Rất nhanh đã đến ngày hồi Hoàng thành, Chử Dịch Phong vui chơi chưa thỏa mãn, nhưng ngày về đã sớm định ra, vô pháp chỉ phải trở về thành.
Lúc này Lăng Tiêu không dám để Chử Dịch Phong một mình ở trong xe ngựa, vừa xuất phát đã bồi ở bên cạnh. Chử Dịch Phong nhàm chán nghịch phá chọc cho Lăng Tiêu kể chuyện cười, Lăng Tiêu trong lòng vẫn luôn mưu hoa chuyện cải cách thu nhập từ thuế, nào có tâm tư kể chuyện cười cho y.
“Ngồi đàng hoàng.” Lăng Tiêu đem tráp điểm tâm đưa cho Chử Dịch Phong: “Ăn một chút đi.”
Mới vừa dùng đồ ăn sáng, muốn ăn cũng ăn không nổi, Chử Dịch Phong ngậm một khối điểm tâm nhìn thần sắc Lăng Tiêu, sau một lúc lâu cười nói: “Huynh còn đang suy nghĩ chuyện thu nhập từ thuế sao?”
Lăng Tiêu cười: “Việc này cũng nhìn ra được?”
“Ân.” Chử Dịch Phong đem điểm tâm nuốt xuống, lấy chung trà uống cạn: “Có gì huynh lại nói với ta, ta không hiểu nhiều lắm nhưng huynh nói nhiều lần thì ta sẽ nghĩ thông suốt.”
Lăng Tiêu phủi điểm tâm rớt trên vạt áo Chử Dịch Phong, nói: “Không có gì nghĩ không thông, bất quá là có mấy chỗ còn chưa ổn thỏa, vừa đúng lúc ta hỏi đệ một chút, Hoàng đệ thứ mười của Thái tổ Hoàng thúc của đệ, Đôn thân vương người này như thế nào?”
“Thập hoàng thúc……” Chử Dịch Phong nỗ lực hồi ức, nói: “Ta biết chuyện thì Thập hoàng thúc đã ở đất phong, mỗi năm gặp qua một hai lần, ta cũng không biết quá rõ ràng. Nhưng Thập hoàng thúc thật sự là người tốt, ngày thường khiêm tốn, đối đãi với chúng ta đều thực tốt, mỗi lần hồi Hoàng thành đều cho chúng ta không ít đồ vật, gặp mặt lúc nào cũng vui vẻ, khuôn mặt không tự cao tự đại, luôn có vẻ mặt ôn hoà.”
Lăng Tiêu gật gật đầu: “Đôn thân vương vẫn luôn ở đất phong Đàm Tây, xử phạt cai quản không tồi, ta nghĩ…… vẫn là chờ trở về tìm một người hiểu biết hỏi một chút về người.”
“Huynh hỏi mẫu hậu là được.” Chử Dịch Phong cười cười: “Đôn thân vương phi năm đó do mẫu hậu dẫn đến bái kiến Hoàng gia gia, mấy năm nay mẫu hậu và Đôn thân vương phi giao hảo rất tốt, có gì huynh đi hỏi mẫu hậu, người biết tất nhiên nhiều hơn ta.”
“Cũng được, vốn dĩ chuyện cải cách thu nhập từ thuế phải nói với Di mẫu.” Lăng Tiêu cười cười: “Được rồi, niệm tình đệ có công chỉ cho ta một con đường sáng, nói, muốn nghe chuyện cười gì?”
Chử Dịch Phong cười hắc hắc: “Kể chuyện từ từ, ta có thể nghe hiểu được.”
Hai người ở trong xe ngựa đùa giỡn Lăng Tiêu kể chuyện dễ hiểu từng bước từng bước nói cho Chử Dịch Phong nghe, cuối cùng lại là một chuyện thêm một chuyện. Chử Dịch Phong cười đến chịu không nổi. Lăng Tiêu sợ bên ngoài nghe thấy được, ôm lấy Chử Dịch Phong nhẹ giọng cười, hạ giọng nói: “Nói nhỏ …… đệ không sợ cữu cữu nghe thấy được?”
