Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 2 - Chương 34



“Đã lâu không gặp.” Lăng Tiêu ngồi ở dưới Chử Dịch Phong, lạnh nhạt nói, “Không biết lần trước từ biệt, Trương Kế tướng quân có khỏe không?”

“Còn khỏe còn khỏe, nhờ phúc của tiểu Hầu gia.” Sứ giả khom người, “Tướng quân nhà ta lệnh ta đến giảng hòa, muốn hỏi ý của tiểu Hầu gia một chút.”

Lăng Tiêu trào phúng nở nụ cười: “Điều này cần phải hỏi ý của tướng quân nhà ta.”

Sứ giả đúng mực, biểu hiện không sao cả đem ánh mắt nhìn về phía Chử Dịch Phong, gật đầu nói: “Vâng, xin hỏi Đại tướng quân, có thể giảng hòa với tướng quân nhà ta hay không?”

Chử Dịch Phong bình chân như vại, học dáng vẻ Lăng Tiêu: “Không được.”

Sứ giả nở nụ cười, như là không để ý chút nào: “Kính xin Đại tướng quân cân nhắc, nếu tướng quân không chấp nhận giảng hòa, vậy tướng quân của chúng ta chỉ có thể nương nhờ vào Thiền Vu Hung Nô, đến lúc đó cùng Hung Nô trở thành một thể, công kích trở lại… Vậy xem như không phải việc nhỏ.”

Ý là, đến thời điểm đánh nhau, các ngươi ba năm, năm năm đều không được về Hoàng thành.

Chử Dịch Phong tâm trạng hơi động, quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, Lăng Tiêu khẽ lắc đầu với y, Chử Dịch Phong nhận được tín hiệu, tiếp tục một chữ quý như vàng: “Không được.”

“Nghĩ đến Trương Kế tướng quân cũng là thế hệ công huân, tổ tiên vì Đại Chử quốc lập không ít công lao hãn mã, Thánh Thượng đối với dòng họ Trương gia không thể nói là không hậu đãi, nào có ai nghĩ đến, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, họa hổ họa bì nan họa cốt.” Lăng Tiêu lạnh lùng, nói năng có khí phách: “Trương Kế lợi dụng lúc Thánh thượng lâm bệnh thì cầm binh phản loạn, việc này Hung Nô Thiền Vu không thể không biết, dưỡng một người dễ dàng làm phản như thế vì hắn tấn công nước láng giềng, đại Thiền Vu tuy rằng trẻ tuổi, nhưng cũng không hồ đồ như vậy.”

Lăng Tiêu vừa nghĩ sứ giả này vừa nãy miệt thị khinh thường đối với Chử Dịch Phong càng thêm tức giận, gom lại tính một lần, châm chọc nói: “Việc này nếu để cho liệt tổ liệt tông Trương gia dưới cửu tuyền biết được không biết nghĩ sao? Đời đời công huân, một gia tộc đối với Hoàng tộc lòng son dạ sắt, bây giờ đều bị hắn phá huỷ.”

“Hoàng tộc…” Sứ giả cười nhạo, lắc đầu một cái không nói gì, vuốt cằm: “Vậy theo ý của tướng quân đây thì sao?”

Lăng Tiêu ngăn Chử Dịch Phong nói tiếp, sợ y vô tâm nói khiến người ta nắm được nhược điểm: “Đại tướng quân không tiện nói, bây giờ trong triều đã phái sứ giả đi tới Hung Nô, đến lúc đó nếu Đại Thiền Vu khi nghe tin này đồng ý cùng Đại Chử quốc tiếp tục giao hảo hay không, liền xem ý Thiền Vu đi.”

Sứ giả thở dài một hơi: “Đã sớm nghe nói tiểu Hầu gia cơ trí, có miệng lưỡi tranh luận của Khổng Minh, hôm nay tự mình lĩnh giáo mới biết, thôi, kính xin Đại tướng quân cùng tiểu Hầu gia thương tiếc bách tính hồ Khố Sa đi.”

