Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 318: Nhất thụ lê hoa áp hải đường



Ninh Tiểu Nhàn tức giận trừng Đồ Tẫn, trách hắn làm xấu tiểu hài tử. Đồ Tẫn mặt đầy vô tội nói: “Sau khi chúng ta đi vào, hao phí hết công sức mới dò thăm được vị trí đám tiên phỉ kia trong Thang Trì quán,đúng lúc bọn hắn cách viện ao không xa, ta cùng Thất Tử bao xuống. Bọn hắn cài đặt kết giới cách âm, nhưng mà ngăn không được phân thân của ta.”

Hắn nói tiếp: “Nghe mấy đạo tặc kia nói, Hòa lão tứ tuy không đem tuyến đường bán tang vật nói cho bọn hắn biết rõ, nhưng ở trong nội thành hắn còn nuôi một tiểu tình nhân xinh đep.”

“Ngươi sẽ không trùng hợp cũng thăm dò được, tiểu tình nhân của Hòa Lão Tứ đang ở nơi nào chứ?”

“May mắn không làm nhục sứ mệnh.” Khó có lúc thoạt nhìn tâm tình của Đồ Tẫn tốt như vậy, “Ngay trong một hẻm nhỏ ở phía Bắc thành Khách Thập Nạp, cửa ra vào của ngôi nhà có cây Long Huyết là đúng.”

Nàng hừ nhẹ nói: “Không tệ, không tệ. Nhưng mà hai người vì sao một bộ dáng đường quan rộng mở thế?” Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt Thất Tử đột nhiên trở nên đỏ hơn, hơn nữa một đôi tay liền không biết để chỗ nào. Nàng từ trên mặt tên tiểu tử này nhìn ra một loại thần sắc tên là ngượng ngùng.

“Không có gì.” mặt già của Đồ Tẫn giống như đỏ lên, ho khan che dấu một chút, “Lâu rồi chưa từng gần nước, tắm một cái rất là thoải mái đúng không?” Hai chữ cuối cùng này hiển nhiên là nói với Thất Tử, ngữ điệu có chút dương cao, giống như có vài phần cảnh cáo.

Thất Tử kinh ngạc, vội vàng nhẹ gật đầu.

“Tắm một cái rất thoải mái hay sao? Ta thấy là lúc ngâm trong bồn tắm hưởng thụ thêm phục vụ rất thoải mái đúng không?” Trong nội tâm nàng âm thầm nói hết lần này tới lần khác hai tên này xem ra giặt rửa rất sạch sẽ, dù là trải qua chuyện xấu gì, trên người cũng không có chút mùi nào.

Aizz, nam nhân a. Nàng đem một quả Hải Táng cuối cùng ném cho Thất Tử, đứng lên rời đi. Thứ này thật sự là ăn ngon, nếu như phơi nắng thành quả Hải Táng đem vận chuyển đến địa khu đất liền, khẳng định cũng rất được hoan nghênh.

Với cước trình của ba người bọn họ, thành Khách Thập Nạp dù có lớn gấp năm sáu lần, cũng đi rất nhanh đến thành bắc. Đoạn đường này Ninh Tiểu Nhàn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, Thất Tử giống như là cố ý đi chậm lại nửa bước, đi cùng với Đồ Tẫn. Có khi hai người còn liếc nhìn nhau, như là có chung bí mật gì. Hiện tại nàng thường có thói quen mở rộng Thần Niệm, bởi vậy mọi cử động của hai người ở sau lưng đều bị thu hết vào mắt.

Phải biết, lúc trước Đồ Tẫn rống một cái chấn hồn mà Thất Tử bị bắt được. Trong nội tâm đối với hắn một mực không cam lòng, tuy bọn họ đều dốc sức vì Ninh Tiểu Nhàn, nhưng quan hệ không thể nào hòa hợp. Hôm nay, đổi tính rồi sao?

Nàng đem cái hoài nghi này nói với Trường Thiên. Cùng Kỳ bật cười một tiếng: “Còn có cái gì so với việc cùng ở một chỗ bao kỹ nữ, càng có thể tăng tiến tình hữu nghị giữa nam nhân?”

