Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 6 - Chương 553: Cảnh không nên có ở nhân gian



Không có ai nhớ được bông hoa này có hình dáng như thế nào, thậm chí không ai nhớ được nó có bao nhiêu bông, màu sắc như thế nào, bởi vì … nó không phải là thứ trọng yếu. Thời điểm Cực Lạc Hoa nở, tất cả những vật khác trong sảnh liền mất đi sắc thái.

Bông hoa trong chậu thủy tinh lại giống như liều lĩnh muốn thu hết tất cả tính mạng mình để nở rộ, tráng lệ và tinh xảo, quá trong trẻo, quá dịu dàng và cũng quá e thẹn.

Trong mắt người người chứng kiến nó mang vẻ đẹp là chói mắt, bá đạo, chấn động tâm hồn như vậy, ngoài “Đẹp”, tuyệt không có loại cảm xúc thứ hai.

Đây là đặc tính thứ nhất của Cực Lạc Hoa: mị hoặc.

Khi bông hoa nở rộ tầng tầng lớp lớp, lại có mùi thơm kỳ lạ bay vào mũi.

Trên đời này chắc chỉ có vài người biết mùi thơm Cực Lạc Hoa không cố định, có người ngửi thấy mùi như cỏ linh chi, có người ngửi thấy như mùi lúa mì, có người ngửi thấy như hương thơm trên người người yêu, có người ngửi thấy phảng phất như mùi cơm chín do mẫu thân tự tay làm...... bản thân Cực Lạc Hoa thật ra không có mùi, nó chẳng qua chỉ trêu chọc mùi hương in dấu sâu nhất trong lòng người.

Dần dần, trong không gian như vang lên tiếng tiên âm uyển chuyển như có như không, phảng phất như khúc nhạc lúc thơ bé, phảng phất như dòng chảy nhẹ nhàng của dòng sông dưới ánh trăng, hay lời nói thầm nhỏ nhẹ của tình nhân......

Bao nhiêu người ngây dại, bao nhiêu người say mê.

Sảnh đường yên tĩnh. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm mở mắt ra, quan sát vẻ mặt mọi người. Nàng là người dẫn đường cho Hoàng Phủ Minh tất nhiên hiểu rõ đặc tính của Cực Lạc Hoa, lại tu luyện tâm quyết Thấy Mầm Biết Cây, nên hiểu biết càng thêm triệt để, tâm chí cũng càng kiên định. Cảnh tượng trước mắt dù đẹp cũng không mê hoăc được lòng nàng.

Nàng nhìn qua liền thấy ánh mắt đen nhánh linh động của Hoàng Phủ Minh. Hắn đầu tiên vì thấy nàng hoàn toàn thanh tỉnh mà giật mình, sau đó cười đắc ý nhìn nàng. Cho nên Ninh Tiểu Nhàn hiểu, trước đó tiểu tử này đã gặp cảnh Cực Lạc Hoa nở hoa, nàng than thở trong lòng, kỳ cảnh dù hiện ra một lần nữa nhưng khi nhìn đến lần hai rung động cũng không còn ảnh hưởng như lần đầu tiên. Hơn nữa trông hắn còn nhỏ tuổi mà tính cách đã kín đáo như vậy, trước đó làm gì mà không an bài diễn thử một lần chứ?

Chẳng qua nàng cũng nhớ rằng mỗi một lần Cực Lạc Hoa nở cần sinh mạng của cả ngàn người.

Nàng thầm than một tiếng, khẽ nghiêng mắt lại đụng vào ánh mắt của Mịch La, nhất thời sợ hết hồn. Cặp mắt tuấn tú kia cười như không cười, mang theo ba phần sáng rỡ, hai phần tình ý, giống như hết sức chăm chú nhìn nàng lại giống như thông qua nàng nhìn đến nơi rất xa xôi. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không xác định được yêu nghiệt này có phải bị Cực Lạc Hoa chấn nhiếp ý chí hay không.

Nhưng có một người rất tỉnh táo bởi vì nàng đã cảm nhận được một tầm mắt nóng rực. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, đối với Cực Lạc Hoa không thưởng thức nửa phần. Đôi mắt hắn sáng lạnh, rất sáng nhưng cũng rất gây tổn thương người, bên trong chứa đựng những cảm xúc phức tạp.

Nàng tránh đi sau đó nhìn về phía những người khác. Những người không biết, trong mắt đều là vui sướng, thưởng thức, mê mang, thậm chí là đau đớn. Đây là nguyền rủa mê hoặc mà Cực Lạc Hoa mang đến cho thế gian, cho dù là người tu tiên lần đầu nhìn thấy cũng rất khó tỉnh táo.

Không phải do cảnh trí đẹp mà do người quá tham lam.

Cũng không ít người thanh tỉnh, lúc này tu vi, tâm tình cao thấp như thế nào đều có thể biết.

Không biết qua bao lâu.

