Nàng cũng không ngốc dùng hai chân đi đường mà dùng bạc mua từ một hộ nông dân một con ngựa để thay đi bộ. Con ngựa của nông dân thấp, chân ngắn, chỉ có thể xưng là ngựa chạy chậm, đừng nói chạy nhanh, chính là đi trên đường cát cũng ngại xóc nảy. Hai tiểu bức yêu và nàng cùng cưỡi một con, chỉ có điều hai tiểu tử này có thuật khinh công trợ giúp, con ngựa này hoàn toàn không cảm giác được sức nặng của hai đứa nó.
Cỡi ngựa cả ngày, may mà bây giờ thể chất Ninh Tiểu Nhàn chuyển biến tốt, có thể chịu được dày vò như vậy, nếu là hai tháng trước, sợ rằng trên đùi cũng phải bị mài hỏng một lớp da rồi chảy máu.
Việc cưỡi ngựa là Trường Thiên nhiều lần yêu cầu, cho nên nàng cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.Trên trời dưới đất đều có truy binh, ngươi một mình cưỡi ngựa tốt liều mạng chạy gấp là sợ người khác không hiểu ngươi đang chạy trối chết hử?
Phải thong thả ung dung thì chờ ra khỏi địa giới Phụng Châu rồi hãy nói! Trường Thiên dụ dỗ nàng. Nha đầu này rất sợ chết, ham ăn biếng làm, nếu không cầm cà rốt ra câu, làm sao nàng chịu chạy trốn?
Hôm qua nữ nhân áo tím nói chuyện lộ ra rất nhiều chuyện quan trọng, mấy người ngồi trong Thần Ma Ngục phân tích đều cảm thấy kinh hãi.
Đầu tiên, đối phương tuyệt đối không phải người trong tiên phái, mà đến từ “phủ Phụng Thiên”, hơn nữa cũng đã tra ra thân phận nửa yêu của Ôn Lương Vũ. Phải biết rằng lúc ấy Thanh Hư Môn dùng thời gian nửa năm mới phát hiện bí mật này. Mặc dù có thể do thời điểm đặc biệt nên giải quyết sự tình nhanh chóng nhưng tốc độ phản ứng của đối phương vượt xa một người bình thường.
Trong sách của Ngôn tiên có miêu tả Phủ Phụng Thiên có nói, mặc dù yêu tông đó mới quật khởi hơn năm trăm năm nhưng chế độ sâm nghiêm, đối địch hung ác, thủ đoạn linh hoạt, không giống yêu quái bình thường có tổ chức rời rạc, vì vậy trong thế giới hiện tại không chỉ có đứng vững gót chân mà còn có xu thế lớn mạnh theo từng năm. Một tổ chức phản ứng bén nhạy như vậy, trước mắt Ninh Tiểu Nhàn không muốn ứng đối nhất.
Tiếp theo, Phủ Phụng Thiên chỉ dùng một ngày thời gian đã tra ra được Ninh Tiểu Nhàn từng đến phủ nha báo án, mật đàm cùng Ôn Lương Vũ, điều này chỉ có thể thẩm vấn tra hỏi quan lại mới biết được. Trường Thiên suy nghĩ lo lắng nhất là đối phương có thể giống như hắn, biết sử dụng pháp thuật sưu hồn rút thần hồn quan lại nha môn để tìm kiếm. Nếu việc đó là thật thì nàng thật sự phải tăng nhanh tốc độ chạy trốn rồi. Bởi vì sưu hồn thuật thậm chí có thể từ trong thần hồn của người bị thi thuật nhìn thấy tướng mạo của Ninh Tiểu Nhàn!
Hơn nữa, Nham thành là địa bàn của Thanh Hư Môn. Từ trước tới nay quan hệ giữa tiên phái và yêu tông luôn luôn không tốt, sao họ có thể để Phủ Phụng Thiên ở Nham thành hành động phi pháp như thế, thậm chí có thể tùy tiện động thủ với quan lại nha môn?
Mấy người bọn họ cũng không quên, ngày đó từ đường thủy chạy ra, mấy yêu quái Phủ Phụng Thiên lại trực tiếp lấn đến phủ thành chủ bắt người, đây quả thực chính là tát thẳng vào mặt Thanh Hư Môn rồi. Chẳng lẽ tiên phái này lại hiền như vậy. Má trái đã đánh xong còn đưa má phải tới gần cho người ta đánh? Tục ngữ nói không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật. Sao Phủ Phụng Thiên lại không hề để ý tới thể diện của Thanh Hư Môn như vậy? Thậm chí công khai phái yêu quái dẫn đội tới từng nhà lục soát?
