Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 312: Trừng phạt nho nhỏ



Phó Vân Trường thở dài nói: “Chúng ta chỉ giật tiền, không làm hại tính mạng người. Nếu không thì thiện ác tuần hoàn, luôn luôn có một ngày không được chết già.”

Người nghe có tâm. Thanh nhi nghe xong một câu nói kia, đột nhiên thì thào lẩm bẩm mấy lần “Tuần hoàn… tuần hoàn…” Sau đó giật mình một cái, “Trách không được ta cảm thấy, cảm thấy nàng rất quen thuộc, rốt cục ta đã nghĩ ra!”

Nàng nắm chặt cánh tay Phó Vân Trường: “Phó đại ca, ngươi còn nhớ rõ ba năm trước đây ta mất tích, nhưng thật ra là bị vây trong khốn cục Luân Hồi không?”

Phó Vân Trường yêu thương vuốt ve mái tóc rủ xuống trên trán nàng: “Tất nhiên là nhớ rõ. Lúc ấy tất cả mọi người lo lắng muốn chết, rồi lại không tìm thấy ngươi, cái này thì có liên quan gì đến nàng ta?”

Thanh nhi gằn từng chữ: “Nàng ta chính là nữ tử phá vỡ khốn cục Luân Hồi, cứu mọi người ra. Nhưng ta nhớ rõ, nàng họ Ninh không phải họ Đàm!”

Phó Vân Trường dừng tay lại, nheo mắt nói: “Ngươi xác định là nàng?”

Nàng tăng thêm ngữ khí: “Chắc chắn! Vừa rồi trước khi đi nàng cười đắc ý, cùng với dáng tươi cười trong Luân Hồi chi địa là giống như đúc đấy.”

Ánh mắt Phó Vân Trường lộ ra hào quang sắc bén ý hệt như chim ưng, vuốt ve cái cằm: “Nếu nàng không phải họ Đàm, vậy thân thận kia không chừng đều là giả dối. Khó trách nàng không mang lò đan ra, hóa ra căn bản không phải là đệ tử phái Tuyền Cơ! Hắc, lúc này thật sự là đồ giả mạo đánh với đồ giả mạo, nàng so với chúng ta còn biết ngụy trang hơn! Chỉ là không hiểu được nàng kín đáo đi tới địa bàn phái Tuyền Cơ cần làm chuyện gì?”

“Thanh nhi, nếu ngươi nhớ lại sớm một chút, chúng ta có thể giữ nàng lại để cẩn thận tra khảo rồi.” Hắn đột nhiên nhíu lông mày một cái, “Ngươi nhìn thấy nàng tinh luyện dịch Quân dương thảo, có động thủ động cước không hả?”

Thanh nhi vội vàng lấy bình ngọc từ trong ngực ra, mở ra kiểm nghiệm thật lâu, mới nhẹ nhàng thở một hơi: “Cũng may, thật là chiết xuất rồi, bên trong cũng không có những vật khác. Thủ pháp của nàng rất cao minh, ta thực không bằng nàng.” Dứt lời từ trong nhẫn trữ vật lấy ra lò đan. Nàng biết rõ Phó Vân Trường lo lắng cho bệnh tình người nhà, ý định lập tức mở lò luyện đan.

Đang yên lặng nghe người khác nói chuyện phiếm, Hòa Lão Tứ đột nhiên nói: “Các ngươi có cảm thấy, trên người rất ngứa hay không?”

Trong sân đột nhiên yên tĩnh, giống như là cảm nhận dư vị những lời này. Sau đó đã có người đáp: “Người vừa nói, ta thực cảm thấy trên tay rất ngứa, mới cái một phát liền không nhịn được lại muốn gãi!”

“Chết tiệt Hòa Lão Tứ, nhắc nhở cái này làm chi? Ta ngứa trên lưng, lão tử với không tới.”

“Đừng vận khởi linh lực! Càng vận lên lại càng ngứa.”

“Kỳ quái. Chúng ta đều là tu sĩ Kim Đan kỳ rồi, sao sợ kiến đốt? Tất nhiên là người khác động tay chân! Là người đàn bà vừa rồi nhỉ! Ah, ngứa.”

