Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 2 - Chương 42



Ngày nghỉ ở trong phủ tẻ nhạt, Lăng Tiêu thừa dịp ngày tết trong nhà vô sự liền đi tới Lãm Thúy Hiên. Ngày tết Lãm Thúy Hiên chuyện làm ăn vẫn náo nhiệt, chủ sự thấy Lăng Tiêu đến vội vã nghênh đón vào bên trong dâng trà, lại cầm sổ sách tháng này đến cho Lăng Tiêu xem, khom người cười nói: “Tháng này chuyện làm ăn đặc biệt được, gặp tết nhất các thái thái các tiểu thư đều đặt mua không ít đồ trang sức. Chúng ta bên này cũng tốt, chi nhánh bên kia lại sát bên Tỉnh Đầu, Hoa Lê hai ngõ lớn, nơi đó ở đều là quý nhân, thời điểm ngày tết bán không còn hàng, chúng ta phải tăng cường hàng chuyển qua cho bên đó cũng không ít đâu.”

“Ừm…” Lăng Tiêu chỉ chốc lát liền lật hết một quyển sách ghi nợ, nhàn nhạt dặn dò: “Mười lăm là thời điểm ăn tân niên có thể buôn bán được, sớm chuẩn bị tốt hàng.”

Chủ sự vội vã đáp lời, Lăng Tiêu thả sách xuống trướng, bưng chén trà uống một hớp: “Tần Long gần đây đã tới sao?”

“Đã tới.” Chủ sự gật gù: “Vẫn là hướng về trong rương bỏ cái gì vào, khóa lại rồi lại đi mất.”

Lăng Tiêu bỏ chén trà xuống, chủ sự biết ý, khom người đi ra ngoài.

Lăng Tiêu đi mở cái rương lớn kia ra, bên trong có một hòm lớn làm bằng đồng, Lăng Tiêu điểm nhẹ một bên hòm, một ngăn bí mật lập tức nhảy ra, Lăng Tiêu lấy trong người một chìa khoá nhỏ mở ngăn bí mật ra, bên trong có để mấy tờ tín chỉ, Lăng Tiêu không thấy rõ lắm đem lại gần ánh nến nhìn một lần, nhắm mắt lại tận lực đem mọi chuyện trong thư toàn bộ nhớ kỹ. Sau đó lại mở ra thư tín thứ hai nhìn một lần xác định đã nhớ kỹ, tiếp theo gỡ xuống chụp đèn đem giấy viết thư để gần ánh nến, đợi ngọn lửa đem giấy viết thư cháy sạch sẽ mới xoay người rời đi.

Trong tháng giêng không có chuyện làm, Lăng Tiêu mỗi ngày chỉ cùng Thi phu nhân và Lăng Trĩ nói chuyện phiếm việc nhà, nếu không thì cũng cùng Lăng Hầu gia chơi cờ, ngày nào dùng cơm tối xong Lăng Hầu gia sẽ lưu lại Lăng Tiêu cùng chơi cờ.

Văn nhân nhã sĩ đều là yêu chơi cờ, các quân cờ trắng đen, ngồi đối diện nhau, lại thêm một bình trà, không nói một lời tất cả đều là phong nhã.

Nhưng Lăng Hầu gia cùng Lăng Tiêu chơi cờ từ trước đến giờ là một sống một còn, dù là hai người thân thiết nhưng đối lập hơn thua cũng không lắm hứng trí.

Vạn hạnh hai người kỳ nghệ đều là vô cùng tốt, không chỉ lưu ý mọi nước đi trên bàn cờ mà còn tập trung bình luận chuyện thế sự.

“Con vẫn đang tra chuyện của Trương Kế sao?” Lăng Hầu gia cầm hai quả hạch đào, trong tay cầm một cái kềm nhỏ, răng rắc hai cái hoàn chỉnh lột nhân hạch đào ra, Lăng Hầu gia tiện tay cho vào trong miệng, cười cười: ” Con thắng bàn cờ này, ta sẽ nói cho con biết, miễn cho con không đầu tư phí công phu.”

Lăng Tiêu nghe vậy tinh thần tỉnh táo, phí đi nửa ngày tâm trí, nhưng cuối cùng vẫn thua ba quân cờ.

Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, Lăng Hầu gia nhìn sắc mặt của hắn, hài lòng nói: “Không sai, không kiêu không vội.”

Lăng Tiêu rót cho Lăng Hầu gia chén trà, Lăng Hầu gia thở dài nói: “Trương gia đời đời công huân, ai nghĩ đến Trương Kế lại làm ra chuyện này… Ai…”

“Vì lẽ đó tôn nhi mới nghi hoặc, đến cùng Trương tướng quân là vì cái gì cử binh tạo phản. Càng kỳ quái chính là trong triều qua việc này dĩ nhiên không có tra cứu…” Tuy nói từ Bắc bộ trở về đã nửa năm nhưng trong lòng Lăng Tiêu nghi ngờ trước sau vẫn còn: “Chuyện này thực sự không hợp tình lý.”

“Con có biết, hồi trước các Hoàng tử tranh trữ thì Thái tử phi dù thương yêu con cùng Trĩ nhi cũng nhiều năm tránh mà không gặp. Có thể thấy được Trữ vị chi tranh lợi hại bao nhiêu.” Lăng Hầu gia lạnh nhạt nói tiếp: “Khi đó trong triều quyền quý có chút tâm tư đều ở đứng thành hàng, đây giống như là đặt cược sinh tử vậy, lúc đó Thái tử… chính là Cảnh Vương, vốn là rất coi trọng Trương tướng quân, nhưng… Trương tướng quân chưa bao giờ đáp lại hảo ý của Cảnh Vương, thậm chí đã từng đem trân bảo mà Cảnh Vương đưa đến phủ hắn trực tiếp ở thời điểm lâm triều mà trả lại, như nước với lửa chính là như vậy.”

Đem một Vương gia đưa trân bảo cho mình vào triều cùng Hoàng Đế cáo trạng… Lăng Tiêu bật cười, Trương Kế đến cùng là có bao nhiêu hận Thái tử?

Lăng Tiêu nói: “Sau đó Cảnh tương thượng vị, dĩ nhiên không hề động thủ xử lý Trương Kế… Trương Kế cùng Thái tử kết oán Thánh Thượng còn có thể cho hắn tay cầm đại quân? Vẫn có thể nói, chuyện lần này là Thái tử mưu tính?” Lăng Tiêu càng nghĩ lại càng không thông, các Hoàng tử năm đó tranh trữ thì đến cùng là có bao nhiêu loạn?

“Ha ha, dù Thái tử là cao quý, nhưng muốn giết một tướng quân đời đời công huân cũng không có dễ dàng như thế.” Lăng Hầu gia cười nói: “Muốn nói là Thái tử mưu tính cũng không có khả năng lắm. Thiên hạ này sau này là của hắn rồi, vì diệt trừ một người cùng mình kết thù mà động thủ, còn suýt nữa cùng Hung Nô chiến tranh, cái này không thể nào.”

“Vì sao Thánh Thượng lại dám dùng Trương Kế, lúc này… Thánh Thượng vẫn tin tưởng Trương Kế trung tâm, vốn định đợi long thể thật sự tốt thì truyền Trương Kế gọi trở về ban thưởng một chức quan an nhàn để hắn an dưỡng nửa cuối cuộc đời, đến cùng là chậm một bước…”

“Vậy thì là Trương Kế chính mình cử binh?” Lăng Tiêu theo dòng suy nghĩ của mình tiếp tục nghĩ: “Lúc đó Thánh Thượng long thể ốm bệnh, Trương Kế sợ Thái tử ít ngày nữa kế vị gây bất lợi cho mình, cho nên mới phản” Lăng Tiêu mơ hồ cảm thấy như vậy cũng không đúng, câu chuyện về sau giống như càng to lớn mịt mờ hơn.

“Hiện ở trong triều người biết việc này đều cho là như thế, chuyện này liên quan đến chuyện Thái tử trước đây tranh trữ nên không tiện cùng người khác nói rõ ràng, vì lẽ đó liền tận lực đè xuống.” Lăng Hầu gia than thở: “Một khi tra rõ sẽ có ngôn luận đối với Thái tử bất lợi, bây giờ đại sự đã định, Trương Kế cũng đã tự sát, nhiều lời vô ích.”