Đây rõ ràng là không biết xấu hổ. Tướng quân các ngươi trước tiên không hiểu sao tự dưng dấy lên chiến sự, bây giờ lại làm ra dáng vẻ một lòng một dạ vì thiên hạ, đúng là một đóa hoa bạch liên thật lớn nha! Là người cùng một đường, Lăng Tiêu nhất thời đối với vị sứ giả này có thêm chút hảo cảm. Trương Kế đến lúc này chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào người đến gặp mình, nghĩ đến hắn cũng không phải vật trong ao có tầm nhìn nông cạn.

Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Chưa từng nghe nói dưới trướng Trương tướng quân còn một tiên sinh có tài như vậy, không biết tiên sinh tôn tính đại danh?”

“Hạ quan là Chúc Dư.” Chúc Dư lạnh nhạt nói, Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, sai người dâng trà, hồi lâu nói: “Nói đến buồn cười, khai chiến đã mấy tháng, đến hiện tại ta còn không biết Trương tướng quân đến cùng là vì cái gì mà phản, ngươi nếu là người Trương tướng quân tín nhiệm, điều này hẳn là biết chứ?”

Chúc Dư chậm rãi uống một hớp trà, cười giả dối: “Tướng quân có ý tứ gì, không phải điều ta có thể tìm hiểu, điều này ta thực sự không biết.”

“Là cùng với việc Thánh thượng lâm bệnh có quan hệ chứ?” Lăng Tiêu cẩn thận lưu ý biểu tình trên mặt Chúc Dư, tiếp tục nói: “Ta vẫn rất tò mò, vào lúc này tạo phản, Trương tướng quân là trù tính nhiều năm cuối cùng đợi được lúc Thánh Thượng long thể không tốt… hay là, Trương Kế không dung nạp được Thái tử giám quốc đây?”

Chúc Dư trong mắt loé lên một vẻ bối rối, dừng một chút tận lực bình tĩnh nói: “Tiểu Hầu gia bàn luận chuyện triều chính, không sợ tương lai ta báo với triều đình, trị tội tiểu Hầu gia sao?.”

Sợ thì sẽ không nói rồi, Lăng Tiêu không thèm để ý nở nụ cười: “Triều đình sẽ tin tưởng một phản quân mà hoài nghi công thần sao?”

Chúc Dư tự biết không cùng cấp bậc, vị tiểu Hầu gia này hoàn toàn không thèm để ý đến dáng vẻ khí tiết của quân tử, vuốt cằm nói: “Là ta lỡ lời.”

Lăng Tiêu thấy đã gây áp lực được rồi, tiếp tục nói: “Ngươi không tiện nói ta cũng không hỏi nữa, kết quả của Trương tướng quân rất rõ ràng, ngươi chắc đã có thể đoán được, bố cáo chiêu hàng đã phát xuống, không ít phản quân đều quy hàng, ý của ngươi thế nào?”

Chúc Dư gật đầu nở nụ cười: “Ta cũng là người sợ chết, đương nhiên sẽ không đi theo Trương tướng quân, chuyện kế tiếp hạ quan tự có suy nghĩ.”

Lăng Tiêu mắt phượng hơi nhíu, hắn hiện tại cũng không biết Chúc Dư này đang nghĩ cái gì. Nghe trong lời nói của hắn ngoài mặt tựa hồ đối với sống chết của Trương Kế không hề để tâm, lại giống như là không đếm xỉa đến, Lăng Tiêu gật đầu: “Đi thôi, theo lời của ta thuật lại, thỉnh tướng quân cân nhắc, tướng quân trước khi dấy lên chiến sự hãy nghĩ đến già trẻ bé lớn trong nhà, người nhà của những binh sĩ trong tay hắn còn phụ thuộc ở triều đình.”

Chúc Dư hành lễ lui ra.

