Ngày hôm sau Lăng Tiêu thức dậy rất sớm, Chử Dịch Phong ngủ không thành thật, khi ngủ chui đầu vào trong chăn vào lúc này đầu đã chọc vào bụng dưới Lăng Tiêu. Lăng Tiêu bật cười, cẩn thận ôm Chử Dịch Phong để y nằm xuống, Chử Dịch Phong hơi nhếch miệng, Lăng Tiêu không nhịn được bóp bóp khóe miệng của y, Chử Dịch Phong nhíu mày lại quay đầu đi, Lăng Tiêu nở nụ cười, nhẹ nhàng vén chăn xuống giường.
Lăng Tiêu ra gian ngoài mở cửa ra, Bích Hà, Long Hương mang theo bọn nha hoàn đã sớm chờ, thấy Lăng Tiêu mở cửa liền vội vàng hành lễ. Biết Chử Dịch Phong vẫn chưa có tỉnh, tay chân đều hoạt động rất nhẹ, hầu hạ Lăng Tiêu rửa mặt, thay y phục, lúc chải đầu Lăng Tiêu thấp giọng nói: “Cột thành đuôi ngựa là được rồi.”
Bích Hà cúi đầu đáp lại, Lăng Tiêu nhẹ nhàng vuốt ngọc bội bên hông, nói: “Ngày hôm nay muốn cưỡi ngựa, tìm một bộ trang phục nhẹ nhàng là được.”
Long Hương nghe xong liền vội vàng đi chuẩn bị y phục đưa ra ngoài, không lâu mang một bộ huyền sắc vũ bào đến, Lăng Tiêu nghiêng đầu liếc mắt nhìn gật đầu: “Mặc bộ này đi.”
Các nha hoàn làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đều thu thập xong, Long Hương nhẹ giọng nói: “Điểm tâm đã chuẩn bị xong, tướng gia ăn trước hay là chờ Vương gia?”
“Một lúc sau sẽ cùng ăn, đi trước đi.” Lăng Tiêu đứng dậy cầm quyển sách ngồi vào trên giường nhỏ tùy ý lật xem, xem một lát thì nhìn mặt trời đã lên cao, đi tới bên trong đi đem màn kéo lên, Chử Dịch Phong mơ mơ màng màng mở mắt ra: “Đã… Khi nào?”
“Giờ Thìn, đứng lên đi.” Lăng Tiêu lôi kéo Chử Dịch Phong đứng dậy, gian ngoài bọn nha hoàn cũng nối đuôi nhau mà vào hầu hạ Chử Dịch Phong rửa mặt, Chử Dịch Phong còn ngủ gật chưa tỉnh hẳn, nhìn trang phục của Lăng Tiêu cười nói: “Ngày hôm nay sao lại ăn mặc vậy như thế?”
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Ngày hôm nay ta đi theo đệ vào trong quân, những tân binh kia cũng theo đệ luyện mấy tháng, ta đi xem ra sao.”
“Thật sự?” Chử Dịch Phong cười lên: “Tốt lắm, buổi chiều xong việc chúng ta cùng nhau đi Yến Tử lâm, bọn họ nói ở đó cũng có hươu, thỏ nhiều lắm nhưng không có mãnh thú. Như vậy cũng được, săn một ít mang trở về.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Nghe lời đệ.”
Sau khi thu thập xong hai người cùng đi vào trong quân, quân sĩ cũng đều nghe nói về Lăng Tiêu, vốn cho là Lăng tướng này là nam sủng của Vương gia, tất nhiên là dáng vẻ bất nam bất nữ, hôm nay nhìn thấy mọi người vô cùng kinh ngạc. Lăng tướng trưởng thành rất tuyệt sắc, nhưng cũng không mang theo khí chất son phấn, thậm chí còn có khí thế oai hùng không thua kém Vương gia, bọn quân sĩ nhìn nhau nhìn, ai nói vị này là luyến đồng, đúng là tầm nhìn kém cỏi.
