Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 30: Xâm nhập



Dịu dàng thật sự vĩnh viễn luôn giấu bên dưới sự nghiêm khắc, vẻ ngoài ôn hòa chẳng qua cũng chỉ là một thoáng mây bay.

———2-23

Sắp mười hai giờ, Ninh Thư vẫn luôn đứng trong phòng tư liệu sửa sang lại tất cả dữ liệu của công ty, mãi đến khi Lý Phượng Linh vào gọi tan tầm cậu mới dừng lại.

Lý Phượng Linh có vẻ rất thích dựa người vào vật kế bên mình, có cửa thì nhất định phải dựa vào khung cửa, hay phải nói là cô thích dựa vào hết thảy mọi thứ có thể dựa vào được, giống như lúc này, cô đang chống một tay lên trên mặt gỗ, cả người nghiêng nghiêng dựa vào kệ sách, hoàn toàn không lo tới việc quần áo đang mặc trên người mình đắt tiền đến cỡ nào, “Chị nói chứ, cậu có đúng chỉ mới mười tám không đấy?”

Ninh Thư sửng sốt, cậu đâu chỉ mới mười tám, hai mươi tám cũng tới rồi ấy chứ, chỉ là cơ thể bây giờ quả thật chỉ mới mười tám thôi, vậy nên bèn gật đầu, “Sắp tròn mười tám rồi.”

Nghe xong lời cậu nói, Lý Phượng Linh bỗng bật cười, “Thích dạng tiệc sinh nhật như thế nào? Chị làm cho cậu.”

Cậu với Lý Phượng Linh chẳng qua chỉ mới quen biết trong một buổi sáng ngắn ngủi, ngay cả nói chuyện với nhau cũng chỉ có một lần, lúc này chị ta thể hiện sự nhiệt tình có hơi quá thì phải, huống chi cho dù đối xử tốt với cấp dưới thì tình hình như vậy cũng đã vượt khỏi phạm vi cấp trên cấp dưới quá rồi, vậy nên cậu vội vàng từ chối: “Không cần đâu chị, tôi không có thói quen tổ chức sinh nhật.”

Đối phương lại vẫn giữ sự hăng hái như cũ, hoàn toàn không để ý tới sự từ chối của cậu, “Cái gì gọi là không quen hả? Cậu nếu đã vào thực tập trong Thiên Dương, lại được tự tay Boss đưa tới chỗ này, tự nhiên là chị sẽ đối với cậu như em trai ruột của mình, còn khách sáo với chị gái như chị làm gì?”

Ninh Thư buông xấp tài liệu trong tay xuống, cảm thấy lời Lý Nghiêm Hi nói rất chính xách, quả thực không thể xáp lại gần đồng nghiệp nữ, cả sếp nữ cũng không ngoại lệ luôn.

“Thật sự không cần đâu, trưởng phòng, cám ơn ý tốt của chị.” Ninh Thư lại một lần nữa từ chối, Lý Phượng Linh lúc này mới nhìn cậu, “Mấy thanh niên tuổi cậu không phải đều thích party sao? Vậy cậu muốn quà sinh nhật gì nào?”

Ninh Thư lắc đầu, cúi xuống nhìn mớ tài liệu trên kệ sách, cười đáp: “Chỉ là sinh nhật thôi, không cần phải làm cho long trọng như vậy, ngày đó chỉ cần ăn hai cái trứng cũng đủ rồi, ba tôi nói, vào lúc sinh nhật ăn hai trứng gà, một năm kế tiếp thoắt cái cũng sẽ qua.”

Lý Phượng Linh xoa cằm, nhìn cậu thiếu niên đối diện cười đến thật cô đơn, “Ừ, chị hiểu, chị đây nhất định sẽ cho cậu một sự ngạc nhiên vui vẻ.” Nói xong là xoay người đi mất, hoàn toàn không cho Ninh Thư có thêm cơ hội để từ chối nữa.

Ninh Thư nhìn thoáng qua phòng dữ liệu trống rỗng, thở dài một tiếng, sau đó cũng đi theo ra ngoài.

Lý Phong Kình bảo cậu chỉ cần thực tập ở Thiên Dương buổi sáng thôi, nên vừa ra khỏi văn phòng của Bộ Phận Thu Mua, cậu trực tiếp đi vào cửa thoát hiểm, giờ đang là giờ tan tầm, người chờ thang máy nhiều lắm, cậu cần phải chạy trở về trường để ăn trưa, trễ thêm nữa các bác trong căn-tin trường sẽ tan làm hết.

Cũng may văn phòng chỗ cậu làm nằm ở tầng mười hai thôi, đi thang bộ xuống cũng không tính là quá cao.

