Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 2 - Chương 49



Trong Hoàng thành có một sòng bạc, gọi là Thiên Kim quán.

Thiên Kim quán không giống với sòng bạc bình thường, được mở ở giữa đường Chương Đài, cảnh xuân tươi đẹp oanh oanh yến yến trung gian. Nhưng bên trong Thiên Kim quán không phải mọi người ai ai cũng có thể đến, nhất định phải có người đề cử, mới có thể tới đây vung tiền như rác.

“Như thế này được xem như là hội viên không?” Lăng Tiêu cười nhạo, Sử Phái đứng phía sau không nghe rõ, thấp giọng nói: “Chủ tử, ngài chơi cái gì? Đẩy bài chín, đầu ngũ mộc, đoán quân cờ?”

Lăng Tiêu lắc đầu một cái, hắn vốn không phải tới chơi, chơi cái gì cũng không sao, miễn cưỡng nói: “Gieo xúc xắc đánh cược to nhỏ đi, bớt việc.”

“Vâng.” Sử Phái đáp ứng đi tới, Lăng Tiêu liếc nhìn Tần Long phía sau sắc mặt không dễ chịu cười nói: “Sao vậy? Không thích đến đánh cược à?”

Tần Long gật đầu: “Đến chơi với chủ tử có gì mà không vui, chính là sợ nơi này long xà hỗn tạp có người làm tổn thương chủ tử”

Lăng Tiêu tự mình đến nên không lo lắng, nơi này không giống như sòng bạc bình thường bẩn thỉu xấu xa, bên trong chứa sức rất nhiều, còn có mơ hồ tiếng sáo trúc truyền đến, ngay cả kỹ nữ gọi tới hầu hạ đều mang theo mị thái tục diễm. Rõ ràng Thiên Kim quán là nơi có thể tỏa chút mùi vị phong nhã. Đến nỗi bị người nhìn khác thấy mình đến đây đánh cược cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng. Cái này Lăng Tiêu đã sớm không thèm để ý, từ khi ở Bắc bộ trở về các quan lại tung ra lời đồn với hắn chưa có từng đứt đoạn, có người nói hắn là nam sủng của Chử Dịch Phong, có nói hắn là dựa vào gương mặt trèo lên trên, thậm chí lại còn nói hắn là hầu hạ Thái tử gia tốt mới đến được phong là Nhị phẩm tướng quân…

Những lời đồn này trong cung Thái tử phi đều có nghe thấy, chớ nói chi là Lăng Tiêu chính mình nghe thấy. May mà Lăng Tiêu không lắm lưu ý những chuyện này, những người quen thân với hắn không có tin những điều này, những người bất hòa không thân với hắn tin hay không hắn cũng không để ý.

Lăng Tiêu tự nhiên là không muốn mình đặt chân đến nơi như thế này, hỏi thăm tình báo lôi kéo quan hệ là một chuyện, nhưng muốn mình hi sinh thời gian vui vẻ ở cùng Chử Dịch Phong đi theo đám người kia lêu lổng Lăng Tiêu vẫn còn có chút mất hứng. Mất hứng thì mất hứng, có một số việc nhất định phải tự thân làm, không làm như vậy sẽ không ai tin tưởng thành ý của ngươi.

Lăng Tiêu hôm nay mặc vào một thân cẩm bào màu đen, cổ áo ống tay thêu dầy đặc ám văn tinh xảo màu đen, hơn nữa Lăng Tiêu kiên cường vóc người thon gầy cùng gương mặt tuyệt sắc, muốn nhiều hoàn khố thì có nhiều hoàn khố.

“Chủ tử, đều an bài xong.” Sử Phái đi lại khom người nói, đồng thời cúi đầu ở bên tai Lăng Tiêu nhỏ giọng nói đêm nay Thiên Kim quán sẽ có một quan lớn quý tộc đến chơi, Lăng Tiêu gật đầu mỉm cười, khẽ nói: “Rất tốt, Tần Long đi đổi chút bạc, đêm nay cố gắng chơi cùng Nhạc Nhạc.”

Chử Dịch Phong ngày gần đây cũng phát giác Lăng Tiêu có điểm khác lạ, Lăng Tiêu trong nha môn có bao nhiêu thanh nhàn hắn biết đến. Hơn nữa trước đây Lăng Tiêu có thời gian sẽ đến Anh Vương phủ cùng y, nhưng hiện tại lại không thấy đến.