“Ha ha……” Chử Dịch Phong nhẫn đến bụng đau, cười cả người run run, Lăng Tiêu vô pháp, ôm Chử Dịch Phong giúp cho y thuận khí, Chử Dịch Phong sau một lúc lâu mới thở phào một hơi nằm ở trên giường, hồi tưởng lại những câu chuyện vừa rồi lại là một trận cười nhẹ.
——–
Sau khi hồi cung hai người trước đi thỉnh an Thái hậu, biết hai người hôm nay trở về Thái hậu đã sớm chờ, thấy hai người khí sắc không tồi mới yên tâm, cười nói: “Thấy các con săn được thú rừng ta cũng ăn một ít, thực không tồi.”
Chử Dịch Phong cười cười: “Còn có vài loại da thú, đã mang trở về mẫu hậu nhìn xem, nếu thích thì lưu lại làm vài thứ gì đó.”
Thái hậu mỉm cười đáp ứng.
Nói chuyện một hồi mới nhớ tới một chuyện, Thái hậu cười cười: “Tiêu nhi, cô tổ mẫu của con sắp tới ngày mừng thọ thần phải không?”
Lăng Tiêu gật đầu: “Di mẫu có trí nhớ thật tốt còn bảy ngày.”
“Nhớ không lầm đây là sinh thần tám mươi tuổi, Di mẫu của ta tuổi trẻ thủ tiết, chăm sóc huynh đệ con cháu nhà chồng lớn lên, sau lại hồi Thọ Khang Hầu phủ ra thao trường cầm nội vụ mấy năm nay, thực không dễ dàng…… Ta nghĩ, thừa dịp lúc sinh thần gia phong Di mẫu là nhất phẩm cáo mệnh.”
Thái hậu cười: “Ban danh mục gì thì các con tự mình nghĩ đi.”
Thi phu nhân vốn là là nhị phẩm cáo mệnh, hiện giờ gia phong nhất phẩm cáo mệnh tự nhiên là thiên đại ân điển, Lăng Tiêu vội vàng thế Thi phu nhân tạ ơn, Thái hậu không thèm để ý cười cười: “Giá trị cái gì đâu, người hiện giờ tuổi lớn, ở trong Hoàng thành cũng là tuổi già có đức, sớm được như thế.”
Lại nhàn thoại vài câu, Chử Dịch Phong đi xem tiểu Hoàng tử, Lăng Tiêu lưu lại cùng Thái hậu nói chuyện cải cách thu nhập từ thuế.
“Quán đinh nhập mẫu?” Thái hậu tinh tế nghĩ những điều Lăng Tiêu vừa nói, sau một lúc lâu mới nói: “Cai trị nhân từ là cai trị nhân từ, bất quá…… Sợ thực hành thì không có dễ dàng như vậy.”
Chuyện này Lăng Tiêu đã sớm nghĩ tới, hắn hiểu rõ các vương triều, từ Khang Hi đế bắt đầu thi hành thu thuế theo quán đinh nhập mẫu nhưng chân chính cả nước thực hành cũng phải đến thời Càn long, trong đó khó khăn thật lớn không khó tưởng tượng, nhưng việc này không làm Lăng Tiêu sợ hãi, đây chỉ là bước đầu tiên.Thanh triều dựa vào chính sách này có thể đem một trăm triệu dân cư tăng đến bốn trăm triệu, Lăng Tiêu cũng muốn dựa vào chính sách này làm khởi điểm để tăng dân cư, sẽ có đầy đủ của cải làm cơ sở mới có thể làm đại sự tiếp theo.
Lăng Tiêu gật đầu: “Di mẫu nói đúng cho nên con chuẩn bị dùng mười năm để hoàn thành, không vội trong nhất thời.”
Thái hậu vừa lòng nhìn Lăng Tiêu, về điểm này Lăng Tiêu vẫn luôn làm nàng vừa lòng, suy nghĩ chín chắn, không nhanh không vội.
