Nàng luyện tập chính là tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây, cực chú trọng vào chi tiết để phát hiện vấn đề, có điểm hoài nghi từ trước, lại từ thực trạng của bộ tộc này, muốn suy luận ra không phải việc gì khó khăn. Lúc này để cho Đậu Nhị nói ra, có thể hù dọa đại đa số người. Đây cũng chính là do Ninh Tiểu Nhàn làm, nếu đổi lại là Trường Thiên, cho dù sức quan sát của hắn có tốt hơn, cũng sẽ không lãng phí ở trên người phàm.
Nói tới đây, Đậu Nhị cũng không lãng phí thời gian nữa, nhường vị trí trên đài cho Bồ tộc trưởng khích lệ động viên mọi người. Trong lòng hắn hiểu rõ, vị trí của mình và Bồ tộc trưởng tuyệt đối không giống nhau, coi như mình là thần tiên trong mắt phàm nhân, thì bàn về uy tín cũng không thể được như vị tộc trưởng lâu năm này, sức thuyết phục thì càng không cần bàn tới. Dĩ nhiên trước khi nhường lối, hắn cũng đã truyền âm cho vị tộc trưởng này “Có tin hay không tùy ngươi. Nhưng sự thể lớn, nếu không muốn nhất tộc Bồ thị đoạn trong tay ngươi, tốt nhất khuyên mọi người rời đi” Đậu Nhị hơn nửa đời người cùng phàm nhân giao thiệp, hiểu rõ nhất là loại người như Bồ tộc trưởng, cuối cùng vẫn bị danh, nghĩa và tông tộc trói buộc.
Cho bên sau khi Bồ tộc trưởng đi lên, dùng lý và tình khuyên bảo mọi người rời đi. Cố kỵ thời gian cấp bách, hắn không dám nhiều lời, nhưng với uy tín cực cao của hắn, đa số người Bồ thị đều dao động, rối rít về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy nạn.
Trong vòng một canh giờ kế tiếp, cả bộ tộc Bồ thị náo loạn, bận rộn tối mặt mày. Nơi đây bởi vì quá vắng vẻ, lại thái bình đã lâu, từng nhà đều lưu lại tổ nghiệp không ít, bỗng nhiên muốn hơn nửa canh giờ thu dọn toàn bộ, quả nhực là nhiệm vụ không thể thực hiện.
Lại một lát sau, ba ẩn vệ Ninh Tiểu Nhàn sai khiến cũng đến. Nàng hiểu được Đậu Nhị cần chính là trấn áp lòng người, cho nên ba ẩn vệ này có hai người hình thái lưng hùm vai gấu, vóc người đến gần bảy thước, còn không tác động được hay sao? Theo sự sai xử của Đậu Nhị, giống như tòa tháp theo dõi, dò xét toàn bộ quá trình. Rất nhiều người Bồ thị trong mắt mang theo sợ hãi, động tác trên tay rõ ràng nhanh hơn rất nhiều. Hắn không khỏi âm thầm thở dài. Mình giao thiệp với phàm nhân hơn nửa đời người còn dễ hiểu, nữ chủ nhân niên kỷ không tới hai mươi, sao lại tinh thông lòng người như thế?
Dò xét một vòng, ba ẩn vệ theo mệnh lệnh của hắn, bắt đầu trong bộ tộc sưu tập thông tin.
“Ước chừng hơn ba mươi gia đình trong nhà đều có người không chịu rời đi, phần lớn là lão nhân cao tuổi trong lòng khóc lớn, không nỡ rời đi. Trong đó sáu hộ có tổng cộng sáu mươi hai người. Từ già tới trẻ cả nhà đều tính toàn lưu lại”
Đậu Nhị nhàn nhạt trả lời một tiếng, cũng không cảm thấy kinh ngạc. Cây già nhiều rễ, đây cũng là bộ tộc lớn vài ngàn người, hắn không hi vọng xa vời có thể một lần rời đi toàn bộ. Cũng không ai so với hắn hiểu rõ, lưu lại đúng là chờ chết, chỉ bất quá cõi đời này đa số mọi người đều ôm tâm lý may mắn trong lòng, nghĩ rằng tai họa sẽ không rơi trúng đầu mình. Tựa như khi bão, hồng thủy hay núi lở đã tới trước mắt, rất nhiều người già không chịu rời đi mặc cho người khuyên nhủ thế nào cũng không được, mang cũng không được mà kéo cũng không đi. Quyết cùng nhà cửa sống chết.
Chẳng qua đối với Đậu Nhị mà nói, người phàm muốn ở lại để chết mắc mớ gì tới hắn? Nhưng bởi vì những người này làm trễ nải thời gian, ảnh hưởng tới tánh mạng người trong bộ tộc. Sau này nữ chủ nhân làm sao có thể trọng dụng hắn?
