Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 1 - Chương 8: Khinh người quá đáng



Ngày hôm nay, Ninh Tiểu Nhàn từ trên núi trở về. Trung tuần tháng bảy là thời gian nóng nhất trong một năm, hoa dại khắp núi đua nhau khoe sắc tỏa hương thơm, cũng là lúc rau kê mao và rau dền hoang dại có mùi vị ngon nhất.

Hai ngày nay Nhị Hổ vẫn ầm ĩ muốn ăn, lúc này nàng mới hái được hai cây, tính toán buổi trưa làm cho chú mèo ham ăn này ăn, nói không chừng còn có thể khuyến khích Tống tẩu cống hiến hai quả trứng gà mái. Nhị Hổ mới 9 tuổi, bé trai cũng nên ăn thức ăn có chút dinh dưỡng rồi.

Nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi bước nhanh hơn. Bản thân đang sống trong tiểu nông thôn còn muốn giống như lúc trước 16 tuổi trắng tinh như vậy là không thể nào.Ánh mặt trời độc ác đã sớm đem làn da của nàng phơi nắng thành màu lúa mì nhàn nhạt. Mỗi khi nhớ tới điều này, nàng càng thêm hoài niệm kem chống nắng trên Trái Đất. Dù là hàng rẻ tiền một lọ 20 đồng cũng có thể bảo vệ chút da thịt mềm mại.

Thôn đã gần ngay trước mắt, dường như nàng có thể ngửi thấy được mùi thơm từ trong nhà nông nấu cơm trưa truyền ra. Hôm nay cơm trưa là Tống tẩu nấu nên người trong nhà không vui rồi. Phúc Bá ở cách vách đâm đầu đi tới, nàng giương lên nụ cười sáng lạn chào hỏi với lão nhân gia.

Mặc dù Phúc Bá tuổi tác đã cao nhưng nhãn lực vẫn rất tốt, xa xa nhìn thấy nàng, trên mặt trước sau đều không có bộ dáng tươi cười.

Lão nhân vội vàng đi về phía trước mấy bước, thiếu chút nữa đã ngã lảo đảo, Tiểu Nhàn đưa tay ra đỡ. Sắc mặt Phúc Bá lại vẫn rất trầm trọng: “Ngươi nhanh chóng trở về nhà Tống tẩu đi. Đại Hổ bị người ta khiêng trở về kìa!”

Đại Hổ đã xảy ra chuyện! Trong nội tâm nàng lộp bộp vừa vang lên, thiếu chút nữa đã không đỡ được Phúc Bá. Nàng vội vã bày tỏ xin lỗi với lão nhân, liền chạy về phía nhà Tống tẩu.

Đại Hổ, ngươi là hi vọng của nhà Tống tẩu, ngàn vạn lần đừng xảy ra đại sự a! Nàng ở trong lòng lặng yên cầu khẩn.

Mới vọt vào cửa chính, Tống tẩu với hai mắt đẫm lệ mở to đang đi ra rót nước, thấy Tiểu Nhàn thì nghẹn ngào hai tiếng lại không nói được một câu đầy đủ. Quan hệ với nhau thân thiết, Tiểu Nhàn vỗ nhẹ hai cái lên bờ vai của nàng, bước nhanh vào trong phòng.

Đây là gian phòng Đại Hổ ở lại trước khi bái nhập phái Xích Tiêu, đã hơn ba tháng không dọn dẹp. Lúc này một người đầy máu đang nằm ở trên giường, nhìn thấy có người tiến vào thì cố gắng quay đầu, vừa vặn cùng nàng nhìn nhau một cái. Mặc dù mặt đầy máu đen nhưng vẫn là ánh mắt quen thuộc khiến cho hốc mắt nàng nóng lên, trong ngực khí huyết sôi trào.

Đại Hổ, quả nhiên là Đại Hổ! Chân trái của hắn đã bị đánh gãy, dùng hai tấm ván gỗ cố định lại, trên người còn có mấy chỗ chảy máu, tuy nhìn thì thấy máu đã ngừng chảy nhưng trên giường đơn cũng dính vết máu loang lổ.

