Trương Hiểu vẫn lái chiếc mui trần màu vàng của anh ta như lần trước, cả con xe nằm ngay trong bãi đỗ cạnh cổng chính trung học Kỷ Phong thoạt nhìn chói mắt đến lạ, Ninh Thư đi phía sau anh ta, nhận ra trên đường đi có rất nhiều học sinh đều nhìn về phía họ.
“Ninh Thư, học sinh trường cậu nhiệt tình thật đấy.”
Ninh Thư cười cười, “Ừm.”
Hai người lên xe, Ninh Thư kéo dây an toàn cài lên, Trương Hiểu nhìn thấy bèn trêu: “Quả nhiên là học sinh ngoan, ngay cả mấy chuyện nhỏ này cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy.”
Ninh Thư thấy nụ cười trên mặt mình cứng lại luôn rồi, lời này của Trương Hiểu cũng thật là quá phóng đại.
Chẳng qua chỉ là đột nhiên nhớ tới lời Lý Nghiêm Hi dặn, người nọ nói với cậu rằng cài dây an toàn là chuyện mà ai cũng phải biết, lúc đó hơi thở anh gần kề bên mang theo cảm xúc xa lạ, tựa như nó chỉ vừa mới xảy ra đây thôi, nghĩ đến đây Ninh Thư buồn phiền vò đầu, bỗng phát hiện mình đúng là càng ngày càng hết thuốc chữa.
“Sao vậy?” Trương Hiểu khó hiểu nhìn cậu.
Ninh Thư lắc đầu, “Không có gì, đi thôi.”
Trương Hiểu gật đầu rồi khởi động xe, vừa mới ra đường lớn chiếc xe đã lao vút đi như bay, Ninh Thư có chút ăn không tiêu với tốc độc này, lại chỉ có thể vội vươn tay phải nắm lấy tay cầm của cửa xe gần chỗ mình ngồi, lúc Trương Hiểu lái xe quả thật như đang liều mạng.
“Cậu còn nhớ rõ Liễu Nhan chứ?” Thấy sắc mặt cậu tái đi, Trương Hiểu lập tức thả chậm tốc độ, tìm chuyện để nói với cậu.
Ninh Thư mở mắt, nghĩ nghĩ, “Là chị trẻ trẻ ở quán bar lần trước đúng không?”
“Ừ, cô ấy là trưởng bộ phận PR, một trong ba chủ chốt của Thiên Dương.” Trương Hiểu nói như thật, Ninh Thư nghe đến là thú vị, bèn bật cười, “Ba chủ chốt?”
Trương Hiểu bận quan sát tình hình giao thông trên đường, chỉ cho cậu một nụ cười nghiêng mặt, “Cái gọi là “ba chủ chốt” chính là để chỉ ba người phụ nữ, trình độ bưu hãn của ba người họ ngay tới đàn ông còn thấy không bằng, trưởng Bộ Phận Thu Mua Lý Phượng Linh cùng với trưởng Bộ Phận Nhân Sự thêm cả Liễu Nhan, ba người phụ nữ này tụ lại một chỗ chính là một bộ phim truyền hình, thế nên ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc các cô ấy, quan trọng nhất là, các cô ấy là cấp dưới mà Boss vô cùng tin tưởng.
Ninh Thư sửng sốt, đoạn nhẹ giọng, “Xã hội này phát triển nhanh thật, trong quá khứ vị trí của người phụ nữ thấp như thế, giờ cũng đã có thể chống đỡ được nửa bầu trời.”
Trương Hiểu lên tiếng tán thành, “Đúng vậy, đừng bao giờ coi thường phụ nữ, câu “có ngực không não” trước kia người ta hay nói giờ đã quá thời rồi, các nhân viên nữ chiếm sáu mươi phần trăm tổng số nhân viên trong Thiên Dương, hơn nữa mỗi người đều là người ưu tú, năng lực vượt trội.”
“Thật là một con số kinh người.” Ninh Thư buông một tiếng cảm thán thật lòng.
Lý Nghiêm Hi – bản thân anh làm cấp trên hẳn là vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng bình thường anh vẫn luôn giữ một vẻ “quý ông dễ nói chuyện”, nụ cười nhẹ nhàng, ngay cả lúc nói chuyện cũng rất đỗi dịu dàng, thế nhưng trong tiềm thức của Ninh Thư, Lý Nghiêm Hi hẳn phải là người quyết đoán cực kỳ và có phong cách làm việc nhanh gọn lại mạnh mẽ, bởi vì phàm là người lãnh đạo một xí nghiệp lớn đều phải có đủ tố chất như vậy. Người mang bản tính dịu dàng, nếu ngay cả công tác cũng mang theo tính cách ôn hòa như vậy, sợ là rất khó tự mình giữ vững một phía, làm không tốt còn có thể khiến cho cả tập đoàn gặp phải tương lai nguy hiểm nữa.
Người đàn ông ra ngoài luôn có bảo vệ đi theo, người đàn ông đứng trước quầy hàng của một tiệm tiện lợi ăn sáng, kỳ thật chỉ là lớp vỏ ngoài được che giấu bởi sự hòa nhã mà thôi. Ninh Thư đột nhiên rất muốn nhìn thử bộ dáng khi tức giận của Lý Nghiêm Hi, đối mặt với một người luôn khoác lên mình vẻ tươi cười dù sao vẫn khiến người ta cảm thấy không có thật.
Trương Hiểu tranh thủ quay sang nhìn cậu, như là chợt nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, bữa đó sau buổi tụ họp có mưa, làm sao cậu về nhà vậy?”
Ninh Thư hơi khựng người, đoạn lập tức trả lời: “Bắt xe về thôi.”
Trương Hiểu đối với lí do lảng tránh của cậu rõ ràng không quá tin tưởng, “Thật không?”
Ninh Thư vội gật đầu, nhưng cậu không biết nói dối, chỉ một động tác nhỏ thôi đã lộ ra kẽ hở, Trương Hiểu nhìn cậu, chậm rãi nở nụ cười, “Hiểu rồi.”
Vẻ mặt anh ta rõ ràng như vậy, người sáng suốt vừa nhìn đã biết ngay câu “hiểu rồi” của anh ta có ý gì, Ninh Thư thấy trong lòng có chút nghẹn, muốn giải thích lại không biết phải nói từ đâu, giải thích không khéo nó trở thành “càng bôi càng đen” nữa thì mất công. Ngẫm lại chỉ phải bỏ qua, so với việc “nói nhiều nói loạn” thì không bằng ngay từ đầu chẳng nói gì có khi còn hơn.
Có một số việc, dù không giải thích thì thời gian lâu dần tự nhiên sẽ rõ ràng cả thôi.
Cậu cùng với Lý Nghiêm Hi, khoảng cách xa đến vậy, sao có thể đến gần nhau được?
Kiến trúc đồ sộ của Thiên Dương xuất hiện gần ngay trước mắt, phạm vi của công việc thực tập trên đường đi Trương Hiểu cũng đã nói với cậu, chủ yếu là sao chép và sửa sang lại tài liệu, làm bản ghi chép hội nghị thay cho xí nghiệp, nói cách khác, chính là tới làm việc vặt mà thôi.
Những lời này đương nhiên Ninh Thư không thể nói ra miệng được, lấy sự mù tịt của cậu về máy tính, để cậu làm công việc này có lẽ còn có phần khó khăn nữa ấy.
Lúc còn đi học thật ra mỗi cuối tuần đều có giờ học vi tính, thế nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước rồi, giờ sao cậu còn nhớ rõ được chứ?