Chuyển ngữ: WanhooThời tiết nóng nực vô cùng, ở ngoài trời lâu cũng rát hết người.Những ngày này, đã số thời gian Ninh Thư và giống cái đều ở trong hang động.
Nhiều người chen chúc trong hang, dù hang có mát đến mấy cũng ngột ngạt và nóng bức.Đầm nước trong hang đã dần cạn kiệt, mực nước cũng bị thu nhỏ lại.Trong hang xếp đầy nồi đá, trong nồi đá toàn đựng nước.Dù có nhiều nước là thế nhưng Ninh Thư vẫn lo, không biết còn hạn hán đến bao giờ.Sẩm tối trời có mát hơn, lúc này Ninh Thư mới dẫn giống cái đi săn.
Biết tình hình không mấy khả quan nên cái giống cái đều hứng lại máu con mồi vào bát đá và chia nhau uống để giải khát.Ninh Thư không tài nào uống được máu, mới ngửi thôi cô đã buồn nôn rồi.
Dẫu vậy Ninh Thư khá vui khi các giống cái đã quen với cuộc sống hiện tại.Chắc là qua mùa hạn hán này là ổn cả thôi.Do hạn hán nên động vật không tìm thấy nguồn nước, động vật bắt đầu chết hàng loạt, ruồi bọ bắt đầu bâu đầy lấy xác các động vật thối.Động vật chết hàng loạt nên sau này các cô cũng chẳng đi săn được nữa, khi đó, chờ đợi các cô cũng là cái chết.Ninh Thư khá may khi trước kia mình đã dự trữ nhiều thịt muối đến thế, chia cho mỗi người ăn dè cũng đỡ được một khoảng thời gian.Đồng bằng xa đây lắm, không biết bên Chika thế nào.
Cơ mà với số mệnh của Chika thì dù có hạn hán cũng tìm thấy mạch nước và đào thấy nước.Người ta thì sống khổ sống sở, nhưng với Chika chẳng đáng là bao, không thể nào so sánh được.Không được ông trời thương thì phải tự thương lấy mình, cố mà sống, vật lộn mà sống.Thức ăn để nấu ngày một cạn kiệt, mỗi người chỉ được chia cho một ít để duy trì sự sống.Trời càng ngày càng nóng, chạm chân xuống đất cũng nóng ran, Ninh Thư áng chừng phải đến năm mươi độ đấy.Ninh Thư lau mồ hôi trên trán, nóng bức đến mức cô chỉ muốn thè lưỡi để giải nhiệt.
Vấn đề Ninh Thư là thủ lĩnh bộ lạc, cô sao làm thế trước mặt bao nhiêu người được.Đã có một trăm vạch trên vách đá, hơn ba tháng rồi nhưng chẳng biết bao giờ mới hạ nhiệt.Một số giống cái và trẻ nhỏ trong hang đã xuất hiện triệu chứng tiêu chảy do mất nước.
Ninh Thư đun Hạ Khô Thảo cho các thú nhân bị bệnh uống, mong rằng có tác dụng.Hiện giờ mọi người đang cùng chạy đua với ông trời, để xem bao giờ vượt qua được.Ninh Thư cũng nghi cái vị thần kia muốn hủy diệt sinh vật ở thế giới này lắm, chứ thần linh vi diệu như thế, lấy bớt một cái mặt trời xuống là ngon rồi.E là người ta cũng chẳng nhớ đến cái nơi này, cái thế giới này cũng chỉ là con tốt thí của gã ta.“Kaya ơi có một giống cái không chịu nổi.” Eda qua nói với Ninh Thư.Ninh Thư mới qua đã thấy giống cái gầy tóp gầy teo, có tuổi rồi nên thể chất kém.
Sống trong điều kiện khắc nghiệt này thì trẻ nhỏ và người già là những người không gắng được đầu tiên.“Đừng cho tôi uống thuốc nữa thủ lĩnh, tôi không sống được bao lâu, chỗ thuốc đó để lại cho các thú nhân khác đi.” Mắt thú nhân nằm dưới đất trống rỗng, khóe miệng dính nước bọt trắng, trông không sống được mấy bận.Ninh Thư múc nước cho bà uống, giống cái uống xong đã đỡ hơn nhiều nhưng đến tối thì chết.Ninh Thư thở dài, bảo mọi người mang xác ra ngoài, đào tạm một cái hố rồi chôn thú nhân.Cô nhìn những người già yếu, cứ cố nữa cố mãi đến Ninh Thư cũng ái ngại, chẳng biết nhiệm vụ của mình có hoàn thành được không.Ninh Thư khá phấn khởi khi các giống đực nhỏ trong bộ lạc đã lớn dần, cũng giúp săn mồi được.Có các giống đực nhỏ này ở đây, bộ lạc có thể tồn tại rồi.Nhóm người này tách ra từ Bộ tộc Hổ có cánh, tạo thành bộ lạc mới.