Trượng phu Tống tẩu đang ngồi bên giường, thấp giọng nói: “Đại phu kiểm tra nói trên người nó vẫn còn có vài chỗ gãy xương, mới vừa vặn nối tốt”, nói xong mấy chữ cuối cùng, tiếng nói như ngẹn lại. Lòng dạ rối bời, nhi tử tiền đồ rộng lớn đột nhiên biến thành như vậy, bảo hắn tiếp thu như thế nào được?

Đại Hổ nhìn nàng, một đôi mắt lại rất phát sáng. Ninh Tiểu Nhàn đè xuống sự lo lắng, nhẹ nhàng ngồi bên giường cũng bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân, cầm bàn tay của hắn, gằn từng chữ hỏi: “Đại Hổ, nói cho ta biết, người nào làm ngươi bị thương?” Đại Hổ không có lên tiếng nhưng lại quay đầu nhìn cha.

Đứa con trai này, có mấy lời không nói với phụ thân cũng không nói với nương, chỉ nguyện ý nói hết với Tiểu Nhàn. Hiện tại lần này gặp đại biến lại vẫn như vậy. Trượng phu Tống tẩu lắc đầu nhưng cũng rời khỏi phòng.

“Ta đã dùng đan dược, tính mạng không còn lo, ngươi đừng lo lắng.” Câu nói đầu tiên của Đại Hổ lại làm cho nàng thiếu chút nữa rơi nước mắt.

Đại Hổ tên đầy đủ là Hách Hổ, năm nay 13 tuổi vừa vặn phù hợp với yêu cầu về tuổi tác chiêu thu đệ tử của phái Xích Tiêu. Chính hắn cũng không chịu thua kém (*hăng hái tranh giành), căn cốt, tiên căn đều rất xuất sắc, tại chỗ đã được trưởng lão thu làm đệ tử ngoại môn. Tin vui truyền về trong thôn, thôn dân rối rít tới nhà chúc mừng, một nhà Tống tẩu đầy mặt hồng quang, mang con heo lớn nhà mình nuôi sáu năm ra giết, mở tiệc chiêu đãi toàn bộ già trẻ trong thôn. Đối với người thôn Thiển Thủy mà nói, đây chính là cá chép nhảy vào long môn, bất kể Đại Hổ ở phái Xích Tiêu hòa đồng như thế nào, từ đó một nhà Tống tẩu về sau đều hãnh diện, trong thôn cũng là thuộc người nhà tiên trưởng, cả Thôn Chính cũng không thể không nể tình.

Cảnh tượng khi đó, cho tới bây giờ còn thường xuyên được nhắc tới trên bàn cơm nhà Tống tẩu, vẫn có thể dẫn tới một nói cười vui vẻ.

Nhưng bây giờ mới trôi qua ba tháng, tại sao Đại Hổ lại bị người ta làm bị thương thành bộ dạng như vậy?

“Là Hoắc Chính Hoa, Hoắc sư huynh. Trong lúc vô tình ta nghe được hắn và mấy sư huynh tụ tập chung một chỗ thảo luận, nói ngươi đoạt cơ hội làm việc trong phòng bếp họ hàng xa của hắn, muốn sắp đặt để ngáng chân ngươi, để ngươi rời đi.” Đại Hổ thấp giọng nói: “Lúc bọn họ nói tới ngươi, ngôn ngữ hết sức bỉ ổi ác độc. Ta. . . . ta không nhịn được đứng ra. Bọn họ sợ ta bẩm báo chỗ Thiện trưởng lão, liền vu cáo ta trộm đồ của Hoắc sư huynh, lại để cho Nanh Thú làm gãy chân của ta.”

Hắn nói tiếp: “Chuyện bọn họ mật nghị bị ta phá vỡ, nói vậy sẽ không dám… không dám làm gì ngáng chân với ngươi. Ngươi đừng lo lắng, ta đã viết tờ giấy nhỏ cho Thiện trưởng lão, hắn nhất định sẽ chiếu cố ngươi.” Hắn luôn luôn một mực cung kính với các sư huynh nhưng mình cực kì yêu quý Tiểu Nhàn tỷ, sao có thể để cho người ta dùng ô ngôn uế ngữ như vậy làm tổn hại?

