Ninh Thư - Ngận Thị Kiểu Tình

Chương 471: 471: Cô Gái Trăng Hoa 1




Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đã nghĩ không gian ảo đồ sộ lắm, hoành tráng lắm, có khi sẽ là nơi đĩa bay bay đầy trời.

Thế nhưng không ngờ lại được trông thấy một cái thành cổ đại, khác mỗi người thực thi nhiệm vụ ở cái thành này mặc trang phục khác nhau.Có người mặc đồ cổ đại, có người mặc quần đùi áo phông, có người mặc vest, có người mặc da thú…Ninh Thư bảo: “Tôi còn tưởng là cái nơi làm người ta phát khiếp cơ.”“…” 2333 nói: “Không biết không gian ảo này đã tồn tại từ bao giờ.

Đây là nơi để người thực thi nhiệm vụ giao lưu chứ không phải đến nghỉ dưỡng, kiến trúc cổ đại là sự lựa chọn thích hợp nhất.”Ninh Thư nhìn bao nhiêu người thực thi nhiệm vụ đi ngang qua mình, cảm thán: “Nhiều người thực thi nhiệm vụ thật đấy.”“Nhiều à? Chỗ người này chỉ là hạt cát trong sa mạc so với vô vàn thế giới thôi.

Không có nhiều người thực thi nhiệm vụ đi xa được.

Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp bị xoá sổ vì đủ thứ lý do trong khi làm nhiệm vụ, tốc độ biến mất nhanh hơn tốc độ tìm thấy linh hồn đạt yêu cầu.” 2333 phản bác.Ninh Thư nghi ngờ: “Nếu thiếu linh hồn đạt yêu cầu thì sao lại xoá sổ chứ, cho thêm cơ hội không được à?”“Hừ…” 2333 khinh thường: “Cho cô thành người thực thi nhiệm vụ đã là cho cơ hội rồi, thất bại là phải bị xoá sổ.

Phải cứng rắn, tàn nhẫn để người thực thi nhiệm vụ hiểu được vị trí của mình.

Đây là cuộc chiến loại trừ, kẻ mạnh ở lại kẻ yếu thì bị loại thôi.


Đã cho cô cơ hội được sống, chỉ cần không bị xoá sổ là đạt được khả năng sống mãi rồi còn muốn cho cơ hội thế nào nữa?”Ninh Thư ớn lạnh, cô chưa từng nghĩ sâu xa về vấn đề đó bởi nghĩ nhiều thì lo nhiều.Ninh Thư dạo quanh cái thành này.

Ở đây kinh nghiệm tương đương với tiền, kinh nghiệm mua được rất nhiều thứ.Có một số người thực thi nhiệm vụ bày sạp bán gì đấy, tuy nhiên chỉ bán đồ thông thường.

Ninh Thư nhìn thấy có vài sạp bán bảo vật khá là quý hiếm nhưng cũng đắt đỏ.Ninh Thư nhìn thấy khá nhiều bảo bối nhưng xem qua giá là nuốt nước miếng trong lặng câm.“Chủ các cửa hàng này cũng là người thực thi nhiệm vụ à?” Ninh Thư nhìn thấy rất nhiều chủ cửa hàng ở thể linh hồn.“Đó thuộc vấn đề phân công.

Kinh nghiệm rất quan trọng với người thực thi nhiệm vụ, nó giống tiền vậy đấy.

Có một số người không muốn làm nhiệm vụ mà đi kiếm kinh nghiệm từ việc buôn bán.

Họ chỉ cần sống, không bị xoá sổ là hài lòng.”“Nhưng những người đó sẽ dừng việc trở thành Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp.

Dù họ có đủ kinh nghiệm cũng không thăng cấp được.” 2333 nói: “Có giới hạn dành cho cuộc sống yên bình.”“Còn nhiều thế giới rực rỡ khác ở bên trên lắm Ninh Thư.

Rồi cô sẽ được tiếp xúc với rất nhiều người cực mạnh, thà rằng cứ trèo từ từ còn hơn là ếch ngồi đáy giếng cả đời.” 2333 khuyên.Ninh Thư vẫn luôn kiên định làm nhiệm vụ.

Đã sống là phải có mục tiêu để thừa thắng xông lên.

Mặt khác làm nhiệm vụ cũng được sống ở nhiều thế giới khác nhau nữa.Như thế vui hơn ở mãi trong không gian ảo này nhiều.Ninh Thư ngửa mặt lên nhìn quán ăn, hỏi: “Trạng thái linh hồn vẫn ăn cơm được à?”“Là người thì đều thèm ăn mà, chỉ để thoả mãn đam mê ăn uống thôi chứ ăn vào vô tác dụng.” 2333 không để ý lắm.Ninh Thư liếm môi, từ lúc chết đến giờ không được ăn cái gì.