Hòa Lão Tứ vừa mở miệng, tựa như gieo xuống ma chú, tất cả mọi người đều cảm thấy trên người không tốt rồi. Trong sân một mảnh tiếng ồn ông ông nghị luận, rốt cục có người cảm thấy cách quần áo gãi chưa đủ nghiền, liền vén tay áo lên.

Ánh mắt mọi người ngưng tụ, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh vì trên cánh tay vị huynh đệ này, phàm là nơi bị gãi đều bị sưng phồng lên, trên chỗ năm vệt móng tay đều có u nang màu trắng, như là có ấu trùng trứng côn trùng, trên đó còn có vệt nhỏ, chỗ phồng to lên kia giống như là một giây sau sẽ vỡ ra vậy. Hắn nhẹ nhàng duỗi ngón tay đụng vào khu vực mấy cái u nang, lập tức ngứa đến tận xương cốt nhịn không được muốn gãi.

Phó Vân Trường nắm chặt tay của hắn, trầm giọng nói: “Đừng đụng, tất cả mọi người không cho phép đưa tay ra gãi! Đừng làm cho độc tố lẫn vào trong máu.” Khóe miệng hắn có chút run rẩy. Hiển nhiên trên người cũng đang ngứa muốn chết, nhưng còn có thể kiên trì nói: “Thanh nhi, ngươi thấy sao? Có thể phối dược ra giải độc cho chúng ta không?”

Thanh nhi lắc đầu: “Ta không sao.” Lập tức lấy ra một kim châm, ở trên u nang của cánh tay người kia nhẹ đâm một cái như chuồn chuồn lướt nước, bên trong vật hình trứng màu trắng chảy ra một chất lỏng hơi trắng vàng. Sau khi nàng lấy mẫu về, tự đi khảo nghiệm.

Lúc này có đạo tặc được Phó Vân Trường phân phó chạy vào trong thôn, đi thăm hỏi những người khác. Một lát sau, hắn quay lại đến báo cáo: “Mọi người trong thôn không sao, ngay cả ba người Thiên Lăng Hải các đều êm đẹp mà không có việc gì.”

Đó chính là chỉ có một mình nhóm người bọn họ bị người khác động tay chân. Đúng vào lúc này, Thanh nhi ngẩng đầu, hoảng loạn nói: “Phó đại ca, ta không phân tích ra cái này, không có cách nào đúng bệnh hốt thuốc!” Nàng sốt ruột đến hốc mắt đều đỏ.

Là độc hay là cổ? Phó Vân Trường bỗng nhiên nhớ tới lời Ninh Tiểu Nhàn nói lúc gần đi, liền tóm lấy cổ áo Hòa Lão Tứ nói: “Nguồn nước gần đây ở đâu?”

“Cách thôn Dĩ Đông…hơn ba dặm.” Hắn nói chuyện cũng không lưu loát nữa.

“Đi, đi mau! Tất cả mọi người khởi hành đi đến đó!” Hắn chỉ chỉ Thanh nhi: “Ngươi trông coi các tù binh Thiên Lăng Hải Các!”

Tất cả mọi người là tu sĩ, khoảng cách nhỏ như vậy chỉ cần động chân là đến. Một đoàn người cố nén muốn gãi ngứa trên người, xiêu xiêu vẹo vẹo mà lấy pháp khí ra cưỡi vọt vào dòng sông nhỏ cách bên ngoài ba dặm.

Nước mát mơn trớn quanh thân, nhanh chóng mang đi cái chứng bệnh ngứa ăn mòn tận xương kia đi, tất cả u nang trên người gặp nước trong thời gian nháy mắt đã nhạt nhòa đi trong lúc vô hình. Đám đàn ông lớn đầu này nhịn không được thở phào một hơi, lần đầu tiên cảm thấy dòng nước trong lạnh lẽo lại đáng yêu như thế. Đã có người nhịn không được mắng lên: “Yêu nữ kia hạ độc lúc nào?”