Chuyện này khắp nơi lộ ra quỷ dị.
Ôn Lương Vũ trầm ngâm một hồi lâu mới nói: “Vậy chỉ có một khả năng, hiện tại bản thân Thanh Hư Môn còn khó bảo toàn, căn bản chẳng thể quan tâm Nham thành. Hôm đó chúng ta chạy trốn quá nhanh. Không biết bây giờ thế cục Nham thành ra sao? Có lẽ linh trà có tác dụng có thể trừ bỏ tâm ma vừa truyền ra, thế lực khắp nơi sẽ chen chúc tới. Hiện tại có khả năng Thanh Hư Môn cũng đang gặp phiền toái.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều trầm xuống. Ngay cả tiên phái như Thanh Hư Môn cũng bị kéo vào vòng nước xoáy, không rảnh chú ý Nham thành, có thể thấy được thế cục hiện tại rối loạn thế nào. Bản thân mình là mấy con tôm tép nhãi nhép lại cứ bị cuốn vào trung tâm vòng xoáy danh tiếng, có thể bị dính líu tới hài cốt không còn hay không?
Trường Thiên ngạc nhiên nói: “Vì sao chỉ là công hiệu trừ bỏ tâm ma đơn giản lại khiến cho hai phái tiên, yêu điên cuồng si mê đến vậy?”
Ôn Lương Vũ khẽ giật mình cười khổ nói: “Thần Quân đại nhân, ở thời của ngài, chẳng lẽ linh vật có thể trừ bỏ tâm ma có rất nhiều sao?” Hai ngày chung đụng, hắn cũng biết thân phận thực sự của Trường Thiên. Tin tức tất nhiên bắt nguồn từ lò luyện đan Cùng Kỳ vô cùng ồn ào.
“Rất nhiều.” Trường Thiên nói: “Những vật như cành Cửu Tiêu Phù Tang, chu quả trong ảo cảnh đều có công hiệu như vậy.”
Ôn Lương Vũ chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy. Cây Phù Tang đích xác như sét đánh bên tai. Trong truyền thuyết, Kim Ô chính là dừng lại trên cây Phù Tang Đông Hải, mỗi ngày từ cây Phù Tang bay lên, hoá thành mặt trời, chiếu sáng khắp nơi. Đợi bọn họ trở lại cây, chính là đêm tối, thỏ ngọc ánh xanh rực rỡ. Phù Tang thật sự là thần vật đương thời.” Hắn lắc đầu nói: “Đáng tiếc, thần thụ đó đến nay cũng chỉ tồn tại trong trong thần thoại, kiếp này ta không có bản lãnh nhìn thấy.”
Trường Thiên cau mày nói: “Ngay cạnh Đông Hải, sao lại không có ai nhìn thấy?” Chẳng lẽ thần thụ đã không còn tồn tại?
Ôn Lương Vũ buồn bã nói: “Không ai biết được. Thời gian khá dài, những bảo vật này đã biến mất không còn dấu vết. Hiện tại bảo vật có thể trừ bỏ tâm ma đại khái chỉ còn lại linh trà.”Cho nên mới dẫn tới thiên hạ phải sợ hãi.
Ninh Tiểu Nhàn ngồi trên lưng ngựa cảm thấy nhàm chán, chen miệng nói: “Tâm ma rốt cuộc là cái gì, rất đáng sợ sao?” Có thể khiến lũ yêu quái và đám tu sĩ không tiếc vạch mặt tới tranh đoạt linh trà, cái tâm ma đó trong ngày thường sẽ hành hạ bọn họ tới mức dục tiên dục tử sao?