Lăng Tiêu nhớ tới những lời trên xe Chử Dịch Phong nói, bèn hỏi: “Còn có một chuyện, Di mẫu hiểu biết Đôn thân vương làm người như thế nào không?”
“Đôn thân vương?” Thái hậu không biết Lăng Tiêu vì sao đột nhiên lại nhắc đến người kia nhưng vẫn gật gật đầu: “Ta với Đôn thân vương phi có lui tới, đối với Đôn thân vương người này cũng biết một ít, đang êm đẹp hỏi chuyện này làm cái gì?”
Lăng Tiêu nói: “Ngày sau nói ra chính sách mới, trong triều đình tất nhiên có một phen tranh chấp, một khi xảy ra tranh chấp con sẽ đem dẫn chứng chính sách mới có lợi cho dân hay không có lợi, đến lúc đó…… con muốn Đôn thân vương tự thỉnh ở đất phong Đàm Tây nhận thi hành chính sách mới một năm, sang năm thuế má ở đất phong Đàm Tây tất nhiên có một phen thay đổi, như thế mới có lực thúc đẩy để cả nước thi hành. Cho nên muốn hỏi Di mẫu một chút, Đôn thân vương người này gánh hay không gánh được chuyện đại sự như thế.”
Thái hậu nói: “Ta nói, nếu muốn trong đất phong của các Vương gia chọn một người …… Xác thật là Đôn thân vương thích hợp nhất ……” Thái hậu cân nhắc một lát, nói: “Như vậy, con đi gửi cho Đôn thân vương một phong thư, đem chính sách mới của con tinh tế nói rõ, xem ý tứ của hắn, ta sẽ thay cho con gửi cho Đôn thân vương phi một phong thơ, để Đôn thân vương biết ta tán đồng, như vậy…… Dựa vào tính tình của hắn đại để sẽ đáp ứng.”
“Như thế là tốt nhất.” Lăng Tiêu cười cười: “Vẫn là Di mẫu nghĩ chu đáo.”
Thái hậu lại nói: “Đừng nghĩ quá tốt Đôn thân vương đáp ứng rồi việc này cũng chưa đâu vào đâu cả, nói trắng ra là, chính sách này vừa ban ra đứng mũi chịu sào chính là người quyền quý, nếu lấy không làm ra chiến tích để bít miệng bọn họ vẫn là rất khó.”
Lăng Tiêu gật đầu cười: “Di mẫu sao biết con không làm ra chiến tích? Di mẫu cũng biết Bắc bộ mấy năm nay thuế phú lỗi lạc là bởi vì cái gì?”
Thái hậu sửng sốt, ngay sau đó cả kinh nói: “Con lại là……”
“Đúng vậy.” Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Hoàng thượng khi còn là Anh vương cũng đã ở đất phong của mình thực hành từ đồng ruộng mà thu nhập thuế, cho nên lúc trước Hoàng thượng mới có thể điều động ba mươi vạn đại quân từ Bắc bộ nhập Hoàng thành, Di mẫu yên tâm chuyện quán đinh nhập mẫu tuyệt không phải con nhất thời hứng khởi, tuyệt đối là chính sách có thể thi hành hữu hiệu có ích cho dân. Ngày đó ở Bắc bộ tiến hành chính sách mới cũng có không ít lời khuyên can từ đám người Lương Khâu Kiệt, hiện giờ thì như thế nào?”
Ngày đó chiến tích này có thể làm triều thần im miệng.
Thái hậu trong lòng khiếp sợ không thôi, sau một lúc lâu thở dài: “Ai cũng nói con đi một bước tính ba bước, ta còn không tin, chỉ cho rằng con tuổi tác như vậy sau có thể như bậc lão thành, bất quá so với hài tử tầm thường thông minh hơn một chút, không nghĩ tới một bước lại đi được một vòng…… Như thế rất tốt, con lệnh cho Lương Khâu Kiệt đem tình hình thuế má mấy năm nay sửa sang lại đưa đến Hoàng thành, ngày sau chờ đến khi Đôn thân vương có hồi âm thì ở trên triều đình nói ra.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Di mẫu nghĩ giống con, chính là như vậy mới tốt.”