Lăng Tiêu từ trước đến giờ không thèm để ý những việc này, thấy người khác đều nhìn hắn, hắn cũng không lưu ý lắm, muốn nhìn thì cứ nhìn. Chử Dịch Phong lại có chút thích thích, cảnh giác nói: “Không ít người đều nhìn huynh đây là có ý gì…”
“Bên đó, đi.” Trang phục của Chử Dịch Phong hôm nay là do Lăng Tiêu chọn, huyền sắc vũ bào thêu kim giao ám văn, dây lưng thêu kim vân, hắc vũ ngoa, oai hùng lại quý khí, đúng là so với Lăng Tiêu có vẻ ra dáng Hoàng thành Lăng tiểu Hầu gia hơn.
Lỗ Vĩ Sơn còn đang huấn luyện binh sĩ, thấy Chử Dịch Phong và Lăng Tiêu đến liền vội vàng hành lễ, theo cấp bậc chức quan Lăng Tiêu và Lỗ Vĩ Sơn một văn tướng một võ tướng, không thể nói được ai cấp bậc cao hơn ai, Lỗ Vĩ Sơn tự biết dòng dõi của mình không có mạnh bằng Lăng Tiêu, chủ động hành lễ, Lăng Tiêu vội vã ngăn lại, cười nói: “Đây là ở trong quân, không cần nhiều hư lễ như thế, nói đến Lỗ tướng quân từng theo cửu cửu học tập, càng thêm thân mật, sau này gặp mặt thì đem những hư lễ này miễn đi.”
Lỗ Vĩ Sơn nói: “Vi đại nhân giáo dục ta rất nhiều, đáng tiếc ta là kẻ thô lỗ, rất nhiều điều cũng không hiểu, bây giờ cùng Vương gia đàm luận thêm mới rõ ràng một chút.”
“Lỗ tướng quân quá khiêm tốn.” Lăng Tiêu nở nụ cười để Lỗ Vĩ Sơn tiếp tục làm việc, mình và Chử Dịch Phong đứng ở một bên. Chử Dịch Phong giới thiệu cho Lăng Tiêu nói đây là đang làm cái gì, đó là đang làm cái gì, Chử Dịch Phong nói những điều này quen thuộc như nắm trong lòng bàn tay, Lăng Tiêu kiến thức nửa vời nghe chỗ hiểu chỗ không, chỉ mỉm cười nhìn dáng vẻ Chử Dịch Phong chỉ điểm giang sơn.
Không lâu lắm Chử Dịch Phong muốn đi làm việc của mình, Lăng Tiêu cười cười nói: “Đệ đi đi, tự ta đi xem.”
“Ừm, cho người theo huynh không?” Chử Dịch Phong muốn gọi thân binh lại Lăng Tiêu vội vã cười nói: “Đừng gọi Trương Dương, ta còn có thể đi được, đệ đi đi.” Chử Dịch Phong lúc này mới gật đầu đáp lại.
Lăng Tiêu chậm rãi vừa đi vừa quan sát, hôm nay hắn ăn mặc tùy ý, ở trong quân cũng không gây sự chú ý, đầu tiên là đi phòng bếp núc nhìn mấy lần, đã qua giờ cơm, mấy bếp trưởng cùng trợ thủ chờ ở một bên chậm rãi vừa làm vừa tán gẫu, thấy Lăng Tiêu đi tới không thèm ngẩn đầu lên cũng không liếc mắt, cũng không đứng dậy, chậm rãi nói: “Đói bụng?”
Lăng Tiêu cảm thấy buồn cười, những người này tất nhiên cho rằng hắn là binh sĩ ở nơi này nên hắn gật đầu nói: “Có chút.”