“Tâm ma là ma chướng do thất tình lục dục sinh ra.” Trường Thiên thản nhiên nói: “Người có tám khổ, theo thứ tự là sinh, lão, bệnh, tử, oán hận, yêu biệt ly, ngũ âm sí thịnh, cầu bất đắc. Tám khổ này theo suốt cuộc đời con người, không có khả năng hoàn toàn cắt đứt nó.”
tám khổ: https://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%E1%BB%95_(Ph%E1%BA%ADt_gi%C3%A1o)
“Mặc dù người phàm may mắn tu tiên được, cũng không dễ thoát khỏi loại tình cảm, chắc chắn vẫn sẽ có chút chấp niệm lưu lại trong lòng, có thể là một việc trái với lương tâm, cũng có thể là một đoạn tình cảm chưa dứt, dần dần hình thành tâm ma. Bình thường tâm ma sẽ bất hiện sơn bất lộ thủy* (tức là không đụng tới ta thì không biết) nhưng tới thời điểm trùng kích cảnh giới, thậm chí trước lúc độ kiếp thăng thiên sẽ đột nhiên bị cắn trả. Phàm là người bị cắn trả, nhẹ thì cảnh giới giảm lớn, nặng thì thần hồn câu diệt, hoàn toàn tan biến khỏi thế gian.”
“Vì vậy, các tu sĩ ngoại trừ tu luyện đạo tu tiên, một trong các bài học quan trọng nhất chính là củng cố bảo vệ tâm, tăng lên tâm cảnh. Khiến tinh thần của mình cô đọng không thể phá vỡ, mới có thể không sợ hãi bị tâm ma quấy nhiễu.” Hắn cười lạnh nói: “Thật nực cười, tâm ma có thể dễ dàng loại bỏ như vậy sao? Đạo pháp tự nhiên mới có thể trừ bỏ tâm ma. Vì vậy người tu tiên từ từ vứt bỏ tình cảm của mình, cho rằng nguồn gốc của ‘thiên đạo’ chính là vô tình vô dục, công bình không thỏa đáng, lúc này mới coi như chặt đứt tham, oán, giận, si, yêu kèm theo thay đổi phẩm chất. Hừ hừ, đáng tiếc đa số mọi người cho dù lúc đột phá bình cảnh có thể chống lại tâm ma, nhưng thời điểm tới thiên kiếp đại kiếp nạn tâm ma này, một khâu mấu chốt kia lại thua không còn một mảnh!”
Trường Thiên hiểu rõ một chuyện nhưng không nói ra,chính là Quyền Thập Phương sợ Ninh Tiểu Nhàn sẽ biến thành tâm ma của mình, lúc đó mới sớm vung tuệ kiếm chặt đứt phần tình cảm vừa sinh ra. Mặc dù người này chính trực trọng nghĩa nhưng làm việc biết phân chia ra nặng nhẹ, ngày sau tất sẽ trở thành tuấn kiệt một phương. Đáng tiếc, một khi tâm ma gieo xuống, sao có thể dễ dàng loại bỏ như vậy, chỉ nghe Hồ Hỏa Nhi nói Quyền Thập Phương trở về Triều Vân Tông được một thời gian ” tâm tư chán nản” là biết.
Thật trừu tượng, nói cả buổi thì ratâm ma cũng không phải một thứ cụ thể! Nàng cái hiểu cái không gật gật đầu, theo như hắn giải thích thì trên đời này làm gì có người nào mà chưa từng làm chuyện thất đức, việc trái với lương tâm chứ? Cho dù người khác không biết nhưng để trong lòng mình nghẹn lâu cũng thành bệnh.Có câu ra ngoài giang hồ lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả.
“Như vậy, yêu quái thì sao? Yêu quái không có tình cảm phong phú như người phàm sao?”
“Vốn không có.”Trong giọng nói của Trường Thiên mang theo chút gì đó nói không rõ ý: “Chẳng qua nếu là yêu, sẽ phải tiến vào hồng trần không ngừng thí luyện bản tâm. Nhân gian thật sự là một khối đá thử vàng lớn, không phải người có nghị lực lớn thì không giải thoát được! Chỉ có điều thái độ của yêu quái đối với tâm ma so với người phàm thì hoàn toàn khác biệt.”
“Dù sau khi hóa hình, thì thất tình lục dục của yêu quái so với loài người cũng đơn thuần hơn rất nhiều.Tâm ma tất nhiên muốn chém nhưng yêu tộc chỉ dùng hai phương pháp để đối phó.” Trường Thiên ngạo nghễ nói: “Yêu tộc tu luyện nhắm thẳng vào bản tâm, không giống như loài người dối trá. Tâm ma do ai tạo lên thì cũng do chính người đó kết thúc, dùng chính ý niệm trong đầu hiểu rõ!”
