Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 4 - Chương 143: Xả da hổ làm cờ lớn



Edit: Tuyết Y
Beta: Tiểu Tuyền

“Như thế nào?”

“Mùi vị này. . . . . . rất thú vị.” Hắn tìm không ra từ hình tượng thích hợp để miêu tả. Thứ này quả thật vị rất ngon, khó trách vài người phàm dù cận kề cái chết cũng muốn ăn nó.

Nàng không có lộc ăn này rồi. Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu, chuyên tâm đối phó cá trên tay mình.

Lúc nàng ăn gì đó cũng rất tập trung tinh thần. Nàng từng qua hai thế giới, có lẽ chỉ có thức ăn ngon là có đặc điểm chung. Trên đoạn hành trình nguy hiểm tàn khốc, chưa biết tương lai này, chỉ có lúc ăn cơm ngon, nàng mới có thể tạm thời quên đi tất cả hoang mang và tức giận, toàn tâm chìm trong mỹ vị.

Sau khi cẩn thận ăn sạch một chút thịt cá còn lại, nàng mới xuống sông rửa tay. Mùi cá rửa không sạch, nàng lấy muối chà xát đều vào lòng và mu bàn tay, lúc này mới lau sạch.

Xoay đầu lại, phát hiện Mịch La đã ăn xong cá nóc, trong tay còn cầm xâu nướng, nhưng lại vô lực rũ xuống bên người.

Tình trạng của hắn thoạt nhìn thật kỳ quái, dường như mang sức nặng toàn thân đều áp lên cây. Mắt rõ ràng trợn trừng nhìn phía trước, nhưng đồng tử lại nở ra, ánh mắt rã rời, đôi môi hơi mỏng đỏ mọng mím thật chặt, dường như mắc phải bệnh trầm cảm nặng mà không thể tự kiềm chế.

“Mịch La đại nhân? Mịch La đại nhân?” Nàng nhẹ nhàng gọi khẽ hai tiếng, lại đưa tay quơ quơ mấy cái trước mặt đối phương, phát hiện ngay cả mắt hắn cũng không chớp.

Chẳng lẽ?

Nàng thử đưa tay thăm dò, rút xiên nướng mà hắn nắm trong tay, ném ra xa. Kết quả Mịch La tùy ý nàng làm mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Quả nhiên nàng không thể khử sạch hoàn toàn độc tố của cá nóc! Lần đầu tiên lấy nó làm thức ăn, vẫn chưa đủ kinh nghiệm a. Ở Trung Quốc, độc tố cá nóc từng một lần được cho rằng là một loại độc tố không phải là proteine có độc tính mạnh nhất trong giới tự nhiên. Mà ở đây, loại độc tố thần kinh này có lẽ không độc chết được một đại yêu quái Luyện Thần Kỳ, nhưng nàng đột nhiên nhớ ra độc tố cá nóc còn có tác dụng cực lớn khác, chính là——

Tác dụng trấn tĩnh và gây mê.

Có thể làm cho toàn thân người ta tê dại, hô hấp chậm lại, tiến vào trạng thái giả hôn mê. Trên lâm sàng, ví dụ dùng kim độc cá nóc như thuốc an thần cũng chẳng còn lạ gì.

Yêu quái đều coi trọng luyện thể, thân thể đại yêu của Mịch La có lẽ có thể miễn dịch loại độc tố đáng sợ này, nhưng tác dụng phụ mà độc cá nóc mang đến cho hắn mà nói thì không phải ảnh hưởng trí mạng, thân thể hắn căn bản có lẽ  không cho rằng đây là uy hiếp, vì vậy mà không lọc đi tác dụng gây mê này.

Cho nên, nói đơn giản, là đại nhân hồ yêu Mịch La hiện tại đang lâm vào trạng thái gây mê, không có bất kỳ phản ứng nào với bên ngoài! Hơn nữa nàng đã thử nghe rất lâu, cũng chưa từng nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Tình cảnh này quá hiếm thấy. Trường Thiên cũng ngạc nhiên nói: “Không ngờ độc tố của loài cá này ngay cả hồ yêu nhất tộc cũng không thể may mắn thoát khỏi.” Hắn kiến thức uyên bác, lập tức nghĩ tới một khả năng quan trọng khác, “Ngươi có còn nhớ Nanh thú nổi điên vì cỏ mộc thiên hay không? Có lẽ độc cá nóc này với hồ yêu, giống như cỏ mộc thiên với Nanh thú. Sức ảnh hưởng tự nhiên không thể chống lại!”