Đợi đến lúc tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, mùi thơm ngát đã biến mất, nhạc không còn, ngay cả bông hoa lúc nãy nở rộ cũng biến mất. Trước mắt mọi người vẫn là một chậu Thạch nhũ, Cực Lạc Hoa biến trở về hình dáng xấu xí ban đầu. Tất cả tựa hồ như là giấc mộng Nam Kha.

Nhưng lúc này đâu có ai dám coi thường gốc thực vật này, có ai dám nói lễ vật Hoàng Phủ Minh tặng là đồ chơi của trẻ con chứ? Trong đám tân khách rốt cục cũng có người lên tiếng: ” Thật đẹp, đây chẳng lẽ là Cực Lạc Hoa trong truyền thuyết, một trong Mạn Châu Sa Hoa – Cực Chi Hoa?”

Thời điểm Hoàng Phủ Minh nghe nửa câu trên liền vui vẻ tươi cười, dương dương đắc ý, nhưng nghe mấy chữ cuối cùng liền xụ mặt, tức giận liếc nhìn Điển Thanh Nhạc. Người phía sau đã nhìn hắn lớn lên nên tất nhiên hiểu rõ vẻ mặt tức giận của tiểu thiếu gia này, liền cười khổ một tiếng.

Là người thường, lão thái quân là người cuối cùng từ trong cảnh tượng huyền ảo tỉnh táo lại, bà vừa thanh tỉnh trở lại liền ôm Hoàng Phủ Minh kích động nói: ” Tôn nhi ngoan, chắc mất không ít công sức và thời gian hả? Hoa này nở thật đẹp.”

Nhiều người sau khi nghe tên Cực Lạc Hoa, cũng từ trí nhớ tìm ra tư liệu của nó, nghe được câu này không nhịn được trợn trắng mắt: “Dĩ nhiên phí không ít công sức, thời gian rồi, sau khi giết còn hấp thu tính mạng người thường,là chuyện rất tồi tệ. Ngươi này dám dùng loài nghiệt hoa này làm quà lễ cũng không sợ máu tanh sẽ ảnh hưởng đến lão nhân gia.” Tuy nhiên mọi người cũng chỉ nghĩ chứ không người nào nói ra khỏi miệng.

Cây này vốn không nên có trên đời, muốn nhìn sẽ phải giao ra rất nhiều tính mạng. Người ta còn gọi là nghiệt hoa, nhưng đang ở trong Kính Hải vương phủ, bọn họ cần gì phải nói toạc ra chứ?

Hoàng Phủ Minh giơ ngón tay, bắt đầu màn ca múa vui mừng. Lúc này một chuỗi sơn hào hải vị được bưng lên, chúng tân khách rối rít nhập cuộc, bắt đầu hưởng thụ những ồn ào phồn hoa mà phú quý và quyền thế mang đến. Trân yến trong phủ tự nhiên không phải vật thường, tổ yến vây cá, tay hổ sâm quý, đối với người giàu sang phú quý mà nói tự nhiên là vật tầm thường, bình thường có thể ăn được. Đầu bếp Kính Hải vương phủ vì bộ mặt của toàn phủ, lúc này cũng đem hết tất cả vốn liếng, cho nên trình lên rất nhiều món ngon, từ gia vị đến nguyên liệu đều quý giá, Bạch Tùng lộ, Hoàng thần giao, tầm Ngư tử, cây nghệ tây, đối với phần lớn người tu tiên mà nói cũng là vật khó tìm vì dù sao người tu tiên cũng không có dục vọng đối với ăn uống, còn quái thai như Ninh Tiểu Nhàn chỉ là số ít.

Phía trước sân khấu có ca diễn Vương Phủ mời tới vì một tiếng cười của lão thái thái, sáu đại châu được Hoàng Phủ Tung Vân mời tới hát hí khúc. Lúc này rượu quá tam tuần, món ăn quá ngũ vị, cũng đến thời điểm mời rượu.

Lúc này vì đang ở trong trần thế nên khó tránh khỏi phải xã giao, may là rượu này cũng không thể chuốc say được người tu tiên. Ninh Tiểu Nhàn cũng biết dù là Ninh Viễn đường hay Ẩn Lưu muốn mở cửa làm ăn thì phải kết giao bằng hữu trong thiên hạ, cho nên ở thọ yến này, cứ là những người có cơ hội trở thành đối tượng hợp tác tiềm lực tới mời rượu, nàng liền che miệng, đem rượu một hơi cạn sạch.

Sau khi một trưởng lão tiên phái rời đi, Mịch La liền đi tới, bên cạnh hắn là Kim Mãn Ý. Người tu tiên coi việc vị hôn thê đi theo vị hôn phu đến mời rượu là bình thường, trên mặt Kim Mãn Ý không lộ vẻ gì, chỉ là đáy mắt lộ ra sự chán ghét không dễ dàng phát hiện.