Lăng Tiêu gật đầu đáp ứng, hắn biết Lăng Hầu gia là sợ Thái tử biết rõ bản thân mình điều tra hắn từ chuyện nhỏ này sẽ sinh ra tức giận. Nhưng Lăng Tiêu trong lòng có một ý nghĩ mơ hồ, giống như là biết được một ít chuyện của Thái tử về sau cũng sẽ không có lợi…

Lăng Hầu gia nhìn Lăng Tiêu không khỏi nhớ tới một đêm trước khi đại quân trở về chính mình cùng lão Hoàng Đế ở nơi đó nói…

“Lão huynh đệ, đây là chiếu chỉ mà trẫm tính toán cho Phong nhi phong hào, khanh xem một chút coi có được không?” Lão Hoàng Đế bệnh nặng vừa vặn tinh thần mới hồi phục, sắc mặt cũng xám trắng một tầng. Lăng Hầu gia tiếp nhận Thánh chỉ, nhíu mày nói: “Nhị Hoàng tôn lập được chiến công lớn, nhưng hiện tại mà phong Vương…”

“Làm sao?” Lão Hoàng Đế cười cười: “Khanh lo sợ y gánh không nổi sao?”

Lăng Hầu gia khom người nói: “Tự nhiên là xứng đáng, nhưng kính xin Thánh Thượng cân nhắc, bây giờ bốn vị Hoàng tôn thì Tuệ Vương thiên tư cao nhất, lại là con trưởng đích tôn, Thái tử cũng là coi trọng Tuệ Vương nhất. Bây giờ Thánh Thượng là vì Nhị Hoàng tôn phong Vương, tuy biểu lộ là vì Nhị Hoàng tôn lập chiến công, nhưng như vậy sẽ cho người ta một phỏng đoán vô căn cứ. Mọi người sẽ cho rằng tương lai lúc lập trữ Hoàng thượng cùng Thái tử ý kiến không giống nhau.”

“Thái tử từ nhỏ vì tranh trữ đã chịu nhiều nỗi khổ, từ chỗ bốn Hoàng tôn đều là con của Thái tử phi thì có thể nhìn ra, Thái tử hi vọng các Hoàng tôn sau này huynh đệ một lòng không có tranh giành quyền lực.” Lăng Hầu gia nhìn lão Hoàng Đế sắc mặt dần dần lạnh xuống, không sợ chút nào, tiếp tục nói: “Hiện tại Thánh Thượng phải đề bạt Nhị Hoàng tôn ở vị trí thấp, đợi khi các Hoàng tôn bắt đầu để mắt đến chuyện trữ vị thì mầm họa ẩn nấp sẽ biểu lộ ra. Thần tuổi tác đã cao sợ là không thể thấy, chỉ là vì tương lai trong triều rung chuyển nên bất an lo lắng thôi.”

Ý của khanh là Trẫm chết thì không sao rồi, hiện tại trẫm lại ra quyết định này sẽ gieo vạ cho người đời sau.

Lão Hoàng Đế bật cười: “Thôi… Chỉ có khanh còn dám nói chuyện như thế cùng Trẫm, Xuân Thu… Trẫm biết năm đó vẫn không nóng lòng lập trữ khanh rất không vừa ý, Trẫm hiểu được khanh hi vọng trong triều hoà thuận, không chém giết mới tốt, thế nhưng… Trong triều càng ngày càng hoà thuận, Chử Vương triều còn có thể vững mạnh sao? Trẫm chỉ muốn vì là thiên hạ này tuyển ra Hoàng Đế ưu tú nhất. Trẫm cũng muốn con cháu của mình hoà thuận, nhưng hiện tại sống trong yên ổn phải nghĩ đến ngày gian nguy, ngày sau quân địch từ bên ngoài đánh vào, có phải là cũng có thể cùng hoà thuận mà xử lý?”