Cuộc sống mới nào cũng cần phải trải qua những khoảng thời gian khó khăn tạm thời để được sống tốt hơn.Tương lại của bộ lạc này nằm ở các thú nhân nhỏ, lần nào đi săn Ninh Thư cũng dẫn các giống cái nhỏ đi cùng.Sống ở thế giới khốc liệt thì bắt buộc phải có kỹ năng, phải tự đi săn.
Không có khả năng biến thân thì phải dùng dụng cụ, không có con vật nào là không giết chết được cả.Ninh Thư không mong các giống cái nhỏ này nối gót người lớn, chứ không bị giống đực bỏ rơi là chỉ còn nước chờ chết trong tuyệt vọng thôi.Không gì là không thể, chỉ là mình có chịu được hay không.Ninh Thư cầm tay từng người một dạy giống cái cách dùng dụng cụ để săn mồi.Giống cái yếu sẵn, Ninh Thư định truyền lại Tuyệt Thế Võ Công cho các giống cái này.
Dù không tu luyện được ra kình khí thì vẫn có khả năng tự vệ.“2333 ơi tôi muốn chuộc Tuyệt Thế Võ Công, cần bao nhiêu kinh nghiệm thế?” Ngày cô lấy được bí kíp và bán cho hệ thống, hệ thống chỉ trả cô có một trăm kinh nghiệm thôi.2333 nói tỉnh bơ: “Một nghìn kinh nghiệm.”Ninh Thư: Con mẹ nó!“Ngày xưa cậu mua của tôi có một trăm kinh nghiệm, giờ tôi mua lại lại cần một nghìn, sao cậu không đi ăn cướp luôn đi!” Suýt là Ninh Thư nổi đóa lên.Con mẹ nó nhé, vốn là của mình, qua tay cái rồi về lại mất trắng chín trăm kinh nghiệm.Thuở còn non dại dột quá, biết trước đã không trao đổi với hệ thống rồi.Ninh Thư nhịn cơn tức: “Giao dịch đi.”Chỉ cần nó là của cô, vậy cô có quyền sử dụng bí kíp đó, cô muốn dạy ai thì dạy người đó.Đúng thật là đồ của mình thì phải cầm chắc trong tay!Ninh Thư gọi các thú nhân giống cái lại là dạy họ bí kíp Tuyệt Thế Võ Công.
Cô không hy vọng họ luyện được cái quái gì, chỉ mong là gen của đời sau tốt hơn thôi.Đúng như dự đoán, các giống cái đều đần thối mặt, không lĩnh hội được cái thứ cao siêu như thế.
Ninh Thư đành bảo đây là thứ mà thần linh ban tặng cho bộ lạc, giống cái nào cũng phải luyện nó.Ninh Thư không định truyền lại bí kíp cho giống đực, giống đực đã có khả năng biến thân khủng bố rồi, giờ còn tu luyện Tuyệt Thế Võ Công có mà sánh vai với ba mặt trời luôn à.Ý định của Ninh Thư là giúp giống cái mạnh hơn, không bị giống đực chi phối, không để cho giống cái chỉ còn đường chết khi rời khỏi giống đực.Giống cái thấy bảo là thứ thần ban tặng thì tuy mông lung nhưng vẫn cố luyện.
Eda cũng không hiểu những thứ này, cô ấy cũng học bằng cách ghi nhớ.Ninh Thư bắt đầu tính đến chuyện truyền lại vị trí pháp sư, cô đưa đá thần cho giống cái nhỏ, để xem chúng nó có kết nối được với đá thần, có trở thành pháp sư được hay không.Thế giới này được thần sáng tạo ra, nên tín ngưỡng thần là đúng đắn.Ninh Thư ước một ngày nào đó cô cũng có sức mạnh như vậy..