Người sư phụ kia đứng lên đi vào trong, vừa đi vừa nhắc nhở: “Nói bao nhiêu lần rồi lúc ăn cơm thì ráng ăn no, xin như vậy hoài không được…” Nói xong lấy ra bánh bột bắp đến đưa cho Lăng Tiêu, nói: “Ăn đi, lần tới chừa một chút để ăn sáng.”
Lăng Tiêu sững sờ, nở nụ cười thật sự cắn bánh bột bắp ăn, cười nói: “Ta nghe nói trong quân doanh không tới giờ cơm không thể ăn cơm, việc này có tính là vi phạm quân kỷ?”
Người sư phụ kia nở nụ cười: “Mới tới đây phải không? Ta nói rồi, Vương gia của chúng ta nhân hậu, nói thân binh trong doanh trại đều là tuổi trẻ, đang là tuổi ăn tuổi lớn, ngày thường có lẽ huấn luyện không chịu nổi, vì lẽ đó bảo chúng ta cho giữ lại bánh bột bắp bổ sung khẩu phần cho các ngươi.”
Lăng Tiêu nhai bánh bột bắp trong lòng vui mừng, Chử Dịch Phong ở trong quân không câu nệ tiểu tiết, nhưng những việc làm này lại đắc nhân tâm, ăn xong bánh bột bắp Lăng Tiêu nói cám ơn xoay người rời đi. Hắn vốn muốn tới xem chuyện bếp núc trong quân, những thân binh này đều tuyển thiếu niên từ mười sáu đến hai mươi tuổi, Lăng Tiêu sợ cung cấp thực phẩm không đủ bây giờ nhìn Chử Dịch Phong tự xử lý còn tốt hơn mình.
Lăng Tiêu lại đi một chuyến đến phòng binh khí, hắn và Chử Dịch Phong bỏ tiền không ít để rèn binh khí nên binh khí cũng đều nhìn rất được. Không lâu sau Chử Dịch Phong tìm tới, cười nói: “Làm cái gì đây? Đói bụng không? Nếu không chúng ta ăn một chút.”
“Mới vừa ở phòng bếp núc ăn thử bánh bột bắp, không đói bụng.” Lăng Tiêu để Chử Dịch Phong đến gần, chỉ vào một chiếc xe nỏ nói: “Chúng ta hiện tại có bao nhiêu loại xe nỏ?”
Chử Dịch Phong sửng sốt một chút: “Cung khảm sừng nỏ, mộc xe nỏ, đại mộc xe nỏ.”
Lăng Tiêu thử một chiếc xe nỏ, lại hỏi: “Tầm bắn bao xa?”
“Cung khảm sừng nỏ hai mươi trượng, mộc xe nỏ sáu mươi trượng, đại mộc xe nỏ lợi hại nhất, có thể bắn 120 trượng.” Chử Dịch Phong lấy một tấm vải thô che ở trên xe nỏ xa, dùng sức kéo, miễn cưỡng chỉ di động một phần, cười nói: “Bao nhiêu thạch thì khó mà nói được, mỗi cái xe nỏ này không giống nhau, ta kéo không nhúc nhích cũng cảm giác không ra.”
Lăng Tiêu gật đầu trầm ngâm: “Xa nhất mới 120 trượng…”
“Xa như vậy mà còn mới?” Chử Dịch Phong cười cười: “Vốn là trong quân doanh chúng ta không cho phân phối đại mộc xe nỏ, đều là do Ô Kích tìm được.”
Lăng Tiêu tự giễu nở nụ cười: “Là ta không hiểu việc, đi thôi.”
Chử Dịch Phong cười nói: “Mới vừa không nói rõ ràng, đến cùng ăn cơm trưa ở đâu? Chờ khi săn thú trở lại thì tối nay có thức ăn ngon, có điều cơm trong quân sợ không hợp khẩu vị của huynh, huynh mới vừa nói ăn cái bánh bột bắp? Huynh ăn bánh bột bắp?”