Bé trai nông thôn trưởng thành sớm, trong lòng hắn đã sớm muốn thân cận với Tiểu Nhàn, ngày đó được chọn vào ngoại môn, ý niệm đầu tiên trong đầu hắn là: “Sau này ta có năng lực bảo vệ Tiểu Nhàn tỷ rồi, không biết nàng có thể vui mừng hay không?”

Hoắc Chính Hoa đả thương người là dòng độc đinh của Nhị trưởng lão truyền công phái Xích Tiêu. Lão đầu sống đến hơn 60 tuổi mới có con trai, tất nhiên xem như bảo bối để cưng chiều, điều này đã dưỡng thành tính cách ngang ngược càn rỡ ở Hoắc Chính Hoa. Nhị trưởng lão còn tặng linh thú của mình cho hắn, đây chính là Nanh Thú có ba trăm năm đạo hạnh. Nếu không, lấy bản lãnh của Hoắc Chính Hoa còn chưa thể hàng phục được linh thú mạnh như vậy.

Có Nanh Thú, Hoắc đại thiếu càng ức hiếp đồng môn không kiêng nể gì, đã có mấy người bị đánh thành trọng thương giống như Đại Hổ rồi. Trong lòng hắn cũng có tính toán, chỉ trêu chọc đệ tử ngoại môn và đệ tử người hiểu biết ít. Những người sau lưng có chỗ dựa đều không đụng tới, đối với sư trưởng môn vẫn có chút cung kính, cộng thêm cha ruột phối hợp ưng thuận, ở chính giữa tam đại đệ tử của phái Xích Tiêu trôi qua như cá gặp nước.

Ninh Tiểu Nhàn vừa nghe liền hiểu. Qua hai ngày nữa, một môn phái tiên gia khác là Triều Vân Tông sai người đến phái Xích Tiêu thương lượng chuyện quan trọng. Đối phương là danh môn đại tông, vượt qua xa xôi mà tới, tiểu môn tu tiên như phái Xích Tiêu sao có thể sánh bằng, chưởng môn phái Xích Tiêu hết sức coi trọng, nên sai khiến một đống lớn nhiệm vụ xuống, đặc biệt yêu cầu tiệc chay hai ngày sau phải chuẩn bị hết sức tinh sảo. Thiện trưởng lão liền chỉ mặt gọi tên, muốn Ninh Tiểu Nhàn đến đây quản lý nấu nướng.

Thiện trưởng lão vốn cũng là một vị trưởng lão truyền công, bởi vì quá thích mỹ thực, được chưởng môn điều đến phòng bếp quản lý đồ ăn, mọi người liền gọi hắn là “Thiện trưởng lão”. Mặc dù, hắn đối xử với mọi người hoà nhã nhưng quản lý phòng bếp lại hết sức nghiêm khắc. Bởi vì Ninh Tiểu Nhàn có tài nấu nướng rất cao nên rất được hắn yêu thích. Lần này vị trí đầu bếp vốn đưa cho một bà con của Hoắc Chính Hoa, Thiện trưởng lão lại không đồng ý, đổi thành Ninh Tiểu Nhàn. Trong phòng bếp vốn do hắn định đoạt, tiên trưởng môn phái Xích Tiêu đối với chuyện phòng bếp cũng không để ý. Bởi vậy vị trí Tiểu Nhàn coi như được định ra rồi, cũng chính là chặn lại con đường của thân thích người khác kiếm tiền lời.

Vốn Tiểu Nhàn cũng không muốn nhận củ khoai lang phỏng tay này nhưng Thiện trưởng lão lại nói tiền lương rất cao, nói năng lại thập phần khẩn thiết, nàng không đành lòng làm phật ý tốt của lão nhân gia nên liền nhận lời. Không nghĩ tới lại thiếu chút nữa đưa tới họa sát thân cho Đại Hổ.

Gặp phải đại sự, càng cần trấn định. Nàng đè nén áp cơn giận, nhẹ giọng hỏi: “Thủ tọa của Giới luật Phong nói như thế nào?” chủ quản Giới luật Phong trong phái chịu trách nhiệm phán quyết thẩm tra hình phạt, đối với chuyện lần này không có khả năng không quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.