Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 446: Lệnh đuổi khách kỳ quái



Lão Hạc điều đi cho nàng, có không ít kẻ tài giỏi của Kinh Cức đường và Tường Vi đường, ở khu thôn xóm của loài người hoạt động mấy canh giờ, liền dò thăm ra không ít tin tức:

“A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn chiếm diện tích một trăm bảy mươi vạn khoảnh, diện tích lãnh thổ rộng lớn, số ngọn núi dự tính có hơn hai trăm năm mươi ngọn trở lên.”

“Theo các phàm nhân nói, từ nơi này thẳng tiến đến đại tuyết sơn, mùa hè thời tiết tốt có thể xâm nhập một nghìn dặm, mùa đông có bảo tuyết phong núi, nhiều nhất chỉ đi khoản ba trăm dặm, còn phải có người hái thuốc hoặc là thợ săn lão luyện dẫn đường. Nếu như bây giờ khí trời đầu mùa xuân thì nhiều nhất chỉ có thể xâm nhập một trăm dặm, hơn nữa cũng sẽ không có bất luận kẻ nào nguyện ý làm người dẫn đường. Thời tiết băng tan, đối với phàm nhân mà nói là quá nguy hiểm.”

” Ở trung tâm khu vực A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn rất hiểm trở rất dốc, lại có thường có tuyết lở, chưa từng có người phàm nào đến đó. Vì vậy bản đồ về nội địa  của Tuyết Sơn, ở nơi này căn bản không tìm được. Bởi vì khí hậu khắc nghiệt, nên nội địa cũng không có những khác Tiên phái đóng.”

Ninh Tiểu Nhàn im lặng chỉ nghe mà không lên tiếng. Tình huống hôm nay trước đó Trường Thiên và nàng đã đoán được, ai biết Nam Minh Ly Hỏa kiếm có còn ở vị trí này của Tuyết Sơn không? Nhưng mà nếu năm đó đã cất giấu, như vậy người giấu kiếm không cho nó bị tìm được mới đúng. Nếu như thế, khu vực mà người phàm chung quanh có thể đi tới, không cần tìm, trọng điểm là tìm tòi ở trung tâm địa vực của đại tuyết sơn cũng đủ.

Song nói thì dễ dàng, làm được cũng khó khăn gấp trăm lần. Nội tại của A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn thật sự quá rộng lớn, chỉ sợ nàng xuất động tất cả yêu quái trong Thần Ma ngục triển khai sưu tầm kiểu trải thảm, cũng chưa chắc có thể ở trong khoảng thời gian ngắn đem nó lật ra, huống chi khu cao nguyên tương tự với Tuyết Sơn, luôn truyền lưu truyền thuyết có đủ loại kiểu dáng yêu tinh quái vật đúng không?

Nàng cần phải có bản đồ khu vực, nàng cần bắn tên phải trúng đích.

” Trong lúc ngài nghỉ ngơi, Trường Thiên đại nhân đã lệnh cho sáu người đi trước đến nội tại của đại tuyết sơn, tìm kiếm chỗ có tuyết quái làm dẫn đường cho chúng ta. Theo tin tức mà tính, bọn họ ít nhất cần phải ba ngày nữa mới có thể đạt tới mục đích.” khu vực Tuyết Sơn quá lớn. Cho dù là người tu tiên ngự khí phi hành, cũng phải dùng thời gian rất lâu.

Bởi vì đang mang trọng đại, lần này trong đám yêu quái hộ tống từ Ẩn Lưu đến đây. Có ba con Tầm Bảo Thử. Thiên phú chủng tộc của Tầm Bảo Thử, tức là am hiểu mò kim đáy biển, sa mạc tìm vàng. Đại chưởng quỹ ở phân đà trong thành sa mạc của Thiên Kim đường, chính là loại yêu quái này. Mà ba con chuột tầm bảo này của Ẩn Lưu là tam bào thai do một mẹ sinh ra, đối với yêu tộc sinh sản thấp mà nói, quả thực là  kỳ tích. Ẩn Lưu tựa như đại bản doanh của yêu vật, Tầm Bảo Thử có thiên phú nghịch thiên nhưng lại là yêu quái có thân thể vô cùng gầy yếu, cũng chỉ có nhờ nơi này che chở mới có thể sống khá.