Nói tới đây, trong giọng nói của hắn không tránh được có chút ý hả hê: “Chúc mừng ngươi. Lại vô tình phát hiện vật tương khắc với hồ yêu!”

Nhưng tim Ninh Tiểu Nhàn lại nhảy thình thịch không ngừng. Hiện tại Mịch La lâm vào trạng thái nửa hôn mê. Việc này nghĩa là gì?

Nghĩa là tạm thời hắn mất đi sức chống cự! Nghĩa là chỉ cần nàng khẽ vươn tay là có thể thu hắn vào trong Thần Ma ngục! Nếu thành công, thì đây sẽ là vị yêu quái cấp cao nhất nàng thu vào kể từ khi tiếp quản Thần Ma ngục đến nay, chỉ bằng yêu lực của mình hắn, đã không biết có thể khiến cho Tức Nhưỡng thôi thúc ra bao nhiêu thiên tài địa bảo nữa!

Hắn cũng không phải yêu quái tốt đẹp gì, phất tay đã giết hơn mấy chục người, nhìn bộ dáng phong thanh vân đạm của hắn, bình thường đối với người phàm có lẽ chính là xem mạng người như cỏ rác như vậy. Nàng thu hắn vào Thần Ma ngục, căn bản không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào!

“Mịch La đại nhân. Ngươi làm sao vậy?” Nàng tiếp tục gọi nhỏ, sau đó vận dụng bí quyết dẫn đường điều tức bình ổn hô hấp và nhịp tim của mình, từ từ đưa tay ra sờ lên bờ vai của hắn.

Chỉ cần chạm đến, hắn chính là vật trong túi nàng.

Giờ khắc này, nàng rất khẩn trương!

Còn một chút, chỉ còn một chút nữa. . . . . .

“Khoan!” Trường Thiên đột nhiên mở miệng.

Nàng bị dọa đến nỗi gần như sắp nhảy dựng lên. Loại thời khắc mấu chốt này, đừng có mà dọa người như vậy chứ, sẽ mắc bệnh tim mất!

Chỉ nghe hắn ngưng giọng nói: “Có người tới. Không đúng, là yêu quái từ sau lưng ngươi đến!” Hắn dồn dập bổ sung, “Còn năm hơi thở nữa sẽ đuổi tới. Trong đám yêu quái đó ít nhất đã từng gặp một tên. Đừng động vào hồ yêu kia, nói không chừng cùng nhóm với hắn đấy!”

Trong lòng nàng than thở không dứt. Xem ra thần may mắn giữa trưa hôm nay đứng về phía tên Mịch La này rồi, tối qua còn không chiếu cố hắn mà, để hắn trơ mắt nhìn mầm trà hắn theo dõi bị đàn sói dẫm bẹp. Hôm nay đến phiên nàng trơ mắt nhìn miếng thịt mỡ to béo này sắp đến miệng, kết quả bị yêu quái sắp đến phá rối!

Trường Thiên nói rất rõ, chỉ năm hơi thở nữa là đến, người đến khẳng định đã gặp nàng. Đối phương chắc chắn theo ký hiệu Mịch La để lại mà tới, nếu là đồng bọn của Mịch La, mà nàng thu Mịch La vào trước mặt bao nhiêu người như vậy, thì đầu tiên sẽ bại lộ bí mật của Thần Ma ngục; người đến nếu là kẻ địch của Mịch La, thì đồng dạng cũng không nhân từ nương tay với nàng, với việc thu Mịch La, thì còn không bằng để lại để hấp dẫn hỏa lực.

Vô luận loại tình huống nào, nàng cũng không thể động vào hồ yêu này nữa.