Chử Dịch Phong tập múa kiếm xong tùy ý khoác lên một kiện áo choàng, cầm lấy vải nhẹ nhàng lau chùi thân kiếm. Hôm qua Lăng Tiêu đúng là có đến, nhưng khi đó đã rất muộn, đi vào cùng nói giỡn vài câu là lập tức ngủ, dáng vẻ xem ra rất mệt.

Chử Dịch Phong dù cho so với người khác hơi trì độn một chút, nhưng nghe lời đoán ý cũng không phải không biết, huống chi là người yêu có điều khác thường.

Chử Dịch Phong vốn không muốn suy nghĩ nhiều, y biết mình so với người khác hơi trì độn, cân nhắc mọi việc phỏng chừng cũng không đúng. Lăng Tiêu có thể hi sinh nhiều như vậy muốn cùng với y nhận thức và an phận một chỗ, huống chi Lăng Tiêu đã rất mệt, không cần thiết phải làm phiền nữa.

Chử Dịch Phong không ghen tuông hoài nghi Lăng Tiêu ở bên ngoài coi trọng ai, tiểu Hoàng tôn ngơ ngác nhớ tới Lăng Tiêu đã nói cả đời này hắn chỉ có một mình y. Ở trong thế giới của Chử Dịch Phong nhiều chuyện rất đơn giản, nói rồi coi như đã định, bất luận là tự mình nói hay là người khác nói.

Chử Dịch Phong chỉ là rất lo lắng cho Lăng Tiêu, y vốn là nghĩ khi mình xuất cung phong Vương có thể vì Lăng Tiêu chịu trách nhiệm mọi chuyện, để hắn thanh nhàn có thể không cần nghĩ những chuyện phiền lòng. Nhưng Chử Dịch Phong nhìn ra sau khi mình được phong Vương Lăng Tiêu suy nghĩ mọi chuyện càng hơn nhiều.

Vẫn là đừng cho hắn thêm phiền… Chử Dịch Phong sợ nói ra Lăng Tiêu càng phiền lòng, không muốn nhiều lời, chỉ gọi Chương công công đến, dặn dò hắn buổi tối cơm chuẩn bị những món mà Lăng Tiêu ngày thường thích ăn.

“Vương gia…” Chương công công khom người do dự nói: “Mấy ngày gần đây tiểu Hầu gia cũng không ở trong phủ dùng bữa, không bằng…”

Chử Dịch Phong do dự lại vẫn kiên trì nói: “Đi chuẩn bị như ta nói đi, vạn nhất… Vạn nhất hắn đến thì sao.” Coi như không đến, thì chính mình ăn những món hắn thích cũng tốt.

Chử Dịch Phong đang muốn đứng dậy đi thay đổi y phục vì luyện kiếm mà ra đầy mồ hôi, bên ngoài cổng chợt thông báo: tiểu Hầu gia đến rồi.

Chử Dịch Phong sắc mặt không khỏi vui mừng, xoay người đối với Chương công công nói: “Đi chuẩn bị đi, kêu đầu bếp nhanh chóng làm thức ăn, nơi này không cần hầu hạ.”

Lăng Tiêu bước đi vào, mấy ngày gần đây quy mô bồi dưỡng thám tử của hắn đã thành. Mấy vị hắn muốn kết giao cũng đã kết giao được, cuối cùng thời gian bận bịu cũng qua, sẽ chờ… Lăng Tiêu cười lạnh, đè xuống suy nghĩ vô số âm mưu đê tiện. Mỗi lần tới chỗ Chử Dịch Phong hắn cũng điều chỉnh một chút tâm thái, bất luận cho người ngoài thấy thái độ gì cùng được, Lăng Tiêu bên trong vẫn là một đại nam tử trăm phần trăm không hơn không kém, bên ngoài gặp bao nhiêu phiền lòng đều là chuyện bên ngoài, lúc đối diện với mình người yêu, hắn sẽ không oán giận sẽ không nói thêm, chỉ ung dung nói chút đề tài người yêu thích.

Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong bên trong mặc y phục luyện công bên ngoài khoác kiện áo choàng liền nở nụ cười, đây là trang phục gì kỳ quái vậy, hắn tiến lên cầm tay Chử Dịch Phong nói: “Tại sao lại mặc xiêm y thành ra như vậy?”

Chử Dịch Phong nở nụ cười: “Mới vừa luyện kiếm ra một thân mồ hôi, bị gió thổi có chút lạnh nên ta trước hết phủ thêm kiện áo choàng, huynh đây là từ đâu đến”

Lăng Tiêu nghe vậy chau mày, bàn tay vuốt phía sau Chử Dịch Phong quả là một thân thấm đầy mồ hôi, trầm giọng trách mắng: “Ta có nói qua rồi chứ? Luyện công liền lập tức trở về phòng thay quần áo, đệ đã quên?”

Thấy y một thân đầy mồ hôi còn bị gió lạnh thổi, Lăng Tiêu trong lòng nén giận, không nỡ lòng cùng Chử Dịch Phong lớn tiếng liền quay đầu trách cứ bọn nha đầu: “Cả bọn nô tài các ngươi muốn chết hay sao? Không biết nhắc Vương gia thay quần áo?Không nhìn thấy à?”

Một đám nha đầu hoảng sợ xin tha, Chử Dịch Phong trong lòng không đành, vội vã cười làm lành: “Không liên quan đến các nàng, ta mới vừa từ phía trước đến đây các nàng không kịp nói, ta hiện tại đi đổi…”

Lăng Tiêu bất đắc dĩ, chứ không thật sự muốn làm khó dễ, chỉ tại bọn nô tài làm việc không chu đáo khiến hắn lo lắng. Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong đi vào bên trong, chính mình đi lấy áo lót, xoay người nói: “Đến đây thay y phục đi.”

Ở ngay trước mặt huynh thay y phục? Chử Dịch Phong sững sờ nhìn Lăng Tiêu. Lăng Tiêu bị dáng vẻ của y chọc cười, nhìn y ngơ ngác như chú nai con, Lăng Tiêu tiến lại nhéo nhẹ lên mũi Chử Dịch Phong, rồi tự mình tháo đai lưng của Chử Dịch Phong xuống, trong miệng không nhịn được trêu đùa: “Anh Vương đây là để ta hầu hạ? Đến đến…”

Chử Dịch Phong có chút túng quẫn, nhưng vẫn làm theo Lăng Tiêu đàng hoàng cởi quần áo, đã là tháng 9, tuy nói Chử Dịch Phong khỏe mạnh nhưng đến cùng cũng có chút lạnh. Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong đến bên giường xả chăn bông đắp lên cho y, bàn tay với vào bên trong giúp y thay áo lót, hai tay còn không thành thật sờ sờ mấy cái. Hai người đã có mấy ngày chưa thân thiết, Chử Dịch Phong trên mặt nổi lên một tầng hồng, lắp bắp nói: “Lăng Tiêu…”

Lăng Tiêu cúi xuống hôn lên trán Chử Dịch Phong, cười nói: “Không đùa với đệ, lúc này đã nhớ chưa? Lại để ta nhìn thấy đệ y phục như thế này một lần nữa ta sẽ không phí lời, kéo quần đệ xuống trực tiếp đánh, tiểu hài tử không đánh không biết ghi nhớ.”

Chử Dịch Phong vừa mắc cỡ vừa ngại ngùng, lấy ngoại bào mặc vào, nhỏ giọng nói: “Biết rồi…”

“Nghe lời là tốt.” Lăng Tiêu lại ngồi dậy ôm y chốc lát rồi đứng lên nói: “Ta còn chút việc trước mắt phải giải quyết, buổi tối có thể không trở lại đây, cũng đừng chờ ta, phải đi ngủ sớm một chút, biết không?”

Ấm áp lúc nãy tựa hồ lập tức tản đi, Chử Dịch Phong ý cười ngưng ở khóe miệng, sửng sốt một chút gượng cười nói: “Ừm, biết.”

Chử Dịch Phong làm như là không có chuyện gì, đáng tiếc Lăng Tiêu liếc mắt là đã nhìn ra.