Đang nói chuyện Chử Dịch Phong đã trở lại, Thái hậu lại giữ hai người ở Phượng Hoa cung dùng cơm trưa.
Cơm trưa xong Thái hậu giúp cho Lăng Tiêu thỉnh văn phòng tứ bảo ra viết cho Đôn thân vương phi một phong thư, trước nói vài câu việc nhà, sau nhắc tới việc Lăng Tiêu đưa ra chính sách mới, đem lập trường của mình nói ra, lời nói thân mật, nói thẳng thành thực xin mời Đôn thân vương làm người đầu tiên ở đất phong thi hành chính sách mới sẽ có đủ loại chỗ tốt, cuối cùng nói: “Năm xưa Thái tổ nhiều lần tán thưởng Thọ Khang Hầu bày mưu lập kế bên trong, quyết thắng ngàn dặm bên ngoài, nay Lăng Vô Song là tiểu phượng hoàng không thua lão phượng hoàng, đệ muội hết thảy an tâm.”
Lúc sau Lăng Tiêu trở về Thọ Khang Hầu phủ, vào phủ trước thỉnh an Lăng Hầu gia và Lăng Nho Học, chỉ nói hộ giá mấy ngày nay hết thảy bình an, lại nói đến chuyện Thái hậu muốn gia phong Thi phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh, cả nhà nghe xong đều vui mừng, Lăng hầu gia cười cười: “Đây là ân tình của Thái hậu, nếu như thế, lần này cô thái thái sinh thần phải làm càng náo nhiệt mới được. Được rồi, nhiều ngày không trở về, đi xem cô tổ mẫu con đi, đem việc này nói cho bà làm bà cao hứng.” Lăng Tiêu vội vàng đáp ứng đi về phía sau.
Thi phu nhân nghe xong chuyện này tự nhiên là vui mừng lộ rõ trên nét mặt, Kinh Ngọc nghe Lăng Tiêu nói Lăng Hầu gia muốn làm sinh thần thật lớn vội vàng đáp ứng, cười nói: “Phải nên như thế, phải cố gắng lo liệu một phen.”
“Vẫn là vất vả cho Đại tẩu.” Kinh Ngọc hiện tại bụng đã lớn, Lăng Tiêu quan tâm hỏi vài câu. Lại nói: “Sao không thấy Vân nhi? Hôm nay có khỏe không?”
Kinh Ngọc vội vàng cười nói: “Thực khỏe, lúc này nghỉ trưa còn chưa có thức dậy đâu, ta đây kêu bà vú ôm tới……”
“Không cần.” Lăng Tiêu nói: “Đệ hôm nay không trở về cung, trước sau gì cũng thấy được, tiểu hài tử đang vào thời điểm thân thể phát triển đừng đánh thức nó.” Nói đến tiểu hài tử Lăng Tiêu lúc này mới nhớ tới Lăng Thế Hiền, cười nói: “Cô tổ mẫu đã gặp được hài tử con mang về?”
Thi phu nhân gật đầu nói: “Ta đã thấy, đem người về đây lại không nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Lăng Tiêu đem chuyện Lăng Thế Hiền đại khái nói ra: “Con không thường ở nhà, vẫn là nhờ cô tổ mẫu cùng Đại tẩu vất vả quan tâm.”
Thi phu nhân và Kinh Ngọc nghe xong bất giác đều chua xót, Thi phu nhân khẽ thở dài: “Đáng thương, nếu là Hoàng thượng để mắt nhà chúng ta để chúng ta giáo dưỡng, sao có thể nói vất vả? Người được Hoàng thượng coi trọng không thể chậm trễ, Ngọc nhi, hết thảy chi phí ấn theo lệ giống như Vân nhi mới được.”
Kinh Ngọc gật đầu: “Vâng, trong chốc lát con gọi người đem Lê Hương viện thu thập, viện này rộng thoáng, lại dựa gần viện của con, hai tiểu nhân nhi ngày sau cũng thân thiết.”