Cắt, chuyện này có liên quan gì đến nàng đâu? Ninh Tiểu Nhàn hướng về phía hai người cười cười, trước kính một ly.

“Sau ngày mừng thọ của lão thái quân ngươi sẽ đi nơi nào?” Kim Mãn Ý mở miệng trước, hai mắt nhìn trên đầu nàng rồi nói: “Ninh cô nương hôm nay ăn mặc thật là mộc mạc.”Trên tóc Ninh Tiểu Nhàn chỉ dùng một cây trâm đồi mồi, vài trang sức hoa đơn giản, thoạt nhìn quả thật không bằng nàng ta mang trên đầu đầy châu ngọc chói mắt.

“Đi ra ngoài một chuyến nghe thiên hạ nói về Trung Châu phồn hoa, ta sẽ đến Kinh Đô.” Ninh Tiểu Nhàn xoay chuyển lời nói, “Chẳng biết lúc nào có thể được ăn rượu mừng của nhị vị?”

Vẻ mặt Kim Mãn Ý nhất thời cứng lại, Mịch La liền tiếp lời nàng nói: “Non nửa năm sau thôi.” Giọng nói trong sáng ôn hòa như cũ, tựa hồ cái gì cũng không chú ý tới.

“Chúc mừng, đến lúc đó ta nhất định sẽ chuẩn bị lễ vật thật lớn.” Sau đó hồ ly đáng chết này sẽ không tới làm phiền nàng nữa.

Ninh Tiểu Nhàn sớm nhận ra Kim Mãn Ý có chút quái dị, Mịch La gian xảo như vậy sao có thể không phát hiện ra? Nhưng đây là chuyện nhà vợ chồng người ta, nàng cũng không phải là người rộng lượng gì, giờ đâm Kim Mãn Ý một chút liền thu tay, dù sao mấy lần tranh đấu cũng là nàng chiếm ưu thế.

“Hôm nay Ẩn Lưu tặng lễ vật rất hợp khẩu vị chủ nhân. Lễ vật ngày sau ngươi đưa tới ắt hẳn cũng sẽ hơn người.” Mịch La nói, mắt cũng khẽ nheo lại. Ninh Tiểu Nhàn nhìn vào trong ánh mắt của hắn, lại mang theo một chút xíu...... thông cảm? Hắn đường đường là đại yêu, là Phủ chủ Phủ Phụng Thiên, tại sao lại nhìn nàng với ánh mắt như vậy?

Nàng đang muốn mở miệng hỏi tay áo lại bị kéo, cúi đầu nhìn, ra là Hoàng Phủ Minh đã tới đây.

“Tỷ tỷ, ta tìm mấy ngày cuối cùng cũng tìm được lễ vật đưa cho tỷ rồi!” Hắn dương dương đắc ý nói, không coi ai ra gì.

Ninh Tiểu Nhàn ngẩn ra, trừng mắt nhìn: ” Lễ vật gì?”

“Đêm hôm đó không phải tỷ nói ta muốn được ngươi thừa nhận thì phải tặng lễ sao?” Hắn thấy ánh mắt nàng rốt cục chợt hiểu ra. Tuy biết lúc ấy nàng chỉ là thuận miệng nói thôi nhưng trong lòng cũng có chút mất hứng, “Tìm hai ngày, mới tìm được cái này ——” trong lòng bàn tay cầm một hộp gấm nhỏ.

Tiểu tử này lại nhớ chuyện nàng bịa lúc đó. Nàng muốn từ chối nhưng đối với tính tình Hoàng Phủ Minh cũng có chút hiểu rõ, không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn rồi nhận lấy, đang muốn thu vào trong tay áo, đôi mắt Hoàng Phủ Minh lại trông mong nói: “Tỷ không mở ra xem một chút?” Đôi mắt lai giả bất thiện, tràn ngập tự đắc cùng đùa dai.

Cũng qua đôi mắt hắn, nàng mới phát hiện ra tiểu tử này có dụng ý khác. Mịch La cũng lười nói: “Không tệ, nên cho chúng ta mở mang tầm mắt” Nếu đổi người khác dung ngữ điệu này nói chuyện, đó là mười phần lưu manh, nhưng âm thanh của hắn lại mang theo một chút trầm thấp nên có chút êm tai thu hút.Đây là giọng nói nam tử thành thục mới có.

Hoàng Phủ Minh âm thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu thúc giục: “Ngươi mau mở ra.”

Loại không khí kỳ quái này là thế nào? Ninh Tiểu Nhàn nhún vai, đưa tay ra mở hộp gấm, thấy lễ vật bên trong liền không nhịn được tròn mắt.

Sắc mặt Kim Mãn Ý ở bên cạnh đột nhiên thay đổi. Mịch La cũng khen một tiếng: “Thứ tốt, giá trị ít nhất cũng là mười sáu, mười bảy vạn linh thạch

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.