Ba ngày sau, sứ giả Hoàng thành vừa tới hồ Khố Sa, cùng ngày Trương Kế tự sát, Hung Nô cùng Đại Chử quốc chia rõ cột mốc ranh giới hai nước. Trương Kế lưu lại di ngôn thỉnh cầu triều đình xem xét Trương gia đời đời công huân nên cho hắn được chôn cất ở Chử quốc, ngoài ra cũng không lưu lại lời nào khác.

Trương Kế trước khi chết đã lệnh các tướng sĩ còn lại quy hàng, thời điểm tập hợp phản quân, Lăng Tiêu không thấy có Chúc Dư.

Không thể tìm được Chúc Dư, Lăng Tiêu cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng chỉ một chút rồi không để ý đến việc này nữa. Lúc này Lăng Tiêu còn không biết, người này mấy năm sau sẽ ở trong triều tạo nên một kiếp nạn như thế nào.

Sứ giả trong triều phái tới đàm phán với Hung Nô không còn tác dụng, Lăng Tiêu đành phải nhanh chóng phái quân truyền tin hỏi triều đình chỉ thị bước kế tiếp, lần này hồi âm vừa đúng nửa tháng.

Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, Lăng Tiêu mỗi ngày liền mang theo Chử Dịch Phong cưỡi ngựa, nướng thịt dê, đúng là so với thời điểm ở Hoàng thành còn thanh nhàn hơn rất nhiều.

Nháy mắt liền tới cuối mùa thu, chỉ thị triều đình cuối cùng cũng đến, lệnh đội quân lưu lại 80 ngàn quân sĩ đóng giữ ở hồ Khố Sa, còn lại phản quân hợp nhất phân chia đến các địa phương gần đó, lưu một ngàn tinh binh hộ tống Nhị hoàng tôn cùng Lăng Tham quân về triều.

Quỳ nhận Thánh chỉ, Chử Dịch Phong cao hứng, đi giúp phân công quân sĩ. Lăng Tiêu cầm Thánh chỉ trong lòng câm lặng, lúc trước đánh trận là từ Hoàng Thành mang đi ba ngàn tinh binh, bây giờ bọn họ về chỉ cho phép một ngàn tinh binh hộ tống, đây là ý gì?

Lăng Tiêu không biết đây là ý của là Thái tử hay là ý của Tuệ Vương, nói chung, hiện tại ở trong triều đã có người kiêng kỵ đối với bọn họ.

Lăng Tiêu tức khắc viết thư giao cho Tần Long, ra lệnh hắn truyền cho Sử Phái.

Mỗi một bước đi của Lăng Tiêu đều vạn phần cẩn thận, hiện tại trên vai hắn không chỉ là tính mạng của mình, hưng suy của Thọ Khang Hầu phủ, mà còn tính mạng của Chử Dịch Phong, hắn một chút cũng không dám khinh thường.

Lăng Tiêu đem Thánh chỉ bỏ xuống, ngày mai về triều, Chử Dịch Cẩn a Chử Dịch Cẩn, cũng đã đến lúc cần phải rèn luyện một chút.

Chử Dịch Phong tự mình sắp xếp việc về triều, ngoại trừ người Vi Tranh đưa cho Lăng Tiêu và hai người thân binh, Chử Dịch Phong lại chọn mấy trăm người cho đủ mấy ngàn người. Lăng Tiêu sai người chọn mua không ít đặc sản địa phương, tuy nói là đến đánh trận, nhưng cũng coi như là đi du lịch, mang một ít đặc sắc trở về mọi người cùng nhau vui vẻ, a, cũng coi như là để Thái tử phi và Lăng Trĩ hiểu biết thêm về một chút phong thổ và nhân tình thảo nguyên đi.

Chiến thắng trở về là chuyện quang vinh, Lăng Tiêu lại không gấp, không cưỡi ngựa, sai người chuẩn bị xe ngựa xa hoa thoải mái, trước cho 500 người mở đường, ở giữa là Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong ngồi ở trong xe ngựa chậm rãi xem phong cảnh ven đường, sau là 500 người thủ vệ.