Ở bên trong đoàn người đi đến nội tại của Tuyết sơn, thì có một đầu Tầm Bảo Thử, những hộ vệ khác cũng sẽ tận tâm tận lực bảo vệ hắn.

Đang khi nói chuyện liền có người đi tới: “Khách nhân phương xa, ngài là Ninh cô nương đúng không?”

Quả nhiên có người tìm nàng. Ninh Tiểu Nhàn nhíu mày, đáp một tiếng. Người đến là trưởng giả tuổi gần lục tuần, từ mi thiện mục. Ngày hôm trước lúc nàng bị vây ở trạng thái mở mắt không ra, đã vội vã chọn một nhà khách sạn thoạt nhìn sạch sẽ nhất, nhớ mang máng lão nhân này chính là đại chưởng quỹ.

“Hô Liên chưởng quỹ, ngươi khỏe không?” Nàng ngọt ngào cười một tiếng, bởi vì … vị đại chưởng quỹ này trừ tự mình bưng cơm canh tới ra, còn rất ân cần đất đưa đã tới một bàn quả Tuyết Liên.

“Ninh cô nương, nghỉ ngơi tốt không? Ngươi ngủ quá say. Ta lo lắng kháng đốt hết nhiên liệu, muốn Hỏa Kế đi thêm một chút, kết quả đồng bạn của ngươi không chịu để cho hắn đi vào.”

“Rất tốt. Từ trước đến nay ta không sợ lạnh. Trong đống tuyết cũng có thể ngủ, bằng hữu của ta đều biết.” Lão nhân này nhìn chằm chằm nàng thật lâu, lấy da mặt hiện tại của nàng, cũng bị nhìn đến không tự nhiên. Trong mắt của ông ta lấp lánh ánh sáng, hiển nhiên là muốn nói ra suy nghĩ của mình.

Quả nhiên hai người hàn huyên mấy câu xong, Hô Liên chưởng quỹ đưa tay châm cho nàng một chén trà sữa nóng, đột nhiên đè thấp âm lượng hấp tấp nói: “Ninh cô nương, nếu ngươi đã nghỉ ngơi tốt thì đi nhanh đi, nơi này không phải là chỗ ở lâu!”

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy người làm ăn  đem khách đuổi ra ngoài! Nàng ngạc nhiên đến mắt đều trừng lớn: “Tại sao?”

Hô Liên chưởng quỹ lặng lẽ nói: ” Bộ Lạc Hô Liên của chúng ta này gần đây bị tai họa tới cửa. Ninh cô nương không phải là người trong bộ lạc, không nên bị dính líu. Nếu có thể hãy rời đi sớm thì tốt hơn.”

Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc nói: “Nếu Hô Liên chưởng quỹ đã biết có tai họa tới cửa, sao không đi tránh né? Người trong bộ lạc tại sao không vội vàng dời đi?”

“Dời? Chúng ta cũng bị đuổi chạy tới đầu mút phía Tây đại lục rồi, còn có thể dời đến đâu chứ?” Hô Liên chưởng quỹ cúi đầu cười một tiếng, trong giọng nói chứa đầy khổ sở mà không thoát ra được “Ta già rồi, tai họa kia chỉ nhằm vào cô nương gia trẻ tuổi xinh đẹp giống như ngươi vậy. Nếu như ngươi nghe ta một câu, hôm nay liền rời đi thôi. Một lát ta sai Hỏa Kế giúp ngươi chuẩn bị chút ít lương khô để ăn trên đường.”

Nhìn lão đầu nhi này nói rất thật tình, nàng cũng thu lại tâm tư đùa giỡn, khoát tay nói: “Chưởng quỹ, ta tới Tuyết Sơn có chuyện quan trọng phải làm, trong thoáng chốc không thể rời đi. Hay là ngài nói rõ ràng với ta đã xảy ra chuyện gì thì tốt hơn.”