Lăng Tiêu lại ngồi xuống, lấy tay xoa nhẹ đầu của Chử Dịch Phong, ôn nhu cười nói: “Không vui, đúng không? Sao vậy?”

Có một số việc không ai đề cập không ai hỏi tới thì mình dù có khó chịu cũng có thể coi như không có gì sảy ra, nhưng nếu như bị người thân mật nhất quan tâm hỏi đến, thì dù uất ức nhỏ cũng sẽ phóng đại vô số lần, chỉ muốn nói ra tất cả để được người yêu quan tâm dỗ dành.

Chử Dịch Phong không thể dấu Lăng Tiêu việc gì, hắn như là có con mắt nhìn thấu tâm can y nên thấp giọng đem việc khó chịu mấy ngày nay của mình nói ra. Nguyên bản sợ Lăng Tiêu nghe xong thiếu kiên nhẫn tức giận, nhưng thấy Lăng Tiêu nhìn y ánh mắt càng ngày càng ôn nhu sủng nịch Chử Dịch Phong không nhịn được nói ra toàn bộ, đến cuối cùng trong thanh âm đều tràn đầy vẻ oan ức.

Chử Dịch Phong kỳ thực rất không thích bản thân mình như vậy, chuyện này thật là mất mặt? Cả hai đều là nam nhân, mà mình cứ lo lắng trước sau làm phiền người khác, nhưng chuyện tình cảm chính là như vậy, hãm càng sâu, suy nghĩ càng nhiều. Chử Dịch Phong lại không thích tình cảm tâm trạng của mình phải phụ thuộc vào Lăng Tiêu nhưng cũng không có biện pháp, y thực sự là… quá yêu Lăng Tiêu mà thôi.

Lăng Tiêu lẳng lặng nghe Chử Dịch Phong nói chuyện, tâm trạng vừa đau lòng lại vừa vui mừng. Đau lòng y vì hắn mà trong lòng âm thầm chịu uất ức, vui mừng vì tiểu tướng quân của hắn cuối cùng cũng biết lo lắng ghen tuông, chỉ là vì hắn chỉ có thể là vì hắn.

Lăng Tiêu vốn không muốn cùng Chử Dịch Phong nói những chuyện đen tối kia, sợ để tiểu ái nhân đơn thuần của mình bận tâm, nhưng hiện tại để y không lo lắng nên đành đem những dự tính sau này nói ra một chút cho y biết.

Lăng Tiêu ôm Chử Dịch Phong hôn khắp người, ôn nhu, mê muội, giống như là muốn dùng nụ hôn này nói cho Chử Dịch Phong trong lòng mình cũng yêu thương y như vậy. Âu yếm nửa ngày mới tách ra, lại mê luyến hôn môi, suy nghĩ chốc lát nói: “Ta thành lập một nhóm tình báo, nói trắng ra, chính là thám tử.”

Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong không có phản ứng quá lớn an tâm, tiếp tục nói: “Đừng trách ta nhiều chuyện,… Nói như vậy đi, đệ suy nghĩ một chút các Hoàng tử năm đó tại làm sao phải tranh giành một thời gian dài dẫn đến máu đổ đầu rơi, ta biết đệ không có muốn hại người: đó chính là điểm yếu lòng của đệ, nhưng chúng ta cũng phải phòng bị tốt để người khác không thể hại chúng ta, đúng không?”

Chử Dịch Phong sửng sốt một chút gật gù, Lăng Tiêu trong lòng vui mừng, đây chính Phong nhi ngoan của hắn lúc nào cũng làm hắn yên tâm, y nghe không hiểu cũng sẽ không hoài nghi, nhiều chuyện gượng ép khó tin chỉ cần là tự hắn nói y sẽ tin, Lăng Tiêu lại nói: “Những việc này cũng bình thường, trong Vương phủ ai mà không có tư nô của mình? Cửu cửu còn có không ít tinh binh ngoài biên chế, đệ nhớ tới năm đó ta đi chiến trường Bắc bộ tìm đệ thì cựu cựu cho ta hai mươi người chứ?. Cái này là điều bình thường.” Đem Vi Tranh lôi vào, như vậy Chử Dịch Phong càng có thể hiểu rõ hơn.