Thật là đáng tiếc, chỉ còn một chút này nữa thôi là Thần Ma ngục đã có thể thu vào một đại yêu nữa rồi!

Nàng than thở, đang muốn xoay người, trong lòng đột nhiên khẽ động, đưa tay vuốt mí mắt Mịch La xuống. Động tác này kỳ thực rất không lễ phép, trước đây mọi người chỉ phải làm như vậy với người chết không nhắm mắt mà thôi. Nhưng mà, Mịch La quân bây giờ không phải là không có khả năng phản kháng sao?

Thời gian cấp bách, nàng đi nhanh đến phía phải sau lưng Mịch La, quay mặt về phía yêu quái sắp đến ngồi xổm xuống, tư thế vô cùng cung kính.

Người tới ngồi trên một con chim khổng lồ màu xanh nhạt, rất oai phong. Trên cổ con chim này có một vòng lông màu trắng, mỏ thép vuốt sắt, dang cánh ra ít nhất phải rộng ba mươi mét, lúc nhìn sơ ở phía xa cũng không khiến người sợ hãi, đến khi bay tới gần, mới lộ ra thân hình cực lớn, đôi cánh vỗ nổi gió ma sát vào mặt nàng khiến nàng đau nhức.

Trên lưng chim quả nhiên có người nàng quen, ít nhất là hai người.

Dẫn đầu là nữ yêu Đát Tử. Hôm nay nàng đã đổi một bộ váy the hương vân (*), sa mỏng phủ trên người, thân thể ngọc ngà như ẩn như hiện, càng lộ cảnh xuân tươi đẹp. Trong mấy người đại hán cùng đứng sau lưng nàng, lại có tráng hán khỏe mạnh vạm vỡ xuất hiện trong thủy kính ngày đó.

(*)the hương vân (đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc)

Sau khi rơi xuống dất, đại điểu khép hai cánh lại, thân hình từ từ biến thấp, biến nhỏ, cuối cùng hóa thành hình người, nhưng lại là một hán tử gầy gần như là da bọc xương, mọc ra một cái mỏ bộ dáng như lôi thần. Mặc cho ai trông thấy hắn, cũng không cách nào gắn hắn với đại điểu cực kỳ thần khí kia được.

Mấy yêu quái đáp xuống đất, thấy Mịch La ngồi ở dưới tàng cây, đều mang thần sắc cung kính, bước nhỏ lên vài bước, cung kính cúi người, đang muốn mở miệng thì thấy sau lưng Mịch La có một cô nương mặt vàng như nến đang ngồi, duỗi ngón tay che trên môi mình, làm một tư thế chớ có lên tiếng với bọn hắn, sau đó nhẹ nhàng mà… nhẹ nhàng mà: “Xuỵt ——!”

Đây là cách ra dấu hiện đại thường dùng, không ai không biết, không ai không hiểu. Đám yêu quái khẽ giật mình, đánh giá nàng trên dưới vài lần, thì thấy Ninh Tiểu Nhàn lại cúi đầu ngồi xổm, hai tay quy củ đặt trên gối, như biến thành một tượng gỗ không biết nói chuyện, bên cạnh nàng còn có hai đồng tử đang đứng, cũng không động đậy như con tò he.

Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, nhiều lời vô ích, để bọn họ tự động não thêm là được rồi.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ cần nhìn vẻ cung kính của bọn họ khi đối mặt với Mịch La, thì đã biết người tới hẳn là thuộc hạ của hắn. Đây cũng là một loại tốt nhất trong hai loại giả thiết trước đó. Nếu Trường Thiên đã từng nói, đẳng cấp trong nội bộ yêu quái sâm nghiêm, vậy thì tất nhiên bọn họ không dám vuốt râu hùm của Mịch La mà tới quấy rầy hắn. Mà loại người như Mịch La, đương nhiên không muốn nhất là để cho người khác trông thấy bộ dạng suy yếu của mình.

Cho nên, nàng lột da hổ làm cờ lớn, để Mịch La bảo toàn được mặt mũi trước mặt thuộc hạ, đây mới là kết cục cả hai cùng lợi.