“Cái này......” Hô Liên chưởng quỹ lộ vẻ mặt khó xử, ngẫm nghĩ trong thời gian mấy hơi thở mới cắn răng nói, “Tốt, ngươi có biết đặc sản của Bộ Lạc Hô Liên là cái gì không?”

Cái này nàng nào biết? “Nơi này dựa lưng vào Tuyết Sơn, chẳng lẽ là da thú cùng vớt chút thảo dược trân quý?”

Hô Liên chưởng quỹ cười khổ: “A, nếu đơn giản như thế thì dễ rồi. Đặc sản của nơi này còn có một dạng, đó là người!”

Người? Người cũng có thể coi là đặc sản sao, Nam Chiêm bộ châu không… thiếu nhất, chính là loài người đúng không?

“Hơn ba trăm năm trước......” Chưởng quỹ mới vừa từ trong kẽ răng nặng ra mấy chữ này, sau lưng lại vang lên tiếng bước chân, sau đó có người nặng nề vỗ một chưởng vào trên vai ông:

“Đại chưởng quỹ, có ngươi làm ăn như ngươi vậy sao, chỉ lo nói chuyện phiếm, không chịu tiếp đãi khách nhân!”

Cái vỗ này, đã đem phần phía dưới câu chuyện vỗ mất tiêu. Giọng nói phía sau mặc dù mang theo nụ cười, nhưng Hô Liên chưởng quỹ bỗng run run một chút, vội vàng đứng lên xoay người lại, vẻ mặt lấy lòng nói: “Triết công tử, không phải là do lâu rồi không gặp ngài đi vào sao, xin mời ngồi!” Liền lôi kéo chủ nhân của giọng nói này đi lên một phòng trang nhã trên lầu, kết quả người ta lắc đầu nói: “Cứ ở nơi này đi, cũng rất tốt.”

Ninh Tiểu Nhàn đã sớm nhìn thấy bộ dáng của người này rồi, lại cũng là một gã thiếu niên trên dưới chỉ có hai mươi tuổi, môi hồng răng trắng, vóc người mặc dù cao lớn, nhưng tướng mạo lộ vẻ văn nhược, cũng là người phàm. Giờ phút này hắn cự tuyệt ý tốt của chưởng quỹ, tìm cái bàn gần đây ngồi xuống, đúng dịp ngồi ở bên tay trái của nàng.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ lo ăn bữa cơm đầu tiên trong ba ngày qua của mình, cũng không có nhìn hắn, trong tai lại nghe Trường Thiên truyền âm đến: “Đến tìm nàng hai lần, chính là người này, ta nhận ra được tiếng nói của hắn.”

Người này vừa đến, chưởng quỹ liền không nói nữa, đây là đạo lí gì? Nàng ăn miếng trái cây, vỗ vỗ tay tát quát lên: “Chưởng quỹ, tới đây.”

Hô Liên chưởng quỹ đã lui đến phía sau quầy rồi, nghe tiếng gọi của nàng, bất đắc dĩ phải một đường chạy tới, một bộ dáng mặt ủ mày chau, giống như là sợ nàng gây ra tai họa. Nàng khẽ mỉm cười, cũng không đề cập chuyện lúc trước, chỉ nói: “Ta muốn vào núi, ngươi có thể giới thiệu cho ta một người dẫn đường lão luyện phúc hậu không?” diện tích của A Thái Lệ Nhã Tuyết Sơn quá mức lớn, ở địa giới khổng lồ như vậy muốn tìm được tung tích của thanh kiếm dài ba thước, khó khăn không thua gì mò kim đáy biển.

Nàng cần đầu mối nhiều hơn, tìm người có kinh nghiệm phong phú chính là biện pháp không tệ.

“Vào núi, ở thời tiết này sao?” Hô Liên chưởng quỹ sợ hết hồn, “Cô nương, nhiều nhất là năm ngày nữa sẽ phải phong Sơn rồi, lúc này mà ngươi vào núi, quá nguy hiểm!”

“Nhưng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây, chính là vì tìm đồ trong núi này, không vào không được kia.” Nàng làm vẻ mặt khó xử.

Không đợi chưởng quỹ  mở miệng, vị Triết công tử ngồi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nếu lúc này cô nương muốn vào núi, nhà ta có thể hỗ trợ.”