Hiện giờ Kinh Ngọc làm việc càng thêm thỏa đáng chu đáo, Thi phu nhân vừa lòng gật gật đầu: “ Người hầu hạ nha đầu bà tử cũng là con tự mình chọn đi, trăm triệu lần không thể bởi vì nó là người ngoài tới thì chậm trễ. Hoàng thượng coi trọng quý phủ chúng ta mới đưa đứa nhỏ này đưa tới, nếu giống như trước kia khi nó ở phủ của cữu cữu khinh nhục nó, có thể huỷ hoại hảo ý của Hoàng thượng.”
Kinh Ngọc gật đầu: “Vâng, con sẽ chọn những người con yên tâm tin tưởng, ngày thường con lại để ý, tất nhiên sẽ không làm đứa nhỏ này bị khi dễ.”
Giao cho Thi phu nhân Lăng Tiêu không có cái gì không yên tâm, muốn nói hắn đối đứa nhỏ này có bao nhiêu yêu thương tất cả đều là vì Chử Dịch Phong nhưng sinh dưỡng tốt vẫn là cần thiết, vạn nhất Chử Dịch Phong có ngày nghĩ tới muốn gặp Lăng Thế Hiền, mình cần phải đưa đón một kim ngọc công tử mới tốt.
Kinh Ngọc thấy Lăng Tiêu cùng Thi phu nhân đối với hài tử đều thực để bụng, nói thêm mấy câu rồi vội đi ra ngoài tự mình liệu lý chuyện của Lăng Thế Hiền.
Kinh Ngọc dắt tay Lăng Thế Hiền vào Lê Hương viện, ôn nhu nói: “Về sau con ở nơi này, phía trước đó chính là Thêm Tương uyển, là chỗ ta ở, có việc hay không có việc gì cứ tới tìm ta, ta có một tiểu ca nhi nhỏ hơn con một tuổi, ngày sau con thấy cùng nhau chơi.”
Lăng Thế Hiền ngẩng đầu lên đối với Kinh Ngọc cười, Kinh Ngọc thấy đứa nhỏ không bao giờ cười lúc đầu còn khó hiểu, sau nghe Lăng Tiêu nói mới hiểu được, trong lòng càng thương đứa nhỏ này thân thế cơ khổ, hiện giờ thấy khuôn mặt tươi cười của nó trong lòng càng thương tiết, cười nói: “Hài tử ngoan, đi vào đây……”
Kinh Ngọc dẫn Lăng Thế Hiền ở Lê Hương viện dạo qua một vòng, cười nói: “Trước không thân cũng không có việc gì, ngày sau tự nhiên sẽ quen thuộc, ngày thường không có việc gì có thể đi dạo, quý phủ chúng ta quy củ không lớn, chỉ là…… sau viện này của con là Lạc Mai Cư không được đi đến đó, cái này ta đã sớm phân phó bà tử đi theo con, trong lòng con biết là được.” Lạc Mai Cư hiện giờ là Lăng Y đang ở, nhắc tới Lăng Y thì trong mắt Kinh Ngọc tối sầm lại, ngay sau đó cười nói: “Chỗ này con nên nhớ kỹ, ngày sau muốn ăn cái gì muốn chơi cái gì đều nói cùng ta, không cần ngại.”
Lăng Thế Hiền tuổi còn nhỏ đã hưởng qua nhân gian ấm lạnh, tự nhiên biết người trước mắt là có ý tốt, ngoan ngoãn nói cảm tạ, Kinh Ngọc cười cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nó nói: “Còn tuổi nhỏ lại hiểu chuyện như vậy.”
Kinh Ngọc lại kêu nha đầu bà tử hầu hạ Lăng Thế Hiền tới giáo huấn trong chốc lát, nhắc là do Lăng Tiêu mang về, không cần nhiều lời cũng không ai dám chậm trễ, lại bảo hạ nhân xưng hô “Hiền thiếu gia” là được rồi.
Từ đây Lăng Thế Hiền chính thức vào ở trong Thọ Khang Hầu phủ.