Chử Dịch Phong ngồi trong xe ngựa một ngày thì có chút không thở được, nằm nhoài trên cửa sổ xem quan cảnh hồ nước xanh biếc bên ngoài, đẩy đẩy Lăng Tiêu đang xem sách: “Ta muốn… đi ra ngoài cưỡi ngựa một chút được không? Ngồi mãi thật chán quá.”

Là rất chán đi, Lăng Tiêu gật gù: “Ta để bọn họ dắt ngựa của chúng ta tới, ta cũng xuống hoạt động một chút.”

Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong cưỡi ngựa chậm rãi đi tới, lướt qua tinh binh phía sau, không cho bọn họ tới gần. Hai người như đôi phu thê mới tân hôn nhau nồng nhiệt thay cho lời nói.

Chử Dịch Phong câu được câu không vỗ về cổ con ngựa, nhẹ giọng nói: “Hành trình chúng ta chậm hơn a, như vậy đến một tháng mới có thể về đến Hoàng thành đây.”

“Sốt ruột cái gì.” Lăng Tiêu giục ngựa đến gần Chử Dịch Phong một ít, sủng ái giúp Chử Dịch Phong vén tóc ra sau tai, cười nói: “Như vậy không mệt, còn có thể nhìn phong cảnh ven đường, không tốt sao?” “Tốt.” Chử Dịch Phong gật gù, “Nhưng… nhưng ta luôn cảm thấy huynh là… đang cố ý trì hoãn thời gian.”

Lăng Tiêu thở dài, tiểu tướng quân của hắn cũng không ngốc nha, Lăng Tiêu hơi trầm ngâm, nở nụ cười: “Được, nói thật với đệ, trên Thánh chỉ nói chỉ để chúng ta mang một ngàn người về triều, ta có chút không yên lòng, trước tiên phái người về Hoàng Thành hỏi thăm tình thế…”

Nếu như tình thế không ổn, thời điểm về triều, phải nghĩ cách nói sao cho thuyết phục.

“Ừm…” Chử Dịch Phong có chút không phản ứng kịp, một lúc lâu mới nói: “Ta nhớ tới cữu cữu đã nói… Chiến thắng về triều, không nên mang theo nhiều binh, Hoàng Đế kiêng kỵ điều này.”

Lăng Tiêu cười cười: “Ta không phải cẩn thận sao, yên tâm đi, có điều là ta đoán, không có chuyện gì.”

Chử Dịch Phong đối với Lăng Tiêu hoàn toàn yên tâm, gật đầu: “Ừm, nghe lời huynh.”

Lăng Tiêu không muốn nói nhiều cùng Chử Dịch Phong những chuyện như thế này, hàn huyên vài câu không đứng đắn, thanh âm trong trẻo thấp xuống: “Đêm nay liền nghỉ ở Bạch Thạch Giang, ngày hôm qua bảo hôm nay muốn cưỡi ngựa, ngày mai có thể không cần cưỡi ngựa chứ? Dựa vào ta đau lòng đệ liền…”


Chử Dịch Phong mặt đỏ lên, nhìn chung quanh, nói quanh co nói: “Cái này… ngày hôm nay nghỉ ở quý phủ nhà ai?. Đến nơi rồi đi ngủ sớm một chút.”

“Hả……?” Lăng Tiêu nhếch lên đôi lông mày, cười khẽ, “Đi ngủ sớm một chút… Ta liền biết đệ cũng yêu thích ta ôm đệ.” Lăng Tiêu không đành lòng đùa giỡn, nói một chút rồi thôi, còn lại là nói chuyện phiếm.

Có điều hai ngày sau mật thư của Sử Phái đến: Thánh Thượng dĩ nhiên không có việc gì, mấy ngày trước đã như thường lệ vào triều phê duyệt tấu chương.