Người này căn bản không hỏi nàng vào núi làm chuyện gì, là đã có thể giúp được, thật là quái dị. Hai mắt nàng trên dưới đánh giá Triết công tử, cười nói: ” Thời khắc tuyết tan là thời điểm nguy hiểm nhất trong một năm, Triết công tử lại có thể giúp được ta sao?”

“Không sai.” Triết công tử cũng cười, trên mặt hơi có vẻ đắc ý, “Trong ngày hôm qua, ta thấy hộ vệ của ngươi ở chung quanh hỏi thăm chuyện đại tuyết sơn, chắc là vội vả muốn vào núi. Nhà ta ở chỗ này, thời đại đều làm ăn hàng da dược thảo, có giao thiệp với thợ săn, người hái thuốc trong núi. Nếu cô nương muốn vào núi, ta có thể làm trung gian giới thiệu, vì giới thiệu cho ngươi một gã thợ săn có kinh nghiệm phong phú  làm hướng dẫn.”

“Kinh nghiệm rất phong phú?” Nàng có hứng thú, “Ta muốn thẳng tiến khu vực trung tâm của đại tuyết sơn, người phàm không vào được.”

Vậy mà Triết công tử nhất thời mặt mày hớn hở, giọng nói cũng hơi phát run: “Ngài, ngài quả nhiên là tu sĩ đại nhân!” lời này hắn vừa nói ra, hộ vệ Ẩn Lưu đều quai lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái. Người này quá không có kiến thức, không phải là người phàm thì chính là tu sĩ sao? Như vậy Đại yêu quái bọn họ những coi là cái gì?

Sắc mặt của Triết công tử nhất thời tái đi, hiển nhiên không chịu nổi ánh mắt sát khí của nhiều yêu quái như vậy. Ninh Tiểu Nhàn cũng có chút bội phục hắn, ở trong đám phàm nhân, lá gan của hắn coi như rất lớn rồi, trước đó không lâu nàng còn chứng kiến hộ vệ Ẩn Lưu dùng ánh mắt trừng một nam tử loài người hôn mê luôn.

Không phải nàng đem tấm lòng của con người nghĩ theo hướng xấu, nhưng vô sự mà ân cần, không phải gian sảo cũng là đạo chích a. Người này lập tức đem cách gọi đổi thành “Ngài”, hiển nhiên là muốn cầu cạnh nàng. Nàng nếm một ngụm trà sữa: “Điều kiện là cái gì?” trà sữa nơi này là dùng sữa Ly Ngưu chế thành, mùi vị rất nặng, nàng uống không quen. Một lát hay là vào Thần Ma ngục ngâm một bình trà xanh để giải ngọt mới được.

Kết quả Triết công tử trả lời, lập tức gợi lên hứng thú của mọi người, hắn thấp giọng nói: “Ngài muốn bản đồ của A Thái Lệ Nhã đại tuyết sơn đúng không? Bao gồm rất nhiều chỗ mà người phàm đến không được. Ta có biện pháp lấy tới, nhưng mà, nhưng mà muốn xin ngài giúp ta một việc!”

Ánh mắt của nàng sáng ngời, rất dứt khoát nói: “Nói!”

Triết công tử ngắm nhìn bốn phía nói: “Nơi này không tiện nói, mời theo ta trở về phủ rồi nói, có được hay không?”

Nàng tất nhiên không có ý kiến, vừa đứng lên thì hộ vệ Ẩn Lưu ở phía sau cũng đứng lên theo. Những yêu quái này ở trong núi ương ngạnh đã quen, đầy người đều là sát khí nhàn nhạt, vừa nhìn cũng biết không phải dễ đối phó, chỉ còn thiếu ở trên mặt không có dán mấy chữ “Người lạ chớ tới gần”, không trách được ở khách sạn này, căn bản không người nào ngồi ở bên cạnh bọn họ.

Triết công tử thấy một màn này, thì mặt mày hớn hở, làm như bọn họ biểu hiện càng mạnh, hắn lại càng vui. Nàng cùng Đồ Tẫn đưa mắt nhìn nhau, đều có chút không hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.