Vừa lúc A Ly ở bên cạnh chạy đuổi theo một con quay trên đất, nghe vậy ngạc nhiên nói: “Lô tử, cái gì gọi là đi bao kỹ nữ? Sau khi Ninh Vũ ca ca trở về, ta có thể cùng hắn đi đến đó sao?”

Ninh Tiểu Nhàn cực kỳ lúng túng, Trường Thiên nhẹ nhàng ho một tiếng, Cùng Kỳ vội tranh thủ thời gian nói hươu nói vượn lảng tránh đi.

Nhóm người Ninh Tiểu Nhàn vừa đến thành bắc, liền biết rõ Hòa Lão Tứ đối với tiểu tình nhân này của hắn thật đúng là yêu thương vô cùng. Ở đây lưng dựa vào hóa nham cực lớn chắn được gió lớn, cho nên vòi rồng sa mạc thổi không vào, mà trước núi còn có ốc đảo vạn khoảnh sóng xanh có thể thưởng thức. Tuy nhà lầu ở đây đều dùng đất vàng nung gạch che lại bốn phía, nhưng phần lớn thảm thực vật dấu ở bên trong đám cây đều tươi tốt. Nhìn con đường sạch sẽ cũng biết có người chuyên quét dọn, đây chính là một mỹ cảnh Giang Nam thu nhỏ, quan trọng nhất là, tại đây trị an thoạt nhìn cũng không tệ, ít nhất ở vùng đất hỗn loạn như thành Khách Thập Nạp thế này là rất đáng quý rồi.

Kiểu trạch đình lưng dựa núi trước mặt là hồ này, ở thành Khách Thập Nạp giá cả đều không thấp chút nào, hơn nữa kiểu này ở khắp địa khu thành bắc ở vào chỗ hạ phong. Hẳn là phú hộ giàu có ở chỗ này. Thật giống như những gia đình ở tại Bắc Kinh trong top năm top ba có thể làm cho rất nhiều dân chúng hâm mộ đến tròng mắt đều muốn rớt xuống.

Bọn họ vừa đứng bên ngoài nơi Hòa Lão Tứ kim ốc tàng kiều, Trường Thiên cảm thụ một chút khí tức trong nội viện, đến gần: “Hắn còn chưa trở về, trong sân chỉ có một người.”

Nàng nghe vậy cười cười, nhẹ nhàng tiến lên gõ cửa đại môn—bọn họ là tới tìm người gây chuyện, không phải trộm đồ, không cần từ ngoài tường nhảy vào. Mới gõ ba cái, đại môn két.. một tiếng bị mở ra, một tiểu cô nương sắc mặt đỏ bừng cười dịu dàng mà mở miệng nói: “Hôm nay làm sao mà ngươi đến trước thời gian…vậy hả?”

Nàng vốn là mở cửa muốn nhào lên, hai tay đều giơ lên rồi, lại cứ thế mà ngừng ở giữa không trung, hiển nhiên nhìn thấy người tới không phải là nam chủ nhân của cái phòng này.

Ninh Tiểu Nhàn cũng trừng lớn mắt, trong nội tâm thầm mắng một tiếng: “Tên Hòa Lão Tứ này cũng quá không biết xấu hổ, vậy mà trâu già gặm cỏ non quá đi!”

Tiểu cô nương trước mắt này mặc dù mặt coi như phù dung mày như liễu, là một tiểu mỹ nhân, nhưng cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, ngay cả mặt mày cũng chưa hoàn toàn nảy nở! Ninh Tiểu Nhàn sẽ không phán đoán sai thân phận của nàng, bởi vì tiểu cô nương này đã mở mặt, tóc chải thành một búi tóc kiểu phụ nhân ở sau đầu, đã không phải là cách ăn mặc của thiếu nữ. Tầm tuổi này của nàng ta, đem làm cháu cố gái của Hòa Lão Tứ cũng được rồi, hắn đối với tiểu nữ oa trẻ non này mà cũng hạ thủ được!

Tiểu cô nương này nhìn qua hai nam một nữ trước mắt, nghi hoặc nói: “Các ngươi tìm ai?”

Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười một cái: “Muội muội, chúng ta tới tìm Hòa Lão Tứ!”