Lăng Tiêu yên lòng, chỉ cần lão Hoàng Đế còn không có chuyện gì là được, Lăng Tiêu cũng không cố ý kéo dài nữa, một ngàn người tăng nhanh tốc độ, nửa tháng sau thì đến Hoàng thành.

Ngày đó đến Hoàng thành, Hoàng Đế phái Tuệ Vương mang danh Hoàng thân cao quý ra khỏi thành mười dặm nghênh đón. Giữa trưa ánh mặt trời chiếu thẳng, Tuệ Vương thân mang lễ phục, quả thực khí độ cao quý phi phàm, thấy Chử Dịch Phong đầu tiên là một trận thổn thức hàn huyên, lại vừa đúng biểu đạt sự tin tưởng và tán dương của triều đình. Chử Dịch Phong quỳ nhận, cùng Tuệ Vương cùng uống ba chén rượu, cùng toàn quân chúc mừng.

Tuệ Vương lại mỉm cười đối với Lăng Tiêu nói: “Biểu đệ mấy tháng này thực cực khổ rồi, Tiểu vương nghe nói tự Hàn tướng quân hy sinh quên mình, trong quân nhiều việc là biểu đệ tham mưu, bây giờ lập được đại công, xem ra thật không dễ.”

“Tuệ Vương quá khen rồi.” Lăng Tiêu vẫn mặc quân phục, một thân quân trang thêm vào tóc đuôi ngựa buộc tùy ý, dù là như vậy đứng cùng với Chử dịch Cẩn một thân hoa phục cũng không kém chút nào: “Việc trong quân dựa cả vào Hoàng tôn, thần chỉ là cố gắng hết sức mọn.”

Chử Dịch Cẩn nở nụ cười: “Biểu đệ quá khiêm tốn, được, trong cung đã bày lễ chúc mừng, trở về thành đi.”

Tuệ Vương tự giác nhường ra vị trí đứng đầu cho Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong tối hôm qua được Lăng Tiêu dạy dỗ, phất tay không cho thuộc hạ mình làm bừa, trầm giọng nói: “Chúng quân sĩ lui ra. Nâng linh cữu Hàn tướng quân vào thành.”

Lời vừa nói ra các đại quan quý nhân trong triều không ai không kính phục. Chử Dịch Phong lập đại công không kiêu không nịnh, theo lệ Chử Dịch Phong dẫn đầu vào thành là danh chính ngôn thuận, bây giờ lại đem vinh quang này tặng cho Hàn Tín Trung vì quốc vong thân, cỡ nào đại nghĩa nha.

Bọn quân sĩ chỉ nhận lệnh của Chử Dịch Phong, nâng linh cũu Hàn Tín Trung vào thành trước, Chử Dịch Phong theo sau.

Tiến cung đầu tiên đến gặp lão Hoàng Đế, Chử Dịch Phong tháo bỏ kiếm, lệnh Lăng Tiêu theo sau, ba quỳ chín lạy đi vào triều.

Đã xong buổi triều sớm, lão Hoàng Đế chỉ lệnh những trọng thần địa vị cao quý kết giao lưu lại. Lão Hoàng Đế vẻ mặt quả nhiên so với lúc trước chênh lệch rất nhiều, thấy tôn nhi mặt mày còn có tính trẻ con không khỏi đau lòng, vội vã lệnh lão thái giám đem Chử Dịch Phong nâng lên, cố gắng nói vài câu, lại nhìn phía Lăng Tiêu vẫn đi theo phía sau Chử Dịch Phong, xuất thần một lúc nói: “Tiêu nhi, ngươi so với Phong nhi lớn hơn một tuổi thôi, bây giờ cũng đã mười tám.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Thánh Thượng trí nhớ thật tốt.”