Phó Vân Trường cười khổ lắc đầu. Đây là Ninh cô nương muốn trả thù a. Nhóm người bọn họ vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, không phải không bị đánh bại, nhưng cứ không minh bạch ăn thiệt thòi như vậy vẫn là lần đầu tiên. Chẳng qua cô nương kia ra tay vẫn có chừng mực, không có gây tai họa cho nữ tử như Thanh nhi, nếu không bắt một đại cô nương như nàng cùng các nam nhân nhảy vào trong sông, vậy thì các đường cong lộ ra, mặt mũi mất hết.

_______

Ninh Tiểu Nhàn bay đến chỗ mọi người không thấy, liền đem Thất Tử ném ra làm cu li. Thất Tử quen việc nhanh như điện chớp, còn mình cưỡi ngự kiếm này tốc độ thật sự là chậm như ốc sên, ngay cả bản thân đều nhẫn nhịn không được.

Nghĩ đến bộ dạng chật vật của đám giặc cướp lúc này, trên đường đi nàng đều cười khanh khách không ngừng. Trường Thiên tức giận nói: “Chỉ là chọc ghẹo mấy tên tiểu tặc, đã đắc ý vênh váo như vậy rồi.”

Ninh Vũ hiếu kỳ: “Tỷ tỷ, tỷ động tay động chân gì với bọn hắn vậy?”

“ Phấn độc bọ cạp thăng cấp á! Ta đem mủ nhọt trên lưng ếch ba mắt, nọc rắn thanh tuyến, lại trộn thêm độc phong vĩ với nhau, điều phối rất lâu mới tính ra tỉ lệ thích hợp nhất, không có lấy tính mạng người ta, lại khiến cho bọn hắn ngứa đến muốn chết, ha ha ha ha! Ta nhìn Phó Vân Trường cũng rất thông minh đấy, chắc hẳn lúc này bọn hắn đang tắm nước lạnh rồi.” Trong nụ cười của nàng tràn đầy ác ý, “Ta giúp bọn hắn tinh luyện dịch Quân Dương Thảo, Phó Vân Trường cho ta hạt giống Diệu Hương Hoa, cái này xem như huề nhau. Nhưng mà sổ sách lúc trước còn phải tính toán, dám cưỡng ép bà thì phải chuẩn bị cho tốt việc chịu đau khổ!”

“Trước đó nàng không có lấy ra thí nghiệm sao?”

“Không có. Bọn họ may mắn được làm chuột bạch.”

Các nam nhân trong Thần Ma ngục đều hít hơi lạnh, yên lặng mặc niệm cho đám quỷ không may kia.

Thất Tử mệnh khổ nhịn không được mắng người: “Bà cô, ngươi ngồi cho vững, đừng ở trên lưng ta lăn qua lăn lại coi chừng trơn ngã.”…

Hắn bay thêm một lúc nữa thì đáp xuống trong một cái rừng trúc. Đồ Tẫn đang tựa ở trước một lùm tu trúc chờ bọn hắn.

“Hàn Phệ Ngư đâu?”

Đồ Tẫn khó được cười cười:” Đã tìm được, các ngươi đi rồi, ta nhảy vào trong đáy sông ở sơn cốc lục lọi gần nửa ngày, quả nhiên tìm được một cửa động đã bị ẩn nấp đi. Âm Cửu U sai người đem hàn đàm Cực Âm chi địa kiến tạo dưới lòng đất, phía dưới dược điền. Chỗ đó không có thủ vệ, đại khái hắn cho rằng bên trên có người phái Tuyền Cơ canh giữ dược điền, biến tướng là thay bọn hắn giữ vững vị trí hàn đàm.”

“Cá lấy được như thế nào?” Nàng quan tâm nhất cái này, lại đào thêm một hai nơi nữa ở chỗ Cực Âm chi địa thì nên thu tay lại rồi, tránh gây tai họa.

Nói đến cái này, Đồ Tẫn cười càng thêm thoải mái: “Lại có 70 vạn con! Xem ra chỗ hàn đàm này được xây dựng sớm, sinh hồn chung quanh cũng nhiều.”