Tiểu cô nương biến sắc, trên tay dùng lực muốn đóng cửa lại. Đương nhiên, cái cửa này tơ vân bất động, nàng cả kinh lui về sau hai bước, cảnh giác nói: “Các ngươi rốt cuộc là ai? Đừng nói là bằng hữu của hắn, hắn không có mang bạn bè đến thăm, ta cũng không nghe qua có người gọi hắn là Hòa Lão Tứ!”

Nha đầu kia tuy còn trẻ tuổi, nhưng cũng không dễ gạt gẫm. Ba người Ninh Tiểu Nhàn nhẹ nhàng bước vào tiểu viện, cửa tự động đóng lại, trong tay Đồ Tẫn dần dần ngưng tụ một đoàn hắc khí hướng tiểu cô nương trước mặt thi triển, Ninh Tiểu Nhàn ngăn cản hắn: “Đây là người vô tội, không chịu được đau đớn lúc ngươi thi thuật mang đến.” Nếu như ở Hoa Hạ, tiểu cô nương tuổi này còn đang ở trong nhà hưởng thụ cha mẹ yêu thương. Nha đầu kia không có đắc tội nàng, nàng cũng không muốn phóng độc thủ loạn.

Liên lụy người vô tội vào trong cuộc là điều nàng không muốn nhất, nhưng mà nếu đã không thể không làm, đành phải để cho tiểu cô nương này thoải mái chút ít.

Đáng tiếc tiểu nữ hài đối diện căn bản không hiểu ý nghĩ của nàng, mặt đầy cảnh giác nhìn bọn người trước mắt: “Nhanh chóng rời đi, nếu không ta sẽ kêu người đến.”

Ninh Tiểu Nhàn thở dài: “Kêu a, ta đã ở chỗ này bày ra kết giới, dù ngươi kêu rách cổ họng, cũng không có người đến cứu ngươi đâu.” Nàng thật không có nghĩ tới có một ngày sẽ đối với một nữ hài tử nói ra câu tiêu chuẩn của thiếu niên hư hỏng này, “Nếu ta là ngươi, sẽ thông minh mà có hỏi có đáp, để không bị thương tổn… Ngươi tên là gì?”

Tiểu cô nương: “….”

Ninh Tiểu Nhàn: “lúc nào Hòa Lão Tứ sẽ trở về?”

Tiểu cô nương dùng sức trừng mắt nhìn nàng, không nói lời nào.

Nàng thay đổi câu hỏi: “Hòa Lão Tứ đã bao lâu không có trở về rồi hả?”

Trả lời nàng vẫn là một mảnh trầm mặc. Đồ Tẫn nhịn không được nói: “Hãy để cho ta động thủ đi, đợi chờ như vậy quá chậm trễ thời gian. Món đồ kia có khi đã bán ra ngoài rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn đi một vòng trong nội viện, nhìn chung quanh một lần, bỗng nhiên cười nói: “Không sao, bây giờ đã là sáu giờ chiều, không đến hai khắc nữa, Hòa Lão Tứ tất nhiên sẽ trở về.”

Lời vừa nói ra,ngay cả Trường Thiên đều hiếu kỳ, nàng làm sao mà thấy được điều này.

Nàng chỉ chỉ nóc nhà nói: “Trên khe hở nóc nhà mọc ra một gốc cây dong non, hiển nhiên là hạt giống bị gió thổi rơi ở chỗ này, xem chừng từ lúc mọc đến bây giờ khoản chừng gần hai tháng rồi. Ai cũng không để cây dong sinh trưởng ở trên nóc nhà mình, nếu không phòng ở đều bị bộ rễ chèn phá. Hết lần này tới lần khác nó sinh trưởng ở địa phương này, tiểu cô nương căn bản với không tới nên nhổ không được, chỉ có chờ Hòa Lão Tứ trở về mới có thể nhổ, cho nên chí ít có hắn hai tháng chưa từng trở về rồi.”