“Tốt cái gì.” Hoàng Đế nở nụ cười, chịu không nổi thổn thức, “Năm đó… Xuân Thu cũng là mười tám tuổi, hắn vốn là trưởng tử của Lăng Đại học sĩ đầu tiên của tiền triều, tiền đồ vừa vặn, trẫm khởi sự năm ấy, Xuân Thu tự bán gia sản gia nhập vào, lúc đó Trẫm trong tay chỉ có một vạn người, Trẫm hỏi hắn mưu cầu cái gì, hắn nói: Ơn tri ngộ, vạn tử khó báo.”

Đề cập chuyện năm đó lão thần trong triều đều không nhịn được thay đổi sắc mặt, lão Hoàng Đế tiếp tục nói: “Vì câu nói này, trẫm không dám thất bại, sợ phụ lòng tin của các lão huynh đệ năm đó.”

Lão Hoàng Đế nói thật tình, lão thần trong triều dù lòng dạ đã trải qua những năm tháng được rèn luyện kiên cường cũng không chịu được nữa đỏ cả vành mắt, lão Hoàng Đế nở nụ cười: “Ngày ấy trẫm cho phép ngươi đi tiền tuyến, chính là nhớ tới câu nói kia của Xuân Thu năm đó, Phong nhi, ngươi nghe đây, bây giờ Trẫm đối với Thọ Khang Hầu phủ như thế nào, ngươi ngày sau liền phải đối xử với Tiêu nhi như thế đó.”

“Tôn nhi tuân lệnh.” Chử Dịch Phong dập đầu, cảm xúc dâng trào, nhưng nghĩ tối hôm qua Lăng Tiêu cảnh cáo, không dám lộ ra nhiều biểu tình.

Lão Hoàng Đế gật đầu: “Trận chiến này Tiêu nhi lập được đại công, ngoại lệ phong tước Nhị đẳng tướng quân, thưởng vạn lạng hoàng kim.” Nói xong lại nhìn Lăng Tiêu một chút, nở nụ cười: “Nguyên bản ta còn cùng Xuân Thu nói qua, Tiêu nhi dung mạo quá đẹp lại thiên về âm nhu, bây giờ một lần lên chiến trường, mất đi nhu mị lại có thêm khí sát phạt, rất tốt, đây mới là tôn tử của Xuân Thu.”

“Tiêu nhi cũng đã mười tám…” Lão Hoàng Đế trầm ngâm, Lăng Tiêu trong lòng giật mình, dĩ nhiên nghĩ kỹ đối sách nếu Hoàng Đế tứ hôn…

“Cũng nên có tên tự, phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế vô song…” Lão Hoàng Đế nở nụ cười: “Hôm nay trẫm ban cho ngươi một chữ: Vô Song. Lăng Vô Song.”

Do Hoàng Đế ban tự, đây là vinh quang không phải người nào cũng có, đủ thấy được mức độ được sủng ái của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quỳ tạ ơn.

“Nhị Hoàng tôn Chử Dịch Phong… Chính là nhi tử của Thái tử, là tôn tử của trẫm, bây giờ bình định phản loạn phía Bắc, công lao trác việt, đương tư quốc khánh, nghi đốc ý thân, đặc thụ sách ấn, phong làm Anh Vương.” (Đại khái là có công lao lớn, nhân phẩm đức hạnh đều tốt, đặc biệt ban ấn phong Vương).

Lời vừa nói ra cả triều đều kinh ngạc, lão Hoàng Đế như là đã sớm dự liệu được, lạnh nhạt nói: “Không cần khuyên, năm đó lão tứ cũng chưa đến mười sáu tuổi liền phong Vương sao, huống hồ cũng không có lập đại công như Phong nhi.”

Chử Dịch Phong phục hồi tinh thần lại dập đầu tạ ân, Lăng Tiêu gật đầu, ánh mắt nhìn phía biểu hiện bất định của Tuệ Vương. Chử Dịch Cẩn a, trước đây đều là ngươi xem ta như cá trên thớt mà chém, bây giờ trên chiến trường đi một vòng sinh tử trở về, tình thế này cũng nên thay đổi.

“Tạ chủ Long ân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.