn để muội muội chịu ủy khuất, không có mẫu thân, phụ thân không thương, vậy được rồi, Lăng Tiêu tự mình thương.

Thi phu nhân cũng thực sự chướng mắt bộ dáng của Lăng Y. Người ta huynh muội tình nghĩa thâm hậu, lại là Lăng Tiêu tự mình thiết kế không biết xấu hổ đưa mặt ra muốn có, không có một chút rụt rè của tiểu thư khuê các. Thi phu nhân từ trước đến nay tính tính thẳng thắn có gì nói đó, tiếp lời nói:” Đại tiểu thư muốn cái gì nói với ta là được, Nhị ca của con làm gì có nhiều đồ vật như vậy để tặng cho con. Lý ma ma đi khố phòng trong lấy một bộ trang sức mới đưa cho Đại tiểu thư.”

Lăng Y mặt e thẹn đỏ lên, miễn cưỡng hành lễ cảm tạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.