Ăn bằng cơ thể người khác ở thế giới nhiệm vụ sao mà bằng được với mình tự ăn được?Ninh Thư vào quán ăn là có nhân viên đón Ninh Thư.

Nhân viên ở quán ăn này cũng vắt khăn trên vai như tiểu nhị ở cổ đại.


Nhân viên này cũng ở thể linh hồn nhưng không được dẻo dai như Ninh Thư.“Tôi muốn gọi đồ.” Ninh Thư bảo.Nhân viên dẫn Ninh Thư đến một cái bàn, Ninh Thư thấy bàn bên cạnh của ba cô gái bày bánh ngọt và cà phê.Không ngờ quán ăn có cả món này đấy.

Ninh Thư xem menu và gọi một con vịt quay với mấy món phụ.Nhân viên hỏi Ninh Thư: “Tổng cộng hết một nghìn kinh nghiệm, xin mời trả tiền trước.”Ninh Thư: …Đậu má cô không biết trả tiền sao nữa.“Trả tiền kiểu gì?” Ninh Thư hỏi.Ninh Thư vừa hỏi cái là mọi người xung quanh đều đổ dồn con mắt về cô.

Một cô gái bàn bên bảo: “Hoá ra là lần đầu đến không gian ảo.”Ninh Thư hỏi thầm 2333: “Tôi trả tiền kiểu gì?”“Cô cứ hỏi linh tinh làm tôi quên không bảo cô, cái này phải tạo thẻ kinh nghiệm, cô mua gì cứ quẹt thẻ là được rồi.”Quẹt thẻ!Mà thôi có cả bộ máy thì quẹt thẻ là quá bình thường mà.“Quan khách lần đầu đến đây đúng chứ, chỗ chúng tôi có làm thẻ được đấy.” Nhân viên quán ăn không chê bai Ninh Thư, bảo Ninh Thư nhập thông tin để làm thẻ kinh nghiệm rồi mới trả tiền.Ninh Thư nhìn một vòng xung quanh, có khá nhiều người trong quán ăn và cũng ăn những món ăn khác nhau.

Có vẻ như món nào quán ăn cũng có.Ninh Thư phát hiện ba cô gái bên cạnh nhìn mình mà còn chụm đầu thì thầm gì đó.“Ê 2333, tôi có gì đó sai sai à?” Ninh Thư cạn lời quá, cô thấy mình như là con khỉ trong sở thú.“…” 2333 bảo: “Họ nói cô xấu.”Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Xấu ở đâu ra, dẫu gì người ta cũng là một giai nhân thanh tú mà.Cái Ninh Thư tự hào nhất là mái tóc cô.

Ngày cô còn sống phải hoá trị nên không có cả lông mày, được cái chết rồi tóc cô mượt mà lắm thế mà lại bị xỉa xói là xấu nên Ninh Thư ngoảnh sang nhìn xem ba cô gái đẹp đến mức nào.Ninh Thư quan sát ba cô gái sỗ sàng.Da trắng hồng này, Ninh Thư sờ mặt mình có cảm giác của thạch rau câu nên cũng mịn đó chứ.Ba cô gái không trong sáng cũng quyến rũ lồng lộn.

Đôi mắt to long lanh hút hồn vô cùng, quả thật đúng toàn người đẹp cả.Họ đẹp ơi là đẹp đẹp luôn, so với họ cô xấu thật nên Ninh Thư nuốt cục tức này xuống.“Họ có nhiều điểm hấp dẫn lắm còn cô lại quá thấp.

Điểm hấp dẫn cao sẽ đi đôi với thay đổi từ từ ngũ quan, dáng vóc của cô.” 2333 nói: “Cô đang có ba điểm hấp dẫn quả thật quá thấp.”Ninh Thư vò đầu, không có đủ điểm thuộc tính để dùng mà.

Vì đảm bảo lỡ đâu có chuyện chẳng lành ở thế giới nhiệm vụ nên cứ cộng vào vũ lực cho cao thôi.

IQ 500 mới đạt tiêu chuẩn mà cô mới có 100 thôi này.Tại thời điểm đó cô quá yếu, có cộng thêm vào hấp dẫn cũng lãng phí.


Hấp dẫn chỉ là mặt thứ yếu, nhập vào người nguyên chủ rồi người ta có thấy mặt mũi cô thế nào đâu.Vậy nên chỉ cộng thêm điểm vào mặt quan trọng thôi.Món ăn đã được mang lên.

Ninh Thư nhìn đồ ăn hấp dẫn thì bẻ đùi gặm.

Hương vị quá tuyệt vời, vị ngon đọng lại nơi đầu lưỡi.

Sau khi nuốt xuống bụng thì cũng biến mất ngay.

Thần kỳ quá, trạng thái linh hồn không tiêu hoá được đồ đạc nên không biết đồ ăn bay đi đâu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.