Lúc này đến phiên nàng hít vào một hơi lạnh rồi. 70 vạn con Hàn Phệ Ngư, vậy tương đương với sức mạnh của 350 vạn sinh hồn! Nhưng nghĩ đến lúc phái Tuyền Cơ dựng lên dược điền này chắc hẳn cũng là thời gian rất xưa, lúc Âm Cửu U bố trí cái này nhất định là sớm hơn.

Nếu là sát sinh thì với con số này, thật không biết trên đại lục sẽ nổi lên gió tanh mưa máu như thế nào? Thiên Đạo tự cân đối, hiện tại chẳng qua là 60 vạn người bệnh dịch, đã đưa tới tiên phái yêu tông đại lục chú ý, nếu giết đến tận hơn ba trăm vạn phàm nhân, vậy chính là kẻ thù chung số một đại lục! Sự tình rêu rao như vậy, chỉ sợ Âm Cửu U cũng không dám quanh minh chính đại mà làm a?

Nàng trầm ngâm trong chốc lát, phân phó Đồ Tẫn nói: “Đám cướp kia ở trong thôn nhỏ phía bắc chín mươi dặm. Ta dùng phấn ngứa làm chậm tốc độ của bọn hắn, thủ lãnh đạo tặc họ Phó vừa vội luyện đan, chỉ sợ lúc này vẫn còn dừng lại trong thôn. Trước khi ta đi đã nghe nói bọn hắn đánh cướp người của biệt viện Thiên Lam, trong lòng cảm thấy việc này có liên quan đến chúng ta. Ngươi thả một phân thân hồn phách đi khống chế bọn đạo tặc, ta cần thêm một bước tình báo.”

Đồ Tẫn lập tức sảng khoái đáp ứng: “Việc nhỏ.”ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, không chỉ thái độ Ninh Tiểu Nhàn đối với hắn càng ngày càng tùy ý, hắn đối với mệnh lệnh của Ninh Tiểu Nhàn cũng càng ngày càng thuận theo rồi.

Trước tiên hắn đem ba gã đệ tử phái Tuyền Cơ đánh ngất xỉu xóa đi trí nhớ rồi ném ở ven đường, sau đó hướng phương hướng giặc cướp bay đi.

Lúc này, Phó Vân Trường đang cùng Thanh nhi luyện đan, những người khác tốp năm tốp ba tụ trong thôn. Những tán tu này tuy chủ nghiệp là cường đạo, nhưng dù sao cũng không giống với chi sĩ sơn dã bình thường, ngôn hành cử chỉ vẫn còn có chút pháp thuật đấy. Trong đó có người tìm được gian phòng ốc, tự động đi điều tức.

Sau khi các tu sĩ nhập định, vẫn đang bảo trì cảnh giác với cảnh vật chung quanh. Nhưng loại cảnh giác này cũng chỉ có hạn, sự việc đối với hắn vô hại tất nhiên sẽ không tác động khí cơ hắn. Giống như hiện tại có một con côn trùng nho nhỏ bay vào từ chỗ cửa sổ giấy bị chọc rách, bay ba vòng trong phòng cuối cùng quyết định ngừng ở trên người sinh vật lớn nhất trong phòng nghỉ ngơi một chút.

Con côn trùng này so với con kiến lớn hơn không được bao nhiêu, tu sĩ tất nhiên sẽ không có cảm giác với nó, cho nên nó rất thuận lợi mà đậu trên vai đối phương, dùng móng vuốt nhỏ phía trước vuốt đầu của mình một phát sau đó nhích lại gần cổ tu sĩ, dừng lại, rồi chuyển tới gần một khoảng cách ngắn.

Cứ như vậy đi một chút lại ngừng, đợi lúc nó ngửa đầu lên có thể nhìn thấy cằm đối phương, một đám hắc khí cực nhạt cực nhạt so với sợi tóc còn mảnh hơn nhiều từ trên người tiểu phi trùng lượn lờ bay lên rồi lén lút chui vào lỗ tai, mắt của tu sĩ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.