“Tại sao ta không thể ăn.” Lăng Tiêu nở nụ cười: “Lúc ta xem phòng bếp núc sư phụ ở đó cho ta, đệ làm không tệ, nơi này quân sĩ của chúng ta không nhiều, rất nhiều lễ nghi phiền phức không cần phải tuân thủ, linh hoạt thì rất tốt.”
Chử Dịch Phong nở nụ cười không lên tiếng, dẫn Lăng Tiêu đi vào trong dùng cơm, trong quân cơm canh đơn giản, hai người vẫn ăn không ít.
“Chúng ta ở nơi này tuy binh hơi ít, nhưng rất nhiều thứ cũng thuận tiện không ít.” Chử Dịch Phong nói đến binh lính của mình cũng đắc ý: “Còn có chính là quân lương không sai, so với Ô Kích binh cường hơn nhiều.”
Lăng Tiêu cười khẽ không nói, quân lương này do hắn và Ô Kích đồng thời hợp tác cùng xin triều đình, nếu không phải vậy tuy Lăng Tiêu có chút tài sản cũng cung không nổi những vấn đề này, đương nhiên những chuyện này không thể cùng Chử Dịch Phong nói tỉ mỉ.
Dùng cơm xong hai người mang theo mấy chục thân binh đi Yến Tử Lâm săn thú, mùa này con mồi cũng không nhiều, thêm vào Yến Tử Lâm là cánh rừng nhỏ, hai người loanh quanh một canh giờ chỉ săn được hai con hươu, có điều mùa này vạn vật thức tỉnh, ở trong rừng giục ngựa cũng có một phen đặc biệt ý vị, hai người nói chuyện một chút rồi Dịch Phong xuống ngựa tự mình theo thân binh thu thập hai con hươu, Lăng Tiêu tự đi mình đi dạo.
Không lâu lắm Chử Dịch Phong cùng thân binh đem con mồi thu thập xong, Chử Dịch Phong lập tức tháo túi nước mang theo rửa tay, quay đầu thấy Lăng Tiêu trở về, trong ngực còn mang theo cái gì, Chử Dịch Phong rửa tay sạch sẽ cười cười nghênh đón: “Đi làm cái gì? Hái trái cây?”
“Không phải, đệ xem có thích hay không…” Lăng Tiêu đến gần để Chử Dịch Phong xem, đôi mắt của Chử Dịch Phong trong nháy mắt trừng lớn, vui vẻ nói: “Thỏ!”
Trong ngực Lăng Tiêu chính là nâng bốn con thỏ con, hai con thuần đen hai con màu trắng, nằm ở trong ngực Lăng Tiêu lạnh run run rẩy rẩy. Chử Dịch Phong cười nhấc lên một con, con thỏ nhỏ như là bị lạnh cấp tốc chui vào trong lòng bàn tay của Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong xoa xoa lông tơ trên đầu con vật nhỏ cười nói: “Từ đâu mà huynh tìm được nó?”
Lăng Tiêu cười khẽ: “Ta qua bên kia nhìn thấy có ổ thỏ, vài con tiểu tử này tự bò ra ngoài, phỏng chừng là thỏ mẹ chết ở bên ngoài, chúng nó đói bụng cuống lên liền đi ra.”
Chử Dịch Phong cẩn thận vò vò thỏ nhỏ cười nói: “Chúng ta mang về đi, nuôi ở trong vườn, ngược lại bây giờ trong vườn hoa cỏ đều mọc ra, chúng nó cũng không sợ đói bụng.”
Lăng Tiêu gật đầu, trong vườn hiện tại thả rông những tiên hạc, gà cảnh các loại, thêm vài con thỏ cũng không kém, dù sao cũng chà đạp không được bao nhiêu hoa cỏ. Chử Dịch Phong cẩn thận lấy cái túi vải đem con thỏ nhỏ bỏ vào, lên ngựa cùng Lăng Tiêu hồi phủ.