“Trẫm trước đây cũng không coi trọng Phong nhi, nó không có đầu óc…” Lão Hoàng Đế cười cười: “Nhưng hiện tại không giống, ngày ấy Tiêu nhi quỳ ở ngoài Nghị Chính Thính ta đã nghĩ thông. Khanh suy nghĩ một chút, năm đó lúc khởi sự thì trẫm cũng là người không có thông minh? Mọi chuyện hành sự là dựa vào tức giận nhất thời, còn không phải tất cả đều dựa vào mấy người lão huynh đệ các khanh nâng đỡ? Sau đó Trẫm mới chậm rãi thông hiểu những việc này. Như vậy xem ra, Phong nhi không hẳn không làm tốt vị trí này.”

“Tất nhiên, Trẫm cũng không phải muốn hướng vào Phong nhi, trẫm chỉ không muốn để trữ vị sau này định ra một lần là tới tay Cẩn nhi thôi.” Lão Hoàng Đế đối với Lăng Hầu gia cười cười: “Khanh sợ cái gì? Năm đó cho các khanh mỗi nhà một thiết quyển [khai quốc phụ vận] chính là vì che chở con cháu đời sau của các khanh, Tiêu nhi này một đời tất nhiên không đơn giản. Trước khi nhắm mắt Trẫm phải đem chuyện sau này có thể bàn giao đều bàn giao. Còn sau này số phận ra sao, thì phải xem tạo hóa của con cháu đi.”



“Gia gia?” Lăng Tiêu thấy Lăng Hầu gia xuất thần, nghi hoặc kêu: “Gia gia, sao vậy?”

Lăng Hầu gia phục hồi tinh thần lại, cười một tiếng nói: “Không có chuyện gì, không còn sớm, con ngày mai còn tiến cung, nghỉ ngơi sớm đi.”

Ngày mai Lăng Tiêu đi đến chỗ Thái tử phi chúc tết, khi đến nơi liền thấy Vi Thanh Lam cùng Vi Thanh Ngọc đã ở đó. Mọi người gặp theo lễ chào hỏi, rồi theo thứ tự ngồi xuống.

“Thanh Ngọc một năm này rất ít đến, lại đây…” Thái tử phi nhìn đứa cháu nhỏ của mình mặt mày hớn hở: “Để cô mẫu nhìn… Lại cao lớn lên không ít.” Ôm lấy hắn hỏi han ân cần một trận, lại hỏi: “Có thể đi học được chưa?”.

Vi Thanh Ngọc nở nụ cười: ” Con cũng theo phu tử học qua mấy năm.”

“Ha ha, Vi gia nam nhi đều sẽ là tướng quân, có mấy người như ca ca con vẫn còn văn không thượng võ đây.” Thái tử phi hơi suy nghĩ một chút, cười nói: “Vừa là vào học chẳng bằng tiến cung đến cùng Diễm nhi bọn họ học đi. Tiêu nhi ca ca con tuổi cũng không nhỏ, không đến một năm không cần ta nói Hoàng Thượng cùng Thái tử cũng phải cho hắn lâm triều, đến thời điểm đó cũng phải tìm thư đồng.”

Vi Thanh Ngọc nghe vậy quay đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu để chén trà xuống cười nói: “Di mẫu lo xa rồi, con cũng không vội, con cũng có thể làm thư đồng cho Tứ Hoàng tôn mấy năm nữa.”

Thái tử phi khẽ vuốt quý phi kế, từ ái cười cười: “Ta biết con rất có hiếu tâm, có con chăm sóc Diễm nhi ta cũng yên tâm, nhưng cũng không thể làm lỡ việc công danh của con. Qua năm con đã mười chín, mấy năm qua đại sự lần lượt đến, trên người con đã có vài chức quan. Thánh Thượng sớm đã có ý để con vào triều, nếu đem giữ con ở lại Hối Tin viện chính là ta làm lỡ việc tốt của con.”

Những điều này Lăng Tiêu sớm cũng nghĩ đến, gật đầu nở nụ cười.

“Con trở về cùng phụ thân mẫu thân nói, cô mẫu muốn cho con tiến cung theo Tứ Hoàng tôn đồng thời đọc sách, hỏi ý tứ của phụ thân mẫu thân thế nào.” Thái tử phi cười để Vi Thanh Ngọc ngồi xong, quay đầu đối với Vi Thanh Lam nói tiếp: “Hắn nếu không nói được con giúp đỡ nói với ca ca cùng đại tẩu nói một tiếng.”