Nàng lại nhìn một chút bộ dạng cô nương ở trong phòng đề phòng bọn hắn như đề phòng cướp vậy, ánh mắt nhìn như tùy ý, lại làm cho đối phương nhịn không được thoáng co rúm lại một phát. “Quần áo và trang sức trên người tiểu cô nương này, mỗi một kiện thoạt nhìn kiểu dáng đều có chút bình thường, có phải các ngươi cảm thấy nhiều nhất là chất liệu thoải mái mà thôi đúng không?”

Mấy nam nhân đều gật đầu, Trường Thiên nhớ tới nàng không thấy mình gật đầu, vì vậy nhẹ “Ừ” một tiếng.

“Đàn ông các ngươi đối với cái này thật sự là thất khiếu thông lục khiếu- aizz, dốt đặc cán mai.” Nàng thuộc như lòng bàn tay nói “Cái váy ngắn màu xanh nhạt trên người nàng, là kiểu dáng nổi danh nhất năm trước của hiệu may Hồ Gấm Hiên ở Trung Châu, chất liệu vô cùng đặc biệt, ba màu thay đổi dần, khác nhau ở góc độ nhìn sang, bộ y phục này màu sắc không giống nhau. Nghe nói tằm nhả ra loại tơ này, là do điếm trang dùng bí pháp nuôi nấng ra, duy nhất chỉ một chỗ bá, không còn chi nhánh. Riêng cái váy xanh nhạt này, giá trị đã trên ba ngàn lượng bạc.”

“Lại nói túi thơm trên người nàng sử dụng.” Nàng nhẹ nhàng hít hà, “Hương thơm thanh nhã, còn có một ít hương khí quả ích mẫu, nên ta biết rõ tiệm bán hương này, chỉ có một cửa hàng “Niệm Phương Hoa” ở Bình Viễn Châu mới có thể dùng quả ích mẫu thêm Long Tiên Hương để chế hương. Chỉ một lọ nhỏ như ngón tay út, giá đị đã hơn bốn trăm lượng bạc rồi.”

“Càng không đề cập đến trang sức, vòng cổ, hài, nhìn như bình thường, nhưng kì thực giá trị rất xa xỉ, xem ra Hòa Lão Tứ đối với nàng quả là thật tâm sủng ái.” Nàng chuyển hướng tiểu cô nương, mỉm cười, “Nhưng mà có thể hắn đối với ngươi không hoàn toàn yên tâm. Trên người của ngươi kiểu dáng váy ngắn này khá cũ, thích hợp cho phụ nhân trung niên, xem ra đa số thời gian hắn đều đi bên ngoài, sợ ngươi ăn mặc quá xinh đẹp sẽ ra ngoài câu người.”

Mấy đại nam nhân đều không lên tiếng, không ngờ cách ăn mặc bình thường của một nữ nhân, còn có nhiều chú ý như vậy.

“Hôm nay Hòa Lão Tứ tiến vào thành Khách Thập Nạp, tất nhiên trước hết đi làm nhiệm vụ Phó Vân Tường nhắn nhủ, chúng ta đuổi tới lại chỉ muộn hơn bọn Tiên Phỉ đó nửa canh giờ. Hắn đã hơn hai tháng chưa có trở về, bất luận là ai để tiểu mỹ nhân như vậy trong nhà, đều quy tâm giống như mũi tên vậy. Cho nên, nếu như không có gì ngoài ý muốn, lúc mặt trời lặn hắn sẽ gấp trở về rồi.”

“Lại nhìn bài trí trong phòng nội viện này, không có gì đặc biệt, đều là người nhà trung bình thường dùng, nhưng mỗi thứ đều bày ở vị trí thỏa đáng, khỏi cần nói, đó là một trận pháp rồi, mặc dù đối với chúng ta vô dụng, nhưng đề phòng bọn đạo chích lại dư xài. Hơn nữa lấy bản lãnh của Hòa Lão Tứ, đem nơi này trải vàng son lộng lẫy cũng không phải việc khó, sở dĩ hắn không làm như vậy, chỉ là không hi vọng tiền tài lộ ra ngoài, làm cho ngươi không tất yếu bị tổn thương mà thôi.”

Nàng khẽ thở dài, tổng kết nói: “Hòa Lão Tứ đối với ngươi, quả thật chân tâm thật ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.