Đát Tử thấy nàng, đương nhiên quá mức sửng sốt. Trí nhớ nàng không tệ, vẫn nhớ đây là cô nương đã từng điều tra mấy ngày trước đây tại nông trường, tên là Lý Mộng Tuyết, hai đứa nhỏ đáng chú ý bên người cũng còn. Có điều mấy người tuyệt đối là phàm nhân này, làm sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Mịch La đại nhân?

Mịch La đại nhân hiện tại đang nhắm hai mắt, giống như chợp mắt. Hay là đang suy nghĩ? Dù sao chuyện mầm linh trà này liên quan quá lớn, Phủ chủ Phủ Phụng Thiên cũng hạ lệnh, nhất định phải lấy được, áp lực trên người Thiếu chủ vẫn rất lớn.

Mấy yêu quái khác cũng giữ cách nghĩ tương tự như nàng. Yêu lực bản thân Mịch La sâu xa khó lường, tính cách lại thay đổi thất thường, nếu hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì thì bọn họ cũng không thấy lạ cho lắm. Huống chi chỉ là dựa vào tàng cây mà nhắm mắt dưỡng thần? Một kẻ xui xẻo trước đây từng quấy nhiễu lúc Mịch La đại nhân suy nghĩ, hiện tại còn đang bị trói trên địa huyệt Bắc Minh, gánh chịu những con kiến dị chủng ngày ngày gặm nhấm kìa!

Trước khi bọn họ đáp xuống đất, Ninh Tiểu Nhàn dùng thân thể chặn tầm mắt của bọn họ lại, vì vậy không ai thấy được Thiếu chủ của mình ngay cả mắt cũng khép không nổi, vẫn là do tiểu cô nương này đưa tay khép lại!

Bãi sông nho nhỏ này, nhất thời lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị.

Ninh Tiểu Nhàn phải diễn trò, toàn thân Mịch La tê liệt không cách nào nhúc nhích, mà mấy yêu quái mới tới cúi đầu đứng nghiêm, sợ quấy nhiễu đại nhân “Trầm tư”!

Trùng hợp như vậy thực sự rất có tính hài kịch, nhưng nàng lại cười không nổi. Nếu nói hơn mười hơi thở trước, nàng còn cầu nguyện Mịch La đừng đột nhiên khôi phục, thì lúc đó nàng mới thuận tiện cất hắn vào Thần Ma ngục được. Còn hiện tại à? Nàng lại ước gì hắn nhanh tỉnh lại một chút.

Tên yêu quái nhìn như ngờ nghệch đối diện, tròng mắt không ngừng đảo qua đảo lại, hiển nhiên rất không kiên nhẫn.

Bà cô đây sắp trấn giữ tình hình không nổi rồi! Ngươi đấy, không phải đại yêu sao? Không phải đại yêu quái hậu duệ Đồ Sơn, huyết mạch thuần khiết vô cùng sao? Làm sao mà chút độc tố cá nóc nhỏ nhoi này đã hạ gục ngươi rồi? Nhanh tỉnh lại đi!

Trong lòng nàng ra sức khóc thét, trên mặt còn phải cố gắng duy trì biểu lộ bình tĩnh như nước, thật sự là quá cực khổ!

Cái thời khắc chết tiệt này, mỗi giây cũng như hầm người vậy.

Bốn mươi hơi thở sau.

Rốt cục, yêu quái ở bên đó mặc kệ Đát Tử lôi kéo, không nhịn được tiến lên một bước chuẩn bị mở miệng, thì Mịch La bỗng nhiên hít một hơi thật dài, ngực phập phồng một chút, mở hai mắt ra.

Giờ khắc này, bạn học Ninh Tiểu Nhàn suýt chút rơi nước mắt như mưa. Cho tới giờ, nàng chưa từng mong chờ Mịch La mở mắt như vậy a!

Mấy yêu quái thấy thế, vội vàng khom mình hành lễ nói: “Thiếu chủ mạnh khỏe!”

Giọng Mịch La bình thản không sóng, không nghe ra chút yếu ớt nào: “Ừ, các ngươi đã tới.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.