Vi Thanh Lam vội vã đáp ứng: “Đa tạ cô mẫu đại ân.”

Tuy nói là để hỏi lại ý tứ của Vi Tranh, nhưng Thái tử phi cũng biết chuyện tốt như vậy ca ca sẽ không chối từ. Thái tử phi là rất thương người nhà của mình, từ Lăng Tiêu Vi Thanh Lam tất cả nam nhân vừa đủ tuổi đều cho vào cung làm thư đồng cho Hoàng tôn. Thái tử phi rất tận lực vì nhà mẹ đẻ lót đường cho con cháu.

Thái tử phi tiếp tục hướng Vi Thanh Lam cười nói: “Con năm nay cũng trốn không thoát, nói đến con so với Tiêu nhi còn lớn hơn nửa tuổi. Năm ngoái ta cùng phụ thân con muốn con vào triều con lại không chịu, bây giờ ra sao”

Vi Thanh Lam cười nhạt một tiếng: “Cô mẫu biết con thiếu kiên nhẫn những chuyện trong quan trường không để tâm, phải trốn ở Hối Tin viện để yên tĩnh, cô mẫu nếu như đau lòng con thì tốt xấu gì cũng xin tha cho con. Chờ cho đến lúc Anh Vương làm lễ nhược quán đi, đến lúc đó con cùng Anh Vương vào triều.”

Tính tình của Vi Thanh Lam như thế nào Thái tử phi cũng biết, bất đắc dĩ nở nụ cười tha cho hắn.

Thái tử phi hướng nữ quan ra lệnh: “Đi, gọi Diễm nhi đến, Tiêu nhi cùng với các huynh đệ bên ngoại đến chúc tết, kêu nó tới gặp mặt.”

Nữ quan tuân lệnh rời đi.

Lăng Tiêu cúi đầu nở nụ cười, chỉ cảm thấy tình cảnh này đặc biệt quen thuộc.

Không lâu lắm Chử Dịch Diễm liền đến, Chử Dịch Phong nghe tin cũng vội vàng chạy tới đây.

Đây là hai người lần đầu tiên gặp mặt trong năm mới, hơn nữa vốn là đến chúc tết. Lăng Tiêu sửa lại quần áo hành đại lễ, Chử Dịch Phong vội vã đỡ không cho Lăng Tiêu quỳ xuống. Lăng Tiêu thuận thế nắm tay không dấu vết bóp chặt lòng bàn tay y một cái, Chử Dịch Phong không khỏi có chút ngượng ngùng, nhớ ra Lăng Tiêu trước đây căn dặn ở bên ngoài mọi chuyện phải chú ý, nên lui về sau một bước để Lăng Tiêu hành lễ.

“Được rồi, đều là chí thân không nên đa lễ như thế.” Thái tử phi nói xong để Chử Dịch Diễm đi lên trước, ôm lấy hắn cười nói: “Tiêu nhi biểu ca con năm nay gần như phải vào triều, ta biết con yêu thích hắn, nhưng không thể làm lỡ hoạn lộ của Tiêu nhi. Mẫu thân lại chọn cho con một thư đồng khác, Ngọc nhi cũng là người một nhà, lại cùng tuổi với con, có thể vẫn cùng học tiếp với con đến nhược quán.”

Chử Dịch Diễm nghe nói Lăng Tiêu không thể làm thư đồng nữa đầu tiên là oan ức muốn khóc lên, Thái tử phi dụ dỗ nói là Vi Thanh Ngọc tới làm thư đồng mới tốt hơn nên chỉ còn có chút ít oan ức, Lăng Tiêu cười nói: “Cũng không có nói ta phải lập tức vào triều, sau này không thể lại hầu hạ Hoàng tôn nhưng muốn gặp mặt vẫn dễ dàng.”

Chử Dịch Diễm gật gù lúc này mới tốt hơn một chút.