Kế tiếp chính là những tin tức mặt trái khác. Trong bộ tộc có mấy du côn tụ tập ở phía đông, thương lượng đợi sau khi bắt đầu di tản, đến từng nhà chạy nạn gom tài.
Sự tình khẩn cấp, người Bồ thị chỉ có thể lấy vàng bạc châu báu nữ trang, rất nhiều đồ đáng giá đều phải để lại, ví dụ như tiền bạc chôn dưới đất nhiều năm, da xương thú, dược liệu, bảo thạch, kim loại quý, vũ khí thượng hạng … rồi móng vuốt, răng, sừng dã thú. Không ít nhà bên cửa còn treo miếng thịt chưa kịp khô, bò Tây Tạng nuôi lấy sữa … bọn họ không biết ẩn vệ tai mắt thần thông, một bên thương nghị, một bên lại cười cười đem trò hề thu hết vào trong mắt.
Đậu Nhị nghe lại cũng chỉ khẽ mỉm cười. Không để ở trong lòng. Eo quấn bạc triệu thì cũng còn mệnh mới hữu dụng, lúc này chạy trối chết mới là quan trọng. Đám người hám tài ngu xuẩn muốn lưu lại chiếm tiện nghi đúng thật là tự tìm đường chết, ông trời không thu lưới tóm bọn chúng thì cũng sẽ cảm thấy tiếc hận.
Hắn đi dạo trong thôn trong chốc lát, tin tức Ẩn vệ không ngừng truyền tới, trong lòng hắn không yên, nhưng sau đó có một tin tức khơi lên hứng thú của hắn.
Đây là tin tức từ ẩn vệ thứ ba, người lùn nhỏ nhất trong đám phái tới, chân thân là một con Sói Hoan (chồn chó), hắn nói lão đầu tử của Nhâm gia, là người tốt, tuy nhiên mặc người khuyên nhủ, nói sao cũng không chịu rời đi. Tình huống này trong bộ tộc cũng không có gì kỳ lạ, lạ là ở chỗ lão đầu tử này mặt đầy kinh hoàng, trong miệng lẩm bẩm nói qua vài lần “là ta tạo nghiệt, ta phải ở lại chuộc tội”, thính lực của Sói Hoan cực tốt, nghe xong cảm thấy có điều cổ quái. Nhưng khi hắn đi vào, lão đầu này lại thét lên một tiếng chói tai, chui vào trong chăn, khóc lớn nói “Thần tiên gia gia, ta sai rồi, đừng giết ta”
Đậu Nhị biết, tên sói hoan này mặc dù lông mi trắng, mặt nhìn có chút hung ác, nhưng còn xa mới giống người xấu khiến người ta vừa nhìn liền gào liền khóc tới trình độ đó, cho nên lão đầu tử này biểu hiện như vậy là có nguyên nhân khác. Trong lòng suy nghĩ một chút, liền hướng nhà này đi tới.
Đến gần mới biết, nhà lão đầu tử này thuộc khu nhà của các phú hộ, tường rào che chắn cao, cửa chính bao lá sắt, hai tiểu hài tử mỗi ngày đều có thể uống sữa bò Tây Tạng, ngay cả cừu cũng có mười cặp, người bình thường trong nhà chỉ cần có hai ba con đã là gia đình bậc trung rồi.
Hơn nữa lão đầu này bình thường bảo dưỡng không tệ, không quá mập, một đôi tay trắng mịn, ngón tay so với nữ nhân còn nhỏ hơn, chẳng qua là râu tóc bạc phơ, mí mắt cụp xuống, trên trán có nếp nhăn. Niên kỷ hắn bất quá cũng chỉ hơn năm mươi nhưng diện mạo lại như hơn bảy mươi, Đậu Nhị đi lại trong giang hồ, biết rõ tướng tùy tâm sinh, người này chỉ sợ là đã từng làm ra việc trái với lương tâm, những năm này thẹn trong lòng, chỉ sợ cơm áo không lo nhưng trong lòng vẫn tích tụ.
Con trai hắn đi lên hành lễ, sau đó cười khổ nói “Từ sau khi tập hợp trở về, cha ta liền như vậy. Tiểu bối chúng ta có khuyên thế nào, nói thế nào cũng vô dụng. Mắt thấy một canh giờ sắp hết, lão nhân gia người lại không chịu đi, ta thật cũng hết cách”
Đậu Nhị gật đầu “Hắn là trúng ức chứng, đề ta xem một chút” Không để ý tới người đang giãy dụa, hắn đưa tay đặt vào mạch. Tuy hắn mới chỉ ở Trúc Cơ kỳ, nhưng y thuật và đan thuật của Đậu Nhị cũng có mấy phần thành tựu, dụng tâm xem xét một chút liền phán đoán “Bệnh khí tích tụ, tinh thần không yên” tức là bình thường có sự tính tích tụ trong lòng, gặp chuyện trọng đại bị kinh sợ.
Hắn cau mày nói “Khi trước cha ngươi có gì khác lạ không?”