Trong lòng nàng vừa nhảy. Làm kết thúc là có ý gì, đem đối phương chặt sao? “Vậy phương pháp thứ hai thì sao?”
“Tu luyện không thẹn với bản tâm là được. Vì vậy phương pháp thứ hai, tức là mất đi nhân tính, nghe theo bản năng của yêu tộc để làm việc. Ăn thịt người, tàn sát hàng loạt dân trong thành, rất nhiều thảm kịch nhân gian cũng vì vậy mới xảy ra. Nhưng biện pháp như thế quá thấp kém. Đại yêu, cự yêu chân chính khinh thường làm như vậy.”
Ninh Tiểu Nhàn cố gắng tiêu hóa tri thức mới biết nên không phát hiện Trường Thiên rất mịt mờ nhìn nàng.
Nha đầu này, đến cùng có phải tâm ma của hắn hay không? Hắn không thích cảm giác thật thật giả giả này, kinh nghiệm trước kia cũng không thể sử dụng.
Nàng thật sâu dài thở dài. Được rồi, dù sao nàng chỉ có nhiệm vụ duy nhất là cố gắng chạy trốn. Chuyện suy nghĩ đối sách phiền toái như vậy vẫn nên giao cho hai người rất rảnh rỗi trong Thần Ma ngục đi, dù sau đầu óc bọn họ cũng thông minh hơn nàng nhiều.
Trải qua mấy ngày nay, nàng ba bữa cơm dùng hoàng tinh và mộng hoàng lương sinh trưởng trong Tức Nhưỡng, thỉnh thoảng sẽ nhổ một gốc nhân sâm trăm năm hoặc kim tuyến liên để nấu súp, Bí quyết dẫn đường cũng gần đại thành. Hàng ngày chỉ cần buổi tối có thời gian rảnh, nàng sẽ phải đối chiến với người bù nhìn do Trường Thiên điều khiển. Mặc dù lúc nào cũng mệt mỏi tới chết nhưng năng lực bản thân trong lúc vô tình cũng tăng lên.
Bình thường không nhìn ra nhưng hôm nay thúc ngựa chạy trốn một ngày, tinh thần của nàngvẫn sáng láng, con ngựa đang cưỡi sắp không chịu được rồi, có hai lần ngựa suýt ngã nhào về phía trước.
Con ngựa bốn chân dài nhỏ, sau khi ngã thì bị thương nặng. Nàng không thể làm gì khác, thỉnh thoảng phải dừng lại để nghỉ ngơi. Con ngựa này tuổi cũng đã lớn, chạy gần nửa ngày toàn thân mùi mồ hôi bốc lên, thở gấp mạnh mẽ như gió. Mặc dù đang vội vã lên đường, trong lòng nàng vẫn thương con ngựa, cởi yên xuống để cho nó ăn cỏ, cũng dùng cà rốt, đậu tương hầu hạ, suy nghĩ một chút không nhịn được lại lấy ra quả trứng gà đất đập cho nó ăn. Lão mã cũng rất thức thời, một ngụm nuốt trứng gà rồi vươn lưỡi tới liếm tay nàng, bộ dáng cực kì thân mật.
Cùng Kỳ thở dài nói: “Nữ chủ nhân tâm địa thật tốt, đối với một con súc sinh không có linh tính cũng thương tiếc như vậy.” Nó liếc mắt nhìn Trường Thiên, người kia căn bản không để ý tới nó.
Ở đây cây cối đều rất khổng lồ. Nàng thừa dịp con ngựa đang nghỉ ngơi, ở trong rừng tìm được mấy gốc gỗ thông, mỗi một gốc cây đều lớn tới hai, ba người ôm mới hết.
“Răng Nanh nha Răng Nanh, ta hoàn toàn dựa vào ngươi đó!” Nàng đưa tay khẽ vuốt chủy thủ bóng loáng sắc bén. Răng Nanh cảm nhận được tâm ý của chủ nhân, phát ra một hồi rung động tỏ vẻ mừng rỡ vui vẻ.
Nàng cầm Răng Nanh đứng trước đại thụ, nhẹ nhàng vung một đao, lưỡi đao nhẹ nhàng giống như cắt đậu hũ. Đáng tiếc nanh quá ngắn không thể một lần chặt đứt đại thụ.Nàng vòng quanh cây khô đi một vòng để mở rộng vết cắt, lại dùng nanh chém đứt cây khô từng chút một.