Trở về phủ Lăng Tiêu bảo người chuẩn bị nhận rương gỗ đặt ở bên trong góc sân, lại bỏ chút lá rau vào, Chử Dịch Phong đem từng con thỏ nhỏ bỏ vào thùng, chỉ chờ chúng nó lớn lên một chút sẽ thả ra vườn.
Lăng Tiêu bảo đầu bếp làm thịt hươu ngày hôm nay săn được, Chử Dịch Phong vẫn quyến luyến canh giữ thỏ con trong rương gỗ mãi đến tận giờ cơm mới bị Lăng Tiêu lôi kéo rửa tay dùng cơm.
“Ngày mai ta phái người đi đến chỗ Ô Kích một chuyến.” Lăng Tiêu cho Chử Dịch Phong đĩa rau, suy nghĩ một chút nói: “Bảo hắn phái mấy thợ thủ công chế xe nỏ lại đây, ta nghĩ thử xem có thể thay đổi một chút hay không.”
Chử Dịch Phong nhất thời hứng thú, gật đầu: “Bây giờ chúng ta dùng cung tên là năm đó huynh thay đổi, hiện tại xe nỏ cũng có thể thay đổi được mà?”
“Ta thử xem đi, nói không chừng.” Cái này Lăng Tiêu thật sự không có niềm tin quá lớn, hắn mơ hồ nhớ tới trước đây xem qua phân tích lực của xe nỏ, nhưng trên lý thuyết là một mặt, có thể dùng trên thực tế hay không lại là một chuyện, dù sao vật nhỏ dưới tình huống thực tế dễ dàng áp dụng, làm vật lớn đến vật liệu lựa chọn cũng là vấn đề.
Chử Dịch Phong đúng là rất có lòng tin, cười nói: “Vậy thì thử xem đi, ngày mai sẽ gọi thợ thủ công lại đây, ta cho huynh làm trợ thủ.”
Lăng Tiêu nở nụ cười: “Được.”
Trong vòng một tháng, hơn phân nửa sức lực hai người đều dồn vào việc thay đổi xe nỏ. Mấy người thợ thủ công mời về từ quân doanh cũng được Chử Dịch Phong khách khí giữ lại trong Anh Vương phủ, mấy người phía Lăng Tiêu cũng đưa vào làm. Trong thời gian đó Ô Kích có tới thăm hai lần. Sau hơn một tháng cuối cùng việc thay đổi xe nỏ cũng hoàn thành.
Chử Dịch Phong nhìn binh khí tốt không nhúc nhích, không chịu được cứ vuốt nhẹ, vội vã sai người đem xe nỏ đến giáo trường thử, kiểu xe nỏ mới cần bốn người đồng thời dùng sức mới có thể phát động. Lăng Tiêu tùy ý tìm bốn tên thân binh đến chỉ dạy bọn họ đều học được, Lăng Tiêu đem bảy đại tiễn lại, thoáng điều chỉnh thử lại rồi lạnh nhạt nói: “Thả!”
Đại tiễn “Xèo” một tiếng bắn ra, loại tiễn này cũng là đặc chế, lông đuôi đều do sắt thép đúc ra, khi bắn ra sẽ ma sát với không khí phát sinh ra tiếng rít gào. Lăng Tiêu chăm chú nhìn chằm chằm thân tiễn, không biết qua bao lâu đại tiễn rơi xuống, thân binh bước nhanh chạy đi đo đạc, không lâu lắm trở về, Ô Kích và Lỗ Vĩ Sơn vội la lên: “Bao nhiêu?”
Người thân binh kia quỳ xuống lớn tiếng nói: “Bẩm Vương gia bẩm Lăng tướng, tầm bắn 452 trượng!”
Ừ cái này cũng không phải rất trọng yếu, ta nỗ lực bảo đảm chất lượng là tốt rồi, có điều ở nơi này làm được như thế là quá thành công.