Người hiện đại phát minh những thứ càng khoa học thì bản thân họ lại càng ỷ lại vào những món đồ công nghệ cao đó, có thang máy rồi, thang bộ cơ bản là chẳng ai ngó ngàng tới, từ tầng mười hai đi xuống tới một người cậu cũng không gặp được.

“Bên Nhật gần đây xảy ra một chút tình trạng nhỏ, ngày mai tôi sẽ bay qua đó, vấn đề sẽ nhanh chóng được giải quyết.” Lúc này, thanh âm của một người đàn ông đột ngột vang lên, khiến cho khoảng không gian yên lặng trong khu cầu thang xuất hiện một luồng sóng dao động.

Một lát sau, một thanh âm khác chậm rãi truyền tới, trầm thấp mà mê hoặc lòng người: “Ừ, vất vả cho cậu.” Ninh Thư hơi khựng bước chân, không tự giác dừng lại, giọng nói này —— là của Lý Nghiêm Hi, đường đường là một giám đốc không đi thang máy lại đi thang bộ, đây là loại logic gì thế này?

Đang lúc sững sờ, cậu nghe thấy giọng nói ban đầu lại lần nữa vang lên, “Không vất vả gì, đây đều là chuyện tôi phải làm mà.” Lần trong đó là ý cười vui sướng.

Cậu muốn xoay người tránh đi, thế nhưng bàn chân cứ như bị đeo vào thanh sắt nặng đến không thể di chuyển được, lúc này hai người đang nói chuyện kia đã xuất hiện ngay góc ngoặt, Lý Nghiêm Hi nhìn thấy cậu cũng không kinh ngạc, cứ như từ sớm đã biết trước sẽ gặp cậu trong này vậy, chỉ mỉm cười hỏi cậu: “Em đói rồi chưa?”

Ninh Thư nhìn ánh mắt của anh, bất giác đã gật đầu.

“Vị này là?” Ninh Thư lúc này mới chú ý tới người đàn ông đứng bên cạnh anh, bề ngoài của anh ta rất đẹp trai, không giống nét tuấn mỹ của Lý Nghiêm Hi, cũng không giống nét xinh đẹp của Cảnh Phong, đó là một nét đẹp tự nhiên, mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan thanh tú mà sạch sẽ cùng với quần áo vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ trên người khiến cho Ninh Thư có đôi chút ngượng ngùng. Lúc cậu đối diện với mỗi một mình Lý Nghiêm Hi thì thứ cảm giác cách biệt này không mạnh mẽ cho lắm, thế nhưng khi bên cạnh anh có thêm một người như thế này, sẽ làm cho cậu cảm nhận rõ ràng cái khoảng cách ấy lập tức bị kéo dài ra, dài đến mức cậu không với tới được.

Lý Nghiêm Hi đưa văn kiện trên tay mình cho người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, sau đó đi đến trước mặt Ninh Thư, tay phải đặt lên bờ vai gầy gầy của cậu một cách tự nhiên, đoạn mới quay sang giới thiệu với người đang mang vẻ mặt tự nhiên nọ: “Hiểu Thanh, đây là Ninh Thư.”

Người gọi Hiểu Thanh sau giây lát sửng sốt cũng nở nụ cười lịch sự, đoạn nói với cậu: “Chào cậu, tôi là Cố Thanh.”

Ninh Thư nhìn nụ cười khách sáo và xa cách trên mặt người nọ, khẽ gật đầu đáp lại: “Chào anh.”

Người gọi Cố Thanh này không chào đón cậu, đây là điều trước hết Ninh Thư cảm giác được, trong lòng còn đang khó hiểu thì đã nghe thấy Lý Nghiêm Hi cất tiếng: “Giờ về trường cũng không gì ăn nữa, em theo chúng tôi ăn trưa đi.”

“Không cần đâu, căn-tin trường đến khuya mới đóng cửa.” Lời từ chối được thốt ra, Ninh Thư cũng theo đó lùi về hai bước, né khỏi vòng tay của anh, nụ cười trên mặt Lý Nghiêm Hi vụt tắt, Cố Thanh đứng bên cạnh lại đột ngột lên tiếng: “Từ sáng đến giờ anh cũng chưa ăn gì, vẫn nên đi sớm một chút đi, kẻo dạ dày lại đau.”

Ninh Thư nghe xong, cảm thấy trong lòng nghẹn đến hoảng.

Ba người đứng ở chỗ này, bản thân cậu cứ như một kẻ xa lạ thình lình xông vào, nhìn thế nào cũng thấy quá mức đột ngột, cùng với bầu không khí nơi đây xa lạ đến như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.