Chử Dịch Phong suy nghĩ một chút gật đầu, lại có chút áy náy nói: “Huynh… Những ngày qua bận bịu như thế là dưỡng thám tử cho ta đây? Ta còn trách huynh…”

“Đệ trách ta, ta mới cao hứng đây.” Lăng Tiêu chỉ mấy câu nói làm Chử Dịch Phong bớt đi áy náy. Đúng là như vậy, Chử Dịch Phong tính tình nóng nẩy lại nháo loạn, nhưng Lăng Tiêu đối với Chử Dịch Phong hết thảy mọi chuyện đều dung túng: “Đều là ta không tốt, lần sau có chuyện gì ta cũng sẽ sớm nói cho đệ biết, sau này trong lòng đệ có việc gì cũng lập tức nói với ta…”

Nói ra hết mọi chuyện trong lòng Chử Dịch Phong cuối cùng cũng thấy thoải mái, gật đầu cười nói: “Ừm, biết rồi, Ừ…huynh đi đi.”

Lăng Tiêu, cười nói: “Thôi, đệ đổi bộ quần áo, theo ta cùng đi, khỏi phải ở nhà lo lắng.”

“Ta cũng có thể đi?” Chử Dịch Phong trong mắt sáng lên, y cũng chưa từng thấy thám tử trong truyền thuyết. Vi Tranh giáo dục y nhiều năm nhưng cũng bất công với y, một chút tà oai cũng không chịu nói với y, trong Hối Tin viện toàn là dạy mọi người về Đại Đồng giáo dục, Chử Dịch Phong chưa từng thấy trong lòng tự nhiên là hiếu kỳ, nóng lòng muốn thử: “Đi nơi nào gặp mặt?”

Lăng Tiêu nở nụ cười, kỳ thực hắn thành lập tổ chức tình báo không dùng danh nghĩa của Chử Dịch Phong, những người kia chỉ biết chủ tử là Lăng Tiêu. Lăng Tiêu không muốn Chử Dịch Phong dính đến những chuyện dơ bẩn này, suy nghĩ một chút nói: “Đệ muốn đi cũng được, có điều không thể để cho người khác nhận ra, chỉ có thể giả là tiểu đồng của ta, Ừ… đệ đồng ý?”

“Chuyện này thì có cái gì?” Chử Dịch Phong không để ý những chuyện tiểu tiết, biểu hiện rất muốn Lăng Tiêu dẫn đi, hứng thú bừng bừng khuôn mặt nhỏ có chút đỏ lên: “Huynh nói ta nên mặc cái gì? Mặc y phục của tiểu yêu là loại y phục nào?”

Lăng Tiêu không nhịn được cười, ở bên tai của Chử Dịch Phong nhẹ giọng nói: “Biết ta nói tiểu đồng là cái gì không? Không phải tiểu yêu… Là làm tiểu đồng của ta, đệ đồng ý?” Lăng Tiêu nói bàn tay tiến vào trong y phục của Chử Dịch Phong, ngón tay thon dài trượt xuống phía dưới Chử Dịch Phong, tìm được một điểm bắt đầu xoa nắn, thấp giọng nói: “Biết là làm cái gì không? Ta muốn đi Anh Vũ Lâu gặp bọn họ, có thể đi theo vào đó chỉ có thể là luyến đồng.”

Chử Dịch Phong mặt ửng hồng lên, y cùng Lăng Tiêu đã thân mật tự nhiên như thế biết Lăng Tiêu không phải nhục nhã y, tâm còn có chút nhảy nhót, nuốt nước miếng, gật đầu lắp bắp nói: “Ừm… Biết rồi.”

Lăng Tiêu ngón tay tiếp tục làm chuyện xấu tiến vào một đoạn, chậm rãi xoa xoa bên trong tràng bích ấm áp nhẵn nhụi, thấp giọng nói: “Vậy thì đi thôi, mấy hôm không thân thiết, nơi này có muốn ta hay không?”

Điều này làm sao người ta trả lời được? Chử Dịch Phong có chút động tình, trong thanh âm dẫn theo một tia ngọt ngào: “Đừng… Nghĩ, nhớ huynh…”

“Thật ngoan.” Lăng Tiêu hôn lên trán Chử Dịch Phong vì y sửa lại y phục, cười nói: “Được rồi, cùng gia đi Anh Vũ Lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.