Còn nói vài chuyện xã giao một lúc sau mọi người liền tản đi. Chử Dịch Phong mời Lăng Tiêu đi Hải Đường viện dùng cơm trưa là muốn gần gũi Lăng Tiêu thêm nửa ngày.

Đi về Hải Đường viện vào trong phòng Lăng Tiêu liền để nha hoàn lui xuống hết, vừa đóng cửa lại liền không thể chờ đợi được nữa ôm lấy eo Chử Dịch Phong đè xuống hôn. Hai người mấy ngày không gặp cảm thấy như là chia lìa một năm, nhớ nhung lưu luyến trỗi dậy, Lăng Tiêu ôm lấy Chử Dịch Phong sủng ái, ôn nhu liên tục xoa xoa thân thể của y, nhẹ giọng nói: “Đệ biết vừa nãy ta đang suy nghĩ cái gì không…?”

Chử Dịch Phong trong lòng nghĩ: “Ừm… năm ấy chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, hoàn cảnh cũng giống như khi nãy..!”

Lăng Tiêu cười khẽ, ôm lấy Chử Dịch Phong đồng thời dựa vào trên giường nhỏ, kéo tay y để vào trong áo của mình. Chử Dịch Phong cầm lấy ngọc bội đồng tâm bên trong áo Lăng Tiêu, không cần nhiều ngôn ngữ, từ lần đầu tương phùng tới nay mấy năm dài tình nghĩa. Trong Hải Đường viện ngồi ăn cùng bàn, ngủ cùng giường, trên sa trường đồng sinh cộng tử cảm động tụ hợp lại một nơi. Lăng Tiêu đem mặt chôn ở trong đầu tóc Chử Dịch Phong, bất tri bất giác, đã nhiều năm như thế.

Lăng Tiêu cúi đầu hôn môi Chử Dịch Phong, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay có ăn cơm ngon không?”

“Ừm… huynh đưa tới kẹo hồ lô ăn rất ngon, ta đều ăn hết, càng ăn lại càng dễ đói bụng, ăn càng nhiều.” Chử Dịch Phong hàm hàm nở nụ cười: “Huynh cho ta cái lò sưởi tay ta cũng dùng, nhìn nhỏ nhưng so với những lò sưởi tay khác thời gian ấm dài hơn, còn không bị phỏng tay.”

Lăng Tiêu cười cười cũng lười giải thích với y nguyên lý bên trong, xoa nhẹ đầu y nói: “Tay lạnh thì nhớ bảo bọn họ cho thêm than, mùa đông này rất lạnh, chính mình phải lưu ý. Đệ thích ăn kẹo hồ lô ta trở về kêu người đưa tới cho đệ, ta muốn đệ được ăn thật ngon.” Chử Dịch Phong ừ đáp ứng, không muốn xa rời ôm Lăng Tiêu, vành tai và tóc mai chạm vào nhau.

Hai người hôn nhau nhiệt tình một lúc cùng ăn một bữa cơm Lăng Tiêu mới đi về. Trước khi đi Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong vẫn quyến luyến, sợ trong lòng y khó chịu, nhéo mặt y, xoay người nở nụ cười cởi áo bào, đem áo lót của mình đổi cho Chử Dịch Phong, thoạt nhìn giống như có ý dâm tà. Chỉ có Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong biết ý tứ của chuyện này. Lăng Tiêu nhớ tới năm ấy đang ở Thính Phong Các, vô ý cho Chử Dịch Phong một cái áo lót của mình, vậy mà y quý trọng cực kỳ, lên chiến trường mới mặc vào. Hiện tại đơn giản đem áo của mình đổi cho y, điều này đại biểu ý tứ tin tưởng lẫn nhau, đứa nhỏ ngốc của hắn chắc cũng hiểu được đi.

Chử Dịch Phong trong lòng ấm áp, lại nghĩ tới nhiều ngày sau không thể gặp mặt cũng dễ chịu một chút, Lăng Tiêu giúp y đem áo bào mặc lại, ôm chặt y nhẹ giọng nói: “Nghe lời, phải ăn uống đầy đủ.”

Trời tối muộn xuất cung sẽ không tiện, Lăng Tiêu lại dặn Chương công công của Hải Đường viện vài câu liền đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.