Con của Bồ lão sửng sốt, muốn nói lại thôi. Hai mắt Đậu Nhị chuyển đổi “Nói thật đi, nếu không ta cũng không cứu được hắn”
Người con nuốt nước miếng, thấp giọng nói “Sáng nay lúc chư vị thượng tiên tới, cha ta cả kinh mặt không còn chút máu, trong miệng liên tục nói – báo ứng tới, báo ứng tới. Chúng ta hỏi người, người đều không để ý tới”
Đậu Nhị thử dò xét “Cái này có liên quan đến núi Ô Xích Nhĩ?”
Hắn vội khoát tay nói “Thần tiên lão gia, cha ta mặc dù cả đời thuận buồm xuôi gió nhưng cũng chỉ là người thường, có bản lĩnh gì nhấc lên chuyện ở chỗ núi tuyết này”
Đậu Nhị cảm thấy có kỳ hoặc cần cân nhắc, lệnh người trong nhà lấy cho hắn chén nước, lại lấy từ trong ngực một đạo phù màu vàng đốt lên, bỏ vào trong chén quấy đều, cho Bồ lão uống. Thần thuật hắn tập không nhiều nhưng nghiên cứu bàng môn tà đạo lại không ít, nghiêm khắc mà nói, ngón này có thể gọi là “An Thần Phù nước”. Thuật phù chú phát triển tới nay chỉ cần tu sĩ đánh ra phù chú là có thể phát huy tác dụng, song đạo “An Thần Phù” này của Đậu Nhị phải đốt thành tro cho vào nước rồi để bệnh nhân uống mới có hiệu quả.
Một phòng người lẳng lặng đợi thật lâu. Đại khái mùi vị vật này thực sự khó uống, Bồ lão phun ra vài lần, chứng bệnh lại không tốt hơn, mắt nhìn Đậu Nhị ngược lại càng trở nên sợ hãi. Trước sự kinh nghi của người phàm, nét cười cố nén trong mắt ẩn vệ, trên mặt lại nóng lên, cảm thấy hết sức mất mặt, đồng thời giận mình tu vi quá thấp, cũng âm thầm kinh hãi ưu tư của Bồ lão quá sâu nặng, đã dưỡng thành tâm ma, nước phù chú đối với chứng bệnh của lão lại không thể biến chuyển.
Với mấy phần giác quan thứ sáu của người tu tiên, hắn mơ hồ cảm thấy lão đầu này còn có chuyện giấu diếm, hơn nữa chuyện này đối với Ninh Tiểu Nhàn mà nói có lẽ sẽ quan trọng, cho nên hắn ho nhẹ một cái che dấu tâm tình của mình nói “Đem người giam lại, lúc di chuyển thì mang theo. Đại nhân nhà ta có thể sẽ tìm ra nguyên nhân”. Nhi tử Bồ lão mừng rỡ, cơ hồ lạy bái tạ. Hắn biết hiện nay toàn tộc đang loay hoay người ngã ngựa đổ, lời nói của Đậu Nhị chính là bảo vệ tính mạng cha hắn, nếu không khi toàn bộ bắt đầu rời đi không biết bao nhiêu phần tử ngoan cố sẽ bị ném lại chờ chết.
Ẩn vệ phía sau hắn đi lên trước, vươn tay, năm ngón tay duỗi dài biến thành dây xoắn mềm mại, dưới ánh mắt hoảng sợ của Bồ lão đem người trói chặt lại. Người này chính là thụ yêu, hoàn toàn bất đồng với kiểu thụ yêu giả mạo của Ninh Tiểu Nhàn lúc gia nhập Ẩn Lưu. Đậu Nhị cũng đút một viên thuốc vào miệng Bồ lão, phòng ngừa hắn khủng hoảng quá mức, tim nghẹn mà chết, sau đó phân phó một lát bắt đầu di tản thì đem lão đầu tử ném lên xe.
Con người một khi công việc bận rộn sẽ thấy thời gian trôi qua đặc biệt nhanh. Hạn định một canh giờ khiến mọi người bận rộn luôn chân tay. Đậu Nhị đã sớm chờ không được, không dám chậm trễ nữa lập tức ra lệnh mọi người lên đường, không được trì hoãn thêm nữa. Nhưng khi đội ngũ bắt đầu xuất phát cũng có nghĩa phải chia lìa gia sản, cùng đất ông cha để lại, với những nhà có người không muốn rời đi thì đây còn là thời khắc sinh ly tử biệt … rất nhiều người ôm nhau khóc, dưới chân giống như mọc rễ không thể cất bước.
Đậu Nhị thế mới biết Ninh Tiểu Nhàn giao cho hắn chuyện khó khăn thế nào, không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài. Ẩn vệ phía sau hắn thấy thế bất mãn nói thầm một câu, biến ra chân thân là một con cọp hỏa hồng, trán trắng sau đó bước lên phía trước một bước gầm lên.